Trên thế giới có một
loại vật chất thường xuyên không chịu trách nhiệm tên là “Tác giả”, cho
nên chúng ta lướt qua một năm thời gian Tiểu Phong mười ba tuổi, trực đi đến lúc mười bốn tuổi đi.
Hắn trừng nàng, thật dùng sức trừng
nàng. Hận không thể trừng nàng thành một cái phát dục bất lương nhộng
(Hề: cái này cao siêu quá, ta chịu), làm cho nàng cả đời cũng không thể
rời khỏi hắn.
Nàng rõ ràng đã có đồng dưỡng phu nô tính kiên cường là hắn, cư nhiên, cư nhiên lại nhặt một nam nhân đem về!!
“Tiểu Phong, kêu ngươi đi nấu nước ấm, còn thất thần làm chi!” Nàng khẩn
trương đến chóp mũi cũng đổ mồ hôi, tay lại lưu loát đem quần áo nam
nhân xé mở, coi miệng vết thương của hắn.
Nam nhân đã lâm vào trạng thái hôn mê, rên rỉ đứt quãng.
Sống nương tựa lẫn nhau 8 năm, thế giới của bọn họ lần đầu tiên có kẻ thứ ba xông vào.
Hắn biết rõ hiện tại không phải lúc ăn dấm chua, lại để ý đến chết: Diêu Hạnh Hoa, ngươi chờ đó cho ta!
Diệp Thiếu Phong chỉ kém cắn cái tay nhỏ bé quệt lệ mà đi. Chỉ tiếc hắn là
đồng dưỡng phu nô tính kiên cường, trong lòng cực kì không đồng ý, thân
thể cũng tự động đi nấu nước. Đại khái hắn vạn không nghĩ tới sẽ có một
ngày hắn sẽ vì dã nam nhân bên ngoài của nàng mà nấu nước đi.
Hô… Hoàn hảo không có độc. Kiểm tra xong, Diêu Tín Hoa nhẹ nhàng thở ra.
Chẳng qua tổn thương đến gân cốt, trước phải cắt thịt lấy đi phần tổn
thương, lại khâu miệng vết thương lại. Trước mắt không có ma phí tán,
miệng vết thương lại không thể trì hoãn, bằng không sẽ thốt rữa, nam
nhân này không biết có chống đỡ được hay không.
Nàng rút ra chiếc khăn tay Diệp Thiếu Phong thêu cho nàng, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên
mặt nam nhân, sau đó vo lại thành một đoàn cứng rắn nhét vào miệng nam
nhân, lại không biết từ nơi nào lấy ta một con dao màu bạc sáng bóng,
vừa thấy liền biết là sắc bén vô cùng.
Tùy tay liễm qua một đống rơm rạ, đốt lửa châm vào, đem chủy thủy đưa vào lửa nướng nóng.
Sau đó nàng cúi đầu nói vào lỗ tay nam nhân: “Kiên nhẫn một chút.”
Nam nhân cũng không biết là có nghe rõ hay không, chỉ nghe thấy hắn cắn khăn tay “Ân” một tiếng.
Nàng cắn môi một cái, bắt đầu động thủ.
Máu tươi vấy lên mặt nàng, Diệp Thiếu Phong mang nước ấm vào nhìn thấy sợ
tới mức đứng sững tại chỗ, ánh mắt nàng lại cũng không trát một chút,
giống như đã làm việc này rất nhiều lần.
Hắn như thế nào cho tới bây giờ cũng không biết nàng biết y thuật?
Một chậu máu loãng đã đầy, các mảnh vải nhiễm máu xếp thành cái núi nhỏ,
nàng cầm kim thêu đem miệng vết thương khâu lại nghiêm nghiêm thực thực
một cách dễ dàng như đó là việc ăn cơm bình thường.
Nam nhân bởi
vì mất máu quá nhiều, hơn nữa Diêu Tín Hoa có ý muốn tốc chiến tốc
thắng, châm pháp tuy thuần thục nhưng lại tuyệt không ôn nhu, đã sớm
chết ngất đi từ lúc nào.
Diêu Tín Hoa khâu xong, cắn đứt đầu sợi, thuận tay rút ra chiếc khăn tay nam nhân đang cắn chặt trong miệng,
tránh cho hắn bị nước miếng của mình làm sặc chết, vậy thì nàng cứu
không nổi. Xong mới dám thả lỏng thân thể, hướng đám rơm rạ tựa vào, mồ
hơi trên mặt theo chiếc cổ mảnh khảnh một đường chảy vào trong y phục.
Thế này nhất định phải kêu đồng dưỡng phu của nàng lại nấu hai nồi nước nóng nữa, để giảm bớt một chút mệt mỏi.
Nhưng mắt nàng vừa nhắm lại bỗng nhiên mở ra.
“Tiểu Phong!”
Diệp Thiếu Phong vừa khiếp sợ vừa ghen tuông mãnh liệt, nghe thấy nàng gọi, theo bản năng đáp “Vâng”.
“Mấy miếng vải dính máu này giặt không sạch được, đem đến chỗ nhà xí mà đốt
lửa thiêu đi. Nhớ kĩ, nhất định phải cháy sạch sẽ, không thể lưu lại nửa điểm dấu vết.”
“Nga… đã biết.” Nhất định phải thận trọng như vậy sao? Đốt còn chưa tính, lại còn muốn đốt ở nhà vệ sinh. Thiện lương của hắn toan nga, ô ô.
Đêm đó chúng khất cái vừa kéo nhau về lại cái miếu đổ nát, vừa vặn ngửi được một cỗ hương vị thật nồng thật phức tạp
từ phía sau miếu thổi đến.
Không tốt! Nội bộ mâu thuẫn!
Vì thế, mọi người bất chấp tất cả, giống như cảm thấy ngọn lửa đó đang đốt chính mông mình, thuận tay xách theo tất cả chai lọ có thể đựng nước
chạy về hướng nhà xí. Chỉ thấy một cỗ khói đen cuồn cuộn đến tận trời.
Vì thế mọi người đồng lòng hợp lực dập lửa, nhất nhanh đã khống chế được nó.
Nhưng là…
“Các người muốn chỉnh chết ta thì cứ việc nói thẳng!” Một tiếng rống làm trời đất cũng phải động dung.
Diệp Thiếu Phong bị sai đến nhà vệ sinh đốt này nọ vốn đã rất khó chịu, lại
không hề báo trước bị tạt ướt đẫm, sự bi phẫn trào dâng trong lòng quả
thực không lời nào tả xiết được.
Thiên, ngươi thật bất công a!
Mọi người bị phản ứng của hắn dọa sợ tới mức hai mặt nhìn nhau, lại nhớ tới lời nhắc nhở năm đó của Diêu Tín Hoa, ai cũng không được khi dễ Diệp
tiểu đệ, vội vội vàng vàng tiến đến khuyên nhủ giúp hạ hỏa hắn đang hống liên tục.
Diêu Tín Hoa vốn định chợp mắt một chút, kết quả bị
mọi người ồn ào đánh thức, đi ra thì thấy được đoạn kết, vừa vặn thấy
một người ướt sũng.
Nàng hô to một tiếng: “Là ai khi dễ tiểu đệ
nhà ta, hại hắn khóc tới nước mắt làm toàn thân ướt đấm!? Tiểu Phong,
ngươi nói với ta, ta nhất định sẽ thay ngươi lấy lại công đạo!”
Diệp Thiếu Phong tái mặt, run run nâng ngón tay lên, môi giật giật: “Chính là…”
Khất cái cung quanh đồng loạt lui ra xa ba trượng.
…Ngươi! Đáng tiếc hắn còn chưa kịp nói, đã ngất đi mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT