An Thuần Thuần: Mami~ người ta thật đau lòng!

Lâm Mỵ Mỵ: *lau kính* Đừng đến gần kẻ độc thân như ta! *xua tay*

An Thuần Thuần: Mami~ người là kẻ vô trách nhiệm!

Lâm Mỵ Mỵ: *ngoáy tai* Ta không có khả năng! *liếc* => bụng của Thuần Thuần.

An Thuần Thuần: *che bụng* không phải! *nói thầm* tư duy của mami thật biến thái.

Lâm Mỵ Mỵ: *sờ mũi* (⊙o⊙)? Gì nha?

An Thuần Thuần: ︶︿︶ Dật Dật nói là Trần "tiểu tam" chỉ là tép riu, không có chút tính khiêu chiến. *nuốt nước miếng* Nói... Mami, người càng ngày càng xuống dốc nha!

Lâm Mỵ Mỵ:( ̄- ̄) Quá đáng! Quá đáng! *Quay lưng bỏ đi*

An Thuần Thuần: @.@ Mami!?

Lâm Mỵ Mỵ: *lẩm bẩm* Quá đáng! *cắn cắn thỏ bông* Quá đáng! *Đi mất*

An Thuần Thuần: *...* 

Lâm Mỵ Mỵ: Á há há... há há *cười điên loạn* Chưa biết ai ngu hơn ai! Á há há... há há. Cho người mệt chết!

--- ------ ------ ------ -------

Đến để xem chương mới nhất nha các bạn!

--- ------ ------ ------ ------ ---

Đối với Trần Trạng Nguyên thì theo đuổi con gái nhà người ta là điều trước nay anh chưa từng thử lần nào, lần đầu muốn yêu đương lại gặp phải cảnh "đến trễ một bước". Thật là quá đau đầu!

"Ông chủ! Theo như số liệu điều tra được thì, toàn bộ tài sản của cậu Tống gồm có bất động sản và cổ phiếu thì... không thích hợp cho lắm!"

"Có gì không thích hợp?"

"Theo những gì điều tra được thì gia đình của cậu ấy không thuộc dạng giàu có!"

"Tiếp tục!" Trần Trạng Nguyên lạnh nhạt nói, không giống thái độ ôn hòa thường ngày khi gặp An Thuần Thuần.

"Tuổi cậu ấy lại còn quá trẻ, lại không có thông tin cho rằng cậu ta là thần đồng!" Người đàn ông cung kính nói.

"Nói vậy, cậu ta trẻ tuổi, không nhờ gia đình lại có thể gây dựng được sự nghiệp như thế quả không đơn giản!" Trần "tiểu tam" nhíu mày, trẻ tuổi như thế tuy ngoài mặt là mở công ti Tư Tư, nhưng trên thực tế trong tay cậu ta nắm rất nhiều cổ phiếu và bất động sản có giá trị. "Điều tra được người nâng đỡ cậu ta chưa?"

"Thưa ông chủ, không có phát hiện!"

"Nhất định phải điều tra cho tôi! Người trẻ tuổi nhất định phạm phải sai lầm!" Anh không tin, Tống Tư Dật kia có thể một tay che trời.

Người đó đã nói: Cậu muốn theo đuổi An Thuần Thuần, tôi sẽ giúp cậu!

Nắm tay thành nắm đấm, tinh thần chiến đấu của Trần Trạng Nguyên liên tục tăng cao.

Trần Hạo quăng sấp tài liệu lên bàn làm việc của Tống Tư Dật, lòng đầy phiền muộn, vò đầu bứt tóc: "Này, Dật! Vương Quân nói là gần đây xuất hiện kẻ lạ theo dõi mạng của công ti chúng ta. Tuấn Anh sợ có chuyện ngoài dự tính xảy ra nên đang thiết lập khả năng theo dõi ngược!"

Tống Tư Dật chống cằm suy nghĩ, bàn tay nắm chuột dừng lại. Tuấn Anh đã là thành viên kì cựu về IT, nếu cả cậu ấy cũng rơi vào tình trạng chống chọi, khiêu chiến với trình độ của Trần Tuấn Anh thì người này quả nhiên không phải dạng tầm thường. Tường lửa của công ti khá tốt mà còn bị hack thì có khả năng người này dễ dàng theo dõi mọi hoạt động một cách hết sức dễ dàng.

Trần Hạo vuốt cằm, đi qua đi lại: "Công ty của chúng ta từ trước đến nay rất tốt mà, hacker đột nhiên lại chọn chúng ta, chẳng lẽ chỉ vì mấy phần mềm của chúng ta! Nếu nói về tấn công thì không phải công ty con của Lương Đình không bị tấn công."

Tư Dật khép laptop lại: "Hiện tại, chỉ kết luận là có kẻ xâm nhập. Chúng ta cần xem xét tình hình!"

"Phá mẹ mấy cái hệ thống của thằng chó đó! Tuấn Anh chắc làm được!" Trần Hạo bực bội.

Tống Tư Dật bình tĩnh suy xét lại: "Có lẽ chúng ta nên bàn bạc chuyện này với Army, xem xét tình hình bên Lương Đình rồi quyết định!"

["Hacker!?"] An Mỵ cao giọng, vừa nghe tình hình bên Tư Tư, cô liền cảm thấy bực bội: ["Tôi đã kêu thư ký thông báo xuống rồi, có tình hình gì đặc biệt tôi sẽ báo ngay cho cậu! Còn..."]

Cô ấy chưa nói xong thì bên này Tống Tư Dật lật tức cắt đứt: "Điện thoại có khả năng bị nghe lén!"

["Được rồi! Gặp sau!"]

"ok"

Tình hình bên Army rất yên tĩnh, nhưng... phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Lương Đình nổi danh, vang lên những thanh âm náo loạn, tiếng đồ vật vỡ, tiếng lên giọng của chủ tịch Lương Đình...

"KẺ NÀO TO GAN DÁM XÂM NHẬP VÀO HỆ THỐNG CỦA LƯƠNG ĐÌNH!" Sau đó là hàng loạt tiếng đập phá cùng tiếng sành sứ vỡ vụn.

Anh vừa nói vừa uống cà phê, hai chân bắt chéo cực kì nhàn nhã. Những âm thanh đổ vỡ chói tai phát ra từ chiếc loa tiện dụng siêu nhỏ đặt trên bàn. Chủ tịch Lương chỉ bình thản uống trà, lâu lâu đệm vài ba câu cho có "màu sắc". "TIỀN CỦA ÔNG ĐÂY BỎ RA ĐỂ MẤT SẠCH À?"

Toàn bộ những nhân viên đang ghé tai nghe lén trước cửa phòng, hai chân liền run rẩy. Công việc của mỗi nhân viên ở tập đoàn Lương Đình đều là "bát cơm" của họ. Chủ tịch lương là người dễ chịu nhất, ôn hòa dễ gần, nhưng mà một khi nổi giận thì... ôi!... Chưa biết?

Lâm An Mỵ ngồi tại bàn làm việc, khoanh tay trước ngực chán nản xem Lương Đình diễn trò. Cô đang bận suy nghĩ về chuyện hacker lần này.

Nếu muốn xâm nhập thì cùng lắm chỉ là "múa rìu qua mắt thợ", nhân viên phòng IT toàn bộ đều là nhân viên xuất sắc nhất, muốn hacker chuyên nghiệp thì phòng công nghệ thông tin của Lương Đình hoàn toàn đứng đầu. Evan- hacker nổi bật đứng đầu trình độ ở thành phố H này là thành viên đắc lực của Tổng bộ Lương Đình, cũng coi như là người thân cận bên cô, do cô đích thân đưa về.

Nhưng theo những gì Evan phân tích thì có hai nhóm hacker xâm nhập, rối rắm ở đây là không biết họ có mục đích gì, là bạn hay thù, cùng mục tiêu hay khác mục tiêu. Trước mắt vẫn chưa thể "bắt dây động rừng" khiến cho bọn họ cảnh giác ngược lại.

Vậy cuối cùng là người này muốn nhắm vào Lương Đình, Tư Tư hay là vẫn còn mục đích khác. Dạo chơi sao!? Không có khả năng, những kế hoạch hạng mục của Tư Tư bị xâm nhập đều có khả năng khiến Tư Tư phá sản bất cứ lúc nào. Tập đoàn Lương Đình hiện sở hữu hạng mục quan trọng nếu gặp sai lầm nghiêm trọng thì cũng không sao do đầy đủ nguồn lực.

Thế rốt cuộc bọn họ muốn gì? Tiền! Cổ phiếu! Nhắm vào ai, Steven hay Tư Dật?

Lương Đình nâng ly cà phê ngắm nghía, tặc lưỡi phát lên tiếng suýt xoa "chậc chậc". Vẻ mặt, cậy thế mỉa mai, cười cợt cô: "Vẫn chưa nghĩ ra à?" Anh lắc lắc đầu, bĩu môi phán một câu: "Tệ quá!"

Lâm An Mỵ nhăn mặt, bực bội: "Anh nghĩ ra rồi sao?"

Lương Đình bày ra vẻ mặt đắc ý, cười khẩy: "Bởi vì anh đây là "Thần đồng giới kinh doanh" đấy nhá! Muahahahaaaaaa!!!!"

Đầu cô chảy xuống vô vàng vạch đen: "Lương Đình!..."

Anh nhướng mày khó chịu, ôm ly cà phê ngồi chồm hổm trên ghế sô- pha. Một người đàn ông lại ngồi trên sô- pha, uống cà phê theo kiểu của mấy bà "hàng chợ" thật sự khiến người ta nhứt mắt, nhất là cái bộ tây trang sang chảnh trên người anh ta.

Lương Đình giận dỗi, bặm môi: "Giờ làm việc phải gọi là Steven!"

An Mỵ bóp trán, chán nản. Cô theo chân anh ta hơn mười năm, năm tháng này thật đúng là không dễ sống mà! Mặc dù anh ta là "Thần đồng giới kinh doanh" thành phố H không sai, nhưng với bản tính lập dị này thật sự là khiến người ta đau đầu.

Lương Đình mặc kệ quần áo trên người của anh hiện tại là tây trang đắt tiền gì gì đó, hai chân gác hẳn lên sô- pha tận hưởng, khôi phục hoàn toàn bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày. Ra vẻ bà tám, châm chọc cô: "Army à, buông lỏng tinh thần một chút! Nhìn xem, cứ trang điểm kiểu này! Chậc... chậc!!! Ế đến già!"

Cô liếc xéo anh, lạnh lùng đâm chọc lại: "Nhìn lại anh đi Steven, anh còn chưa từng có bạn gái!"

Da mặt Lương Đình tỉ lệ thuận với số tuổi, dày như tường thành. Anh luôn bày ra vẻ mặt hết sức vô tội, trông cứ như chàng trai mới lớn ngây ngô thuần khiết. Chỉ là chàng trai này là kẻ có khả năng thao túng giá cổ phiếu của cả thành phố H, chém gió chơi thôi, anh ta có tài nhưng sợ công an bắt nên quay sang đầu tư Bất động sản. Tập đoàn Lương Đình chủ yếu là đầu tư bất động sản, hiện tại đang mở rộng thị trường tham gia vào một số ngành khác.

Một trong số những công ty con của Lương Đình là AM, đang đi theo lĩnh vực công nghệ game. Hiện tại cùng Tư Tư hợp tác không tệ.

Câu chuyện mà Lương Đình nói đôi khi người thường không bắt nhịp nổi, tư duy của anh ta giống như bị gián đoạn rồi lại bắt nhịp, là kẻ lập dị vô cùng bà tám: "Army à, trình độ hiện tại của em tuy hơn người nhưng vẫn chưa đủ!" Ít khi được thấy vẻ mặt nghiêm túc của lão đại Lương Đình. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của An Mỵ, anh híp mắt cười: "Mang lễ vật tặng anh đi! Anh nhận lòng thành sẽ chỉ điểm cho!" Nói rồi đứng dậy phủi phủi bụi trên bộ tây trang bị anh chà đạp rồi bỏ lại một câu rời đi: "Phụ nữ quá lý trí, đàn ông sẽ tự rút lui! Mỵ à, bao nhiêu năm rồi, em nên mở lòng ra đi!... haha... tạm biệt!"

Lâm An Mỵ cứng người, "rút lui". Cô cười nhạt, tự giễu cợt bản thân mình! Lương Đình đang nhắc nhở cô.

Quý Thừa Dư, bao nhiêu năm rồi. Hôm nay anh lại triệt để khiến tôi cảm thấy đoạn tình cảm đó quá dư thừa, y như chính cái tên của anh.

Ngoài trời âm u, mưa lất phất rơi. Tổng giám đốc Army của Tập đoàn Lương Đình lại đang ngẩn người mà lạnh lùng ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. 

"Mưa rồi sao?" An Thuần Thuần giờ phút này đang nằm gọn trong lòng Tống Tư Dật hưởng thụ đặc quyền làm bạn gái, yêu đương chính là ngồi ngắm mưa cùng nhau cũng cảm thấy lãng mạn. Đôi lúc tâm huyết dâng trào thì ôm ôm, hôn hôn. Khi nào mà cảm thấy tình thú thì sờ sờ, mó mó, cùng nhau lăn lộn "sinh hoạt tình thú". Nghĩ đến mấy việc này cô không nhịn được cười hi hi ha ha mà không biết.

"Thật là thỏa mãn!" Tống Tư Dật híp mắt ôm cô trong lòng, hai tay ôm lấy cô cảm nhận độ mềm mại của da thịt mềm mại của cô. Lòng trương lên, cảm giác lâng lâng sảng khoái cứ như không thở nổi. Muốn ôm cô, ôm mãi, ôm mãi, không nỡ buông tay.

Ở công ty, hacker xuất hiện làm mọi việc trở nên căng thẳng. Nhưng về nhà ôm cô, ủ ấm trong lòng anh thật sự là quá thỏa mãn. Có thể anh không phải thần đồng như Lương Đình, cũng không đủ kinh nghiệm bằng Lâm An Mỵ, không đủ giàu có như nhà của Trần Trạng Nguyên. Nhưng trong cuộc đời anh có cô- An Thuần Thuần, người con gái duy nhất anh yêu cả đời này! Thật muốn cưới cô về ngay.

Nhưng anh biết, hiện tại công ty xảy ra vấn đề, người nhà họ An cũng chưa chắc là muốn gả cô cho anh, tình địch lại ngang nhiên xuất hiện. Anh thật sự cho rằng Trần Trạng Nguyên đó căn bản chỉ là vui đùa có lệ, nhưng anh lần này cần phải lo chu toàn mọi việc, anh không thể khinh địch. Trần "tiểu tam" vừa xuất hiện không bao lâu liền xảy ra nhiều vấn đề dồn dập đến vậy! Mệt mỏi, áp lực.

Nhìn cô gái trong ngực anh tươi cười nhìn anh, đôi mắt này khi cười đúng là rất có thần, cái mũi nhỏ xinh này cũng không tệ, môi hồng nhỏ nhắn đáng yêu. Lại là son môi vị cam, anh thích! Cười nhẹ, rồi hôn xuống môi cô.

Anh Thuần Thuần cười khúc khích, chủ động ôm cổ anh, dâng lên đôi môi khiến anh thèm khát. Nhìn anh gần đây vì công ty mà lao lực căng thẳng cô cũng xót lắm chứ! Cố gắng bồi bổ cho anh cả thể xác lẫn tinh thần.

Vừa chạm môi vào đôi môi ướt át của cô, tâm trí anh như muốn nổ tung. Đầu lưỡi khiêu khích luồn vào trong miệng cô, đùa bỡn lưỡi cô, còn cố ý lướt khắp ngõ ngách trong khoang miệng nhỏ nhắn của cô. Yêu đương chính là vừa mới hôn hôn lại muốn hôn nữa, vừa mới hôn xong lại cảm thấy muốn hôn lâu hơn, giống như một liều thuốc phiện, nghiện, lại muốn nghiện tiếp.

Nụ hôn kéo dài cả tiếng đồng hồ, hai người bọn họ cứ ngồi ôm nhau hàng giờ như thế. Yêu đương đúng là có sức mạnh khiến con người ta không thèm quan tâm đến thời gian một chút nào! Nhưng mà lần này, vấn đề của Tư Tư có lẽ không tầm thường. Anh đang lo lắng nhiều khả năng đột nhiên xảy ra, chắc phải mau chóng lấy cô về nhà mới đỡ lo.

Tống Tư Dật dịu dàng gọi cô, ánh mắt đầy cưng chiều: "Thuần Thuần!"

Nhìn vào mắt anh, An Thuần Thuần càng giống như bị thôi miên. Cái gì mà dịu dàng như nước, ôn nhu như ngọc chắc là để chỉ mắt anh lúc này. Cô càng cười càng vui vẻ. Thuần Thuần ngồi dạng hai chân trên bụng anh, ôm anh như gấu túi. Anh vừa gọi cô liền ngồi dậy, đưa tay trêu chọc cằm anh, rồi bỡ cợt trêu anh: "Mắt anh đẹp vậy, làm em muốn móc ra bỏ vô hộp cất!" Vừa nói vừa đưa ngón tay vuốt quanh mắt của anh.

Tống Tư Dật cười nhẹ, chộp lấy bàn tay trắng nõn của cô đưa lên miệng cắn cắn, trêu ngược lại cô: "Nếu vậy, em phải nuôi anh!"

An Thuần Thuần cười hì hì, vùi vào lòng anh, nũng nịu: "Mau nói "anh yêu em", không thì em móc mắt anh!"

Tống Tư Dật cười to, lộ ra răng khểnh đáng yêu, chớp chớp mắt nhìn cô, đầy cưng chìu lập lại lời nói cô muốn: "Anh yêu em!"

Vừa lòng An Thuần Thuần lại vùi vào lòng anh cười khúc khích thỏa mãn.

Hạnh phúc sao!? Đương nhiên hạnh phúc! Thỏa mãn sao!? Đương nhiên thỏa mãn. Các bạn trẻ à, yêu đương không phải chỉ là mấy lời ngon ngọt, cho dù tuyên ngôn tình yêu của bạn có tuyệt vời thế nào, cũng không thể bằng, lòng chung thủy chân thành của người mình yêu.

Một khoảng bình yên không chắc là sau đó sẽ vẫn bình yên. 

Tuyên ngôn có bao nhiêu thành tâm, có thể thực hiện được hay không?

Tuyên ngôn không bằng hành động đi! Các cặp đôi ơi, đừng vì tí chuyện nhỏ mà giận dỗi nhau, đừng vì người yêu của mình không quan tâm mà hờn giận. Hãy ngồi xuống trao đổi cùng nhau, tự bản thân mình trân trọng người yêu của mình mà cố gắng, cố gắng quan tâm người ấy hơn, cố gắng yêu người ấy nhiều một chút. Bạn lười quan tâm, người ấy cũng mặc kệ, vậy tình yêu của các bạn sẽ dần phai nhạt.

Duyên phận là điều hết sức kì diệu, nó có thể khiến cho hai người xa lạ sống chung một nhà, nó cũng có thể khiến cho một cặp đôi đang yêu nhau nồng nhiệt phút trước, chia tay nhau lạnh lẽo ở phút sau.

Trân trọng hiện tại, nhưng đừng bi lụy, người không yêu mình thì không cần cưỡng cầu. Bản thân mỗi người đều là nhân vật chính trong mỗi câu chuyện cuộc đời của riêng ta. Ta là nhân vật trong câu chuyện của người khác, nhưng đừng buồn, họ cũng là nhân vật phụ trong truyện của chúng ta.

Lâm Mỵ Mỵ: Lời văn lại đi xa quá xa! Haha thứ lỗi cho Mỵ nói nhiều.

Trở lại thôi nhá! Hì Hì. ^-^=

Cả một buổi sáng, văn phòng làm việc của Tư Tư loạn thành một đoàn, tiếng người tiếng, gào rú tức giận, tiếng bực dọc đập bàn, tiếng mắng chửi thô tục, hoàn toàn không giống phong thái của một văn phòng tri thức.

"MÁ NÓ! GỪUUUUUUUUUU....... AAAaaaaaaaaaaaaa...... Đánh chết m* tụi  bây!" 

"Anh em, GIẾT NÓOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!"

"Đ*** M*! Cái tụi xàm nách@#$@@$.......... %%$%^%^........ ^%#%^&."

"Má nó, đ** biết tụi *** nào kiếm chuyện!"

"Anh em, thiến nó!!!!!!!!!!!!"

"Đè xuống "bạo cúc" nó!"

"Bắt được liền mang nó đi chơi NP ngay! Thật là chó chết!"

"..." Đây là thành phần tinh anh tri thức của Tư Tư đây sao!? Thật là thô bỉ thế!

An Thuần Thuần nhíu mày bước vào văn phòng bị khí thế của bọn họ dọa, lạnh giọng phán một câu: "Thật thô tục!"

Không gian ngưng động lại, tất cả mọi cặp mắt đổ dồn về phía cô. Câu nói này chạm trúng tự ái đàn ông của bọn họ nhé!

An Thuần Thuần như đông cứng tại chỗ, ay da, cũng tại cái tật của cô, không thích nghe mấy lời chửi tục như thế! Ay da, má ơi! Lần này đắc tội nhiều người thế sao!? Chậc Chậc... đại não cô đang phát ra tín hiệu nguy hiểm.

"Thêm vào quy định của công ty, ai nói tục chửi thề trừ tiền lương!" Tống Tư Dật nhanh chóng giải mối nguy cho Thuần Thuần, biết cô không thích người khác nói tục lại quên mất mấy tên trong công ty anh xưa nay thô bỉ. Đành ém xuống đã, không thể để cô chạy mất.

Mọi người đều bi thống, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Tư Dật, đáng thương rống lên: "Ông chủ!!! Như vậy không có nhân đạo!" Đàn ông cả một công ty trừ vài người quen ai oán thì toàn bộ đều bi ai nhìn An Thuần Thuần như muốn nói: "Tất cả đều là do cô!"

An Thuần Thuần ho khan vài tiếng, đành cứu vãn tình thế, dịu giọng dụ dỗ: "Thật ra, công ty của chúng ta sắp tuyển mấy vị mỹ nữ! Muốn để lại ấn tượng tốt đẹp thì chúng ta phải thực hiện được "nếp sống văn hóa văn phòng". Mọi người nên......"

Nhìn nguyên đám đàn ông nghe thấy có "gái đẹp" thì hai mắt sáng rỡ. Anh buồn cười cảm thấy, bản thân mình sắp chiều hư cô "vợ" đen tối của mình. Bọn họ quay đầu lại nhìn về phía anh để xác nhận mấy lời "bạn gái" của Tổng giám đốc có đúng hay không thì thấy anh cười rạng rỡ, bất đắc dĩ gật đầu, giọng nói cũng dịu dàng hơn mọi ngày: "Còn không tin lời bà chủ?"

Bọn họ từ trong mù mờ nhận ra thâm ý, toàn bộ đều hưng phấn vui vẻ. Bọn họ tuy là tinh anh, nhưng cứ cái đà không có đồng nghiệp nữ riết, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành đám trai ế già nua mất. Vì sự nghiệp tương lai phấn đấu, vì bạn gái tương lai thực hiện "nếp sống văn hóa văn phòng". Trong lòng đám đàn ông này đang nở hoa, tươi cười rạng ngời, cùng đồng thanh đứng lên cúi đầu hô: "CẢM ƠN BÀ CHỦ CHIẾU CỐ!!!"

Khóe miệng An Thuần Thuần run rẩy, một đám đàn ông thế này bị Tống Tư Dật sai sử. Những năm tháng này, thật không đơn giản. Bọn họ muốn bạn gái sắp điên rồi.

Tống Tư Dật ngay lập tức "cắp" bạn gái vào phòng riêng khóa lại.

Ai chả biết ông chủ của bọn họ không gần nữ sắc, gần đây mới phát hiện thì ra lá có "báo vật" giấu lâu rồi! Tò mò sao!? Bọn họ là tinh anh đó, sao có thể nhiều chuyện như mấy đứa học sinh tiểu học học được, phải có khí chất của thành phần trí thức. Đúng vậy! Bọn họ làm sao lại đi nhìn lén ông chủ mình được.

Bởi vậy, toàn bộ bọn họ đều tham gia vào tổ chức điệp viên rất tốt, đám đàn ông rón rén nghe lén trước cửa, Nguyễn Vương Quân "xì xì" hai tiếng coi thường bọn họ, tự nhiên đi đến trước cửa áp tai lên cửa thực hiện sứ mệnh nghe lén. Sau đó thì lần lượt một đám chụm đầu dán tai lên cửa nghe lén động tĩnh bên trong.

Trương Văn Hiến khoanh tay trước ngực cùng Trần Tuấn Anh trao đổi ánh mắt. An Thuần Thuần vừa đến lại có thể "ổn định" được "lòng quân", tuy nói là tên hacker đó đã khiêu khích, hẹn tám giờ tối nay sẽ xâm nhập vào hệ thống của Tư Tư, trước mắt sẽ không đơn giản là một mình tên hacker đó! Vì vậy tối nay có lẽ là một trận chiến "đẫm máu", một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến cho Tư Tư lâm vào tình trạng phá sản.

Cuộc chiến này rủi ro quá lớn, nếu thắng còn đỡ, nếu thua thì Tư Tư sẽ hoàn toàn phá sản.

Phòng riêng nhà hàng nổi tiếng...

Trần Trạng Nguyên ngồi đối diện một người đàn ông.

Người đàn ông đó khí chất thành thục, trông tuổi tác khoảng ba mươi, nhìn cách ăn mặc là người giàu có, mùi nước hoa trên người anh ta là Guerlain Shalimar – mùi hương “gợi tình” nhất trong số các loại nước hoa. Jaques Guerlain đã cho ra đời căn phòng ái muội này năm 1925 - chai nước hoa dòng oriental đầu tiên của nhân loại. Nói đúng hơn là một loại nước hoa kích dục.

Vẻ mặt thành thục nghiêm túc, nhưng mùi nước hoa cũng đủ biết anh ta là một kẻ phong lưu: "Tôi đã nói rồi, cậu ta rất vướn chân. Muốn theo đuổi được cô gái đó, phải tách cậu ta ra trước."

"Nhưng mà, tôi cảm thấy..." Trần "tiểu tam", cũng chỉ là một kiến trúc sư, đối với việc tranh đấu không có hứng thú.

"Cậu phải biết! Trong giới này, "thắng làm vua, thua làm giặc", nếu cậu không tiêu diệt được đối thủ thì sẽ bị chính đối thủ của mình tiêu diệt!" Người đàn ông này, là hình mẫu thu hút mọi ánh nhìn của phái đẹp. Có thể nói anh ta là một "tay sát gái". Cũng là một người kinh doanh giỏi.

Trần Trạng Nguyên nhăn mặt: "Tôi thấy hành vi "cháy nhà đi hôi của" của chúng ta rất không quân tử!"

Người đàn ông đối diện lạnh nhạt nói: "Phó tổng Trần, không phải em gái cậu cũng ở đó sao? Cô ấy đã biết rõ chuyện chúng ta làm nhưng mà lại chọn cách im lặng! Rõ ràng anh em hai người chỉ thiếu chút dũng khí thôi!"

"Thế nhưng..."

Người đàn ông có vẻ không kiên nhẫn: "Nếu cậu ta có năng lực, dù cho cậu có làm gì cũng vô ích! Đừng cứ không quyết đoán như vậy!" Nói rồi anh ta đứng phắt dậy, quay người rời khỏi.

Trần Trạng Nguyên cảm thấy bồn chồn lo lắng, rốt cuộc làm vậy có tốt không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play