Lúc mang Tiểu Ngụy đặt trên giường, Ngụy Cửu nghe thấy tiếng nói mê hàm hồ.
Hắn làm bộ không có nghe, thay Tiểu Ngụy cởi y phục cùng giầy, lại chỉnh chăn thay y, sau đó mới lén lút lui ra ngoài.
Hình như có điểm mệt.
Ngụy Cửu xoa nhẹ mi tâm, đứng ở trên sân thượng gió lạnh thổi. Hắn hút thuốc, tự mình rút ra vài điếu, nhưng nhóm lửa ở trong gió chỉ còn là một chấm nhỏ.
Trước mắt là bóng đêm mờ mịt, màn đêm phía sau mịt mờ. Ngụy Cửu thăng trầm mà cúi đầu thoáng nở nụ cười, đem tàn thuốc phủi ra ban công.
Một đóm lửa nhỏ cứ như vậy tại giữa một mảnh đen kịt biến mất, vị đạo làn khói vẫn còn tỏ khắp trong không khí, dần dần nhạt đi.
Hắn vừa xoay người, dưới lầu bỗng nhiên có tiếng gầm lên giận dữ.
“Con mẹ nó người nào gạt tàn thuốc bừa bãi!”
Qua hai ngày, Tạ Vấn Thiên đã quên đi Ngụy Cửu. Cậu có công tác rất bận, làm sao có thời giờ đi quan tâm người không liên quan gì.
Ở trong mắt cậu, Ngụy Cửu chỉ là một khách qua đường, một người không liên quan.
Thế nhưng Ngụy Cửu không có quên mất cậu.
Đại khái qua một tuần, Tạ Vấn Thiên ở phòng làm việc của mình gặp lại Ngụy Cửu, không giống như lần trước dẫn theo mấy người tùy tùng, Ngụy Cửu ngày hôm nay chỉ tới một người. Hắn mặc bộ áo sơ mi hưu nhàn cùng quần tây, xem ra nhìn thân thiết cùng thân mật hơn trước nhiều lắm.
“Sao lại là anh, Cửu ca.” Tạ Vấn Thiên theo thói quen mà đứng lên, vươn tay ra.
Ngụy Cửu cũng nhẹ nhàng nắm lấy, chỉnh tóc lại ngay ngắn, móc thuốc lá ra đưa qua.
Tạ Vấn Thiên không khách khí mà tiếp nhận ngậm ngoài miệng.
Lúc này Ngụy Cửu có một chút kinh nghiệm từng trải, hắn thay Tạ Vấn Thiên châm thuốc, chăm chú nhìn Tạ Vấn Thiên cười, “Lần trước nói là muốn chơi đùa phải không?”
Hắn cười có chút không được tự nhiên, giống như không hề có ý tứ.
Tạ Vấn Thiên vẫn cho rằng Ngụy Cửu đang nói giỡn, dù sao hắn không giống người tốt sẽ nghĩ đến tìm mình.
Thế nhưng ánh mắt của Ngụy Cửu nhìn mình không giống như là đang nói giỡn, Tạ Vấn Thiên từ trong đôi mắt kia đọc ra, đại khái là áp lực, đại khái là tịch mịch. Mà 2 loại màu sắc u ám lúc này đều rất giống sắc thái SM.
“Trước đây anh đã từng chơi qua?” Tạ Vấn Thiên mời hắn ngồi xuống, mình cũng ngồi xuống.
Ngụy Cửu hút điếu thuốc, lắc đầu.
Tạ Vấn Thiên thản nhiên mà nhã ra một làn khói, đôi mắt hơi mị lên.
“Chưa chơi đùa a… Vậy anh thật bình tĩnh hạ quyết tâm?”
“Được rồi, thử xem. Trước tiên giao tiền, một giờ năm trăm, tạm thời không thu phí đặc biệt, dù sao cũng vừa mới bắt đầu cũng không thể chơi quá sức.” Tạ Vấn Thiên tắt tàn thuốc, đi về phía sau, bên trong gian phòng đó mới là địa phương công tác chân chính của cậu.
Cho dù mở đèn lên trong phòng vẫn còn có chút âm u, làm cho người ta cảm thấy một loại áp lực vô hình.
Ngụy Cửu nhìn quanh gian phòng, cũng không có đáng sợ như hắn tưởng tượng.
“Hình cụ” được xếp ngay ngắn, dây thừng màu sắc khác nhau tính chất khác nhau, ghế nằm rộng lớn, ngồi trên hẳn là rất thoải mái.
“Cởi sạch y phục của ngươi.” Tạ Vấn Thiên khóa kỹ cửa, xoay người nhìn Ngụy Cửu đằng trước còn đang nhìn xung quanh.
“Bây giờ?” Dù sao mình cũng không quen tùy tiện trước mặt người xa lạ cởi quần áo, Ngụy Cửu ngẩn người, tay vẫn không nhúc nhích.
Tạ Vấn Thiên dựa ở trên cửa có chút bất mãn, ngón tay cậu vụt qua đối Ngụy Cửu nói: “Anh phải biết rằng hiện tại là làm cái gì. Anh là muốn chơi SM, anh là muốn bị tôi điều giáo, như vậy tại trong gian phòng này, tôi nói chính là tất cả, anh chính là nghe. Nếu như anh không nghe, mời ly khai, tôi không lãng phí thời gian.”
Ngụy Cửu rất chán ghét dáng vẻ kiêu ngạo của Tạ Vấn Thiên, nhưng trên mặt hắn trái lại trình diễn rất đủ, cười một điểm cũng nhìn không ra thật giả, thậm chí dựa một chút bối rối trong mắt hắn, cười như vậy dĩ nhiên khiến Tạ Vấn Thiên thấy rất thoải mái.
“Được, tôi đều nghe lời cậu, Tạ tiên sinh.” Ngón tay thon dài của Ngụy Cửu mạnh mẽ mò lấy nút áo sơ mi, một cái một cái chậm rãi cởi ra, dần dần lộ ra da thịt màu lúa mạch dưới áo sơ mi.
Tạ Vấn Thiên thản nhiên mà nhìn, cậu biết rất nhiều nam nhân có can đảm ra quỹ đồng chí đều rất có tiền, tên này không chỉ là có tiền, còn bao gồm khí chất bản thân của bọn họ. Đầu tiên nhìn thấy Ngụy Cửu, đối phương lại là một lão đại ngang ngược, lần thứ hai thấy hắn, Ngụy Cửu lại thành một người phụ thân ôn hòa trầm ổn, lúc này đây, Ngụy Cửu trước mắt hơi cười chậm rãi cởi quần áo, càng giống một người tình nhân tràn ngập mê hoặc.
Đến chỗ này của Tạ Vấn Thiên, có nam nhân, cũng có nữ nhân, nhưng nam nhân chiếm đa số.
Không biết bắt đầu khi nào, Tạ Vấn Thiên phát hiện mình đối nam nhân này rất có cảm giác, đại khái như cái người nam nhân này ở trước mặt cậu trần truồng khiến cậu có điểm mê hoặc.
“Vóc người tốt, không giống như người cha có đứa con đã lớn.”
Tạ Vấn Thiên đi qua, không cho tay Ngụy Cửu cởi quần.
Tay cậu đặt tại ngực Ngụy Cửu sờ soạng, cậu cảm thấy thân thể đối phương rất nóng bỏng, cơ thể rất rắn chắc.
Ngụy Cửu không phải chưa từng bị nam nhân sờ qua, rất nhiều đệ đệ trong giới đều thích đại ca này, cam tâm tình nguyện mà gọi hắn lão công, cam tâm tình nguyện mà bị hắn thượng.
Lúc này đây, Ngụy Cửu đến chổ này của Tạ Vấn Thiên, không chỉ là vì thử nghiệm Tạ Vấn Thiên nói khoác về cái thứ thống khổ vui vẻ, đồng thời, hắn nghĩ người nam nhân này rất có tiềm năng tố chất làm lão bà của mình.
Từ khi chia tay một người nam nhân, hắn đã hơn nửa năm không cùng nam nhân khác thân thiết qua.
Hiện tại, hắn coi trọng Tạ Vấn Thiên, điểm này, là khi hắn mang theo nhi tử lần thứ hai gặp phải điều giáo sư bướng bỉnh này mới ý thức được.
Nam nhân này có cá tính, nam nhân này cũng rất có tình yêu, trọng yếu nhất là nam nhân này rất kiên định.
Một người không kiên định, ngươi muốn cùng hắn trải qua cả đời là rất khó, đặc biệt hắn không chịu được kỳ thị, muốn có tình yêu, không kiên định là không được.
Ngụy Cửu biết mình đã già, một vài năm tiêu xài phung phí, hắn cần một người, một người có khả năng bồi mình cả đời.
“Đến, nằm xuống.”
Tạ Vấn Thiên đẩy Ngụy Cửu tới ghế nằm trước mặt, Ngụy Cửu mắt nhìn ghế nằm phía sau thả lỏng nằm xuống.
“Đừng khẩn trương, để tay phía sau lưng đi.”
Này dù sao cũng là “Lần đầu tiên” của Ngụy Cửu, Tạ Vấn Thiên không muốn dùng dây thừng.
Mà Ngụy Cửu cũng rất nghe lời, thắt lưng hắn vừa nhấc, hai tay đều theo phân phó Tạ Vấn Thiên áp dưới thân.
“Đến, há mồm.” Tạ Vấn Thiên từ trong ngăn tủ chọn ra khẩu cầu rỗng ruột*, quơ quơ trên đỉnh đầu Ngụy Cửu.
Ngụy Cửu tuy rằng chưa chơi đùa, nhưng cũng biết đây là làm gì, hắn hơi nhíu mày lại, vẫn đem miệng mở ra.
Khi Tạ Vấn Thiên mang khẩu cầu đẩy mạnh vào, Ngụy Cửu không thích ứng nên nhắm mắt, nhưng cái dây lưng tại sau đầu trói chặt, hắn rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
“Đây là lần đầu tiên của Cửu ca, yên tâm, tôi sẽ cho anh rất sảng khoái.”
Tạ Vấn Thiên ở bên tai Ngụy Cửu nhẹ nhàng mà thổi khí, cậu phát hiện vẻ mặt Ngụy Cửu bắt đầu có chút đỏ lên, giọng nói cũng phát ra vài tiếng rên rỉ không rõ hàm nghĩa.
Kế tiếp thân thể Ngụy Cửu nằm thẳng, không an tâm mà tùy ý Tạ Vấn Thiên bắt đầu tiến hành đùa bỡn mình.
Tạ Vấn thiên không cho Ngụy Cửu cởi quần mình là bởi vì cậu muốn giúp Ngụy Cửu cởi.
Cậu rút dây lưng Ngụy Cửu, cẩn thận mà kéo khóa kéo, rồi mới đem quần lót đối phương cởi xuống, nhìn côn thịt mềm nhũn khả ái cứ như vậy xuất hiện mà bật lên.
(*):khẩu cầu:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT