Đường Toàn tủm tỉm cười nói:

– Tiếng lớn Quan Ngoại Tiên Thần của đại hiệp vang dội khắp thiên hạ chẳng lẽ lại đi ám toán người ta ư?

Đỗ Thiên Ngạc giật mình hỏi:

– Tiên sinh nhận xét tư cách tại hạ là hạng người nào?

Đường Toàn chỉ cười lạt không đáp.

Đỗ Thiên Ngạc từ từ đặt Âu Dương Thống xuống hỏi:

– Qúy Bang chúa bị người ám toán, thương thế rất trầm trọng xin tiên sinh coi lại xem còn có cơ cứu vãn được không?

Đường Toàn cúi đầu nhìn Âu Dương Thống, cười nói:

– Không can chi! Bang chúa tại hạ bất quá bị họ đánh thuốc mê mà thôi.

Lúc nào hết hơi thuốc, tự nhiên người tỉnh lại.

Đỗ Thiên Ngạc nghe giọng nói Đường Toàn ra vẻ không quan tâm gì đến tính mạng Âu Dương Thống thì rất lấy làm kỳ, ngơ ngác hỏi:

– Tại hạ coi thái độ tiên sinh dường như không quan tâm gì đến quý Bang chúa thì phải?

Đường Toàn nghiêm sắc mặt hỏi:

– Tôn giả mặc bộ y phục của đội thị vệ áo đen dưới trướng Cổn Long Vương mạo muội tới đây, có điều chi dạy bảo?

Đỗ Thiên Ngạc khí tức xung lên, xẵng giọng:

– Âu Dương Bang chúa là một nhân vật anh hùng nổi tiếng ở thế gian, không ngờ dưới trướng toàn người ngoài mặt ra chiều trung hậu mà trong lòng gian trá!

Đường Toàn mỉm cười nói:

– Lời thóa mạ hay quá! Phải chăng tôn giá liều chết mạo hiểm tìm đến đây để thóa mạ tại hạ?

Đỗ Thiên Ngạc tay cầm cây Tử Kim Phi Long nhuyễn tiên run lên vì tức giận nói tiếp:

– Tuy tại hạ chưa bao giờ có tình gì với Âu Dương Bang chúa, song tại hạ chẳng quản nguy hiểm...

Đường Toàn phe phẩy cây quạt, ngắt lời:

– Đỗ huynh tuy mặc áo thị vệ mà xem lời nói tuyệt không có vẻ gì là đã trúng độc.

Đỗ Thiên Ngạc càng tức lớn tiếng:

– Giả tỷ mà tại hạ đã uống thuốc độc để Cổn Long Vương kìm chế như những tên thuộc hạ khác thì e rằng không biết đường lại đây.

Đường Toàn cười nói:

– Đỗ huynh còn sống vào ra mắt tôi được là may lắm đó.

Ngừng một chút Đường Toàn lại nói tiếp:

– Đỗ huynh có một tấm lòng tốt, nhưng khéo quá hóa vụng, làm hỏng hết kế hoạch của tại hạ. Phen này không chừng tại hạ phí uổng bao tâm huyết rồi không đi đến đâu.

Đỗ Thiên Ngạc lấy làm kỳ hỏi:

– Tiên sinh nói vậy thực tại hạ chưa hiểu ra sao.

Đường Toàn thở dài đáp:

– Đúng như lời Đỗ huynh nói, Âu Dương Bang chúa là bậc anh hùng nổi tiếng với thế gian, há phải hạng tầm thường ám toán được người?

Đỗ Thiên Ngạc ngơ ngẩn nói:

– Càng nghe lời tiên sinh, tại hạ càng đi sâu vào chỗ mơ hồ.

Đường Toàn đưa mắt nhìn Âu Dương Thống hỏi Đỗ Thiên Ngạc:

– Đỗ huynh có biết Âu Dương Bang chúa không nhỉ?

Đỗ Thiên Ngạc dường như sực tinh nói:

– Phải rồi! Chắc người này là Âu Dương Bang chúa giả? Diệu kế của tiên sinh quỷ thần cũng không biết đâu mà lường. Biện pháp này rất hay. Không thế thì làm sao tra ra được kẻ nội phản.

Đường Toàn lắc đầu nói:

– Giả mạo Âu Dương Bang chúa hoặc giả Đỗ huynh mắc lừa chứ gạt Bách Công Bảo là người suốt ngày tùy tùng luôn bên mình người thế nào được?

Đỗ Thiên Ngạc nói:.

– Phải rồi! Điều này tại hạ đoán sai...

Đường Toàn nói:

– Người này chẳng những đích thị là Âu Dương Bang chúa mà đúng là Bách Công Bảo đánh thuốc độc nữa.

Đỗ Thiên Ngạc nhíu cặp lông mày, lắc đầu nói:

– Kế dó tuyệt diệu tuy nhiên mạo hiểm quá! Giả tỷ như Bách Công Bảo thừa cơ người ngộ độc có thể sát hại thì sao? Bậc tri giả quyết không dùng biện pháp này.

Đường Toàn cười nói:

– Tại hạ nếu trước rằng Bách Công Bảo quyết nhiên không dám hạ độc thủ, vì gã còn lưu tính mạng người để duy trì sự an toàn cho gã. Tại hạ lại phái cao thủ luôn luôn giám sát hành động của gã để chuẩn bị kế “Gậy ông đập lưng ông”, bất ngờ...

Đỗ Thiên Ngạc xen vào:

– Không ngờ bị tại hạ làm hỏng mất.

Đường Toàn nói:

– Đỗ huynh không biết là không có lỗi. Huống chì tại hạ tin rằng Đỗ huynh...

Đường Toàn nói dở câu đột nhiên dừng lại vừa phe phẩy cây quạt vừa tủm tỉm cười. Đỗ Thiên Ngạc hỏi:

– Tiên sinh tin tại hạ thế nào?

Đường Toàn nói tiếp:

– Tin rằng Đỗ huynh không đưa bang chúa tệ bang vào bước đường nguy hiểm nữa.

Đỗ Thiên Ngạc trầm ngâm một lát rồi nói:

– Tại hạ mạo hiểm đến đây có việc gấp, mong được ra mắt bang chúa quý bang, không ngờ lại làm hư kế hoạch của tiên sinh.

Ngừng một lát Đỗ lại nói tiếp:

– Xin tiên sinh hãy cứu tỉnh quý Bang chúa dậy rồi sẽ bàn cũng chưa muộn.

Đường Toàn ngẩng trông sao trên trời cười nói:

– Chỉ lát nữa Bang chúa tự nhiên tỉnh lại không cần phải dùng thuốc.

Đỗ Thiên Ngạc lấy làm kỳ hỏi:

– Có đúng thế không?

Đường Toàn đáp:

– Đúng thế, tại hạ đã cho uống thuốc giải từ trước và tính thời gian thì cũng gần đến nơi rồi. Theo tại hạ tính thì đáng lẽ giờ phút này Bách Công Bảo đã đem Bang chúa ra ngoài mấy dặm rồi.

Đỗ Thiên Ngạc nói:

– Phải tay tài năng không tiền khoáng hậu như tiên sinh thì sao lại an bài đúng từng li như vậy được? Người khác dù có nghĩ ra được kế này, song không biết được lý cũng không làm nổi.

Đường Toàn nói:

– Đỗ huynh quá khen rồi!

Đỗ Thiên Ngạc nói:

– Cổn Long Vương triệu tập bốn vị đại hầu tước dưới trướng y để bàn việc cơ mật trong một khu rừng rậm cách đây ngoài mười dặm.

Đường Toàn cười nói:

– Việc đó tại hạ đã biết rồi, song chưa hiểu họ bàn chuyện gì?

Đỗ Thiên Ngạc nói:

– Cổn Long Vương huy động hết những tay cao thủ dưới trướng bày thành trận đồ Huyết Hà đại trấn định một mẻ này tiêu diệt hết những tay cao thủ quý Bang.

Đường Toàn giật mình hỏi:

– Huyết Hà đại trận?

Đỗ Thiên Ngạc đáp:

– Đúng thế! Tại hạ bị Cổn Long Vương phát giác cầm tù ngay trong đại điện mà bọn họ bàn việc. Tại hạ nghe rõ ràng quyết không lầm được.

Đường Toàn hỏi:

– Đỗ huynh làm thế nào mà thoát được?

Đỗ Thiên Ngạc đáp:

– Nói ra thật khó mà tin được, song sự thật như tranh vẽ không sai chút nào.

Đỗ nghĩ một lát rồi nói tiếp:

– Nói ra e rằng tiên sinh không tin. Người phóng thích tại hạ thoát hiểm lại là Cổn Long Vương phu nhân mới lạ chứ!

Đường Toàn đột nhiên tiến lên hai bước trước mặt Âu Dương Thống chắp tay nói:

– Văn thừa Đường Toàn xin vấn an Bang chúa.

Bỗng thấy Âu Dương Thống từ từ mở mắt ra ngó Đường Toàn, ngồi dậy hỏi:

– Đây là chỗ nào? Tên phản nghịch đi đâu rồi?

Đường Toàn cười đáp:

– Kế hoạch của con người đành chịu thua trời, để Bang chúa uổng một phen kinh hãi.

Âu Dương Thống ngẩng đầu nhìn sao trên trời cười nói:

– Tiên sinh tính thời khắc không sai một li.

Đoạn từ từ đứng lên phủi bụi quần áo.

Đường Toàn nói:

– Thuộc hạ ngồi coi tinh tú, lòng nóng như lửa, may mà tính không sai.

Âu Dương Thống cười nói:

– Tiên sinh tính toán như thần, trước nay không sai tí gì bao giờ...

Bang chúa đảo mắt ngó thấy Đỗ Thiên Ngạc vừa cười vừa chắp tay thi lễ nói:

– Kính chào Đỗ đại hiệp.

Đỗ Thiên Ngạc nghiêng mình đáp lễ:

– Tại hạ không dám. Bang chúa anh hùng cái thế, suýt nữa bị thuộc hạ ám toán.

Âu Dương Thống thở dài nói:

– Biết người, biết mặt, biết lòng làm sao? Ngờ đâu Bách Công Bảo đã theo hầu mười mấy năm trời lại là thủ hạ Cổn Long Vương Đường Toàn phe phẩy cây quạt nói:

– Tại hạ chắc rằng Bách Công Bảo đang băn khoăn về vụ này tất thế nào cũng đến đây nhòm ngó. Chúng ta vào trong trại đàm luận tiện hơn.

Âu Dương Thống gật đầu mỉm cười, tiến vào trong rạp trước. Đường Toàn cùng Đỗ Thiên Ngạc theo sau.

Trong căn nhà tranh lụp sụp đã bày bàn ghế trà nước sẵn. Ba người ngồi trên ghế tre xung quanh một cái bàn.

Đường Toàn cười nói:

– Vì muốn tránh con mắt tò mò của kẻ phản nghịch, đành chịu ngồi tối tăm thế này...

Ngừng một lát Đường Toàn lại nói tiếp:

– Hiện giờ Bang chúa tệ bang đã hồi tỉnh, xin Đỗ huynh đem hết tình hình Cổn Long Vương âm mưu thế nào nói cho tại hạ hay.

Đỗ Thiên Ngạc nói:

– Theo ý tại hạ thì xin Bang chúa hãy hạ lệnh bắt tên phản nghịch trước đừng để gã tẩu thoát.

Đường Toàn nói:

– Không hề chi. Tại hạ liệu rằng gã chưa biết được tin đích xác Bang chúa sống chết thế nào, tất gã chưa đi.

Đỗ Thiên Ngạc liền đem hết tình hình mình vừa trải qua thuật lại rất tường tận.

Âu Dương Thống lấy làm kỳ, hỏi:

– Cứ lời Đỗ huynh thì người mặc áo lục đó đúng là Cổn Long Vương phu nhân rồi không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng xem cử động của bà ta dường như có ý phóng thích Đỗ huynh. Về điểm này không biết họ có dụng ý gì? Tại hạ nghĩ không ra.

Đường Toàn nói:

– Đó chính là một điều rất quan hệ. Xin cho thuộc hạ suy nghĩ một lúc rồi sẽ thưa.

Âu Dương Thống đã biết tính Đường Toàn khi gặp việc nghi nan là nhắm mắt suy nghĩ, nên không nói gì nữa.

Đỗ Thiên Ngạc tuy là đương sự, mà đến việc người mặc áo màu lục cố ý phóng thích mình cũng không sao đoán ra được. Y nghĩ thầm, lấy tình lý mà suy thì Cổn Long Vương phu nhân quyết nhiên không phải là người gian tế hay phản bạn.

Thế mà rõ ràng bà ta dụng ý tha mình, thật là khó hiểu, mình chờ nghe Đường Toàn tài trí tuyệt luân thử xem y cao đoán thế nào.

Trong khoảng thời gian uống cạn tuần trà, Đường Toàn đột nhiên lên tiếng:

– Theo lời Đỗ đại hiệp thì người áo màu lục đó nhất định là Cổn Long Cương phu nhân không sai.

Âu Dương Thống hỏi:

– Chẳng lẽ bà ta lại nội phản ư?

Đường Toàn nói:

– Trường hợp của bà với Bách Công Bảo khác nhau, ta không vơ đũa cả nắm cho bà là hạng phản phúc được. Theo chỗ thuộc hạ đoán thì bà ta quyết nhiên không phản phúc Cổn Long vương. Có điều Cổn Long Vương kính sợ bà thì chắc chắn rồi, nên bà muốn làm gì thì làm chẳng úy ky ai.

Âu Dương Thống nói:

– Bà ta đã biết rõ Đỗ huynh là người ngoài trà trộn vào đội thị vệ áo đen mà còn thả hổ về rừng. Thế thì dù Cổn Long Vương có kính nể bà đến đâu đi nữa cũng không để bà nhắm mắt làm bừa.

Đường Toàn nói:

– Về điểm này, thuộc hạ đã nghĩ rồi...

Đường Toàn trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:

– Do đó mà thuộc hạ ngờ rằng giữa Cổn Long Vương và bà ta hoặc giả eo điều không vừa lòng. Kiến thức đàn bà thường không nghĩ gì đến đại thể và bản tính lại ôn hòa nhu nhược. Việc bà phóng thích Đỗ huynh có lẽ là để trêu gan Cổn Long Vương. Tóm lại việc này ta hãy tạm coi là sự ngẫu nhiên không nên suy luận một chiều.

Âu Dương Thống khẽ lắc đầu nói:

– Mọi khi nghe tiên sinh cao luận, bản tòa rất kính phục, nhưng việc này thì bản tòa chưa dám hấp tấp đồng ý với tiên sinh.

Đường Toàn cười nói:

– Thuộc hạ cũng biết rằng Bang chúa chưa đồng quan điểm và việc này, nên thuộc hạ đã nói trước rằng ta không thể coi là việc tầm thường mà suy luận một chiều được. Nếu mình chỉ nhìn vào khía cạnh kém cỏi của Cổn Long Vương thì rồi một cái lầm này có thể đẻ ra trăm cái lầm khác.

Âu Dương Thống lẳng lặng không nói gì nữa tỏ ra chưa hoàn toàn đồng ý với Đường Toàn.

Đỗ Thiên Ngạc đột nhiên xen vào:

– Cổn Long Vương là tay hiểm độc vô cùng, khi hắn biết tại hạ trốn thoát rồi tất mở cuộc điều tra cho rõ nguyên nhân. Tại hạ e rằng người đàn bà áo lục...

Đường Toàn ngắt lời:

– Điều đó Đỗ huynh bất tất phải lo ngại. Nếu bà ta không nắm vừng tình thế, quyết chẳng dám thả Đỗ huynh.

Âu Dương Thống tủm tỉm cười nói:

– Bọn họ tánh tình biến ảo chúng ta khó lòng dò được. Bản tòa chưa đồng ý với tiên sinh về việc này. Nhưng trong chốc lát không thể tìm ra được nguyên nhân. Vậy phải tạm gác vụ này lại.

Âu Dương Thống lại nhìn Đỗ Thiên Ngạc nói:

– Đỗ huynh thử nghĩ lại xem còn nhớ ra được điều gì khác nữa nói cho bản tòa hay để chúng ta chuẩn bị kế hoạch đối địch.

Đường Toàn khẽ phe phẩy quạt, muốn nói lại thôi. Đỗ Thiên Ngạc trầm ngâm một lát rồi thuật kỹ lại một lần nữa.

Âu Dương Thống suy nghĩ một lúc quay lại bảo Đường Toàn:

– Cổn Long Vương huy động hết những tay cao thủ võ lâm dưới trướng bày trận rõ ràng muốn đem thực lực ra quyết sống mái với ta.

Đường Toàn nói:

– Đúng thế!

Mọi khi y nghị luận thao thao bất tuyệt, mà bây giờ đột nhiên đáp cộc lốc hai tiếng, không chịu nói nhiều.

Âu Dương Thống hỏi:

– Theo ý tiên sinh thì chúng ta có nên điều động hết những tay tinh nhuệ bổn bang ra quyết một trận sống mái với họ không?

Đường Toàn đáp:

– Sự tình đã như tên đặt lên dây cung không bắn ra không được, nhưng thuộc hạ không chủ trương đem hết người tinh nhuệ ra để quyết liều một trận tử chiến.

Âu Dương Thống hỏi:

– Vậy chắc tiên sinh trong bụng đã có kế hoạch?

Đường Toàn đáp:

– Về việc trù mưu tính kế thuộc hạ và Cổn Long Vương cùng học một thầy chỉ suýt soát nhau, nhưng y hơn hẳn thuộc hạ về mặt võ công rất cao cường.

Âu Dương Thống nói:

– Về tài trí tiên sinh còn cao hơn hẳn mấy phần.

Đường Toàn nói:

– Chỉ có thể nói rằng thuộc hạ đọc sách nhiều, hơn y được mấy năm.

Nói xong đứng dậy đi đi lại lại trong nhà rõ ràng trù tính kế hoạch đối địch.

Âu Dương Thống biết Đường Toàn đang vận dụng toàn lực để suy nghĩ tính toán nên không nói gì nữa.

Thốt nhiên Đường Toàn dừng bước gọi:

– Đỗ huynh!

Đỗ Thiên Ngạc hỏi:

– Tiên sinh có điều chi dạy bảo?

Đường Toàn nói:

– Không hiểu Đỗ huynh còn dám trà trộn vào đội thị vệ áo đen nữa không?

Đỗ Thiên Ngạc trầm ngâm một lát rồi đáp:

– Việc trà trộn vào đội thị vệ áo đen lần này tuy hung hiểm vô cùng nhưng nếu tiên sinh xét ra là cần thì dù tại hạ có muôn thác cũng không dám từ chối.

Đường Toàn nói:

– Kể ra thì nhiều nguy hiểm thật, nhưng nếu Đỗ huynh chịu làm, theo kế của tiểu đệ thì sự nguy hiểm có thể bớt đi được một nửa.

Đỗ Thiên Ngạc nói:

– Xin tiên sinh cho nghe.

Đường Toàn nói:

– Mật kế không thể truyền vào sáu tai (tức ba người). Đỗ huynh ghé tai lại đây?

Đỗ Thiên Ngạc nghe xong vừa gật đầu vừa khen rằng:

– Tiên sinh thần cơ diệu toán đến quỷ thần cũng không biết đến mà dò. Tại hạ xin cáo biệt.

Nói xong khoanh tay vái chào, ra khỏi nhà rạp, lật đật đi ngay.

Âu Dương Thống khẽ hỏi Đường Toàn:

– Tiên sinh vừa bảo gì y vậy?

Đường Toàn nói:

– Thuộc hạ bảo y cách cứu nguy.

Âu Dương Thống vốn biết tính nết Đương Toàn nói vậy là không muốn tiết lộ bí mật với mình nên thôi không hỏi nữa, đứng dậy nói:

– Mấy bữa nay tiên sinh ít khi được nghỉ ngơi, vậy bây giờ nằm xả hơi một chút.

Đường Toàn lắc đầu nói:

– Xin Bang chúa hãy khoan, thuộc hạ còn có điều thưa lại.

Âu Dương Thống lại ngồi xuống hỏi:

– Có chuyện chi?

Đường Toàn nhắc lại:

– Cổn Long Vương bày Huyết Hà đại trận ngoài cánh đồng hoang rộng mười dặm, định một mẻ tuyệt diệt những cao thủ Cùng Gia Bang.

Âu Dương Thống nói:

– Tại hạ tin rằng tiên sinh đã có kế phá trận.

Đường Toàn nói:

– Cái tên “Huyết Hà đại trận” nghe lạ tai quá, nếu thuộc hạ không đến tận nơi xem xét trước thì e rằng lúc lâm sự trở tay không kịp.

Âu Dương Thống cả kinh hỏi:

– Tiên sinh định đi một mình hay sao?

Đường Toàn đáp:

– Thuộc hạ xin Bang chúa mời Thiết Mộc đại sư cùng Huỳnh Sơn đại hiệp Phí Công Lượng và cho luôn Chu Đại Chí, Bách Công Bảo cùng đi.

Âu Dương Thống hỏi:

– Hành động phản bạn của Bách Công Bảo đã bại lộ, đem gã đi há chẳng thêm nguy hiểm cho mình.

Đường Toàn cười nói:

– Chính vì thế mà cần đem gã đi. Bang chúa cứ giả tảng như không biết gì, để mặc thuộc hạ điều tra hành động của gã.

Âu Dương Thống hỏi:

– Đang lúc canh khuya mình cho mời Thiết Mộc cùng Phí Công Lượng chẳng hóa ra quấy nhiễu tân khách? Sao không lựa mấy tay cao thủ trong bang đi theo?

Đường Toàn đáp:

– Những thứ sách vở tồn trữ tại Tiêu Dao thảo lư trừ phần thuộc hạ đã học rồi, không biểu Cổn Long Vương đã đọc hết chưa, điều đó khó mà biết được? Xem hành động của y tựa hồ y hiểu biết rộng lắm, không phải như mấy năm trước. Hiện giờ chưa thể tiên liệu thuộc hạ còn có thể so tài với y được chăng. Huống chi văn tài võ học hỗ trợ cho nhau. Thuộc hạ không hiểu võ công, đó là một điểm khiếm khuyết lớn.

Đường Toàn đột nhiên thở dài một tiếng rồi nói tiếp:

– Trên đời này hiện có hai người tài trí hơn tại hạ. Nếu cả hai người này cũng bị mắc lưới Cổn Long Vương thì cái kiếp vận giang hồ khó lòng tránh khỏi.

Âu Dương Thống lấy làm kỳ hỏi:

– Trong võ lâm hiện nay chẳng lẽ lại còn người tài cao hơn tiên sinh nữa ư?

Đường Toàn đáp:

– Thiên hạ rộng lớn có nhiều sự lạ. Thuộc hạ tuy được gia sư nhủ lòng thương yêu, bao nhiêu mưu lược truyền thụ cho hết. Song gia sư thường nhắc đến lúc người học nghệ còn có một vị sư đệ, nhân xúc phạm lề luật bị đuổi ra khỏi sư môn. Mười năm thấm thoát, lúc sư tổ mắc phải bệnh nặng. Ba ngày trước hôm tạ thế đột nhiên nhận được một phong thư, nhưng gia sư là người cẩn thận không dám tự tiện mở coi, để nguyên niêm trình vào giường bệnh. Sau khi sư tổ mở coi không nói câu gì, đem đốt đi ngay, còn sót lại một mảnh rớt xuống gầm giường.

Ngay lúc ấy, gia sư cũng chưa biết, mãi sau khi tổ sư tạ thế, gia sư thu xếp lại những di vật của tổ sư mới phát giác ra mảnh thơ đó, cầm lên xem, thì dưới có ký tên của vị sư đệ bị trục xuất ấy.

Âu Dương Thống hỏi:

– Không hiểu trong thư đó viết những gì?

Đường Toàn đáp:

– Trên mảnh thơ chưa cháy hết thì ngoài chữ ký không còn lưu tích gì nữa, cũng không rõ địa chỉ. Gia sư tuy hết lòng tìm kiếm sư đệ, song góc biển chân trời mờ mịt biết là tìm dâu, rồi đành chịu bỏ. Sau đó mười năm không được tin tức gì nữa. Gia sư nhân khi vô tình đã đề cập đến vụ này với thuộc hạ. Nghe người thở ngắn than dài, tựa hồ như không bao giờ lãng quên vị sư đệ đó.

Ngừng một lát, Đường Toàn lại nói tiếp:

– Vừa rồi Đỗ đại hiệp đã đề cập tới Huyết Hà đại trận, khiến cho thuộc hạ đột hạ đột nhiên xúc động tâm linh mà liên tưởng đến vị sư thúc này.

Âu Dương Thống cười nói:

– Việc dĩ vãng đã mấy chục năm, vị sư thúc tiên sinh bị trục xuất đó chắc đâu còn sống ở thế gian? Trên đời đâu có chuyện xảo hợp như thế Còn giữa sư huynh, sư đệ tiên sinh thì chính ta đã rõ, chạm trán nhau trên chốn giang hồ cũng đã là một chuyện gặp gỡ ly kỳ. Chẳng lẽ lại còn chuyện hai đời sư thúc sư đệ gặp nhau trên trường đấu trí trong võ lâm nữa? Tiên sinh thật quá lo xa!

Đường Toàn tủm tỉm cười nói:

– Thuộc hạ lo rằng Cổn Long Vương cũng nghe thấy lời gia sư luyến tiếc sư đệ. Có thể y gặp được sư thúc trong một nơi ẩn cư rồi cùng đưa nhau vào chốn giang hồ thị phi này cũng chưa biết chừng.

Âu Dương Thống nói:

– Trường hợp này ít khi xảy ra, tiên sinh bất tất phải bận lòng.

Đoạn đứng lên nói tiếp:

– Tiên sinh hãy chờ ở đây một chút, tại hạ đi rồi sẽ trở lại ngay.

Đường Toàn nghiêng mình đáp:

– Xin Bang chúa tùy tiện.

Âu Dương Thống rảo bước ra đi. Mới trong chốc lát đã trở lại cùng bọn Thiết Mộc đại sư, Phí Công Lượng.

Đường Toàn trông thấy tự đàng xa đã khoanh tay thi lễ nói:

– Giữa lúc canh khuya kinh động quý vị, tại hạ rất áy náy trong lòng.

Thiết Mộc đại sư nói:

– Sao tiên sinh lại nói thế? Bang chúa nêu cao chính nghĩa cho võ lâm, trừ tai họa cho nhân gian, lão tăng đương nhiên phải gắng sức hết lòng giúp đỡ, nghe lời điều động.

Đường Toàn ngẩng đầu trông chiều trời nói:

– Chúng ta đi thôi!

Âu Dương Thống nói:

– Tại hạ đã bảo chúng sắp xe ngựa dường như chuẩn bị xong cả rồi.

Bỗng thấy vó ngựa lộp cộp đi đến. Chu Đại Chí đi đầu vừa thấy Âu Dương Thống khom lưng nói:

– Người ngựa xe cộ đã sắp sẵn cả rồi, còn chờ lệnh Bang chúa và Đường gia.

Âu Dương Thống nói:

– Cho xe ngựa vào đây, chúng ta lập tức khởi hành.

Chu Đại Chí vỗ tay ba cái, lập tức trong bóng tối có mười con tuấn mã và một cỗ xe chạy đến. Người dẫn đầu đi bộ chính là Bách Công Bảo.

Bách Công Bảo vẫn tỏ vẻ trầm tĩnh. Gã đảo mắt nhìn cảnh vật xung quanh một lượt rồi lại đứng bên Âu Dương Thống.

Tiêu Dao Tú Tài Đường Toàn kinh dị nghĩ thầm:

“Gã này thái độ vẫn ung dưng, thật không ai ngờ”. Ông vừa nghĩ vừa cất bước lại xem những nút cơ quan trong xe.

Âu Dương Thống đón lấy dây cương do Chu Đại Chí đưa cho, vừa nhảy lên lưng ngựa vừa khẽ bảo Thiết Mộc đại sư cùng Phí Công Lượng:

– Xin hai vị lên ngựa đi?

Thiết Mộc đại sư lắc đầu nói:

– Bình sinh lão tăng chưa cưỡi lên lưng sinh vật nào, thật là phụ lòng tốt của Bang chúa.

Phí Công Lượng nhảy tót lên ngựa, cười nói:

– Đại sư là bậc cao tăng đắc đạo, Bang chúa chẳng nên ép uổng.

Âu Dương Thống tủm tỉm cười nói:

– Cung kính không gì bằng tuân mệnh, đoạn giật cương cho ngựa chạy.

Bách Công Bảo chân bước thật dài đi theo không ra vẻ hấp tấp mà cũng không chần chờ theo sau Âu Dương Thống, vẻ mặt vẫn bình thản không có gì lạ.

Thiết Mộc đại sư áo cà sa bay phất phới chạy theo sau xe Đường Toàn. Phía sau Âu Dương Thống cách chừng hơn trượng, chín con tuấn mã dành cho gã Chu Đại Chí bụng phệ và các anh hùng Cùng Gia Bang.

Trăng mờ sao tỏ, canh khuya thảm đạm, tiếng xe ngựa rong ruổi như xé bầu không khí tịch mịch.

Đường Toàn ngồi trong xe đưa mắt nhìn bốn phía, trong lòng nặng trĩu. Tiêu Dao Tú Tài Đường Toàn tài trí tuyệt luân, thường vẫn tươi cười mà hôm nay vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Xe ngựa rong ruổi chừng một giờ, cảnh vật thốt nhiên đại biến. Một đám mây đen ùn ùn nổi lên.

Đường Toàn lớn tiếng nói:

– Tới nơi rồi đó.

Rồi dừng xe lại.

Âu Dương Thống cũng dừng ngựa khẽ hỏi:

– Bây giờ xuống ngựa đi bộ hay sao?

Đường Toàn đáp:

– Không cần phải thế. Bọn ta rầm rộ đến đây đều thoát khỏi tai mắt Cổn Long Vương thế nào được?

Âu Dương Thông hỏi:

– Phải chăng tiên sinh có ý muốn cho bọn y biết mình đến đây.

Đường Toàn gật đầu đáp:

– Đúng thế! Thuộc hạ để Cổn Long Vương biết rõ mình đã vào sâu trong cánh đồng hoang mười dặm này.

Âu Dương Thống biết Đường Toàn đã có dụng ý nên không hỏi nữa, từ từ cho ngựa đi vào.

Đường Toàn khẽ bảo bọn dong xe:

– Đi xuyên vào đám cỏ rậm đầy chông gai kia!

Cỗ xe của Đường Toàn đặc biệt chế ra, không những đặt đầy cơ quan mà trục cùng bánh xe kết hợp rất linh hoạt, có thể trên đèo đi vào đường lối gập ghềnh trên núi.

Mỗi lần đi được chừng mười mấy trượng. Đường Toàn dừng xe một lúc rồi lại cho đi.

Kiểu đi này rất chậm chạp khiến cho bao nhiêu người phải nóng lòng.

Nhưng họ đều biết Đường Toàn là bậc kỳ tài. Hành động này, hẳn có dụng ý gì nên không ai dám thúc giục, chỉ một mực theo ý ông ta, khi dừng khi chạy xuyên vào đường cỏ rậm đầy chông gai trong cánh đồng hoang. Gã văn nhược thư sinh Đường Toàn dường như lấy thế làm thú vị mà không mệt nhọc. Hết xuống xe rồi lại lên xe, rong ruổi cho đến lúc trời sáng vẫn chưa dừng bước.

Âu Dương Thống cố nhẫn nại, sau không chịu được nữa, cất tiếng nhắc:

– Tiên sinh! Trời sáng rồi đó.

Đường Toàn ngẩng mặt nhìn chiều trời nói:

– Trời đã sáng rồi, không biết cánh đồng cỏ này còn dài bao nhiêu nữa?

Âu Dương Thống nở một nụ cười mơ màng nói:

– Tiên sinh vốn người văn nho yếu ớt, có việc gì bảo đại chúng làm cho cũng được.

Đường Toàn lẳng lặng không nói gì, vịn lấy mui xe nhìn khắp bốn phía một lúc, đột nhiên tủm tỉm cười nói:

– Đúng chỗ này rồi, chúng ta lại xem sao.

Rồi dong xe đi trước. Quần hào ruổi ngựa theo sau.

Đi chừng ba bốn dặm, Đường Toàn đột nhiên dừng xe lại nói:

– Đây rồi!

Đoạn nhảy xuống xe.

Âu Dương Thống đảo mắt nhìn địa thế xung quanh một lượt chỉ thấy toàn cỏ dại mọc xanh um hoặc những cây thấp lè tè cùng những phiến đá ngổn ngang.

Âu Dương Thống thấy đây chẳng có gì khác lạ thì trong lòng rất lấy làm kỳ, ông từ từ xuống ngựa hỏi:

– Tiên sinh vừa nói “Đây rồi” là thế nào?

Đường Toàn gật đầu đáp:

– Đúng chỗ này rồi.

Âu Dương Thống lại đảo mắt nhìn lại hỏi:

– Chỗ này so với các nơi khác có gì đặc biệt đâu?

Đường Toàn đáp:

– Bang chúa chưa rõ. Thuộc hạ vừa đi vừa ngấm ngầm dò xét tình thế, lấy ngũ hành làm cơ số để tính toán, đây là trung tâm điểm cánh đồng hoang này.

Nếu quả Cổn Long Vương có bày Huyết Hà đại trận tất đặt cơ quan trung ương tại nơi đây. Giả tỷ Cổn Long vương đích thân chỉ huy chiến trận, tất ở địa phương này để ban truyền hiệu lệnh.

Âu Dương Thống nói:

– Chúng tôi đi đường chẳng thấy chỗ nào có điều chi khác lạ. Cái thuyết bày Huyết Hà đại trận chưa chắc đã đúng.

Đường Toàn nói:

– Theo ý kiến của thuộc hạ thì việc này không phải vô căn cứ, Cổn Long Vương đã điều động hết những tay cao thủ dưới trướng vào sâu trong Trung Nguyên tất là có chuyện, thế mà chỗ nào y cũng có vẻ dè dặt không để ta theo dõi tông tích. Y không chịu ra mặt chiến đấu hẳn là có mưu đồ chuyện khác.

Âu Dương Thống gật đầu nói:

– Về điểm này quả là đáng nghi.

Đường Toàn lại nói:

– Huống chi vụ này càng kéo dài bao nhiêu càng bất lợi cho Cổn Long Vương bấy nhiêu. Y cùng thuộc hạ là bạn đồng môn với nhau đã lâu, thuộc hạ biết rõ tình hình y ngông cuồng mà không kiêu ngạo. Nếu không có dụng tâm làm một việc gì đặc biệt quyết nhiên không huy động hết những tay cao thủ mạo hiểm vào sâu đất Trung Nguyên.

Âu Dương Thống hỏi:

– Theo ý tiên sinh thì nên làm thế nào bây giờ?

Đường Toàn nói:

– Hiện giờ, dù ta có phải nhọc mình mà chẳng nên công cán gì cũng đành phải chịu chớ nên coi thường.

Âu Dương Thống cười nói:

– Xin tùy tiên sinh an bài, tại hạ nhất quyết đồng ý.

Đường Toàn lên xe lấy giấy bút ngồi vẽ một lúc xong một bức họa đồ.

Bách Công Bảo khoanh tay đứng lên bên cạnh Âu Dương Thống, thỉnh thoảng lại liếc mắt ngó bức họa đồ trong tay Đường Toàn.

Chu Đại Chí lúc này cũng ngấm ngầm để ý theo dõi cử động của Bách Công Bảo, thỉnh thoảng lại nhíu mày. Trang dũng sĩ thô hào này tựa hồ đã đem lòng ngờ vực người bạn thân tình không rời nửa bước mấy chục năm trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play