Độ tuổi mười lăm, mười sáu tựa hồ như đặc biệt mẫn cảm với chuyện nam nữ, cũng thích nhiệt tình ghép cặp đôi cho người khác. Trong giai đoạn này, nữ sinh trong khối ghép Mông Qua cho Chu Nhất Mẫn ở lớp 3. Chu Nhất Mẫn là đối tượng tin đồn của Mông Qua vào dạo gần đây, xinh đẹp, thành tích học hành tốt. Hạ Nhật từng nhìn thấy hai người họ ngồi cùng nhau ở tiệm bánh ngọt với cử chỉ thân mật. Dưới ánh nắng xuân tươi đẹp, tựa như một phong cảnh tuyệt sắc.

Chỉ là, khi bọn họ ghép tên của cô và Uông Hạo Thiên lại với nhau,, Hạ Nhật đã ngây ra, cô và Uông Hạo Thiên vì sao lại biến thành một đôi rồi?

Lúc ở công xưởng ước mơ, nhân lúc Uông Hạo Thiên không có mặt, Hạ Nhật hỏi Thành Chí Cao rằng chuyện của mình và Uông Hạo Thiên là như thế nào.

“Con bé khù khờ.” Thành Chí Cao thật sự đau đầu thay cho Uông Hạo Thiên, lần đầu tiên động lòng với một đứa con gái, thế mà lại gặp phải nhỏ đầu óc chưa được khai sáng như Hạ Nhật. Gã còn nhớ có một lần mấy người họ cùng nhau đến công xưởng ước mơ, Hạ Nhật vùi người vào bên góc tường, có lẽ do đợi bọn họ lâu quá nên ngủ mất luôn, Uông Hạo Thiên cứ thế mà ngây ngốc ngắm nhìn Hạ Nhật đang say ngủ.

Hôm đó, cậu nói, “Tôi nghĩ là tôi đã động lòng với con bé này rồi.”. Cậu hỏi Mông Qua là “Có thể không?”, Hạ Nhật là do Mông Qua đưa đến, mọi người đều cho rằng Hạ Nhật là của Mông Qua, sau khi chơi chung với nhau mới thấy hình như không phải vậy.

“Ngốc à?! Sao lại thích Hạ Nhật rồi? Hạ Nhật là cục đá cố chấp, có điều nếu cậu thật sự thích cậu ta thì cũng không phải là không thể, sau này đối xử tốt với cậu ta là được rồi, Hạ Nhật là người của nhà tôi mà.” Thành Chí Cao nhớ lúc đó Mông Qua tựa hồ như mắt cũng chẳng chớp mà trả lời Uông Hạo Thiên như thế.

“Mọi người đùa phải không?” Hạ Nhật nóng ruột nói, vừa nói vừa xua tay: “Hay là, mọi người lầm mất rồi, tôi và Uông Hạo Thiên là bạn tốt, bạn tốt như với mọi người vậy. Không tin thì mọi người hỏi Uông Hạo Thiên là xong ấy mà, chúng tôi không phải quan hệ đó đâu.”

“Hạ Nhật, cậu thật sự là đồ đầu đá, cậu cho rằng Hạo Thiên sẽ tự nhiên vô cớ mà kèm tiếng Anh cho cậu? Cậu cảm thấy cậu ấy tìm cậu cùng đi xem phim là vì cái gì? Nhà cậu ấy chỉ có cậu ấy là con một, làm sao lại có nhiều đồ con gái để tặng cho cậu như thế?”

Mông Qua cóc đầu Hạ Nhật, đầu lắc như cái trống bỏi, Thành Chí Cao nói đúng, Hạ Nhật thật đúng là một con bé khù khờ, Uông Hạo Thiên sau này phải chịu đựng nhiều rồi.

“Mông Qua, đừng cóc đầu tôi nữa.” Lời của Mông Qua và biểu cảm không hề để tâm của cậu khiến Hạ Nhật tự nhiên cảm thấy bực.

Uông Hạo Thiên thế mà lại thích cô, Hạ Nhật vô cùng uể oải, tại sao lại như vậy chứ. Trước mắt, cô chỉ muốn chăm chỉ học hành, dùng sự nỗ lực của mình để giành lấy tiền đồ tốt, công việc tốt để cho bố và em trai có cuộc sống vô ưu vô lo.

Việc yêu đương có thể sẽ xảy ra, nhưng đó cũng là chuyện rất lâu rất lâu về sau.

Giai đoạn gần đây Hạ Nhật vô cùng phiền não, cô không biết phải làm sao để đối mặt với Uông Hạo Thiên, bởi vì không biết làm sao để đối mặt nên cứ tránh cậu mãi. Cho đến khi Uông Hạo Thiên tự mình đến tìm cô, cậu nói thẳng vào vấn đề:

“Hạ Nhật, cậu không cần tránh tôi, chúng ta vẫn cứ chơi với nhau như trước kia đi. Đợi đến khi chúng ta học đại học, nếu tôi vẫn còn thích cậu, lại vừa hay cậu cảm thấy tôi không tệ, lúc ấy chúng ta hãy nói tiếp được không?”

Uông Hạo Thiên thật ra cũng không biết tại sao mình lại thích Hạ Nhật. Đấy là một cô bé trầm tĩnh, bình thường luôn mỉm cười mà lắng nghe họ trò chuyện, không ồn ào như những đứa con gái khác. Dần dà khuôn mặt của cô bắt đầu trở nên thuận mắt, dần dà cậu bắt đầu quan tâm chú ý đến cô, thỉnh thoảng một vài động tác nhỏ của cô sẽ khiến cậu xốn xao cõi lòng, có lẽ đây chính là thích. Nhưng hiện tại tuổi cả hai còn nhỏ, cậu sợ sẽ dọa cô chạy mất. Trước mắt, bản thân chỉ có thể làm như vậy.

Suy nghĩ một chút, Hạ Nhật gật đầu với Uông Hạo Thiên. Như thế là tốt nhất, đại học là chuyện xa xôi sau này, lúc đó, có lẽ Uông Hạo Thiên sẽ phát hiện rằng cô thật ra chẳng hề dễ thương đến thế. Chuyện của sau này ai biết được chứ?!

Vừa mới trải qua mấy ngày thư thái, phiền phức mới lại tìm đến.

Chu Nhất Mẫn vành mắt đỏ hoe tìm đến Hạ Nhật, hung hăng ném quyển sách Hạ Nhật đang đọc ra ngoài cửa sổ.

“Cậu là đồ lừa gạt! Nói cái gì mà cậu với Mông Qua chẳng có gì, hóa ra là để xem tôi diễn trò hề!” Chu Nhất Mẫn mặt đầy nước mắt.

Đám con gái trong trường nghe thấy liền chỉ trỏ sau lưng cô khiến cô khó chịu cùng cực, Hạ Nhật cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Cô đến phòng của Mông Qua, kéo con người đang nằm trên giường thư thái nghe nhạc đó dậy.

“Mông Qua, từ lúc nào tôi đã thành bạn gái của cậu rồi?”

Mông Qua liếc nhìn đồng hồ trên tay mình một cái: “Là từ sáu tiếng trước.”

“Hả...” Hạ Nhật nghẹn lời, còn có một cảm giác muốn phát khùng.

“Hạ Nhật, cậu phải giúp tôi. Cái con nhỏ Chu Nhất Mẫn đó có bệnh công chúa nghiêm trọng, tôi phiền lắm rồi, cho nên tôi đem cậu ra, cho nên giờ cậu tạm thời là vợ nuôi từ tấm bé của nhà tôi.” Mông Qua cười nhếch môi.

Vợ nuôi từ tấm bé? Vợ nuôi từ tấm bé? Hạ Nhật không thể không bái phục sức tưởng tượng của Mông Qua. Công phu nói dối của người này quả thật là thành thục lão luyện.

“Hạ Nhật,” Mông Qua ngả người lên giường, một tay chống đầu, một tay đùa chùm tóc đuôi ngựa của Hạ Nhật, cậu tưởng tượng đến cảnh Hạ Nhật là vợ nuôi từ tấm bé của mình thì liền cảm thấy buồn cười: “Hạ Nhật, chi bằng cậu làm bạn gái của tôi luôn là được rồi, đám con gái đó càng ngày càng nhạt nhẽo, vẫn là ở cùng cậu thoải mái hơn. Cho nên, Hạ Nhật, cậu có muốn làm bạn gái tôi không?”

Hạ Nhật bỗng dưng nhịp tim tăng mạnh, cô không hiểu đây là vì cái gì. Tất cả đều kì lạ đến cùng cực, như hiện tại cô và Mông Qua chỉ cách nhau với khoảng cách bằng nửa cánh tay. Cô muốn dùng ngữ khí bình thường để nói chuyện với cậu nhưng dường như rất khó khăn, cô muốn nói “Mông Qua, cậu có phải lại đang đùa không?”. Nhưng...

“Mông... Mông Qua, cậu có biết cậu... cậu đang nói gì không?” Nói cà lăm lắp bắp, hít thở không tự nhiên, còn âm thầm có chút mong đợi.

“Lừa cậu đó!” Mông Qua không biết nên làm sao với Hạ Nhật, bất kể cậu có đùa với cô bao nhiêu lần thì cô vẫn luôn xem là thật: “Nhìn xem, gương mặt căng thẳng của cậu đỏ cả lên rồi, cũng không biết nên nói cậu đơn thuần hay là đần nữa.”

Lần đầu tiên, Hạ Nhật ghét Mông Qua đến thế, ghét đủ loại trò mà cậu đùa với cô, ghét cậu rõ ràng đã tổn thương người khác mà vẫn có thể không hề áy náy gì.

Đứng phắt dậy, Mông Qua với vẻ thờ ơ khiến Hạ Nhật tức không nhịn nổi.

“Mông Qua, cậu là người xấu tính nhất mà tôi từng gặp! Ích kỉ, ngang ngạnh, giả dối, tự cho mình là đúng. Cậu có biết mấy người đó nói tôi như thế nào không? Bọn họ nói tôi hư tình giả ý, âm thầm học người ta thọt gậy bánh xe, nói tôi không biết tự soi gương lấy, lời như thế nào cũng có, cậu dựa vào gì mà bắt tôi chịu đựng những thứ này?”

Như bị người ta nhìn trộm được bí mật ở nơi sâu nhất đáy lòng mà bình thường luôn cất giấu, ngay đến cả bản thân cũng không dám chạm đến, Hạ Nhật bắt đầu hoảng loạn, còn cả hổ thẹn nhục nhã, không có lỗ để chui xuống, cô càng nói càng kích động.

“Cậu dựa vào gì hả, Mông Qua? Cậu cho rằng xuất thân tốt, học hành giỏi thì có thể muốn gì làm nấy sao? Cậu có từng nghĩ sẽ có người vì lời nói trong lúc hứng thú nhất thời của cậu mà chịu sự tổn thương không? Trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến, đúng không? Cậu vẫn luôn là kiểu người như thế, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân. Cậu ích kỉ, giả dối hơn so với bất kì ai, Mông Qua, tôi xem thường cậu!”

Một phát nói ra hết, Hạ Nhật liều mạng hít thở.

“Nói xong rồi?” Mông Qua lạnh lùng liếc Hạ Nhật một cái: “Từ trước cậu đã sớm biết tôi là người như vậy, nhưng chẳng phải cậu vẫn lượn vòng theo sau tôi sao? Cậu mưu tính điều gì? Lẽ nào, cậu muốn từ quạ đen biến thành phượng hoàng? Hạ Nhật, cậu đừng quên thân phận của cậu!”

Đúng thế, đúng thế! Thân phận! Lời của Mông Qua như một chậu nước lạnh tạt lên đầu cô. Tại sao lại quên mất chuyện quan trọng như thế chứ? Lúc mười tuổi bản thân còn bé, không hiểu thứ đó, nhưng dần dà Hạ Nhật đã hiểu, hiểu tại sao mình phải cùng ăn cơm với quản gia, bà bếp và người làm công quản lý vườn hoa, cũng hiểu rằng không có việc gì thì tốt nhất đừng mò lên nhà lớn, hiểu vì sao những người khách tới nhà họ Mông chơi đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn họ một cái. Con gái của tài xế là thân phận của cô, khi Mông Qua đưa cô đến công xưởng ước mơ, cô đã sắp quên mất hai chữ “thân phận” này rồi.

Hạ Nhật tự gật đầu với chính mình, cũng chẳng nhìn Mông Qua một cái, cô đi đến chỗ cửa, dừng bước lại, ngừng một lát rồi nói: “Xin lỗi.”

Khi Mông Qua vừa nói xong mấy lời đó thì liền hối hận. Lời của Hạ Nhật giống như con dao nhọn đâm vào trong lòng, trước giờ chưa từng có ai chỉ trích cậu như thế. Cậu từ nhỏ đã được nâng niu trong tay cho đến lớn, những người kia nịnh nọt cậu, cậu cảm thấy tất cả đều là lẽ tất nhiên. Mấy quy tắc gọi là quyền lợi đó cậu không phải không hiểu, nhưng hôm nay cư nhiên lại đến phiên con bé bình thường cậu không thèm để vào mắt này chỉ trích cậu, cậu cảm thấy Hạ Nhật đây là đang thách thức cậu.

‘Xin lỗi’, Mông Qua cũng không nói rõ được tâm trạng của mình lúc nghe thấy câu nói này, hẳn là có chút phiền bực! Cậu không rõ vì sao người ngày thường có chút khù khờ như Hạ Nhật bỗng chốc lại nói năng rành mạch, câu nào cũng có lý như thế.

Hạ Nhật không đến công xưởng ước mơ nữa, cô cũng không đợi Mông Qua tan học nữa. Cô và Hạ Thiên luôn đón xe sớm hơn một chuyến để đến trường, từ đó tránh xa mọi thời cơ đụng mặt Mông Qua. Lúc ở trên lớp, Hạ Nhật cũng cố tình không nhìn về phía sau, Mông Qua ngồi ở phía sau. Trước mắt, Hạ Nhật rất hài lòng với tình trạng này, kiểu khoảng cách này giống như một đường ranh cảnh báo an toàn, ít nhất, sẽ không nảy sinh thêm nhiều lòng tham nữa.

Vừa đánh bóng rổ xong, Mông Qua nhìn thấy Uông Hạo Thiên và hai chị em Hạ Nhật ở tiệm McDonald ở ngay cổng trường, Hạ Nhật vừa uống Coca vừa cười với Uông Hạo Thiên, dáng vẻ hận không thể cười tươi ra hoa luôn. Uông Hạo Thiên cũng đáng ghét, trọng sắc khinh bạn, thảo nào không đi đánh bóng rổ, hóa ra là như vậy.

Hóa ra Hạ Nhật chân chó* tìm được chỗ dựa mới rồi, khó trách lại dám dùng ngữ khí như thế để nói chuyện với mình, khó trách mấy ngày nay tránh mình như ôn thần vậy.

Mông Qua một phát kéo theo đứa con gái đứng gần mình nhất, cùng nhau đi vào McDonald.

*Chân chó: Ý bảo chân sai việc, kẻ đi theo người có quyền thế, dựa vào thế lực của chủ nhân mà giật uy phong cho mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play