2 tiếng đồng hồ sau, cừu non Triệu Hà cuối cùng cũng được giải thoát, cô không ngại gì mà rủ thêm Trúc Phương đi bao 1 chầu ở quán ăn ven đường, đối diện công ty
Suốt bữa ăn, cô không càm ràm nào là Nam Phong là tên đáng ghét, thích ỉ mạnh hiếp yếu. Đang nói dở chừng thì khuôn mặt cô bạn đang tươi cười bỗng nhiên tắt lịm. Đầu Triệu Hà thoáng chảy đầy vạch đen...không phải là....
- Khụ khụ...Có vẻ như tôi xuất hiện không đúng lúc thì phải?
- À không tổng giám đốc, anh xuất hiện đúng lúc lắm. Anh mau ngồi xuống ăn đi
Khi Nam Phong yên vị trên ghế ngồi, Triệu Hà mới bẽn lẽn
- Tổng giám đốc à
- Hử?
- Hồi nãy tôi chỉ đang nói về 1 diễn viên trong phim thôi chứ không có nói về anh đâu
- Chuyện đó thì sao?
- Thế nên...
Nếu 1 người bình thường thì sẽ nói “thế nên anh đừng giận em nha” hay đại loại những câu như vậy nhưng đã nói ngay từ đầu, Triệu Hà vốn không phải người bình thường, đầu óc chậm phát triển hơn cả trẻ em lên 3. Thế nên khả năng cô nói ra câu này là 0%
Lần này Trúc Phương không giữ í tứ gì nữa, lăn đùng xuống đất, miệng không ngừng cười ha hả
- Triệu Hà, chỉ có 1 câu nói như thế...cậu có cần phải lắp bắp như đang tỏ tình không vậy? Ha ha ha, mắc cười quá, tớ chịu không nổi nữa rồi
Sau đó cô vỗ vai Nam Phong, khuôn mặt đầy vẻ thông cảm
- Tội nghiệp...thật tội nghiệp
Không riêng gì Trúc Phương, Nam Phong cũng bị hớ, chắc lần sau anh phải dạy dỗ cô cách ăn nói đàng hoàng lại thôi
- Ô, cứ tưởng mọi người đi đâu, không ngờ lại đến chỗ này. Thật là trùng hợp
Nghe giọng nói quen quen, Triệu Hà theo quán tính quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt điển trai ấy, Triệu Hà cười thật tươi nhưng sau đó thì tắt lịm hoàn toàn, theo sau người đó là 1 người nữa mà cô không hề ưa, mãi mãi không hề ưa