*******
Toàn thân biếng nhác đến cực điểm, cái trang phục cosplay này chất vải không tốt lắm, hiện tại đã nhăn nhúm không ra hình thù. Cám Dã Công Nghĩa đang thay hắn cởi bỏ vài cái nút thắt, giúp hắn thay quần áo.
Được người hầu hạ, một chút cũng không phải động tay động chân cảm giác thật sự rất tuyệt, Cám Dã Công Nghĩa còn bưng tới một cốc cola bên trong bỏ đầy đá, muốn cho hắn nhuận yết hầu một chút. Y nâng cổ hắn lên, làm cho đầu hắn hơi nghiêng ra phía trước, vừa vặn để ống hút chạm vào khoé miệng của hắn, sau khi uống liền vài hớp cola, mặt mày hắn rạng rỡ.
“Lilith, muốn tắm rửa không?”
“Có, phía dưới ẩm ướt, không thoải mái.”
Cám Dã Công Nghĩa đem hắn toàn thân xụi lơ ôm lấy, tựa như là nâng một cái bọc nhỏ, cứ như vậy ôm vào phòng tắm đã được đổ đầy nước ấm. Túm lại, Cám Dã Công Nghĩa sẽ đem hết thảy làm tốt, hắn chỉ cần chờ hưởng thụ là được rồi.
Hắn gần đây mới biết được Cám Dã Công Nghĩa khí lực rất lớn, chính y khiêm tốn nói có đang luyện vài loại võ thuật, bởi vì hiệp sĩ vốn nên phải có mấy môn công phu phòng thân, hơn nữa đại bộ phận hiệp sĩ đều là võ đấu phái, cho nên vì để ngừa vạn nhất, y lại luyện thêm vài loại.
Y nói mình luyện những thứ gì: không thủ đạo (karate), nhu đạo (judo), kiếm đạo, Muay Thái (quyền anh Thái), kung-fu Trung Quốc vân vân, lời lải nhải dông dài đó hắn cũng không nghe hết, bởi vì những lời đó vừa dài vừa bốc mùi.
Tóm lại, Cám Dã Công Nghĩa thân thể cường kiện, võ thuật cao cường, trách không được hắn đánh y tựa như đánh vào khối sắt, cũng không lạ y một cước có thể đá Tỉnh Điền hôn mê, có bảo tiêu như vậy tại bên người thật sự là phi thường phương tiện.
Mở vòi hoa sen, phun nước ấm vào người, đến cả kỳ cọ, cũng là Cám Dã Công Nghĩa giúp hắn tắm, thoải mái đến mức làm hắn buồn ngủ, chờ tắm sạch sẽ, Cám Dã Công Nghĩa sẽ đem hắn ôm vào bồn tắm lớn, ngâm cho cả người hắn ấm áp vô cùng. Đến cả da thịt cũng trở nên phấn phấn nộn nộn.
Bất quá Cám Dã Công Nghĩa chưa bao giờ ở trước mặt hắn tắm rửa, hắn ngâm mình trong nước ấm đến sảng khoái, nhưng mở mắt lại là nhìn đến tấm lưng của Cám Dã Công Nghĩa làm hắn hồ nghi hỏi:
“Cậu đang làm gì đó?”
Cám Dã Công Nghĩa như là tiểu hài tử ăn vụng bị bắt gặp, nghiêng đầu qua, khuôn mặt đen đen lộ ra vài tia không được tự nhiên.
“Không, không có việc gì......”
“Rõ ràng có việc.”
Uyển Cung Triệt nạt hắn.
Bị hắn nạt một chặp, Cám Dã Công Nghĩa trông có vẻ như muốn cuộn thân mình lại càng nhỏ càng tốt. Y không dám nói lời nào, chỉ dám lắc đầu, lắc đầu biểu đạt ý tứ là không có việc gì.
“Rõ ràng có việc. Xoay lại đây, cậu đang làm cái gì?”
Ngữ khí của hắn càng hung dữ.
Không thể trốn tránh xoay người qua, Cám Dã Công Nghĩa nửa người dưới ở trong quần trướng lớn vô cùng, Uyển Cung Triệt lúc này mới nhớ tới, y vừa rồi hầu hạ hắn đến thực thoải mái, nhưng là chính y còn chưa có phát tiết.
“Cậu đi ra ngoài cửa tự mình lộng.”
Đem chính mình dìm vào trong nước, tuyệt không thấy lương tâm bất an, giống như Cám Dã Công Nghĩa làm cho hắn thoải mái là một điều thiên kinh địa nghĩa, hắn căn bản là không cần hồi đáp lại.
Mà Cám Dã Công Nghĩa quả nhiên cũng ngoan ngoãn đi ra, đến khi hắn ngâm chán, Cám Dã Công Nghĩa mới lại tiến vào, giúp hắn lau khô thân thể, tựa như người hầu của hắn.
“Mặt của cậu thật bẩn, vì cái gì cũng không tắm rửa?”
Nghĩ cái gì thì nói cái đó, Uyển Cung Triệt nguyên bản cá tính chính là thẳng thắn như vậy, mà hắn ở trước mặt Cám Dã Công Nghĩa, chưa bao giờ phải che dấu cá tính chân chính của mình để đóng vai tuyết trắng quý công tử, cho nên hắn hiện tại có điểm thích ở cùng với Cám Dã Công Nghĩa, bởi vì y có thể chấp nhận con người thật của mình, thận chí còn mê luyến hắn hơn.
Cám Dã Công Nghĩa cương một chút, mới chậm rãi nói,
“Không rửa sạch sẽ là có nguyên nhân đó.”
“Nguyên nhân cái rắm, nếu cậu muốn làm bằng hữu của tôi, khiến cho tôi đi bên cạnh cậu cũng không mất mặt, tôi lệnh cho cậu, ngày mai nhất định phải hảo hảo tắm táp, rửa mặt, tóm lại phải toàn thân sạch sẽ mới có thể đến trường học, đã hiểu chưa.”
Hắn ra lệnh xong, trở về nhà gục đầu liền ngủ, hoàn toàn không biết ngày mai sẽ phát sinh sự tình mà hắn không tưởng tượng được.
“Oa, hảo...... Hảo suất ác, là người trong trường chúng ta sao?”
“Phải, là học viên trong trường, mặc đồng phục, là tân sinh sao?”
“Không thể nào đâu, hiện tại đã vào học mấy tháng.”
“Hay là học sinh chuyển trường? Cho tới bây giờ không thấy qua người này.”
“Anh ấy nhất định là thần tượng, hoặc là model? Chúng ta phải tới xin chữ kí thôi.”
“Phải điện thoại, cùng anh ấy phải trao đổi số điện thoại! Nếu như có thể cùng anh ấy kết giao, tớ chết cũng nguyện ý. Quá đẹp trai rồi, khuôn mặt tuấn tú, thân thể lại chuẩn.”
Uyển Cung Triệt bởi vì việc của Hội học sinh, cho nên sáng nay đến trường tương đối sớm, không ngờ đang vội làm cho xong mới được có một lúc, chợt nghe một đám nữ sinh ở ngoài la hét chói lói cái gì học sinh chuyển trường, mà chuyện về học viên, Hội học sinh là rõ ràng nhất, căn bản không có cái gọi là học sinh mới chuyển trường.
Tỉnh Điền từ bên kia đi tới, nhìn thấy hắn liền giống con chuột gặp mèo, lập tức lùi bước, luống cuống quay đầu bỏ chạy, xem ra thảm trạng ngày đó cùng bị chụp loại ảnh thê thảm như vậy, làm cho tâm gã sinh sợ hãi ám ảnh.
Từ sau khi Tỉnh Điền bị đánh lần trước, hiện tại nhìn đến hắn là lập tức chạy trối chết, hắn đã đem mấy tấm ảnh kia cho Hội trưởng Hội học sinh Bắc Đại Lộ Đông Ti.
Bắc Đại Lộ còn cười đến muốn tắc thở, hắn sau khi hết phẫn nộ, nhìn đến ảnh chụp cũng muốn bật cười. Hắn không biết Bắc Đại Lộ Đông Ti cầm ảnh chụp làm gì, nhưng Tỉnh Điền gần đây đích xác ngoan rất nhiều.
Hứ, vậy coi như là cho Tỉnh Điền một trận giáo huấn. Hắn không có cầm gậy bóng chày đi tìm gã tính sổ là đã nể mặt gã lắm rồi.
Theo cửa sổ thủy tinh trong suốt nhìn ra, có một nam sinh như hạc trong bầy gà đang đi vào sân trường, một đám người vây quanh xì xào, đều đoán xem hắn ta có phải học sinh chuyển trường không.
Uyển Cung Triệt dụi dụi mắt, nam sinh này bộ dạng giống như ảo giác lúc trước nhìn thấy, một mái tóc dày màu hạt dẻ, làn da trắng nõn, còn có đôi mắt xanh biếc lam tựa biển khơi sâu thẳm, làm cho nội tâm của hắn chấn động.
“Học sinh chuyển trường? Hắn là học sinh chuyển trường đi, siêu suất a, hắn đến trường chúng ta rồi có vào nhập học luôn không?”
Hắn lập tức liền vọt vào văn phòng hội học sinh, kinh hỉ vội vã hỏi Bắc Đại Lộ Đông Ti,
“Hội trưởng, cái học sinh chuyển trường mới tới kia là ai? Trông giống như người ngoại quốc, có thể là con lai.”
Bắc Đại Lộ Đông Ti nghe xong câu hỏi của hắn, mím khóe miệng, bụng cười đến muốn rút gân, còn phải giả đứng đắn trả lời:
“Không có học sinh mới chuyển trường.”
“Người kia rõ ràng là học sinh chuyển trường, trước kia trường học không có người này.”
Hắn còn tưởng rằng hội trưởng nhớ lầm, đặc biệt chỉ vào mục tiêu ngoài cửa sổ cho Bắc Đại Lộ Đông Ti xem, vẻ mặt nôn nóng muốn biết tên đối phương đến xoắn xuýt hết cả lên, Bắc Đại Lộ Đông Ti trong bụng cười đến đứt ruột.
“Người kia không phải học sinh chuyển trường.”
Y trả lời với dáng vẻ như phải nhịn xuống một bụng đầy cuồng tiếu.
“Kỳ lạ, trước kia làm gì có người này.”
“Có, chẳng qua cậu không chú ý tới, hắn suốt ngày xoay xung quanh cậu.”
Uyển Cung Triệt cau mày nói:
“Xoay quanh tôi? Ai a?”
Rốt cuộc không thể nhịn nổi, Bắc Đại Lộ Đông Ti phá lên cười,
“Cậu vì cái gì không tự mình đến hỏi xem hắn là ai?”
“Làm gì thần bí như vậy?”
Uyển Cung Triệt cảm thấy Bắc Đại Lộ Đông Ti thật kỳ quái, nhưng đích xác là hắn vội vã muốn biết người này là ai, ngay sau một lần gặp mặt kia, hắn liền...... liền đối người đó tràn ngập hảo cảm không thể giải thích nổi.
Bước nhanh ra hướng cổng trường học, người nọ giống như không có thói quen bị nhiều cặp mắt nhìn chăm chú như vậy, vừa nhìn thấy hắn đến, liền giống đại cẩu hấp tấp chạy tới quẩn bên cạnh hắn.
“Lilith, anh vẫn chưa quen dùng khuôn mặt này xuất hiện.”
Uyển Cung Triệt tựa như bị vài xô nước đá dội vào đầu, hắn ngạc nhiên mất ba phút đồng hồ mới có thể thốt ra lời, nhưng miệng hắn tựa như đang ngậm một quả trứng cỡ đại, nói ra lắp ba lắp bắp, làm hắn nói chuyện cứ y như là tiểu hài tử ngây ngô vậy.
“Anh anh...... Anh gọi tôi là gì?”
Lilith tên này, chỉ có biến thái tử trạch nam mới gọi hắn như vậy, người khác không phải gọi hắn Uyển Cung, thì là Tiểu Triệt, cho nên người này...... Hắn có điểm không dám nghĩ tiếp.
“Lilith, anh là hiệp sĩ của em, em là người duy nhất anh yêu bằng cả mạng sống của mình.”
Cái giọng này đích thật là cách nói chuyện của Cám Dã, mà phía sau y còn lải nhải cái gì Uyển Cung Triệt đã không nghe vào tai nữa.
Đích xác là vậy, hắn ở tại nhà Cám Dã Công Nghĩa nhìn thấy người này, hơn nữa cũng là sau khi hắn làm Cám Dã Công Nghĩa ngã vào trong nước rồi ra khỏi phòng tắm, người này liền chẳng biết tại sao xuất hiện. Cho nên nam sinh làm cho hắn tâm động này, nam sinh hại hắn đem thí thí hiến dâng, dĩ nhiên lại là biến thái tử trạch nam hắn ghét nhất Cám Dã Công Nghĩa.
Ngày hôm qua hắn bảo Cám Dã Công Nghĩa đem mặt rửa, cho nên y một phen rửa mặt, liền biến thành tuyệt thế mỹ nam tử...... Ô oa oa oa, đây là cái loại sắp đặt chó má gì a.
“Oa wow, tiểu Công, cậu ở cái dạng này thật đáng yêu a! Tiểu Công, người ta là tối yêu thích cái dạng này của tiểu Công đó.”
Diệp Dục bước vào cổng trường, vừa nhìn đến bộ dáng hiện tại của Cám Dã Công Nghĩa, lập tức cuồng khiếu chạy tới, sống chết ôm chặt Cám Dã Công Nghĩa không buông.
Hiện giờ rốt cuộc là cái tình huống gì a? Uyển Cung Triệt đã hoàn toàn xem mà không hiểu.
Với Diệp Dục mỹ mạo, thêm vào vẻ tuấn mỹ vô địch của Cám Dã Công Nghĩa, làm cho một đám nữ sinh đang vây xem phát ra từng đợt xuýt xoa đầy phấn khích.
“Ta chờ nhiều năm như vậy, mình rốt cục nguyện ý dùng ngoại hình này xuất hiện. Tiểu Công, thật là tệ nha, làm ta chờ mãi.”
Thái độ nũng nịu hờn lẫy của Diệp Dục thật làm cho Uyển Cung Triệt trợn hết cả mắt, Cám Dã Công Nghĩa không ngừng gỡ tay hắn ta, nhưng Diệp Dục sống chết quấn chặt y thậm chí còn chủ động bàn bạc:
“Ta gần đây có thu thập được vài bản limited Lilith đó, tiểu Công muốn tới xem không?”
Tựa như một con cẩu đang đói gần chết được quăng cho khúc xương thơm ngon, Cám Dã Công Nghĩa lập tức gật đầu, Diệp Dục không thèm quan tâm đến đám đông xung quanh, trước mặt mọi người liền thơm chụt một cái lên mặt Cám Dã Công Nghĩa, làm cho một ít hủ nữ đang vây xem lại ồ ngay lên.
“Tiểu Công, quá là đẹp trai đi! Ta chịu không nổi, ta chuyện gì cũng đều nguyện ý cho mình làm, mình muốn ta mặc đủ loại áo quần hở hang cũng có thể, ta sẽ điểm thêm nốt ruồi vào dưới mắt, làm cho ta càng giống Lilith, như vậy mình sẽ càng mê luyến ta hơn.”
Oé, cái loại đồ cosplay hắn chỉ e là né không kịp, không thể tưởng được Diệp Dục lại ham thích như vậy, Uyển Cung Triệt líu lưỡi, thế giới này rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Nhắc tới Lilith, Cám Dã Công Nghĩa liền đem ánh mắt hướng về phía hắn, Diệp Dục cũng theo tầm mắt y mà nhìn đến hắn. Đột nhiên Diệp Dục đối với hắn giơ ngón giữa, Uyển Cung Triệt mồm rớt xuống đất, hắn có gây sự với hắn ta lúc nào đâu! Lần trước hắn cùng Diệp Dục gặp mặt, cũng đã không quá khoái trá, hiện tại hắn ta đã khiêu khích hắn lại còn chỉ vào mũi hắn mắng to.
“Vô sỉ! Thế mà điểm nốt ruồi ở dưới mắt, muốn trông giống Lilith để câu dẫn tiểu Công sao? Đồ lẳng lơ, hồ ly thối, bên kia mát mẻ qua bên kia đứng.”
Diệp Dục mắng không chút lưu tình, Uyển Cung Triệt thiếu chút là tức chết. Hắn cũng không phải cùng hắn ta lần đầu tiên gặp mặt, lúc trước vì Cám Dã Công Nghĩa, đã từng thấy mặt nhau.
“Nốt ruồi của ta là trời sinh nhá, hơn nữa cũng không có giống Lilith, ngươi cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy ta.”
“Ta từng gặp qua ngươi sao?”
Diệp Dục xem hắn như tảng đá ven đường, căn bản là không để ý, còn chán ghét phất phất tay, đuổi hắn như đuổi chó hoang trên phố.
“Ngươi bộ dạng không có gì đặc sắc như vậy, ta có gặp cũng sẽ lập tức quên. Đi, đi, đừng cản trở ta cùng tiểu Công.”
Chuyển hướng tiểu Công, tiếp tục nũng nịu nói chuyện, hiển nhiên trong mắt hắn ta hiện tại chỉ có Cám Dã Công Nghĩa, những người khác đều giống như cỏ dại không đáng chiêm ngưỡng mà thôi.
“Tiểu Công, ta đã lâu không thấy quá khuôn mặt này của mình, đại khái có mười mấy năm đi! Thực xin lỗi, bởi vì ta quá yêu khuôn mặt này của mình, mới có thể đả thương cái bà tám thối tha muốn câu dẫn mình kia. Bất quá cũng chỉ có thể trách ả ta dốt nát, tự mình đứng ở giữa đường, ta bất quá là đẩy ả một phen, làm cho ả lao ra đâm vào xe mà thôi.”
Làm ơn, nghe qua đấy chính là phạm tội đó? Uyển Cung nghĩ thầm, người này xác định vững chắc là kẻ nguy hiểm.
Cám Dã Công Nghĩa hơi hơi nhíu mày.
“Kiện Thái Lang, đã nói rất nhiều lần rồi, tính tình đó của cậu phải sửa, cậu cũng không thể vĩnh viễn giữ tính tình hư hỏng như vậy.”
Diệp Dục Kiện Thái Lang khép nép đáp lời, giống như thực nghiêm túc sám hối, nhưng nhãn thần hắn ta liên tục xoay chuyển, hơn nữa tay còn mê đắm len lén vuốt ve cơ ngực của Cám Dã Công Nghĩa.
“Ta sẽ sửa, tiểu Công. Ta nhất định sẽ sửa, đừng không để ý tới ta nha! Ta cái gì cũng đều nguyện ý sửa vì tiểu Công, cũng nguyện ý làm mọi chuyện cho tiểu Công.”
Một anh chàng thân cao mét tám cặp sách khoác hờ trên vai trái, để đầu rất nam tính vừa lúc tiến vào sân trường, cậu ta phong thái phóng khoáng, đeo kính mắt hợp thời trang. Tuy nhiên anh chàng nổi danh trong trường học không phải vì phong thái, mà là các phát minh của cậu ta thường hay có mặt trong các triển lãm khoa học thế giới.
Trong Anh Hoa học viện, quyền lực của cậu ta gần tương đương Bắc Đại Lộ Đông Ti, nhưng điều kiện nhà cậu ta không hoành tráng bằng Bắc Đại Lộ Đông Ti, cho nên rất ít người nhớ rõ tên cậu ta, nhưng phàm là ai trong Anh Hoa học viện, đều gọi cậu ta một tiếng phó hội trưởng đại nhân.
Đức Xuyên Lam, cha là nhà vật lý học rất có danh tiếng, mẹ là một nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực hàng không học. Môi trường gia đình thuận lợi cho việc ham mê và đạt thành tựu trong nghiên cứu như vậy, nên dù cho nhà của cậu ta tuy không nằm trong top 100 về thế lực ở Anh Hoa học viện, nhưng thành tích học tập của cậu ta luôn nằm trong top ten.
Bởi vì một số nguyên nhân bí mật cùng với cá tính cậu ta, tuy Anh Hoa học viên có người hâm mộ cậu ta, nhưng là phần lớn đều là ngầm ngưỡng mộ. Hơn nữa nghe nói những người đi tìm cậu ta gây sự, ngày hôm sau đều tránh xa cậu ta mà không hiểu vì sao?
Đức Xuyên Lam chưa bao giờ công khai nói về điểm này, mà người tìm cậu ta gây sự rất nhanh sẽ chuyển trường, cho nên biến thành đồn đãi khó giải.
“Tiểu Lam, nhanh một chút, nhanh một chút lại đây, Kiện Thái Lang lại giở chứng nữa rồi.”
Vừa thấy cậu ta tiến vào, Cám Dã Công Nghĩa lập tức hô to gọi nhỏ cho cậu ta lại đây, Uyển Cung Triệt thật không biết y nhận thức phó hội trưởng. Đức Xuyên Lam chậm rãi bước tới, nếu khóe miệng cậu ta ngậm một điếu thuốc, thoạt nhìn nhất định giống phần tử bất lương xảo quyệt, khóe miệng cậu ta khẽ nhếch, lộ ra một cái cười như không cười thật gian tà.
Phương pháp giải quyết lập tức được đưa ra, cậu ta từ trong cặp sách lấy ra một lọ gì đó, phun vào tóc Cám Dã Công Nghĩa, những sợi tóc nâu của y lập tức biến thành đen, Diệp Dục kêu thảm thiết như chết cha chết mẹ.
“Á, không cần, không cần a, tiểu Công xấu như vậy ta thực chịu không được......”
Chỉ chưa đầy mười giây, tóc Cám Dã Công Nghĩa lập tức biến thành đen, trên mặt lấm bẩn, mà Diệp Dục Kiện Thái Lang đã rút lui ba bước, tay che mũi, giống như bị dị ứng, mũi hồng toàn bộ, mắt cũng hồng cả lên, tiếp theo cổ liền phát ban như bị sởi, xem ra cái lọ vừa rồi sẽ làm cho Cám Dã Công Nghĩa bẩn hề lên, cũng sẽ làm hắn ta bị dị ứng.
“Tiểu Công, mình...... Mình thật chán ghét ta như vậy sao?”
Diệp Dục trưng vẻ mặt như sắp khóc lên,
“Ta giúp mình chép bài nhiều năm như vậy, mình đối với ta một chút cảm tình cũng không có sao?”
“Không phải chán ghét, Kiện Thái Lang, mà là cậu có đôi khi quá để ý tớ, làm cho tớ...... Làm cho tớ......”
Không biết nên dùng từ như thế nào, Cám Dã Công Nghĩa lời nói ngạnh ở cổ họng, hiệp sĩ không thể tùy tiện thương tổn người bên cạnh.
Đức Xuyên Lam đem cái chai vứt cho Cám Dã Công Nghĩa, quay sang Diệp Dục Kiện Thái Lang, tiếp lời Cám Dã Công Nghĩa, nói huỵch toẹt không chút khách khí:
“Ý tiểu Công là cậu rất khủng bố, từ vườn trẻ bắt đầu, có ai tiếp cận tiểu Công, cậu liền dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thiếu chút nữa đem người khác hại chết. Tiểu Công đã sắp không thể nhịn được nữa, cậu hại hắn biến thành trạch nam sợ hãi dùng chân thân giao tiếp với mọi người. Diệp Dục, cậu rốt cuộc còn muốn cấp tiểu Công bao nhiêu phiền toái mới bằng lòng dừng tay?”
“Liên quan đéo gì đến cậu! Không ai yêu cậu, cho nên cậu rảnh rỗi quá sao? Đức Xuyên Lam, tôi nhẫn cậu đã lâu rồi, cậu sinh ra chủ yếu là để cản trở tôi cùng tiểu Công, đúng là tên trời đánh siêu cấp xấu xa!”
“Tớ mang hắn đi, tiểu Công, để ngừa hắn lại bão nổi.”
Đức Xuyên Lam nói rất thoải mái tự tại, trong khi Diệp Dục Kiện Thái Lang vẫn liên tục mắng chửi, thậm chí còn động thủ đánh người, Đức Xuyên Lam cầm tay hắn, cường dắt hắn rời đi.
Quả thực như là xem một vở kịch sến chuối, Uyển Cung Triệt xem đến choáng váng, hắn nhịn không được hỏi:
“Cậu tại sao biết phó hội trưởng?”
“Tiểu Lam ở vườn trẻ là bạn cùng lớp với chúng ta, anh, tiểu Lam, Kiện Thái Lang đều là bạn tốt. Ba mẹ hắn thích phát minh đồ vật này nọ, đôi khi sẽ có một vài ý tưởng rất tuyệt đem đến cho ba ba anh xem, sau đó được áp dụng trong công ty của nhà anh, còn mẹ anh với cha mẹ Kiện Thái Lang là bạn tốt, mẹ anh là người mẫu, nhà Kiện Thái Lang lại kinh doanh về thời trang, bọn họ thường thường đến Paris tham dự các buổi trình diễn thời trang định kỳ.”
Cám Dã Công Nghĩa nói liền không ngừng,
“Con người Kiện Thái Lang tốt lắm, chỉ là hắn thực thích anh, chỉ cần có nữ sinh theo anh nói chuyện, hắn sẽ trừng nữ sinh kia, thậm chí có một lần còn trên đường cái đẩy một nữ sinh, thiếu chút nữa liền xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng.”
“Đây là nguyên nhân cậu phải biến thành xấu như vậy khi ra ngoài?”
Rốt cục hiểu được vì sao y nói không thể rửa sạch sẽ là có nguyên nhân.
Cám Dã Công Nghĩa mãnh gật đầu nói:
“Tiểu Lam mấy ngày hôm trước nói, cho dù có trở lại như cũ cũng không sao, hắn có thể ngăn cản Kiện Thái Lang làm hành động quá trớn, như vậy anh có thể không cần bẩn hề hề đứng cạnh Lilith. Bất quá tiểu Lam đối bản tính Kiện Thái Lang thật sự rất thông hiểu, Kiện Thái Lang mỗi lần nháo đều không lại hắn; mà Kiện Thái Lang khi làm loạn lên, đến cha mẹ hắn cũng chịu không nổi, ta đoán hắn ngoan ngoãn nghe lời tiểu Lam, là bởi vì hắn thực thích tiểu Lam.”
Uyển Cung Triệt thiếu chút nữa trợn mắt há hốc mồm, cái này
“Thích”
Kết luận này là từ đâu mà đến? Hắn vừa rồi chỉ thấy Diệp Dục đối phó hội trưởng Đức Xuyên gào thét đòi đánh đòi giết, một đường mắng chửi, biểu hiện của thích không có khả năng là như thế chứ?
Nhìn thấy ánh mắt không tin của Uyển Cung Triệt, Cám Dã Công Nghĩa khẳng định:
“Có lẽ còn hơn cả quan sát của hiệp sĩ đi, Kiện Thái Lang yêu tiểu Lam vô cùng.”
Cái gì vậy a! Quan sát của hiệp sĩ? Quả nhiên lời của trạch nam, không phải người bình thường có thể lý giải.
Uyển Cung khóe miệng co rút, loại thuốc nhuộm tóc Cám Dã Công Nghĩa mới vừa bị phun lên kia là Đức Xuyên chế riêng cho y, dùng một lượng nước vừa đủ là có thể lập tức rửa đi, y đi tới vòi nước trong trường học, đem thuốc phun trên mặt mình cấp rửa đi.
Uyển Cung Triệt xuất ra khăn tay thơm tho của mình đưa cho y, để y đem khăn tay của mình lau sạch vết bẩn, rồi mới đưa lại cho Uyển Cung Triệt, lúc đó hắn dường như mới nhớ tới cái gì mà nhíu mày nhìn khăn tay.
Đúng a, hắn làm gì lại đem khăn tay yêu quý đưa cho Cám Dã Công Nghĩa một cách tự nhiên như vậy, tuy rằng khuôn mặt y đích thực là một đại soái ca, nhưng cái cá tính tử trạch nam kia, lại đủ để khiến người chán chường.
Liệt kê đủ loại điểm không tốt của Cám Dã rồi, nhưng khi Cám Dã Công Nghĩa ngẩng đầu lên, vài giọt nước theo mái tóc y rỏ xuống, y nhoẻn miệng cười, hốt nhiên sinh ra một loại cảm giác rất ngơ ngẩn.
Ánh mặt trời vàng óng ánh chiếu rọi lên tóc y, ánh lên những giọt nước, giống như ở trên đầu của y múa điệu vũ kim quang, làm cho y thoạt nhìn tựa như chàng trai mặt trời, khí chất anh tuấn cứ theo nụ cười của y không ngừng tràn ra.
Nếu y mặc vào một bộ khôi giáp, lại ngồi ở trên một con tuấn mã, nhất định rất giống anh hùng trong thần thoại!
Hả, chuyện gì xảy ra, hắn bị tử trạch nam này tẩy não sao? Thế nhưng cảm thấy này trạch nam rất tuấn tú, còn ảo tưởng bộ dáng y mặc khôi giáp cưỡi ngựa, càng nghĩ càng tức, lửa giận không chỗ phát tiết, đương nhiên chỉ có một chỗ duy nhất để phóng ra.
Hắn mắng to nam nhân ở trước mắt, sao vóc người lớn lên cao to, nhìn liền chướng mắt; mặt đẹp, dáng người cũng đẹp, đã vậy còn quá lãng phí chính mình, đem mình biến thành đen đen bẩn bẩn.
“Không chỉ rửa mặt, cả tóc cũng phải gội sạch, bẩn muốn chết.”
Hắn vừa đem cổ của y cứng rắn dúi vào dưới vòi nước, vừa liên mồm mắng mỏ, tất cả người vây xem lập tức rút lui ra xa, khi hắn nhìn phản ứng quanh mình thì tức đến đen mặt. Vì thối trạch nam, hắn lại đã quên giữ gìn hình tượng tuyết trắng quý công tử của mình.
Đáng hận a, mỗi lần gặp thối trạch nam này, hắn không thể giữ nổi mình nữa!
“Xin lỗi...... Xin hỏi có phải Cám Dã đồng học không?”
Thanh âm rụt rè phi thường mềm mại, Cám Dã Công Nghĩa bị sặc nước, ho khan dữ dội, hốc mắt tràn đầy nước mắt.
“Tôi, tôi...... Khụ khụ! Tôi là......”
Trước mặt hai người bọn họ đã đứng một người tầm vóc không cao lắm, là một nữ sinh tóc dài xõa vai đầy nữ tính. Từ đồng phục nhìn ra cô bé là đang năm nhất, lúc tự giới thiệu mình còn xấu hổ đến thần tình đỏ bừng, có thể thấy cá tính hẳn là phi thường hướng nội.
“Em...... em là...... chim nhỏ muốn bay (*).”
(từ gốc: 想要飞的小鸟 tưởng yếu phi đích tiểu điểu)
Cám Dã Công Nghĩa vừa nghe đến cái tên có vẻ giống một nickname trên mạng này, đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình ngu đần trên mặt biến mất, biến thành bộ dáng đứng đắn.
“Tôi biết rồi, chúng ta đến bên kia nói chuyện được không?”
Y lắc đầu, đem nước bẩn còn trên tóc vẩy hết, liền đứng thẳng người lên, cũng không liếc mắt Uyển Cung Triệt một cái, chỉ vào một gốc cây nhỏ ở nơi hẻo lánh, hai người đi ra chỗ đó nhỏ giọng bàn luận.
Uyển Cung Triệt trong lòng nói không ra là tư vị gì, thối trạch nam này bình thường luôn tâm tâm niệm niệm Lilith mà quấn quít lấy hắn, thế nhưng hiện tại nhìn đến một nữ sinh, lại giống như sắc lang nhào tới mà hoàn toàn đã quên sự hiện hữu của hắn. Cái khỉ gì vậy, hắn chính là bị y áp qua đó a, hiện tại lại xem hắn như rác rưởi, thẳng tay vứt bỏ.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn thối trạch nam Cám Dã ở phương xa cùng nữ sinh kia nói chuyện, trong lòng khó chịu tới đỉnh điểm, không hiểu sao lại vô cùng không thoải mái, thối trạch nam này cách hắn càng xa càng tốt không phải sao?
Đúng vậy, biến thái tử trạch nam này, lúc trước cùng y sờ tới sờ lui, cũng bất quá là vì tạ ơn y cứu mình ra khỏi ma chưởng của Tỉnh Điền mà thôi.
Đúng vậy, chỉ có như vậy mà thôi. Hắn đã tạ ơn xong, cho nên việc thối trạch nam cùng cái nữ sinh kia sờ tới sờ lui đều là chuyện của y, hắn mới khinh không thèm quản.
Nói là nói hiên ngang như vậy, nhưng hắn hai đấm nắm chặt, cắn chặt môi dưới, sống chết nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Cám Dã. Nữ sinh kia dường như rơi nước mắt, Cám Dã vỗ vỗ bả vai của cô bé.
“Đó...... đó sẽ không phải là tỏ tình với hắn chứ?”
Uyển Cung Triệt lập tức phủ định ý tưởng này, tên kia biến thái thối trạch nam, sẽ không có nữ sinh yêu phải y, nếu là yêu thượng y chắc chắn là mắt có vấn đề phi thường nghiêm trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT