Dịch: Duẩn Duẩn

"Nói đi, bài kiểm tra của cô là gì?" Thời khắc này, Hạ Nhật bỗng thấy lòng mình bình thản đến lạ.

Tô Hồng Liên hẩy đốm thuốc, thờ ơ nhấc tay nhìn đồng hồ.

"Năm phút nữa là mười một giờ đúng. Trong mười hai tiếng đồng hồ, từ mười một giờ đêm nay đến mười một giờ sáng mai, tôi sẽ làm được ba chuyện. Thứ nhất, tôi sẽ khiến Mông Qua phải ôm tôi rời đi trước mặt cô và hàng ngàn người khác. Thứ hai, đây mới là chuyện quan trọng nhất, bởi nó hỗ trợ cho chuyện thứ nhất và chuyện thứ ba."

"Thứ hai, chúng ta thử đặt cược vào lòng tin của Mông Qua thử xem. Xem xem anh ấy tin lời của cô hay của tôi. Về phần chuyện thứ ba, tôi sẽ giữ bí mật. Song, nếu có nhiều người vui vẻ với việc chứng kiến chuyện này, biết đâu tôi sẽ không đợi được mà nói cho cô biết."

"Tuy nhiên, điều kiện của bài kiểm tra này là chỉ có hai chúng ta được biết."

Vào lúc 11 giờ, bài kiểm tra của Tô Hồng Liên chính thức bắt đầu.

Hạ Nhật không hề rời đi. Cô đứng dựa lưng ở đó, nhặt hộp thuốc lá Tô Hồng Liên để một bên lên, chọn ra một điếu rồi từ từ hút. Đây đúng thật là một buổi tối hoang đường, hư vô mờ mịt hệt như làn khói này vậy.

Thế mà mẹ nó cô lại muốn biết kết quả.

Sau khi trở về khu Vip, Thành Chí Cao không kiêng dè gì 'nã' cho Hạ Nhật một tràng giễu cợt: "Cậu mà còn chưa ra nữa, Mông Qua sẽ vác dao xông vào đấy. Cậu bị táo bón hả?"

Câu nói phía sau đã rước lấy cả tá hờn dỗi của mấy cô nàng yểu điệu thục nữ.

"Này, Thành Chí Cao, cậu còn nói nữa thì đừng trách tôi trở mặt nhé." Mông Qua rất ra dáng một ông chồng mẫu mực, nóng lòng muốn bảo vệ cô vợ bé bỏng của mình.

Khi ấy câu chuyện táo bón mới chịu dừng lại.

Mông Qua đưa một ly nước cây cho Hạ Nhật: "Ở đây có ồn quá không? Nếu không mình về nhé."

"Mông Qua", Hạ Nhật tựa đầu lên vai anh: "Anh tin em không? Tất cả những lời em nói anh sẽ tin hết chứ?"

Mông Qua cười nhẹ bên tai cô: "Ừ, anh tin em. Anh không tin em thì còn tin ai đây, phải không nào...

Âm nhạc bỗng nhiên tắt phụt. Tình huống bất ngờ khiến mọi người ngây ra như phỗng, trợn mắt nhìn nhau. Thành Chí Cao đứng dậy, nhưng đi được mấy bước thì dừng lại. Ánh mắt cậu ta rơi trên người cô gái mặc chiếc váy khiêu vũ Tây Ban Nha màu đỏ đang đứng ở chính giữa sân khấu.

Cô ta đứng đó, dáng người thướt tha yêu kiều. Ánh đèn chiếu xuống làm bừng sáng cả người, chiếc mặt nạ hoàng gia che khuất khuôn mặt lại càng tô vẽ thêm nét đẹp huyền bí của một giai nhân, như xuyên qua cả không gian và thời gian đến đây.

Cô ta giơ tay lên, nói: "Mọi người thích tôi trình diễn màn múa cột trước hay là múa thoát y trước?"

Giọng nói của cô ta không lớn, nhưng kỳ lạ làm sao khi khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng này đều vang vọng âm thanh của cô ta.

Cả hội trường như muốn nổ tung, có ai đó hét lên "Encore", và rồi tiếng nhạc càng lúc càng lớn, kèm theo đó là tiếng vỗ tay nhịp nhàng rất có tiết tấu.

Người trên sân khấu đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo mọi người im lặng.

"Nếu vậy trước tiên tôi xin trình diễn một màn múa cột đến cho mọi người!" Cô nàng nói xong, giơ tay lên, vỗ một cái thật kêu.

Đây là lần đầu tiên Hạ Nhật thấy có người mặc chiếc váy dài nhảy bản "Canon" như vậy, làn váy đỏ vây quanh ống tuýp lúc cao lúc thấp, lúc xa lúc gần, khiến mọi người trong hội trường xem đến mê mẩn, bao gồm cả cánh đàn ông trong khu Vip.

Hạ Nhật nhìn Mông Qua, còn Mông Qua lại đang nhìn vũ nữ múa cột trên sân khấu. Mọi thứ dường như lại trở về thời niên thiếu tối tăm đó.

Những tiếng hét "Encore" nay đã biến thành "Mau cởi ra, mau cởi ra".

Mông Qua cuối cùng cũng không chịu được, anh nhấc chân lên định đi, nhưng bị Hạ Nhật kéo lại. Dường như lúc bấy giờ anh mới nhớ tới Hạ Nhật, anh nhìn cô, ánh sáng dưới đáy mắt lập lờ mờ tối.

"A Nhật, cô ta có gì đó bất thường, anh đi xem một chút, lát sau sẽ quay lại." Mông Qua vỗ nhẹ lên tay cô.

"Bảo Thành Chí Cao đi xem thử." Hạ Nhật nhả ra từng chữ một: "Mông Qua, anh đừng quên, Thành Chí Cao mới là ông chủ ở đây."

"Để tôi đi xem coi sao." Thành Chí Cao cũng lên tiếng.

Mông Qua chần chờ một lúc, lại kéo Thành Chí Cao lại: "Thôi, vẫn nên để tớ đi xem thì hơn. Tớ hiểu rõ cô ta, cậu đi cũng không có ích gì."

Anh nói xong liền vội vàng chạy đi, như thể sợ có người kéo anh lại.

Hạ Nhật chẳng buồn nhìn bóng người đang vội vã rời đi kia, cô chỉ nhìn thoáng qua em trai mình, nhưng vẻ mặt của Hạ Thiên khiến cô cực kỳ khó chịu.

Mông Qua gấp gáp đi lên sân khấu, kéo cô gái bận chiếc đầm đỏ xuống, hình như hai người có nói qua lại gì đó, cuối cùng anh ôm lấy cô ta. Lúc này, Thành Chí Cao cũng bước lên sân khấu, rối rít xin lỗi mọi người dưới khán đài.

"Chị, chúng ta qua đấy xem thử đi." Hạ Thiên kéo tay Hạ Nhật qua bên đó.

Mông Qua ôm Tô Hồng Liên đi tới trước mặt chị em Hạ Thiên và Hạ Nhật, thoáng dừng lại: "Cô ấy trúng 'thuốc' rồi, bây giờ tình thần không tỉnh táo, anh đưa cô ấy về trước.

Hạ Nhật nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trong ngực Mông Qua. Ở Mỹ, cô từng có khoảng thời gian làm nhân viên trong quán bar, đương nhiên đã thấy không ít mấy cô nàng bị trúng thuốc. Ánh mắt mấy người đó vô cùng hỗn loạn, không có chút ý thức nào, thế mà bây giờ ánh mắt xuyên qua chiếc mặt nạ đang đối diện với cô kia lại vô cùng trong trẻo, rõ ràng, thậm chí còn có chút lanh lợi.

Chờ bọn họ rời đi, Hạ Nhật quay qua nói với em trai, chờ cô ở đây một lát, sau đó liền đuổi theo họ.

Lúc chạy đến cửa Dreamworks, Hạ Nhật kéo Mông Qua đang muốn lên xe lại.

"Mông Qua." Hạ Nhật thấy trái tim mình bây giờ còn đập nhanh hơn bất kỳ lúc nào khác, như thể cô đang trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm ấy vậy, và cũng có lẽ như khi cô phải đối mặt với điểm thi đại học chưa biết của mình: "Tô Hồng Liên không trúng thuốc."

"Nếu như em nói cô ta không hề trúng thuốc, anh có tin không? Mông Qua, anh từng nói, anh sẽ tin em."

"A Nhật, em vào trước đi. Anh đưa cô ta về xong sẽ về nhà ngay." Sau khi bỏ lại câu này, anh liền leo lên xe.

Hạ Nhật nhìn bàn tay đang chưng hửng giữa không trung của mình, không kìm được mà bật cười. Đây chính là người đã nói, trên thế giới này không tin em thì còn biết tin ai đấy ư?

Tô Hồng Liên nói rất đúng, chuyện thứ hai mới là chuyện quan trọng nhất, nó hỗ trợ cho việc tạo ra bài kiểm tra thứ nhất. Trước sự chứng kiến của cô và nhiều người, anh đã ôm cô ta rời đi. Không biết bài kiểm tra thứ ba là gì đây? Hạ Nhật bỗng dưng không còn chút tò mò nào nữa.

Cô gọi điện thoại cho Hạ Thiên, báo với cậu rằng mình và Mông Qua đã về nhà. Đây là lần đầu tiên cô nói dối thằng bé. Em trai của cô hy vọng cô sẽ luôn hạnh phúc và vui vẻ biết bao, điều này cô biết chứ.

Nhưng giây phút này, cô không thể gặp nó.

Giống như các nhà phê bình phim đã nói, Tô Hồng Liên là một diễn viên giỏi. Cô ta quả nhiên không phải là bình hoa di động, ai muốn năn thì năn.

Hay nói đúng hơn Tô Hồng Liên chính là một cao thủ trò chơi.

Ngày hôm sau, Mông Qua xuất hiện trong phòng làm việc của Hạ Nhật vào lúc 11 giờ 30 phút sáng, lố nửa tiếng đồng hồ. Nửa tiếng ấy chắc là khoảng thời gian lái xe từ chỗ Tô Hồng Liên đến đây nhỉ.

Anh vẫn bận nguyên bộ đồ ngày hôm qua, đôi mắt đỏ quạnh, đầy tơ máu.

A Thụ rất thức thời chuồn ra ngoài.

Những lời Mông Qua nói tràn đầy sự áy náy: "A Nhật à, anh xin lỗi. Anh bảo đưa cô ta về sẽ quay lại đón em, nhưng lúc về tới nhà Tô Hồng Liên, cũng chỉ có một mình cô ta. Cô ta lại trong tình trạng không tỉnh táo. Anh lại không liên lạc được với người đại diện của cô ta, vì vậy mới bất đắc dĩ ở lại canh chừng. Anh có gọi điện thoại cho em nhưng em lại tắt máy. Lúc sau anh có gọi cho Thành Chí Cao thì được biết em đã về nhà với Hạ Thiên rồi."

"A Nhật," Có vẻ như cảm thấy mình nói chưa đầy đủ, Mông Qua tiếp tục bổ sung: "Em cũng biết đấy, nghệ sĩ là một nghề vô cùng nguy hiểm. Nếu để người ta biết cô ta bị trúng thuốc, cô ta sẽ bị hủy hoại mất."

Hóa ra từ đầu đến cuối, anh không hề nghe lọt tai lời cô nói. Hạ Nhật đưa mắt nhìn màn hình máy tính lần nữa.

Mông Qua nhích lại gần: "A Nhật, anh nói thế em hiểu mà, phải không?"

"Ừ", Hạ Nhật nhíu mày. Cô ghét thứ mùi bây giờ trên người Mông Qua, mùi sáp thơm dịu nhẹ trong phòng của phái nữ hòa lẫn với mùi nước hoa nhàn nhạt: "Anh về thay quần áo đi!"

Mông Qua nghi ngờ nhìn cô, Hạ Nhật sao có thể bình tĩnh thế được: "A Nhật, em không giận ư?!"

"Ừ." Cô chẳng còn chút sức lực nào để tức giận nữa rồi. Thời gian ngây ngốc trong bóng tối mười hai tiếng đồng hồ dường như đã hút cạn sức lực của cô.

"Thế anh về tắm xong sẽ quay lại đón em nhé. Bọn mình ăn cơm trưa cùng nhau, được không A Nhật?" Mông Qua bỗng cảm thấy hoang mang vô cớ. Lúc này, anh mới nhớ tới những lời tối qua Hạ Nhật nói.

"A Nhật, Hồng Liên cô ta thực sự bị trúng thuốc. Cô ta nói hình như có người lén đặt thuốc trong ly của cô ta."

"Em hiểu rồi." Cô thấp giọng trả lời cách màn hình máy tính.

"Em ở đây chờ anh nhé, một lát nữa anh sẽ quay lại đón em." Mông Qua đi tới trước cửa, không quên nói với lại một câu.

Một lát nữa anh sẽ quay lại đón em. Tối qua, anh cũng nói như vậy!

Mông Qua vừa mới đi, Hạ Nhật cũng rời khỏi phòng làm việc của mình.

Cô ngồi xe buýt đến quảng trường Thiên An Môn. Đây là di tích lịch sử tọa lạc ở thành Bắc Kinh mà Hạ Nhật thích nhất, cũng chính vì thế mà Mông Qua luôn thích gọi cô là đồ đầu đất, bởi lúc nào đến đây cô cũng ngồi ngây ra như phỗng nhìn người ta qua lại.

Nhưng Mông Qua nào biết, con bé đầu đất quê mùa đấy thật ra rất sợ cô đơn.

Lần đầu tiên đặt chân đến quảng trường, Hạ Nhật đã trót yêu nơi này, bởi nó luôn rộn ràng và tấp nập người qua lại, có người bản địa, và cũng có cả khách vãng lai. Cô thích ngồi một góc giữa dòng đời, quan sát dòng người hối hả bon chen, để rồi nhận ra mình không còn cô độc, để rồi nhận ra phần bình lặng mà dung dị trong trái tim mình. Vào cái năm bố mất, cô thường tới nơi này ngồi ngẩn ngơ mấy giờ đồng hồ liền. Khi ấy, cô mới thấy cuộc đời thì ra không tối tăm như cô đã nghĩ, bầu trời vẫn xanh, dòng xe vẫn chạy, đồng hồ vẫn quay, người ta vẫn cười vẫn đùa, và Hạ Thiên của cô vẫn còn...

Cô ngồi trên chiếc ghế đá, cách đó không xa có một đôi tình nhân mười bảy mười tám tuổi đang 'biểu diễn tiết mục' chia tay. Cô gái khóc lóc và cố nắm lấy tay chàng trai trong vô vọng.

Nhưng trước sau vẫn không thể giữ được.

Cô gái ngốc nghếch nhìn đau đáu theo bóng lưng của chàng trai, sau đó nắm chặt tay, lẩm bẩm trong miệng một câu, cuối cùng hạ quyết tâm đuổi theo cậu chàng ấy.

Thật ra, trong lòng Hạ Nhật vô vùng ghen tỵ với cô gái đấy, bởi ở độ tuổi tươi đẹp như vậy, có gì mà phải sợ hãi đây? Thật cô đơn nhưng cũng thật dũng cảm và... cũng thật dễ dàng tha thứ.

Chiều hôm đó, Hạ Nhật không về lại phòng làm việc. Dù sao cô cũng là cô nàng "dù nhảy" siêu cấp, mà "dù nhảy" thì cũng có giá của "dù nhảy".

Bầu trời sẩm tối, Hạ Nhật mượn điện thoại của người đi đường gọi về cho Hạ Thiên. Cô không dám mở nguồn điện thoại, ít nhất là bây giờ vì cô sợ nghe giọng của anh.

"Chị, chị vẫn ổn đấy chứ?" Hạ Nhật bỗng cảm thấy Hạ Thiên bây giờ có hơi giống bố.

"Tất nhiên rồi."

"Thế thì tốt."

Sau khi gọi xong cuộc điện thoại, người trên quảng trường đã thưa dần. Đêm mùa đông ở Bắc Kinh cực kỳ lạnh, Hạ Nhật kéo cao cổ áo len lên, rúc đầu vào đó. Chiếc nhẫn trên ngón áp út lóe lên một vòng sáng nhạt dưới ánh đèn đường, Hạ Nhật nhìn nó hồi lâu.

Một cô bé cầm hộp quyên góp cho Hội chữ thập đỏ đi ngang qua cô. Sau một thoáng suy nghĩ, Hạ Nhật gọi cô bé lại, rút chiếc nhẫn trên tay mình ra, rồi bỏ vào hộp quyên góp.

Cô bé ngạc nhiên nhìn cô, sau đó gật đầu cảm ơn và rời đi.

Hạ Nhật nghĩ, nếu như biết có một ngày mình sẽ quyên góp chiếc nhẫn cho Hội chữ thập đỏ thì trước đây cô đã chọn một chiếc nhẫn có hột kim cương to như trứng bồ câu rồi.

Sau khi ăn cơm xong ở một nhà hàng gia đình, Hạ Nhật lại lủi thủi đến căn hộ của A Thụ.

Cái tên không có đầu óc này vừa thấy đã ôm chầm lấy cô: "Ôi Hạ Nhật, cô bé đáng thương của tôi, bây giờ cô buồn lắm phải không?"

Internet đúng là thứ kỳ diệu. Từng bức hình được đăng trên đấy như muốn tuyên bố với thế giới rằng Tô Hồng Liên đã có một trận thắng đậm, còn cô thì thất bại thảm hại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play