Hoàng Bản Nha bị chúng huynh đệ hành hung một trận ---- đánh ngươi cái đồ dẫn sói vào nhà!

(Hoàng Bản Nha: oan uổng! Ta chỉ là muốn kéo thêm người xin cơm vào nhóm mà thôi a!)

******************************

Thương Thương về đến nhà, uống thuốc xong, những đợt ho khan mãnh liệt cuối cùng cũng hoãn lại.

Theo dự liệu của hắn, lúc này trong sương phòng lẽ ra phải náo nhiệt gà bay chó sủa mới đúng, ấy vậy mà nó cực kì an tĩnh.

Nói thật, khi hắn thấy Hoa muội hầm hừ đẩy một thanh niên ăn xin chốc đầu ra ngoài thì thật không thể tin được đó là Hoa muội thường ngày vẫn luôn dịu dàng, cũng không thể tin được đó là Diệp Thiếu Phong mà Hoa muội ngày nhớ đêm mong. So với trong tưởng tượng của hắn thì… kém quá nhiều.

Diêu Tín Hoa ngồi bên cửa sổ, an tĩnh dùng khăn tay lau nước mắt. Trong lòng nghĩ: La Tam đáng chết, cư nhiên không nói cho nàng là hắn biến Tiểu Phong thành bộ dạng thê thảm không chịu nổi như vậy! Hừ! Hắn nên hi vọng lần sau bị thương không rơi vào tay nàng, nếu không nàng nhất định khâu cho hắn một vết sẹo còn xấu xí hơn!

Diệp Thiếu Phong bị bóc sạch nhét vào trong thùng tắm, trên mặt nước trôi đầy những cánh hoa có mùi thơm kì lạ, chẳng biết tại sao, nước mắt cũng tung hoành. Trong lòng nghĩ:…

Về phần nàng làm thế nào mang hắn từ Tứ Khối Ngọc trở về thì không cần nhiều lời rồi.

“Tại sao phải đi?” “Ngươi có hoa tâm hay không?” Hai người cùng lúc mở miệng, lại cùng lúc trầm mặc.

Diệp Thiếu Phong sâu sắc nhìn nàng một cái, liền chuyển ánh mắt đi, buồn buồn đáp: “Ta có không đáng tin như vậy sao?”

Diêu Tín Hoa nhỏ giọng lầu bầu: “Ai bảo ngươi mặt hoa đào mắt hoa đào…” cái miệng nhỏ nhắn cong lên. Nói xong, mắt lại không thành thực liếc qua hắn. Một cái thoáng nhìn lập tức làm tim nàng cuồn cuộn dậy sóng. Nàng kìm lòng không được đi tới bên thùng tắm, đưa tay nâng khuôn mặt vẫn thê thảm không nỡ nhìn của Diệp Thiếu Phong lên, thâm tình ngắm.

Ông trời, nàng thật sự rất nhớ hắn!

Diệp Thiếu Phong cũng nhìn lại nàng.

Hắn làm sao không nhớ nàng?

Tương đối vô ngôn, duy hữu lệ thiên hành.

(Hề tạm dịch: Nhìn nhau không nói lời nào, chỉ có ngàn lệ rơi.)

Hồi lâu sau, Diêu Tín Hoa nhăn mũi, nói: “Thật là thối…”

Diệp Thiếu Phong mặt không đổi --- thật ra khắp mặt hắn đều đã bị đắp thuốc, muốn đổi sắc cũng rất khó khăn --- nói: “Ngươi có thể không dùng loại thuốc thối này.”

Diêu Tín Hoa cuối cùng cũng không chịu nổi kích thích khứu giác, lui về phía sau hai bước mới nói: “Tài liệu dịch dung trên người ngươi cũng đã được thoa nửa năm, bền còn hơn keo, nếu muốn dùng tốc độ nhanh nhất thanh trừ đi hoàn toàn cũng chỉ có cách dùng nó. Hơn nữa da thật của ngươi cũng đã có nửa năm không tiếp xúc với không khí và ánh sáng mặt trời, đã có chút sung lên và thối rữa rồi. Thuốc này mặc dù vừa thối vừa gay mũi, nhưng lại vừa có thể tẩy lớp dịch dung vừa có thể chữa trị cho da của ngươi.” Dĩ nhiên còn có một nguyên nhân là nàng rất tức giận, tức giận Diệp Thiếu Phong cư nhiên không biết yêu quý thân thể của mình như vậy.

Diệp Thiếu Phong ngược lại không quá để ý, nếu mặt của hắn bị hủy thật thì cũng tránh được rất nhiều phiền toái. Chỉ là, sợ lúc đó hắn lại tự ti, sợ Diêu Tín Hoa ghét bỏ, vướng mắc trong lòng ngược lại càng không dễ bỏ.

Ai, hắn thật nhất định là bị nàng đùa giỡn cả đời. “Nói đi.”

“Nói gì?”

“Ngươi có thể nói từ tại sao ngươi biết y thuật trở đi, hoặc cũng có thể nói từ tại sao ngươi rời đi ta trở ngược lại.” Bây giờ mặc dù mặt hắn cùng hoàn cảnh thật sự không thích hợp để đàm luận vấn đề nghiêm túc, nhưng chỉ lần này, hắn nhất định phải hỏi cho đến cùng.

Diêu Tín Hoa hít sâu một hơi, nói: “Tốt! Ta nói! Nhưng có thể chờ đến khi ngươi khôi phục sắc đẹp, vừa dưỡng mắt vừa nói?”

Diệp Thiếu Phong hơi híp mắt lại, khoanh tay, “bá” một cái từ trong nước đứng lên.

“A ---!!” Nương nha! Nàng sẽ bị đau mắt hột mất! Diêu Tín Hoa thét lên chạy trối chết.

Diệp Thiếu Phong rất là khốc mở miệng: “Ngươi nói hay không nói?”

Diêu Tín Hoa lau nước mắt, hít mũi một cái, làm như tiểu tức phụ: “Ta nói…”

Chư vị độc giả nếu muốn biết tại sao Diêu Tín Hoa lại bỏ Diệp Thiếu Phong mà đi, cần nói từ mười bảy năm trước khi nàng nhặt hắn về.

Lại nói năm đó, Diêu Tín Hoa nhặt Diệp Thiếu Phong lưu lạc đầu đường về ngôi miếu đổ nát, sau lập tức sai mọi người trong miếu đi thăm dò thân thế của hắn. Nhưng không có bất kì đầu mối nào cho biết vì sao Diệp Thiếu Phong lại trúng kì độc, chỉ biết là hắn bị một người ngoại địa đưa đến đây rồi bỏ lại. Nghe nói người ngoại địa kia nói giọng Kinh Thành, khoảng trên dưới 30 tuổi.

Vốn Diêu Tín Hoa muốn hỏi được gì đó từ trong miệng Diệp Thiếu Phong, nhưng trên thực tế từ lúc nàng vừa nhặt hắn về, ý thức của hắn đã mơ hồ, không có bất kì ấn tượng vào về chuyện lúc trước. Có thể cũng bởi vì có người hạ độc hắn. Nhưng rốt cuộc là người nào lại ác độc như vậy lại đi đối phó với một đứa bé còn chưa hiểu chuyện?

“Dung mạo của hắn rất giống một người.” Phong Vô Tình nói với nàng.

Cũng bởi vì một câu nói này đã thúc đẩy nàng quyết định dẫn hắn đi tha hương.

Nhưng mà Diệp Thiếu Phong còn quá nhỏ, nàng không thể cũng không dám mang hắn đi mạo hiểm. Cho nên nàng cho hắn thời gian hai năm, chờ hắn lớn lên. Khi nàng xác định hắn đã có thể tự mình độc bá một phương liền dứt khoát không từ mà biệt.

Ở cùng với nàng, Diệp Thiếu Phong không thể chân chính trưởng thành. Mà ở cùng với Diệp Thiếu Phong, nàng cũng không thể thả tâm để lớn mật đi điều tra thân thế của hắn.

Ngoài ra, nàng còn có một tư tâm nho nhỏ.

Nghĩ đến đây, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Diệp Thiếu Phong, nàng không khỏi cười khẽ.

Bây giờ, hắn ở nơi này, ở trước mặt nàng, tư tâm nho nhỏ kia của nàng, lấy được thỏa mãn lớn bực nào a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play