(Chương này dành cho những bạn muốn giết mình vì đợt lặn lần này =)) Cảm ơn mọi người đã ủng hộ =3=)

Kế hoạch họp cổ đông do bà Bùi tổ chức cũng vì vụ Thương Bắc mà bị hủy bỏ. Bà Bùi ở trong viện hai tuần, sau khi xuất viện thì vụ việc cũng đã kết thúc. Bùi Quân thu xếp thời gian cùng Lục Thành đến bệnh viện đón bà. Đầu tiên là đem hành lý để ở trong nhà Bùi Quân, sau đó Lục Thành lái xe đi đặt nhà hàng.

Dọc đường đi, bà Bùi không để ý tới Bùi Quân mà trò chuyện vài câu với Lục Thành. Nghe một lúc, Bùi Quân cũng dần hiểu được vì sao. Lục Thành cùng mẹ hắn nói chuyện phần lớn đều về những địa điểm nổi tiếng trong thành phố, từ cửa hiệu nào có đồ đẹp tới nhà hàng nào ăn ngon, ngay cả các loại đất trồng rau, màu sắc thích hợp cho rèm cửa hay nơi nào bán đồ dùng nhà bếp tốt. Toàn bộ nội dung Bùi Quân đều không chen miệng vào được.

Hai người đối đáp tuy rằng nói chậm rãi, thậm chí cũng không coi là thân thiện nhưng mỗi đề tài bà Bùi hứng thú Lục Thành đều có thể trả lời được khiến Bùi Quân vừa buồn cười vừa cảm thán. Hắn chờ đợi nhiều năm như vậy cuối cùng có được một Lục Thành nên cho dù có vất vả thì hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Bà Bùi khó như vậy anh đều có thể giải quyết, còn có cái gì không thể làm được đâu?

Lục Thành đặt là một nhà hàng Trung Hoa áp mái, chuyên về món miền Nam. Đồ ăn tuy giản dị, ngon miệng.

Vốn việc đặt nhà hàng do Bùi Quân phụ trách. Bà Bùi vừa xuất viện, Bùi Quân bèn chọn ngay một nhà hàng dinh dưỡng. Kết quả khi bà Bùi vừa nghe được liền lườm hắn một cái, sắc mặt lạnh lùng không để ý tới hắn.

Đến cuối cũng là nhờ Lục Thành ở bên cạnh nhắc nhở vài câu, Bùi Quân mới hủy bỏ đặt bàn, giao hết cho Lục Thành.

Về sau, sắc mặc bà Bùi mới dịu hơn chút.

Ba người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, những món ăn trên bản hiển nhiên là phù hợp với sở thích của bà Bùi. Tuy rằng ai cũng lẳng lặng không mở lời nhưng bầu không khí rất tốt. Bàn tay của Bùi Quân đặt ở dưới bàn theo trực giác mà cầm chặt tay của Lục Thành, mặt hắn vẫn không thể hiện gì mà gắp đồ ăn cho anh. Đương nhiên hắn cũng không bỏ quên bà Bùi.

Lục Thành cũng gắp đồ ăn cho hắn, ý cười phảng phất trong mắt anh. Người đàn ông này khi mỉm cười không giống như bình thường lịch thiệp, trầm ổn mà giờ lại như dịu dàng, chiều chuộng.

Bùi Quân yêu chết anh như thế này, vì bà Bùi ở đây nên hắn kiềm chế tâm tình mình, không có cách nào hành động.

Bùi Quân lúng túng biểu lộ ra trên mặt hắn. Lục Thành cười ra tiếng, sau gắp một miếng dưa chuột để vào bát của hắn, mỉm cười nói, “Giảm nhiệt.”

Bùi Quân nhìn miếng dưa chuột xanh trong bát, lúc sau cười bất đắc dĩ mà cho vào miệng.

Cơm ăn cũng gần xong, bồi bàn mang trà ra. Bà Bùi bưng tách trà tiêu cơm, thỉnh thoảng cùng Lục Thành nói chuyện phiếm. Bùi Quân nhìn bà cũng hơi an tâm, trong lòng tự an ủi bản thân.

Tuy rằng nói mặc kệ bà Bùi phản đối họ ra sao, việc hắn thích đàn ông không có cách nào thay đổi được. Bọn họ có thế cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm như này là việc hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới. Bùi Quân nhìn Lục Thành, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Bùi Quân cũng giúp rót trà cho hai người.

Khi cuộc nói chuyện đang vui vẻ thì có khách không mời mà đến.

Đầu tiên có người gọi tên bà Bùi, tiếp theo một vị phu nhân sang trọng mỉm cười đi tới.

Mặt bà Bùi cứng đờ, sau khôi phục vẻ mặt lịch sự cùng hơi lạnh lùng.

Trước khi xuất ngoại, bà là một người nổi tiếng trong thành phố này, quen biết nhóm phu nhân cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.

Bùi Quân chào hỏi người đàn ông trẻ tuổi phía sau vị phu nhân, “Gần đây tốt chứ?”

Người đàn ông bất đắc dĩ liếc mắt nhìn vị phu nhân đang lôi kéo bà Bùi, cũng nhìn Bùi Quân. Lúc sau hắn khách khí chào hỏi lại, “Cũng không tệ lắm.”

Hai người nói vài câu, ánh mắt của vị phu nhân sau lại chuyển sang Lục Thành, kín đáo đánh giá đối phương vài lần. Bà gật đầu với Lục Thành, có chút tò mò hỏi bà Bùi, “Đúng là một cậu trai đẹp. Bà Bùi thật có phúc, đây là người cháu nào của bà sao?”

Mặt bà Bùi cứng đờ, im lặng vài giây không mở miệng.

Người đàn ông trẻ tuổi phía sau vị phu nhân tiến lên hai bước, nói nhỏ với bà, “Mẹ, chúng ta sắp muộn rồi.”

“Gấp gáp cái gì!” Vị phu nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, “Hiếm khi gặp được bà Bùi, cho mẹ nói vài câu cũng không được sao?”

Người đàn ông trẻ tuổi làm ra biểu tình bất lực, không còn cách nào khác với Bùi Quân rồi lại nở nụ cười thân thiện với Lục Thành.

Bà Bùi cũng chỉ đờ người một lúc, rất nhanh khôi phục lại.

Bà nhìn Lục Thành, giới thiệu, “Đây là con nuôi của tôi.”

Lục Thành nghe vậy hơi ngạc nhiên. Bùi Quân nở nụ cười, ánh mắt hắn tràn đầy dịu dàng.

“A Thành, gọi dì Văn.” Bà lạnh lùng nói một câu. Lục Thành đứng lên, gật đầu với vị phu nhân, “Dì Văn.”

Vị phu nhân nở nục cười, hơi nhìn bà Bùi oán trách.

“Cho nên tôi mới nói, người tốt lúc nào cũng có phúc khí. Không chỉ có một đứa con tốt như A Quân mà giờ bà còn có đứa con nuôi trông đẹp trai, tài giỏi như vậy.” Trên mặt vị phu nhân lộ ra yêu thích cùng với ngưỡng mộ, tán thưởng từ sâu đáy lòng.

Sắc mặt bà Bùi cuối cùng cũng tốt lên một chút.

Đợi đến khi vị phu nhân nói chuyện xong bị người đàn ông trẻ đưa đi mất, bà Bùi mới nở nụ cười dịu dàng với Bùi Quân. Bà hừ một tiếng, nâng lên tách uống ngụm trà, nói thản nhiên, “Tôi vẫn không thừa nhận chuyện hai người. Lúc nãy là do gặp người quen, không muốn mất hết mặt mũi.”

Lúc này bà Bùi có nói gì thì Bùi Quân cũng chỉ có gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong mắt hắn lại phảng phất ý cười.

Lục Thành rất tự nhiên gắp đồ tráng miệng cho bà Bùi. Bà Bùi cũng ăn, khi gắp đồ vào miệng, bà ngẩng đầu nhìn Lục Thành rồi uống ngụm trà, không nói gì.

Lúc trở về, Bùi Quân nhận được điện thoại của Lãnh Diệp. Lãnh Diệp vì việc xảy ra vừa nãy mới gọi điện giải thích.

“Lúc nãy tôi thật sự không kéo mẹ tôi đi được. Anh biết đấy, tính mẹ tôi có lúc giống như đứa trẻ vậy. Bà rất bội phục mẹ anh nhưng nhiều khi xử sự không khéo. Bà thấy mẹ anh về nước mà lại tình cờ gặp được, nói gì thì nói cũng nhất quyết muốn sang chào hỏi.”

“Tôi biết.” Bùi Quân cười. Hắn và Lãnh Diệp vốn là bạn bè nên cũng phần nào biết tính tình của mẹ Lãnh Diệp. “Được rồi, mẹ tôi cũng không để ý. Lại nói, chuyện này tôi mới là người phải cảm ơn cậu.”

“Hả?” Lãnh Diệp sửng sốt một lúc, sau nhanh chóng lấy lại tinh thần, “Trời, là anh ấy đúng không?”

“Cái gì?”

“Lần trước anh tìm Lạc Thiên mượn thuyền. Lạc Thuyền nói anh mang theo bạn tôi còn không tin. Anh thật sự có người rồi?”

“Đúng vậy.” Bùi Quân cười, nhìn Lục Thành đang lái xe.

Đầu dây bên kia điện thoại ngay lập tức ồn ào. Người kia trêu tức nói, “Tôi nói anh cũng bưng thật kín đấy. Thế mà không mang người cho chúng tôi gặp mặt. Chả lẽ đến lúc kết hôn mới mời chúng tôi đi làm phù rể luôn thể?”

Lãnh Diệp nói vậy, Bùi Quân ngẩn người một hồi, trong lòng hắn dường như có điều gì bỗng rung động, “Vậy cũng tốt.”

Lãnh Diệp thở dài một hơi, “Xem ra đúng là anh có tin tốt thật.” Vừa nói còn có chút hâm mộ, “Sắp xếp thời gian gọi mọi người đi tụ tập, cũng lâu rồi chúng ta không ra ngoài. Nếu không phải lần này tôi theo giúp mẹ về thành phố W thì đúng là bỏ lỡ mất cơ hội. Nhớ mang theo vị kia nhà anh đi.”

Bùi Quân cười ra tiếng, nhìn bà Bùi nhắm mắt không nói chuyện cùng Lục Thành đang lái xe.

Sau khi việc tại Bắc Kiến tạm hoãn, Lục Thành cùng Bùi Quân sắp xếp thời gian chuyển nhà. Nhà dù chưa sửa sang lại nhưng người đã chuyển qua, về sau từ từ dọn dẹp nốt. Bà Bùi giờ ở căn hộ lúc trước của Bùi Quân.

Giúp bà Bùi mang đồ đạc vào phòng, Bùi Quân đang định rời đi thì bà lại mở miệng gọi hắn lại. “Cuối tuần sau mẹ trở về.”

“Vâng.” Bùi Quân gật đầu, không nói gì thêm.

Bà Bùi chuẩn bị nói gì một lát nhưng cuối cùng vẫn không đả động về quan hệ hai người, mím môi nói một câu, “Hai đứa tự xử lý đi.” Nói xong liền vào phòng mình.

Bùi Quân ra ngoài, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm bả vai Lục Thanh rồi hôn anh.

Lục Thành nhướn mày, “Vui vẻ như vậy?”

“Cũng không phải chấp nhận hoàn toàn nhưng bà làm như vậy có nghĩa rằng bà đã cam chịu.” Hắn nghiêng đầu nhìn Lục Thành chằm chằm, “Rất ít người có thể lọt vào trong mắt của bà Bùi. Tôi thấy bà thật sự thích anh. Anh đã làm như thế nào vậy?”

Lục Thành nở nụ cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Tôi làm thế nào với anh thế nào thì cũng đối với bà thế thôi.”

“Chắc vậy.” Bùi Quân mở cửa. “Tôi ra ngoài, anh nghỉ ngơi đi. Nhưng anh là người của tôi, không thể đối với người khác như đối với tôi được.”

Rất ít khi Bùi Quân nói rõ như vậy. Lục Thành sờ mũi, khóe miệng cong cong.

Bùi Quân thở dài, “Bà Bùi buông tha thì mọi thứ đều dễ dàng. Bà còn nói anh là con nuôi của bà nữa.” Bùi Quân cúi đầu cười, “Chuyến đi hôm nay có thể coi là đáng giá.” Hắn nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, “Đúng rồi, còn có một chuyện. Người vừa nãy chúng ta gặp tại nhà hàng kia gọi là Lãnh Diệp, cũng coi như là bạn thân. Chúng ta bao giờ tụ tập một chuyến được không?”

“Người vữa nãy gọi điện thoại?”

“Ừ.”

“Thì đi. Anh xếp lịch.”

Không biết có phải từ lần ăn cơm kia bà Bùi đã suy nghĩ thông suốt không mà thái độ đối với Bùi Quân tốt lên rất nhiều. Cho dù hai người thỉnh thoảng làm chút hành động thân mật bà cũng tự giác không để ý, cũng không mở miệng nói thêm cái gì.

Thật ra Bùi Quân cùng Lục Thành đều là người trầm ổn, cũng không biểu hiện trắng ra trước mặt người khác. Sở dĩ Bùi Quân làm nhiều động tác như vậy vì muốn thử giới hạn của bà Bùi. Kết quả chứng minh trình độ của bà Bùi đúng là ngày càng tăng.

Đến khi hắn có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi thì bà Bùi cũng xuất ngoại. Bùi Quân lái xe đưa bà Bùi ra sân bay, nhìn bà hơi nâng cằm tiến vào trạm kiểm an, tâm tình phức tạp. Không một ai muốn làm tổn thương tình cảm của người làm cha làm mẹ nhưng vẫn luôn có một số chuyện vào vài thời điểm không thể thỏa hiệp được.

May mà còn có Lục Thành.

Nhưng dù sao bà Bùi vẫn là bà Bùi. Bà đi chưa đầy hai ngày, Lục Thành đã nhận được một cuộc điện thoại từ phía bên kia đại dương.

Hai người con gái của chị em tốt bà Bùi muốn đến chơi thành phố W. Bà dặn Lục Thành để ý tới một trong hai người.

Bùi Quân ở bên cạnh dở khóc dở cười. Bà Bùi không gọi cho hắn nữa mà gọi thẳng cho Lục Thành.

Bây giờ lại còn có hai người đến đây. Chẳng lẽ hai người này cho mỗi người bọn họ ai cũng có phần sao?

Trong điện thoại giọng bà Bùi lạnh nhạt hỏi thăm tình huống Bùi Quân, cuối cùng bồi thêm một câu, “Nhắc hắn chú ý thân thể một chút.”

Lục Thành cười không kiềm chế được, cúp điện thoại xong ôm người đàn ông còn dở khóc dở cười kia bổ nhào lên trên giường, tận hưởng một đêm nóng bỏng.

Lời editor: Mình biết mình biết có một vài bạn muốn giết mình vì mình lặn quá lâu lần này =)) Sau một hồi ăn học điên cuồng thi cử thì mình đã lăn đùng ra ốm =)) Okay okay xin lỗi T_T Mai post nốt chương cuối =3= Yêu mọi người =3=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play