Một phụ nhân tuổi chừng năm mươi, dáng điệu khoan thai chậm rãi đi vào Hà
Hương uyển, đi theo sau là một thị thiếp tầm bốn mươi tuổi, mặt hiển mấy phần thông minh.
Tiểu nha hoàn đang tưới hoa nhìn thấy liền vội vàng khom người thỉnh an: “A! Nô tỳ cấp đại phu nhân thỉnh an!”
Người này chính là nguyên phối của Thái Sư, nguyên họ La, mười chín tuổi quá
môn, đến nay đã hơn ba mươi năm. Đi theo sau nàng là nha hoàn hồi môn
năm đó của nàng, theo họ La của chủ tử, sau khi theo tiểu thư quá môn,
cũng thuận nước đẩy thuyền thành thiếp của cô gia. La thị rũ mắt xuống
liếc tiểu nha hoàn một cái, “Nàng đâu?”
“Nhụy Hà phu nhân đang nghỉ ngơi trong viện.” Tiểu nha hoàn khom người đi theo sau, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.
Nhụy Hà ở trong viện nghe được tiểu nha hoàn nhắc nhở vội vàng đóng lại
quyển sách trong tay nhét xuống dưới gối, ho khan ra cửa tiếp đón. “Nhụy Hà cấp đại phu nhân thỉnh an.”
La thị trên dưới đánh giá thân
thể yếu đuối của Nhụy Hà xong mới mở miệng: “Muội muội có bệnh trong
người, không cần phải thi đại lễ.”
“Tạ đại phu nhân.” Nhụy Hà
trước để La thị vào viện ngồi xuống, lại kêu tiểu nha hoàn Liên Nhi pha
trà. Bản thân cũng không dám ngồi, chỉ nghiêm chỉnh đứng một bên, thỉnh
thoảng ho khan hai tiếng.
Đến lúc Liên Nhi bưng trà ra, La thị
không chút hoang mang nhấp một ngụm, mới hỏi: “Ta nghe nói Thương đại
phu kia tuy là du y, nhưng y thuật lại cực kì cao minh, kiến thức so cới đám ngự y cả ngày ăn hại trong cung còn rộng rãi hơn nhiều lắm, chữa
dứt rất nhiều nghi nan tạp chứng, mới mời đến để chẩn bệnh cho muội
muội. Tại sao lâu như vậy cũng không thấy có chút khởi sắc?”
Nhụy Hà nói: “Cũng không phải không khởi sắc, mà là Thương đại phu nói bệnh
của ta không điều dưỡng hai ba năm là không tốt được.”
Thị thiếp đứng bên cạnh La thị cười lạnh một cái.
La thị dùng nắp chén chậm rãi gẩy lá trà nổi trên mặt, mắt cũng không
nâng: “Vậy bộ dáng này của ngươi, chẳng phải nói trong hai ba năm cũng
không phục vụ lão gia được?”
Lời này của La thị chứa đầy hàm ý,
Nhụy Hà chỉ làm như không biết, nhẹ ho khan hai tiếng mới nói: “Đều là
lỗi của Nhụy Hà, không biết chăm sóc bản thân, gây phiền toái cho đại
phu nhân.”
“Là gây phiền toái cho lão gia mới đúng. Cũng được,
ngươi lo điều dưỡng thân thể đi, sớm khỏe lên mới không cô phụ lão gia
sủng ái.” La thị đặt li trà xuống, đứng dậy đi ra. Đi đến gần cửa, nàng
dừng lại, đầy hàm ý mà nói: “Phụ nhân gia nên an phận thủ thường, không
thể làm ra chuyện bôi nhọ gia phong.”
Nhụy Hà cúi đầu: “Nô tì biết rõ, đại phu nhân.”
Cho đến khi La thị đã đi xa, nàng mới thẳng lưng lên, ngồi lại bên cửa sổ,
trên mặt đã không còn vẻ bệnh hoạn như vừa rồi. Từ trong tay áo rút ra
tờ giấy với nét chữ tinh tế, nàng khẽ nâng môi --- lấy một đại phu mà
nói, nét chữ này tinh tế quá rồi.
Liên Nhi đưa La thị đi, quay trở lại thấy Nhụy Hà cầm tờ giấy ngẩn người: “Phu nhân…”
Nhụy Hà biết Liên Nhi không biết chữ, cũng không kiêng dè. Từ khi nàng bước
vào nơi nhà cao cửa rộng này, luôn do tiểu nha đầu này hầu hạ. Một tiểu
cô nương đơn thuần thiện lương, chỉ hi vọng mai sau nàng lớn lên được
chuộc thân ra, có thể gả cho một người tốt. Nàng vẫy tay ý bảo Liên Nhi
đến gần, kéo một tay nàng, không đầu không đuôi nói: “Muội muội tốt, nếu như có một ngày ta không ở đây, ngươi nhất định phải chăm sóc bản thân
thật tốt, hành thiện tích đức nhiều hơn, sau này nhất định sẽ có nơi quy túc tốt.”
Liên Nhi khóc lên: “Phu nhân! Ngàn vạn đừng nói vậy! Bệnh của ngài nhất định sẽ khá hơn mà!”
Nhụy Hà cười nói: “Nha đầu ngốc, ai nói ta sắp chết chứ? Ta chỉ nói là, nơi
này không phải nơi ta có thể ở lâu, sớm muộn gì ta cũng phải đi.”
“Phu nhân!” Liên Nhi vội vàng, trong lòng có lời muốn nói lại không dám nói.
Nhụy Hà trấn an nàng: “Không phải như ngươi nghĩ đâu. Chỉ là cơ duyên đã đến mà thôi. Hiểu không?”
Liên Nhi lắc đầu.
“Ngươi lập tức sẽ hiểu. Nhưng phải nhớ giữ bí mật cho ta, được không?”
Liên Nhi mặc dù không hiểu rõ, nhưng vì chủ tử thiện lương, nàng không chút nghĩ ngợi gật mạnh đầu: “Liên Nhi sẽ!”
“Ngươi đi đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Liên Nhi theo lời đi. Nhụy Hà nhìn theo bóng lưng nàng, ngẩn ngơ trong chốc lát.
Chưa tới hai ngày, Hà Hương uyển này sẽ phải xảy ra một chuyện nghe rợn cả
người. Nhưng đối với Liên Nhi sẽ tiếp tục ở lại nơi đây mà nói, vẫn là
biết càng ít càng tốt.
Quay lại giường, cũng không nằm xuống, chỉ vô thức khẽ vuốt ve chiếc chiếu mình hay nằm.
Đọa phong phần, không phải do nàng mong muốn.
Vào thâm trạch, bị người hâm mộ.
Được chuyên sủng, bị người ghét hận.
Vô tâm tranh, lại gặp hãm hại.
Bệnh tới đột nhiên, tới kì quái. Trong thế giới nữ nhân vì nam nhân điên
loạn này, sớm có vết xe đổ, cho nên hắn ngoài miệng không nói, trong
lòng lại có tính toán. Chỉ là, nàng nhìn không tới con đường sau này,
phản kháng thì có ích lợi gì? Không bằng “thuận nước đẩy thuyền”, chấm
dứt sinh mệnh mỏng manh này sớm một chút.
Ai…
Thở dài, lắc đầu một cái. Bên môi có ý cười, cười đến tự giễu.
Ai lại nghĩ đến người hãm hại nàng sẽ tự thân đưa đến một cứu tinh?
Có lẽ người vốn bởi vì không nhịn được đợi đến lúc nàng từ từ chết đi, cho nên mới lặp lại chiêu cũ, để sớm ngày đuổi nàng ra ngoài. Đến lúc đó
nàng cũng không thể khỏe lên, lại không thể trở về phủ, coi như đã đuổi
tận giết tuyệt.
Vậy mà sơn cũng thủy tận nghi không đường, liễu
ám hoa minh hựu nhất thôn. (sơn cùng thủy tận ngỡ cùng đường, lại gặp
được thôn hi vọng)
Cũng do mệnh nàng còn chưa tuyệt. Mới cho nàng gặp được Thương Thương, mới cho Thương Thương gặp được nàng.
Rất nhanh thôi, nàng có thể vĩnh viễn rời đi cái lồng cô lạnh này, theo Thương Thương, lưu lạc thiên nhai.
Hai ngày sau.
Liên Nhi bưng cơm trưa vào viện, vốn định hầu hạ dùng cơm, gọi mấy tiếng,
nhưng không nghe thấy người trong trướng đáp lại. Nàng lo lắng vén lên
màn trướng, vừa nhìn nhất thời sắc mặt trắng bệch, há miệng, lại kinh
hãi không thốt ra được tiếng nào. Nàng che miệng lại khó khăn lùi lại
mấy bước, cuối cùng thét lên chạy ra ---
“Người mau tới a!!”
Quản sự của phủ Thái Sư vừa lúc mang theo một tiểu gia đinh từ cửa sau đi ra ngoài mua hàng, còn chưa đi xa, nghe tiếng ầm ĩ vang trời chợt vang lên trong phủ cũng không hề có ý trở về xem một chút. Ngược lại tiểu gia
đinh này như có điều suy nghĩ quay đầu nhìn bức tường cao của phủ Thái
Sư, cuối cùng không nói gì, lặng lẽ đi theo Lưu quản sự.
Nhưng hai người cũng không đi đến thương phố, ngược lại đi về hướng ngoại thành.
Ra khỏi thành, người đi đường thưa dần, lúc này Lưu quản sự mới nói với
tiểu gia đinh: “Nhụy Hà cô nương, Thương đại phu ở Vô Lượng tự phía
trước chờ ngươi.”
Thì ra tiểu gia đinh là Nhụy Hà giả trang, không cần phải nói, Lưu quản sự đương nhiên là La Tam.
Nhụy Hà sờ sờ mặt mình, cười nói: “Chỉ là không biết Thương đại phu nhìn đến bộ dạng này của ta có thể giật mình hay không.”
La Tam sờ bên mặt mình, lột ra mặt nạ da người: “Ha ha, làm đại phu, hạng
người gì mà chưa thấy qua, chẳng qua chỉ là một tiểu gia đinh bộ dạng
bình thường, còn không dọa được hắn.”
Nhụy Hà chân thành nói: “Thật đa tạ ngươi, La Tam ca.”
La Tam cũng có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: “Nào có, Thương đại phu là
người tốt, ai cũng nguyện ý giúp hắn. Hơn nữa, người ngươi nên tạ chính
là…”
“Hoa cô nương? Ta biết rõ.”
Hai người nhìn nhau một cái, tự mình cười ra.
Vậy mà, từ hôm ấy trở đi, không có người biết được tung tích của Diêu Tín Hoa cùng Diệp Thiếu Phong.
——— —————
Thế giới của hai người thật vất vả mới có được.
La Tam đi “trộm” Nhụy Hà, bình dấm nhỏ bị Thương Thương mang ra miếu ngoài thành trước rồi. Thật là thiên địa tường hòa a!
Diêu Tín Hoa nhìn Diệp Thiếu Phong đang vội vàng dọn dẹp hành lí, cảm thấy
hạnh phúc vô cùng, không nhịn được tiến lên, ôm eo hắn từ phía sau.
Diệp Thiếu Phong buông ra bọc đồ, kéo tay nàng ra, xoay người ôm nàng vào trong ngực: “Thế nào?”
Nàng cười đến ngây ngốc: “Ta yêu ngươi.”
Diệp Thiếu Phong không khỏi cười rộ lên, cúi đầu.
Mắt thấy bốn cánh môi sẽ dán lại một chỗ, lỗ mũi Diêu Tín Hoa chợt ngứa,
một chưởng đẩy ra mặt Diệp Thiếu Phong, nghiêng đầu hắt hơi một cái:
“Hắt xì!” Xoa xoa lỗ mũi, “Có người nói xấu sau lưng ta! Mới vừa rồi
không tính, làm lại!” Nói xong, lại muốn đến gần.
Diệp Thiếu
Phong nắm mũi nàng: “Được rồi! Trước đi chào hỏi đại nương chủ nhà quan
trọng hơn. Chúng ta về sau còn nhiều thời gian mà! Hơn nữa cũng không
thể để bọn Thương đại ca đợi quá lâu chứ?”
Diêu Tín Hoa cười đến thật giảo hoạt thật hả hê thật vui vẻ: “Ai nói muốn đi theo bọn họ chứ hả?”
Diệp Thiếu Phong nháy nháy mắt: “Chẳng lẽ không phải?”
Ngoài ý muốn trộm được một cái hôn, nhảy ra: “Đứa ngốc!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT