Nhận được rồi,

Tình yêu và sự lưu luyến của anh;

Nhận được rồi,

Từng giọt ký ức ngọt ngào và tươi đẹp;

Nhận được rồi,

Tình cảm dành cho anh;

Phải chăng em đã có thể,

Mang nụ cười ly biệt.

Autumn

“Gần đây cô với tảng đá ấy thế nào rồi?”, A Quý vừa lau cửa kính vừa nói chuyện với Thu Thần.

“Cũng không tồi!”, Thu Thần trả lời rất nhanh, dáng vẻ hạnh phúc.

“Ồ? Nói thế hóa ra ván bài trước đây của cô là đúng à? Chúc mừng cô! Không ngờ chưa đầy một năm, cô có thể giành được tình yêu của tảng đá ấy.”

Thu Thần cúi mặt: “Đâu có, anh ấy vẫn chưa yêu tôi.”

“Sao cô biết được.”

“Đàn ông thường rất khó quên người yêu đầu tiên, đặc biệt là anh ấy, anh ấy là người rất chung tình.”

“Chuyện này rất khó nói, tôi thấy anh ta đối với Băng Lan cũng chỉ là tình cảm của anh trai với em gái thôi, nếu không làm gì có người đàn ông bình thường nào lại sống chung với người mình yêu hơn chục năm mà không có xảy ra chuyện gì đó. Ờ, đúng rồi! Nói không chừng…”, anh nhìn Thu Thần, “Này, anh ấy bình thường đấy chứ?”.

Thu Thần đỏ ửng mặt: “Anh ấy rất bình thường…”.

A Quý cười rất gian xảo: “Tốt! Thế là quá hạnh phúc rồi! Cô yên tâm đi, đàn ông như anh ta, không có chuyện lên giường với một người mà mình không có tình cảm, chứ đừng nói tới chuyện kết hôn. Điều này chắc chắn là cô có chỗ đứng rất quan trọng trong lòng anh ta”.

Thật không? Cô có thể ôm ấp chút hy vọng đó chứ?

Lời nói của A Quý khiến Thu Thần cảm thấy nghẹn ngào. Gần một năm nay, lúc nào cô cũng nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng nhắc nhở mình không được kỳ vọng, lúc nào cũng cẩn thận giữ gìn không để anh phát hiện…

“Này! Ông xã cô tới kìa”, giọng của A Quý đánh thức Thu Thần đang chìm đắm trong suy nghĩ.

“Hả?”, cô ngạc nhiên nhìn Thạch Chấn Vũ bước vào. Từ khi kết hôn, anh không cần vì muốn tìm cô nói chuyện mà đến uống rượu, cũng rất ít tới quán. “Sao anh lại tới đây?”

Anh lúng túng, đang lúc Thu Thần ngạc nhiên thì anh đã đưa một bó hoa tulip trắng từ phía sau ra: “Hôm nay… à… là kỷ niệm một năm ngày cưới…”.

Thu Thần hoàn toàn sững sờ, một hồi lâu không thốt nên lời, những giọt nước mắt tuôn trào…

Thạch Chấn Vũ càng lúng túng. Anh không hiểu tại sao Thu Thần lại khóc, anh vốn dĩ muốn làm cô vui vẻ.

“Em không thích loại hoa này à? Anh đã làm gì sai sao?”

“Không!”, Thu Thần vội vàng huơ tay, giật lấy bó hoa trong tay anh, ôm anh thật chặt.

Đây là hoa mà anh tặng cô!

“Em vui lắm! Rất vui! Cám ơn anh!”

Thạch Chấn Vũ thở phào. Anh không có kinh nghiệm nào về việc chọn quà cho phụ nữ. Trước đây anh còn có Thu Thần làm cố vấn, nhưng bây giờ anh không thể làm như thế, bởi người anh tặng chính là cô…

“Em có thể đi được không? Anh đặt một bàn tiệc hai người ở Marco Polo.”

“Được chứ!”, Thu Thần trả lời ngay. Cô cảm thấy như sau lưng là ánh mắt oán giận…

“A Thần, cô lại muốn chuồn hả…”, A Quý nghiến răng nói.

“Xin lỗi nhé!”, Thu Thần cười, “Tình huống đặc biệt mà!”.

“Được rồi! Muốn đi thì đi nhanh lên!”, A Quý nhìn.

Thật không biết ai mới là chủ, muốn đi sớm còn phải được sự đồng ý của A Quý, Thu Thần thầm thở dài, nhưng hôm nay không có bất cứ việc gì có thể ảnh hưởng tới niềm vui của cô.

“Không được! Em không thể mặc thế này mà đi được!”

Thu Thần đột nhiên cúi xuống nhìn bộ đồ rất đơn giản mà mình đang mặc, “Em phải về nhà thay đồ mới được!”.

Thạch Chấn Vũ gật đầu.

“Được thôi. Giờ chúng ta đi! A Quý, phiền anh rồi.”

Thu Thần một tay ôm bó hoa, một tay nắm lấy tay anh bước ra khỏi Quan Ngoại. Cô nói với anh:

“À! Không phải em muốn về nhà đâu nhé! Mà là về nhà trọ. Em có một bộ lễ phục rất đẹp, nhưng có rất ít cơ hội để mặc, hôm nay nhân tiện lấy ra mặc luôn.”

Thạch Chấn Vũ nghe xong hơi khó chịu. Anh cúi mặt xuống, bất giác cảm thấy không vui…

***

Từ khi giúp cô chuyển đồ đạc tới giờ, Thạch Chấn Vũ không về nhà trọ của Thu Thần lần nào nữa. Biết cô còn giữ phòng tới bây giờ, anh cảm thấy hơi tức ngực.

Bước vào phòng trọ của cô, anh nhìn khắp nơi, cảm giác khó chịu càng tăng lên.

Phòng trọ tuy nhỏ, nhưng đầy ắp phong cách của Thu Thần, bức tường được sơn màu xanh mà cô yêu thích nhất, trần nhà còn có những ngôi sao do cô tự tay vẽ. Các đồ gia dụng đầy đủ, trong tủ quần áo cũng treo đầy quần áo của cô.

Căn phòng này hoàn toàn không có vẻ vắng bóng người đã một năm nay, giống như lúc nào cũng chuẩn bị sẵn để chờ đợi chủ nhân của nó quay về.

Thu Thần đi vào phòng thay quần áo. Thạch Chấn Vũ ngồi trên sofa phòng khách. Anh nhìn chiếc gối ôm trên sofa, chúng là những chiếc gối được thêu thủ công.

Trong đầu anh hiện lên căn phòng của họ…

Không có. Nơi đó hoàn toàn không có phong cách của Thu Thần. Nếu như đem đồ của cô đi hết, thì trong căn phòng đó hoàn toàn không có dấu vết nào của cô. Ngay cả quần áo và đồ dùng cá nhân của cô cũng ít tới đáng thương.

Một năm trước khi cô tới, cũng chỉ một va li nhỏ. Anh tin rằng nếu giờ cô dọn đi cũng chỉ cần một va li nhỏ mà thôi.

Dường như cô cố tình không muốn để lại dấu vết. Cô như một người khách qua đường, như một người đi du lịch…

Thạch Chấn Vũ nghĩ đến đây, trong lòng có phần kinh ngạc.

Anh hoang mang, tức giận nhưng lại không biết rằng có gì đó không đúng…

Thu Thần đang vui vẻ từ trong phòng bước ra, còn khuôn mặt Thạch Chấn Vũ lại như mang một tầng băng lạnh.

“Anh muốn em trả lại căn phòng này! Ngày mai sẽ dọn hết đồ đạc về nhà!”, anh nghiêm túc ra lệnh cho cô.

Thu Thần không hiểu tại sao tình cảm của anh lại thay đổi nhanh chóng thế, anh cũng chưa bao giờ dùng thái độ như thế để nói với cô.

“Em không thể chuyển được!”, cô phản ứng một cách thẳng thừng.

Cô không thể, cô vẫn không thể… đây là một tuyến phòng ngự cuối cùng của cô. Sự tồn tại của căn phòng này nhắc nhở cô, vẫn không thể… vẫn không thể chìm đắm trong ảo tưởng như thế. Anh vẫn chưa thuộc về cô, sẽ có một ngày anh trở về bên Băng Lan, đây là sự sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng cô…

Thạch Chấn Vũ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, không thể hiểu nổi ý cô muốn nói.

Ngày hôm nay, không khí vốn dĩ đang tốt đẹp giờ đã hoàn toàn biến mất…

***

Qua một đêm dài khó ngủ, hôm sau khi Thu Thần xuất hiện ở Quan Ngoại, mắt cô thâm quầng như gấu trúc…

“A Quý, anh nói xem, có phải tôi đã làm sai không?” Người duy nhất cô có thể nói chuyện này là A Quý.

“Hừ! Cô vốn đã sai rồi. Ngay từ đầu cô không nên lấy anh ta. Đã gả cho người ta rồi, thì phải toàn tâm toàn ý vun đắp cho cuộc hôn nhân này, sao cô phải suy nghĩ nhiều như thế? Dũng khí của cô còn ít hơn Thạch Chấn Vũ nhiều. Cô nghĩ xem, anh ta vì quyết định kết hôn với cô mà đã sửa sang lại cả phòng, phá bỏ bức tường ngăn đó. Nếu đem ra so sánh, cô mới là đồ nhát gan.”

“Đó là bởi tôi hiểu anh ấy. Tôi biết anh ấy không dễ dàng quên Băng Lan như thế, tôi biết nếu có một ngày Băng Lan chia tay người yêu và nhận ra những điểm tốt của Thạch Chấn Vũ, thì hai người sẽ lập tức quay về bên nhau. Nếu có ngày đó, tôi không muốn mình là hòn đá vướng chân anh ấy.”

“Tôi chịu cô đấy. Cô không có cảm giác an toàn tới thế sao? Cô không có lòng tin với anh ấy đến thế cơ à? Thứ nhất, giả thiết ‘nếu như’ của cô chưa chắc đã phát sinh. Thứ hai, nếu có phát sinh, biết đâu anh ta sẽ chọn cô.”

“Thật không?”, Thu Thần ngẩng đầu nhìn A Quý.

A Quý thở dài. Cô ấy lừa được tất cả mọi người. Cô luôn tạo cho người khác cảm thấy cô là một người kiên cường, tự tin, thực ra trong tình yêu, Thu Thần lại là một người phụ nữ mềm yếu và tự ti.

“Tôi không thể tính trước cho cô. Tôi chỉ có thể nói, nếu cô không thử, sao có thể biết được? Bây giờ nếu cô không bỏ được sự kiên trì vô ích đó thì chỉ làm cho mối quan hệ của hai người trở nên tồi tệ hơn, e rằng đến lúc không phải vì Băng Lan, hai người đã Game Over rồi.”

Thu Thần ngây người một lúc, “Anh nói… rất có lý”.

A Quý tỏ vẻ Những điều tôi nói… rất có lý.

“Cô xem, anh ấy còn nhớ kỷ niệm một năm ngày cưới, còn biết tặng quà cho cô, đưa cô đi nhà hàng, có thể thấy tảng đá ấy cũng không phải là đến nỗi hết thuốc chữa đâu.”

Đúng đấy! Anh ấy chắc chắn vẫn quan tâm cô mà!

“Đi đi! Bây giờ đi tìm anh ta đi”, A Quý nói.

Thu Thần không phản đối.

***

Cô không còn nghi hoặc nữa! Trên đường về nhà, tâm trạng của cô giống như một chú chim bị nhốt trong lồng được trả về bầu trời tự do. Bây giờ việc cô muốn làm nhất là gặp anh, nói với anh, thực ra cô rất yêu anh, từ trước tới giờ đều rất yêu anh…

Thu Thần chạy tới công ty. Bây giờ chắc anh đang ở trong phòng làm việc, nhưng anh lại không ở đó.

“Chị A Thần, sao chị lại tới đây? Sếp không có ở đây! Anh ấy nghe một cú điện thoại xong là đi ngay.”

Nhân viên nữ trong phòng thông báo tin tình báo cho cô.

Thu Thần có chút thất vọng, nhưng vẫn ổn vì cô biết kiểu gì anh cũng quay về. Cô ngồi nghỉ trong văn phòng của anh.

Một năm nay, cô chưa từng làm việc này, nhưng bây giờ tâm trạng của cô khác rồi, cô bắt đầu dám lấy danh nghĩa là vợ để đợi anh. Bởi thế, cô ngồi trên ghế của anh, giở lịch làm việc của anh để xem. Cô chấp nhận cho mình xem trộm một chút…

Trên đó ghi chép chi chít lịch công tác, kế hoạch làm việc. Ngày mồng Mười tháng sau, anh dùng bút đỏ vẽ một vòng rất lớn.

Thu Thần tim đập mạnh. Bởi vì ngày đó là…

Cô vội vàng đọc tiếp trang sau. Ngày mồng Mười không hề sắp xếp lịch làm việc nào, năm ngày sau đó cũng vậy.

Phía trên ghi chép ngày giờ bay. Đài Bắc – đảo Bali BR25510:05/15:15.

Những dòng chữ rắn rỏi của anh – sinh nhật Thu Thần và bù tuần trăng mật.

Cô không thể tin nổi, mắt trừng trừng nhìn vào những chữ đó. Anh chuẩn bị kế hoạch này từ khi nào.

Vài giây sau, cô nhảy trên ghế và phá lên cười như một người điên.

Mọi người trong phòng làm việc đều tròn mắt nhìn cô, nhưng cô không thèm quan tâm, bởi cô đang rất vui!

Cô muốn gặp anh, rất muốn gặp anh ngay bây giờ!

Thu Thần gọi điện thoại cho anh, nhưng không có tín hiệu. Cô đi đi lại lại trong phòng làm việc, hy vọng một giây sau anh sẽ xuất hiện. Nhưng đã rất nhiều giây trôi qua mà anh vẫn không xuất hiện.

Thu Thần không đợi nổi nữa, với tâm trạng lúc này, cô không thể ở mãi trong căn phòng này. Cô quyết định đi tìm chủ nhà để trả lại phòng. Đúng rồi! Bây giờ phải tìm vài hộp giấy để chứa đồ, đem hết về, có thể sẽ để đầy trong căn phòng của họ, thế nào ông nội cũng ca cẩm cho xem.

Thu Thần vui vẻ nghĩ tới những chuyện này, vừa hát vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Thạch Chấn Vũ.

Về đến nhà, cô nhìn thấy ông nội.

“Ông nội, nhà mình có hộp giấy không ông nhỉ?”

Ông nội đang thắp hương cho bà. Ông quay đầu lại, biểu hiện có phần phức tạp.

Đây là lần đầu tiên Thu Thần nhìn thấy ông như thế, hình như có điều gì đó rất khó nói.

“Ông, có chuyện gì không?”

“Băng Lan về rồi.”

“Băng Lan về rồi? Sao lại thế được? Chưa nghe cô ấy nói gì mà! Hơn nữa bây giờ cô ấy vẫn đang còn học, đã nghỉ hè đâu?”

“Không biết. A Vũ nói con bé vừa mới xuống sân bay và điện thoại về, A Vũ đi đón nó rồi. Nghe nói trong điện thoại, Băng Lan cứ khóc mãi, có thể là chia tay với người yêu ở bên Mỹ rồi, bộ dạng của A Vũ cũng vội vàng lắm.”

Thu Thần đăm đăm nhìn về phía trước, toàn thân như bị rớt xuống vực thẳm…

“Này, Thu Thần!”, ông nội lay lay vai, cô mới định thần lại.

“Cháu sao thế?”, ông nội nheo mắt hỏi.

“Không!”, Thu Thần trả lời rất nhanh, cố gắng mỉm cười, “Hôm nay Băng Lan về, phải chuẩn bị vài món cho cô ấy mới được… cháu vào bếp đây”.

Thu Thần nói xong, vội vàng bước vào bếp.

Nhìn bóng lưng cô dần biến mất cùng với dáng vẻ thất thần, lúng túng, ông thở dài một tiếng.

Chờ đợi là một việc lâu dài và đau đớn, nhất là khi tưởng tượng… tưởng tượng hai người nằm trên giường của cô ấy… tưởng tượng nỗi đau của anh, sự đáng thương của cô ấy… tưởng tượng cảnh anh ôm cô ấy vào lòng…

Sự ghen tuông như một con côn trùng cắn vào trái tim cô. Thế nhưng, điều khiến cô đau buồn nhất không phải là sự ghen tuông mà bởi cô vốn dĩ không có quyền ấy. Cô sớm đã biết trong lòng Thạch Chấn Vũ, Băng Lan luôn luôn ở vị trí quan trọng nhất, chẳng phải sao? Cô có quyền gì để trách anh, giận anh và ghen với Băng Lan…

Lúc anh quay về phòng cũng đã quá nửa đêm.

Thu Thần ngồi dậy: “Thế nào? Băng Lan ổn chứ?”.

Nét mặt anh tràn đầy vẻ đau buồn.

“Thằng khốn ấy không hề chăm sóc Băng Lan! Đáng ghét! Từ nhỏ tới lớn anh chưa hề để Băng Lan phải chịu bất cứ thiệt thòi nào mà tên đó lại dám làm thế với cô ấy!”

Nói như thế… Băng Lan đã thực sự chia tay với Sở Hạo rồi?

“Đừng nghĩ nhiều nữa. Nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai em sẽ nói chuyện với Băng Lan.”

Thạch Chấn Vũ gật đầu.

Anh chải đầu xong, lên giường nằm bên Thu Thần. Nhưng anh không ngủ yên, cứ trằn trọc mãi.

Thu Thần cũng không ngủ được.

Lúc lâu sau, cảm giác anh ngồi dậy, cô trộm nhìn, thấy anh đang dựa vào cửa sổ trầm ngâm. Thu Thần cũng không ngủ nữa, cô kéo chăn ra và ngồi dậy.

“Em chưa ngủ?”

Thu Thần lắc đầu.

Thạch Chấn Vũ nhìn thấy trong đôi mắt cô là nỗi đau và cả sự vô định rất ít xuất hiện nơi cô.

“Thu Thần! Em nói xem… có phải lúc đầu anh đã sai không? Có phải anh không nên để cô ấy đi cùng cậu ta?”

Anh hối hận rồi.

Ngay lúc đó, điều mà Thu Thần sợ hãi nhất đã xuất hiện.

Anh hối hận vì mình lui bước, hối hận vì mình đã chúc phúc cho cô ấy, cũng có thể hối hận vì đã kết hôn với cô…

Nghĩ tới những việc xảy ra hôm nay, Thu Thần có cảm giác giống như mình vừa từ thiên đường bị vứt xuống địa ngục, cảm giác thất vọng tột cùng làm cô đau đớn.

Cô không nói thêm được một lời nào nữa…

***

Từ đó về sau, Thạch Chấn Vũ lại càng chăm sóc và quan tâm Băng Lan hơn.

Tâm trạng của Băng Lan vẫn rất tồi tệ, anh không để cô ấy rời khỏi tầm nhìn của mình dù chỉ một lúc, thậm chí anh còn xin nghỉ vài ngày để cùng cô ấy ra ngoài tâm sự.

Trong khi Thạch Chấn Vũ dùng nhiều thời gian ở nhà thì Thu Thần cả ngày ở cửa hàng, thậm chí đến cả bữa trưa và bữa tối, cô cũng không về nhà, chỉ nói là gần đây cửa hàng rất bận.

Hôm nay Thu Thần vẫn về nhà muộn như mọi khi. Ông nội đã ngủ, cô đi nhẹ nhàng lên tầng hai, vừa hay nhìn thấy Băng Lan ở cầu thang.

“Chị Thu Thần!”

“Băng Lan? Em vẫn chưa ngủ à?”

“Em không ngủ được. Mà sao chị về nhà muộn thế, hình như từ lúc về nước, em không gặp được chị mấy”, Băng Lan hơi nheo mày, nhìn rất đáng yêu.

“Đâu có! Em cũng biết đấy, chị bận việc ở cửa hàng mà.”

Lúc đầu cô quyết định giữ Quan Ngoại là đúng, bây giờ nó đã trở thành một cái cớ tốt nhất của cô…

“Chị Thu Thần, em có thể nói chuyện với chị được không?”

“Được chứ!”

Cùng Băng Lan vào phòng, hai người ngồi trên giường nói chuyện.

“Em với Sở Hạo rốt cuộc là có chuyện gì?”, Thu Thần đi thẳng vào trọng tâm.

Băng Lan buồn bực cắn môi: “Sang Mỹ, chuyện gì cũng không đúng. Anh ấy không quan tâm em như hồi ở Đài Loan nữa, từ sáng tới tối không đi học thì là đi làm. Em cứ nghĩ rằng anh ấy vất vả thế đều vì tương lai của hai đứa, em cũng hiểu cho anh ấy. Nhưng một hôm tới câu lạc bộ của anh ấy, em mới biết mọi chuyện không phải là như thế… Anh ấy có làm việc gì đâu. Có bao nhiêu cô gái đang vây quanh anh ấy. Em rất buồn, hôm đó anh ấy về, em nói anh đừng đi làm thêm nữa, tiền anh Thạch cho đủ để hai đứa tiêu, anh ấy nghe xong thì cãi nhau với em, nói dù thế nào cũng không dùng tiền của anh Thạch. Em không ngờ anh ấy lại kiên quyết thế, có thể không phải vấn đề tiền bạc, em thấy anh ấy sống rất vui vẻ. Bọn em cũng chỉ cãi nhau chuyện đó thôi, về sau em chịu không nổi nữa…”.

Băng Lan không hiểu Sở Hạo đang kiên trì điều gì, nhưng Thu Thần lại hiểu. Nếu như Sở Hạo không có sự kiên trì đó, có thể cô sẽ khinh thường cậu ta.

Băng Lan lau nước mắt, nói tiếp: “Lúc đó em rất nhớ ông nội, nhớ anh Thạch. Cuối cùng em cũng biết ai là người đối tốt với em nhất, cho nên em quay về mà chưa thông báo với mọi người…”.

Cuối cùng cô ấy cũng nhận ra những điểm tốt của Thạch Chấn Vũ, cô ấy hối hận rồi, hối hận lúc đầu từ bỏ Thạch Chấn Vũ, cho nên cô ấy muốn níu kéo…

Thế thì tốt rồi, Thu Thần cười khổ trong lòng. Thạch Chấn Vũ và Băng Lan đều có chung một cảm giác, đó là hối hận. Vòng vo một hồi, cuối cùng cũng quay trở về vạch xuất phát. Điều khác biệt là, bọn họ hiểu và trân trọng nhau hơn.

Thế trên con đường này, cô và Sở Hạo là gì đây?

“Chị Thu Thần, bây giờ em rất đau khổ, không biết nên làm gì…”

Thu Thần rất muốn gào to lên cho cô ấy biết: Em không cần biết phải làm gì cả! Người khác sẽ tìm cách giải quyết giúp em. Từ trước tới nay người đó vẫn luôn lo lắng cho em, anh ấy sẽ biết nên làm gì.

Có điều, Thu Thần vẫn không thể nói ra. Cô an ủi vài câu, rồi nói mình mệt và đi về phòng.

Đây là lần đầu tiên cô thấy khó chịu vì tính cách thoải mái của mình, làm cho bất cứ ai cũng có thể tâm sự nỗi lòng với cô. Thạch Chấn Vũ cũng thế, Băng Lan cũng vậy.

Lẽ nào họ không biết cô cũng có tâm sự, cũng có cái khó của mình sao? Cô sắp ngã gục rồi, không thể tiếp tục gánh nỗi buồn đau của người khác được nữa.

Quay trở về phòng ngủ, cô phát hiện trong phòng còn ánh đèn.

Thạch Chấn Vũ vẫn chưa ngủ.

Cô biết rằng chỉ cần đẩy cửa ra, cô sẽ nhìn thấy anh, họ có thể cùng trò chuyện, thậm chí ôm ấp nhau như xưa, cô và anh sẽ ân ái, đã rất lâu rồi họ không làm chuyện đó…

Chỉ cần đẩy cánh cửa, cô có thể giả như tất cả mọi việc chưa từng xảy ra, cô vẫn là vợ của Thạch Chấn Vũ… chỉ cần đẩy cánh cửa ra….

Nhưng cô lại không làm thế. Cô đi men theo tường, ngồi xuống hành lang.

Cô quá tỉnh táo, cô không thể lừa dối mình để thỏa mãn với những ảo tưởng vuốt ve an ủi lúc này.

Sau một năm kết hôn, cô đã trở nên tham lam, không giống với ý nghĩ đơn thuần như ban đầu – chỉ muốn bên anh một quãng đời…

Trước đây, mỗi một ngày cô nỗ lực để sống cùng anh, đều lưu lại những hồi ức tốt đẹp, bây giờ cô biết rằng điều mà cô cần nỗ lực đã hoàn toàn khác rồi.

Cô phải cố gắng quen với những tháng ngày không có anh, cô phải sống như thế nào…

Cho dù chuyện của Băng Lan vẫn làm Thạch Chấn Vũ phiền lòng, nhưng anh cũng cảm thấy sự thay đổi của Thu Thần.

Anh càng ngày càng ít gặp cô hơn. Buổi sáng anh thức dậy thì cô đã đi làm, buổi tối cô về anh đã ngủ. Gọi điện thoại tới cửa hàng, đều là A Quý nhận. Bảo cô gọi điện lại, cô cũng không gọi.

Cô dường như đang biến mất dần trong cuộc sống của anh. Nếu như lúc tỉnh dậy, không nhìn thấy dấu vết của người nằm bên cạnh, anh đã nghĩ cô chưa từng xuất hiện ở đó.

Cảm giác này làm anh hoang mang, tức giận.

Sự tức giận này cuối cùng cũng tới ngày phải bùng phát…

Anh gặp Thu Thần ở trước cửa nhà. Anh đang đi vào nhà, còn Thu Thần đang từ nhà đi ra.

Thấy cô đi tới, anh mới biết đã quá lâu rồi mình không gặp cô. Cô vẫn đẹp như ngày nào.

Khoảng cách của hai người chỉ hơn một mét, anh có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên người cô…

Chỉ còn cách nhau nửa bước chân, anh chợt nhận ra là mình rất nhớ cô…

Anh định gọi tên cô, khoảng cách đã rất gần… cô lại coi như không thấy anh mà đi qua.

Anh đứng yên tại chỗ, không thể tin nổi.

“Làm trò gì thế!”, anh nói lớn rồi bực tức quát lên: “Thu Thần!”.

Thu Thần giật mình quay đầu lại.

“À! Anh làm em giật mình… Haizzz! Sao anh lại về nhà giờ này? Chẳng phải anh ở công ty sao?”

Lời cô càng làm anh bực tức. Như thế cô lựa chọn lúc anh không có ở nhà để trở về.

“Em gần đây ít ở nhà.”

“À! Vâng! Không còn cách nào cả, gần đây cửa hàng cho hai em sinh viên nghỉ việc nên em bận hơn.”

“Bận đến mức không thể về nhà ăn cơm được? Bận đến một, hai giờ sáng, rồi đến sáu, bảy giờ đã đi rồi? Bận đến mức không có thời gian để gọi điện thoại?”

Ồ! Cô thật không ngờ, hóa ra anh vẫn còn quan tâm tới cô.

Câu hỏi này không có đáp án, Thu Thần chỉ cười trừ với anh.

Thạch Chấn Vũ chau mày: “Bận đến mức vừa rồi cũng không còn thời gian nhìn anh?”.

“À… à… em xin lỗi! Vừa rồi em đang mải nghĩ chuyện…”

Cô không thể nói cho anh biết, đây là một trong những bài luyện tập của cô. Luyện tập giả vờ như anh không ở bên cô, luyện tập cho dù không có anh thì cô vẫn có thể quay trở về cuộc sống như trước đây.

Sắc mặt anh trở nên khó coi.

Thu Thần cúi đầu không dám nhìn anh. Cô cảm thấy kết quả của sự nỗ lực luyện tập trong những ngày qua của mình sắp bị sụp đổ rồi. Càng gần và nói chuyện với anh như thế, cô càng hiểu rõ… đánh mất anh cô sẽ đau đớn biết chừng nào.

Bặm môi lại, Thu Thần vội vàng lùi một bước.

“Cửa hàng còn có việc, em đi trước đây.”

Anh đăm đăm nhìn cô đi, không biết vì sao, anh có một cảm giác mất mát khó chịu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play