Đồng dưỡng phu mười một tuổi, Diêu Tín Hoa mười sáu tuổi.

Diêu Tín Hoa phát hiện đồng dưỡng phu từ trước đến nay luôn đáng yêu gần đây không biết vì sao bắt đầu không biết điều. Đầu tiên là không chịu quỳ đưa đón, tiếp đó ngủ cũng không chịu ngủ cùng nàng, đem cái giường rơm biến thành hai cái giường, bây giờ tỷ tỷ cũng không chịu kêu, kêu thẳng khuê danh của nàng Tín Hoa (tuy rằng nàng cảm thấy là hắn kêu Hạnh Hoa).

Một cái đồng dưỡng phu nho nhỏ, cư nhiên dám đại nghịch bất đạo như thế, thật sự là phản rồi!

“Hạnh Hoa, ta mang nước ấm vào!” Cách tấm vải bố, nghe được giọng thối thối của hắn.

Vì thế Diêu Tín Hoa sửa tư thế lại thành nằm sấp: “Vào đi vào đi!”

Để không làm hỏng tấm vải bố, Diệp Thiếu Phong mang thùng nước cẩn thận cọ tiến vào. Thấy nàng thành thành thật thật ghé vào thùng tắm, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng liếc thấy tấm lưng trần của nàng, khuôn mặt tuấn tú lại không khỏi ửng đỏ, không dám mở mắt. Hắn mười một tuổi, tuy rằng vẫn mang bộ dáng thiếu niên, nhưng ánh mắt đã có anh khí của nam nhân, bình thường luôn nghe các khất cái khác nói cùng cười đùa, cũng từ từ trở nên hơi thông nhân sự, hiểu được nam nữ chi phòng. Nhưng mà Diêu Tín Hoa giống như hoàn toàn không nhận ra hắn trưởng thành, cứ như trước coi hắn như tiểu hài tử sáu, bảy tuổi mà ôm ôm ấp ấp. Không phải là chán ghét thân cận cùng nàng, chỉ là không hiểu sao trong lòng có chút buồn phiền.

“Đợi chút!”

Hắn tiếp thêm nước ấm xong muốn đi, lại bị Diêu Tín Hoa gọi lại.

“Gì thế?”

Nàng đưa lưng về phía hắn, “Kì lưng cho ta!”. Xú tiểu tử, xem ra không giáo dục nặng là không được.

“Nhanh chút a! Nếu không nước lại lạnh bây giờ!”

Diệp Thiếu Phong không cam không nguyện cọ đi qua, cầm lấy tấm vải, thấm ướt, sau đó rất nhẹ rất nhẹ xoa tuyết lưng của nàng.

“Này uy uy, ta là kêu ngươi kì lưng, không phải sai ngươi sau đồ sứ, dùng sức vào!”

Nàng nào biết tâm sự thiếu niên, còn ra một cái vẻ lửa cháy đổ thêm dầu.

Diệp Thiếu Phong xấu hổ tới mức hận không thể chui đầu vào trong nước – còn không phải tại lời nói kiều khu trong nước của nàng.

Thật sự là chịu không nổi nữ nhân mà dây thần kinh còn thô hơn cả cây cột trong miếu này!

Nhưng dù trong lòng cực kì bất mãn, tay cũng không dám chậm trễ. Chỉ đành cẩn thận không đụng đến da thịt nàng, miễn cho dẫn đến trái tim của hắn phát bệnh. Tầm mắt hắn cũng chỉ dám di động trong phạm vi hai tay mình, sợ liếc đến bộ ngực sữa không có nửa điểm che lấp của nàng.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn bắt đầu ngửi được hương thơm thiếu nữ trên người nàng, làm tâm linh rung động, khó đi vào giấc ngủ, cho nên mới bắt đầu phân giường mà ngủ. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng ở trong lòng hắn, không bao giờ là tỷ tỷ nữa, mà trở thành một nữ nhân – nữ nhân của hắn. Cho nên hắn cũng hi vọng, hắn trong lòng nàng, không còn là tiểu tử tóc để chỏm còn chưa dứt sữa nữa, mà là một nam nhân.

“Tiểu Phong?” Giọng nàng lộ ra nồng đậm ủ rũ.

“Ân?” Kỳ thật không chỉ một lần hắn xin nàng cũng đưa hắn ra ngoài xin cơm, miễn cho nàng quá vất vả, lại bị nàng lấy “Không được! Ngươi là đồng dưỡng phu của ta! Nhiệm vụ của ngươi chính là hầu hạ ta thư thư phục phục, không được xuất đầu lộ diện!” làm lí do mà cự tuyệt. Sau đó nàng như là sợ hắn ở nhà ngốc không được, nghĩ tất cả các phương pháp mang này nọ về cho hắn học, vá quần áo thêu hoa thì không nhắc lại, còn có làm hài tiễn, song cửa sổ, trát dù giấy, vẽ, thổi sáo - đúng vậy, nàng không biết từ đâu mang về một cây sáo, để cho hắn tự học thổi sáo.

Thử hỏi loại nhạc khí này nọ nếu không phải là thiên tài thì có mấy người có thể vô sự tự thông? Cũng may trong miếu có khất cái xuất thân từ gánh xiếc chỉ điểm cho hắn, nếu không hắn cả đời cũng chia không ra cung thương giác trưng vũ. (Hề: chắc liên quan đến nhạc lí @@)

“Ta lệnh cho ngươi –“ cũng không biết là hôm nay nàng ở bên ngoài chạy đến mệt quá, đến nỗi tư duy cũng trì độn, vẫn tắm trong bồn rất thoải mái, nói chuyện trở nên chậm rì rì, “Cho ta….”

Đợi hồi lâu, không thấy vế tiếp theo. “Cho ngươi cái gì?”

Vẫn cứ không có trả lời. Khóe miệng hắn run rẩy. Không thể nào? Cư nhiên thật sự đang ngủ!

“Hạnh Hoa, tỉnh tỉnh, coi chừng cảm!” Hắn nhẹ nhàng lay vai nàng, chỉ cảm thấy nơi đôi tay tiếp xúc dường như châm một phen hỏa diễm, đốt thẳng tới trong lòng hắn.

Diêu Tín Hoa chính là cái loại một khi đã ngủ là sét đánh cũng không tỉnh, cho nên nhẹ nhàng lắc lắc bả vai làm sao có thể có cảm giác đây? Có thể phun ra hai câu nói mớ là tốt lắm rồi!

Những năm gần đây, Diệp Thiếu Phong tuy là cao lên không ít, đến bây giờ có thể cùng Diêu Tín Hoa nhìn thẳng, nhưng vẫn còn là một thiếu niên nhỏ gầy, làm sao có khí lực mang một nữ hài tử cao xấp xỉ hắn đến bên giường đây? Huống chi nữ hài tử này còn đang lõa lồ ngồi trong thùng tắm, muốn tìm người hỗ trợ lại càng không có khả năng.

Hắn nghĩ trái cũng không được nghĩ phải cũng không xong, chỉ có cách kéo nữ nhân này ra khỏi mộng đẹp thôi.

“Hạnh Hoa, tỉnh tỉnh!”

Diêu Tín Hoa ngủ vừa vặn, nửa mơ nửa tỉnh, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, theo quán tính uy hiếp Diệp Thiếu Phong: “Đừng lắc! Lắc nữa không cho ngươi ăn cơm nha!”

Diệp Thiếu Phong cả người cứng đờ.

Từ nhỏ đến lớn, Diêu Tín Hoa nói câu gì đều có thể là đùa, duy độc có “Không cho ngươi ăn cơm” tuyệt đối là “nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy”.

Nếu như nàng thật sự “ra tay ngoan độc”, Diệp Thiếu Phong cũng chỉ có nước uống nước lạnh làm răng run cầm cập. Ngay cả các khất cái khác trong miếu thấy hắn đáng thương vụng trộm đem đồ ăn cho hắn cũng không được.

Cổ nhân dạy: Thực, sắc, tính đã. Mọi người đều nói no ấm tư dâm dục, phía trước sắc tất là thực, nếu ngay cả bụng còn không được ăn no, thế còn có tâm tư khác? Còn nữa, đối với Diệp Thiếu Phong bé nhỏ, ngay cả chữ sắc viết thế nào chỉ sợ cũng không biết, ý nghĩa nhân sinh cũng chỉ còn có “thực” mà thôi. Cho nên hắn sợ nhất Diêu Tín Hoa lấy ấm no ra uy hiếp hắn.

Hôm nay nếu hắn cứ kiên quyết lay nàng tỉnh, làm không tốt thì chờ đợi hắn chính là kết cục “Ta kêu ngươi làm gì thì đó đó! Ngươi quản nhiều thất thất bát bát như vậy làm gì! Phạt ngươi ba ngày không có cơm ăn!” đi.

Ô ô, mạng của hắn thật khổ~~

Cũng đành vậy, hắn liền bằng bất cứ giá nào nhịn xuống hai hàng máu mũi, mang nàng từ trong thùng tắm ra vậy.

Hạ quyết tâm, trước hắn lấy vải thay Diêu Tín Hoa thoáng lau khô thân thể, lại cầm lấy áo lót nàng, giơ lên cao trước mắt, cẩn thận từ phía trước bao lấy da thịt lõa lồ của nàng trên mặt nước lại, lại càng thêm cẩn thận xuyên qua nách nàng, bao trọn thân thể nàng, giảm thiểu khả năng phải nhìn thẳng, tiếp xúc trực tiếp với thân hình ôn hương nhuyễn ngọc của nàng. Một tầng áo mỏng manh cũng coi như là “có một ít còn hơn không”, tuy hắn không nhìn, nhưng lại cách một tầng vải cảm giác chân chân thực thực sự mềm mại.

Hắn quả thực chực khóc lã chã.

Nhớ ngày đó lúc hắn học tập làm các loại việc nhà, các đại ca khất cái khác đều an ủi hắn vạn sự khởi đầu nan, làm nhiều liền thấy dễ. Nhưng hiện tại hắn lĩnh ngộ bên trong cái “mọi sự” tuyệt đối không bao gồm “một thiếu niên mười một tuổi ôm một thiếu nữ trần trụi mê man bất tỉnh ra khỏi thùng tắm” – căn bản chính là càng bắt đầu càng giày vò a!

Mất sức chín trâu hai hổ, cuối cùng hắn cũng đem nửa thân trên Diêu Tín Hoa tha ra tựa vào đầu vai còn nhỏ bé của chính mình. Lúc tay phải hắn chuẩn bị nâng nửa người dưới của nàng lên mới hối hận trước đó không dùng vải quấn vào tay trước. Hắn cố nén xúc động chui đầu vào nước lạnh để hạ nhiệt, tận lực dùng cánh tay dài hoàn trụ hai chân nàng.

Một phen nỗ lực cuối cùng, không thành công liền xả thân!

Hắc hưu!

Kết quả phần eo hắn nghiêng quá độ, nhất thời không chịu nổi sức nặng của Diêu Tín Hoa, ôm nàng té ngã trên đống rơm rạ. Cũng may nước chặn lại thùng tắm, thùng tắm chỉ hơi chao đảo, không có đổ ra.

Diệp Thiếu Phong chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều lộn nhào, cộng thêm trên người là một thiếu nữ tuổi thanh xuân thân thể trần trụi dính sát vào.

Trên thế giới này còn có đồng dưỡng phu nào so với hắn còn thảm hại hơn sao? Trời ạ, rõ ràng là làm cho hắn chảy máu mũi đến chết mất!

Đáng tiếc ông trời còn không cho hắn thời gian để lưu máu mũi. Tuy đã là đầu hạ, nhưng buổi tối không thể so với ban ngày, Diêu Tín Hoa vừa ra khỏi nước liền cảm thấy lành lạnh, theo bản năng ôm lấy cái ấm lô có có thân nhiệt Diệp Thiếu Phong.

Diệp Thiếu Phong lập tức cứng ngắc thành một cái đầu gỗ.

Không không, hắn làm sao có thời gian để cứng ngắc thành đầu gỗ a, vẫn là nhanh ra sức tự cứu thì hơn, túm cái chăn bên cạnh bao lấy yếu nhân mệnh kiều khu này mới là đúng đắn.

Được rồi được rồi, cuối là lá hắn đem nàng từ thùng tắm chuyển đến trong ổ chăn, hơn nữa trừ bỏ tình thế bắt buộc phải tiếp xúc ra, hắn vẫn làm được không dùng ánh mắt nhìn nàng sạch bách. Giờ này khắc này, hắn thật sự nói không rõ đến cùng là đem một nữ hài tử xem sạch trơn là tội ác tày trời, hay vẫn là đem một nữ hài tử sờ soạng là tội không thể tha. Mọi việc hướng theo lối suy nghĩ ưu việt một chút luôn không có sai.

“Tiểu Phong!” Trong lúc ngủ mơ nàng bỗng nhiên phát ra một tiếng triệu hồi, Diệp Thiếu Phong sợ tới mức chạy nhanh ra ngồi nghiêm chỉnh.

“Ngươi tuyệt đối không được rời ta đi!” Sau đó lại không có thanh âm.

Ha…. Hóa ra là nói mớ. Hắn khẽ thở ra một hơi, vô lực nhìn khuôn mặt sau khi tắm phá lệ thanh lệ của nàng, cười khổ.

Chưa thấy qua khất cái nào yêu sạch sẽ như vậy, cũng chưa thấy qua một nữ hài tử làm khất cái phục phịch như vậy.

Hắn trừ cười khổ ra còn biết làm gì đây?

Thở dài, múc nước trong thùng tắm ra, chuẩn bị đem đổ đi. Không ngờ vừa đi ra phía sau, liền thấy chúng khất cái đều cười với hắn đến thật ái muội, hiển nhiên là nghe thấy lời vừa rồi của Diêu Tín Hoa kêu hắn kì lưng hộ.

A! Cho hắn một cái lỗ chui vào đi thôi! Lỗ không cần quá lớn, dù sao hắn cũng chỉ mới mười một tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play