Trong sơn cốc đao quang kiếm ảnh lóe lên khắp nơi. Tiếng la hét, tiếng binh khí va vào nhau, tiếng rú thảm của người trúng thương vang lên bất tuyệt nghe thật rùng rợn.

Trong cốc ngoài bọn giáo đồ Hiên Viên giáo bận hắc y, còn một số người khác bận thanh y và hồng y, tất cả đều trẻ tuổi và rất dũng mãnh, xông vào giữa bọn giáo đồ cuồng sát.

Ðã có bốn năm chục tên giáo đồ trúng kiếm nằm rải rác trong cốc.

Từ trên cốc khẩu có mấy chục tử y nhân đổ xuống, gặp số viện binh vừa được Tuyết Sơn Băng Ma điều tới ngăn cản, nhưng bọn tử y nhân thân thủ cao hơn, thế như chẻ tre lao vào đối phương tả xung hữu đột đẩy lui bọn viện binh, ào ào tiến xuống cốc.

Ðại Hung Mã Huy Tông thấy vậy quay lại bảo Nhị Hung và Long Sơn song ma :

- Các ngươi tương trợ chúng tiêu diệt địch nhân ở đây, ta lên đối phó với bọn tử y nhân!

Dứt lời nhún mình lao vút lên cốc khẩu như một cánh chim.

Vừa đáp xuống nhìn thấy một tử y nhân, hắn xuất thủ đánh ngay.

Tên kia thấy có người từ dưới cốc lao lên, nhảy lùi lại một bước vung song chưởng đánh ra.

Chỉ nghe “bình” một tiếng, tử y nhân bị đánh lùi hai bước.

Hắn la lên với đồng bọn :

- Tên đó là cao thủ! Hãy mau bố trận vây hắn lại!

Tử y nhân là võ sĩ Tử Long đường Thần Long cốc.

Một tên tiểu lãnh đội và năm võ sĩ liền lập thành kiếm trận định vây Ðại Hung Mã Huy Tông, nhưng hắn đây dễ bị vây?

Bọn kia chưa kịp bố trận thì Ðại Hung đã thét vang, xuất chưởng nhằm sáu tên võ sĩ đánh sang.

Tên ma đầu nghĩ rằng chỉ cần vài chiêu để tiêu diệt đối phương, đến trợ giúp bọn Hiên Viên giáo đẩy lùi địch, nhưng sáu tên võ sĩ kiên cường đánh trả, tay kiếm tay chưởng vây lấy cường địch không chịu buông tha.

Sau bảy tám chiêu, tuy Ðại Hung đả thương được hai người nhưng lại thêm hai tên khác đến trợ giúp, thành thử không thoát ra được.

Ðại Hung phát nộ gầm lên, phát ra một lúc bảy tám chưởng đánh ngã hai tên, vừa định nhằm một tên khác hạ độc thủ thì chợt nghe có tiếng quát :

- Lùi ra! Ðể bổn Đường chủ đối phó với hắn!

Lời vừa dứt, một trung niên hán tử mình bận tử y lướt tới, xuất chưởng đánh với Ðại Hung Mã Huy Tông.

Vừa rồi đánh liền mười mấy chiêu mà không giết được bọn hạ nhân, trong lòng đã phát nộ, nay thấy một kẻ tự xưng là Đường chủ xông trận, Ðại Hung liền phản công ngay.

Chỉ nghe “bình” một tiếng vang rền như sét, cả hai đối thủ đều bị bật lùi hai bước, mở to mắt kinh ngạc nhìn đối phương.

Ðặc biệt là Ðại Hung, hắn không ngờ chỉ là một tên Đường chủ của một môn phái vô danh mà công lực không kém gì mình.

Sau khoảnh khắc, hai đối thủ lại xáp vào nhau, chỉ chưởng quyền cước cùng đánh ra như vũ bão.

Hán tử vừa xuất thủ đối chưởng với Ðại Hung là Đường chủ Tử Long đường Tư Ðồ Chí Hào, lần đầu xuất thủ đối địch, được xác định rõ trách nhiệm từ trước là dốc tận lực để trừ ma vệ đạo, dương danh khí cho bổn môn nên dốc tận công lực sở học, chiêu xuất vô cùng hung mãnh.

Ðại Hung Mã Huy Tông là một tên ma đầu tàn bạo, mười mấy năm nay chưa gặp đối thủ, nay đấu với một tên tiểu bối mà không thắng được thì sau này biết ăn nói sao với năm vị Giáo chủ?

Hai người như đôi mãnh hổ quần lấy nhau, đưa hết kỳ chiêu dị thức, không tiếc hạ độc thủ, quyết ý lấy mạng đối phương.

Phía cốc khẩu bên kia, cuộc đấu cũng quyết liệt không kém trong sơn cốc.

Ðối phương chỉ chừng ba bốn mươi võ sĩ mặc y phục hai sắc thanh, hồng, nhưng thân thủ đều rất cao, chỉ sau nửa canh giờ đã có hơn ba chục giáo đồ Hiên Viên giáo bị tử thương nằm rải rác khắp nơi.

Bọn giáo đồ Hiên Viên giáo càng đánh càng bấn loạn, hàng ngũ thưa hẳn đi, bụng đã muốn chạy trốn từ lâu nhưng vì sợ bị xử tội theo giáo quy nên không dám.

Trong lúc tình cảnh hết sức tuyệt vọng thì chợt nghe vang lên một tiếng hú kinh hồn, đồng thời một bóng người trắng toát như bóng ma từ trong cốc lao lên.

Quái nhân vừa xuất hiện đã nhằm bọn cao thủ hồng y, thanh y là võ sĩ của nhị đường Thanh Long và Xích Long xuất thủ không thương tiếc.

Chỉ sau thời gian chừng một tuần trà, đã có bảy, tám tên hồng, thanh, hán tử bị thương, số còn lại bị đánh bật lùi khỏi cốc khẩu.

Cao thủ Hiên Viên giáo lập tức lấy lại tinh thần, mừng rỡ la lên :

- Hộ pháp tới rồi! Hộ pháp đã tới tương trợ ta đối địch! Các huynh đệ xông lên! Giết hết bọn chúng đi!

Giáo đồ Hiên Viên giáo ở đây còn lại chừng sáu bảy chục tên, nhân số gấp đôi đối phương, nhưng vừa rồi bị tấn công kịch liệt hầu như không còn khả năng hoàn thủ, một số đã nảy ra ý định đào tẩu.

Nay thấy Hộ pháp xuất hiện đánh bại đối phương, bọn này lập tức nổi hung tính, vung đao múa kiếm xông vào thừa cơ tấn công, quyết trả mối hận vừa rồi.

Người trắng toát vừa xuất hiện chính là Tuyết Sơn Băng Ma Hoàng Dật Trần.

Thấy đối phương quá hung hãn, tám tên hồng y võ sĩ bố trí Bát Quái trận vây lấy tấn công.

Thiên Long rất chú trọng luyện các trận đồ, kiếm trận cho đệ tử nên hầu hết bọn võ sĩ đều biết bố trận, tăng thêm khả năng đối địch rất nhiều.

Chỉ tiếc rằng hôm nay chúng gặp phải địch thủ quá lợi hại.

Tuyết Sơn Băng Ma vốn luyện một thứ âm hàn chưởng gọi là Băng Phách Ngưng Công rất lợi hại.

Tên này sống ở Tuyết Sơn là nơi quanh năm băng giá, mất ba mươi năm đằng đẳng giam mình trong một động tuyết ngàn năm kiên trì khổ luyện, vì thế người trắng toát như thỏi băng toát ra khí âm hàn, nhìn vào đã thấy lạnh phát run.

Sau ba mươi năm khổ luyện trong hố băng, hắn luyện thành Băng Phách Ngưng Công, đối phương trúng phải chưởng này ắt khí huyết sẽ đóng băng mà chết.

Tám tên bố trí Bát Quái trận có một tên lãnh đội, hai tên tiểu lãnh đội, võ công đều thuộc hàng nhất lưu, nhưng vẫn không sao đối phó nổi với Băng Phách Ngưng Công.

Chỉ qua vài chiêu, hai tên võ sĩ đã bị khí âm hàn nhập thân ngã xuống, kiếm trận hoàn toàn rối loạn.

Tuyết Sơn Băng Ma xông ra khỏi trận, tiếp tục tàn sát.

Chỉ chốc lát đã có gần mười tên võ sĩ Thanh Long và Xích Long bị trúng chưởng lão ma.

May rằng đệ tử của Xích Long đường đều có luyện Xích Dương thần công nên kháng cự được hàn khí không đến nỗi táng mạng, còn hai tên võ sĩ Thanh Long đường bị trúng chưởng, khí huyết đông lại mà chết.

Trong lúc nguy cấp, chợt từ bên tả có người quát vang :

- Các ngươi tránh ra! Ðể tên đó cho bổn Đường chủ xử lý! Hãy đi thu thập bọn giáo đồ cho ta!

Lời vừa dứt, một hán tử mặt đỏ như gấc, mình bận hồng y xông tới, chưa nói năng gì đã đưa hai bàn tay đỏ như lửa đánh thẳng vào Tuyết Sơn Băng Ma.

Người đó là Đường chủ Xích Long đường Cơ Phụng Thiên.

Thấy song chưởng đỏ như lửa, Tuyết Sơn Băng Ma cũng biết đối phương luyện Xích Dương thần công nhưng tin rằng không sao địch nổi Băng Phách Ngưng Công ba mươi năm khổ luyện của mình nên không tránh, vận thêm mấy thành công lực đánh ra.

Bình, bình...

Chưởng kình tiếp nhau nổ rền như sấm, nghe trong đó có tiếng răng rắc như băng vỡ.

Vừa rồi Tuyết Sơn Băng Ma liên tục phát Băng Phách Ngưng Công tỏa ra hàn khí lạnh ngắt như giữa ngày đông giá, nhưng chỉ sau một cú tiếp chưởng, không khí lập tức ấm lại.

Tuyết Sơn Băng Ma Hoàng Dật Trần bị chấn lùi, mở tròn mắt nhìn đối phương kinh ngạc thốt lên :

- Tam Dương thần công?

Hắn không sao ngờ được chỉ một tên Đường chủ mà luyện được võ công thặng thừa khắc tinh của võ công mình.

Hai lão nhân cả y phục lẫn sắc diện hoàn toàn đối lập, một hồng một bạch đối thị nhau, ai cũng tỏ ra kinh ngạc.

Xích Long đường Đường chủ Cơ Phụng Thiên nhíu mày hỏi :

- Chắc các hạ là Tuyết Sơn Băng Ma?

Lão Hộ pháp cười cao ngạo đáp :

- Hắc hắc! Chính là lão phu! Tiểu bối ngươi là người của môn phái nào mà tiếp được Băng Phách Ngưng Công của ta?

Cơ Phụng Thiên cười hô hô đáp :

- Hoàng lão ma! Bản lĩnh đâu kể đến tuổi tác? Chớ tự thị về bối phận của mình! Băng Phách Ngưng Công của ngươi cũng chỉ đến thế thôi! Hôm nay Thần Long cốc chúng ta lần đầu tiên nhập vào giang hồ, được Võ lâm Ngũ phụng suất lãnh để tiêu diệt Hiên Viên giáo các ngươi! Bổn tọa là Đường chủ Xích Long đường, không thể để cho Thanh Long, Tử Long nhị đường giành hết công lao. Nói thế rõ rồi chứ? Lão ma tiếp chiêu!

Tuyết Sơn Băng Ma ngạc nhiên hỏi :

- Thì ra ngươi là đệ tử của mật cốc Thần Long cốc?

Hắn có lần nghe sư phụ nói về môn phái bí mật này, mấy trăm năm bế môn luyện công không đạp nhập vào giang hồ một bước, không ngờ lần đầu xuất hiện mới thấy tất cả đều trẻ tuổi mà võ công đều lợi hại như thế.

Cơ Phụng Thiên đã lại vận Xích Long thần công tới thập thành công lực vào song chưởng đẩy sang.

Hai đạo hồng vân từ chưởng tâm vị Đường chủ trẻ tuổi bức về phía đối phương, mỗi lúc một đậm lần.

Tuyết Sơn Băng Ma biết lợi hại, cũng vận Băng Phách thần công tới mười thành vào song chưởng đẩy ra.

Hai luồng kình khí trắng từ đôi lòng bàn tay trắng nhợt của tên Hộ pháp ập tới đám hồng vân.

Ầm ầm ầm...

Một loạt tiếng nổ lôi động làm rung chuyển sơn cốc.

Ðám hồng vân nhạt dần rồi biến mất!

Luồng khí trắng cũng biến đi.

Chỉ thấy loáng thoáng hai bóng người một hồng một bạch bị chấn lực đẩy lùi lại mấy bước.

Tuyết Sơn Băng Ma bị chặn, cao thủ Thần Long cốc chưa cần biết Đường chủ của mình thắng hay bại, xông vào giáo đồ Hiên Viên giáo tấn công.

Cả trăm võ sĩ mặc áo xanh, hồng, tím, tung hoành giữa đám hắc y nhân, khí thế vô cùng dũng mãnh, đánh tan địch ào xuống cốc.

Ðường chủ Thanh Long đường lao lên trước, chỉ cần thấy hắc y nhân là đánh, một chiêu phát ra là một địch nhân bỏ mạng.

Bọn võ sĩ hăng hái tiến theo.

Bịnh bại như núi sập! Hiên Viên giáo mất sức kháng cự, số chết gục dưới kiếm, số kinh hồn bạt vía bỏ chạy thoát thân, tản vào các thạch động.

Ðột nhiên một người xông ra chặn lại quát :

- Hung đồ chớ cuồng! Có lão phu ở đây!

Năm sáu tên võ sĩ Thanh Long đường đang phấn chấn truy diệt đối phương nghe tiếng quát chưa kịp nhìn xem ai thì chợt cảm thấy mùi tanh xộc vào mũi, ngã xuống bất tỉnh.

Ðường chủ Hoàng Thừa Chí thấy người vừa quát là một hắc y lão nhân, chính lão này phát ra một đám khói đen làm đệ tử của mình bất tỉnh.

Hoàng đường chủ nhảy hai bước tới gần vung chưởng đánh ra.

Một luồng khói xanh quyện lấy đám khói đen làm cả hai nhạt dần rồi biến mất.

Hắc y lão nhân tức giận gầm lên!

- Tiểu bối! Ngươi từ đâu tới? Thuộc môn phái nào? Mau thông báo tính danh ra!

Hoàng Thừa Chí hỏi lại :

- Các hạ tất là một vị trong Tần Lĩnh song hung?

Hắc y lão nhân chính là lão nhị Mã Huy Văn trong Tần Lĩnh song hung, nghe nói cười nhạt đáp :

- Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức! Ðã biết đại danh của huynh đệ lão phu sao còn chưa thúc thủ chịu chết? Như thế còn được toàn thây, nếu không, chờ lão phu hạ thủ thì chết thảm lắm đấy!

Hoàng Thừa Chí bĩu môi đáp :

- Mạt danh Tần Lĩnh song hung chỉ dọa được trẻ nít vô tri thôi, bổn Đường chủ chẳng coi vào đâu!

Nhị Hung bị coi thường, nổi giận quát :

- Lũ chuột nhắt các ngươi từ đâu tới dám cuồng ngạo trước mặt lão phu? Thật không biết sống chết...

- Hô hô...! Cho ngươi biết để khi tới gặp Diêm Vương Lão Ngũ mà trình báo! Nghe đây! Người sẽ hóa kiếp cho ngươi là Hoàng Thừa Chí, Đường chủ Thanh Long đường, một trong Lục đường Thần Long cốc! Nghe rõ rồi chứ?

Mã Huy Văn nhíu mày hỏi :

- Cái gì? Thần Long cốc? Nghe đồn các ngươi sống lén lút mấy trăm năm không xuất hiện giang hồ, làm sao hôm nay lại dẫn thân tới dây nộp mạng?

Tuy nói cứng như vậy nhưng trong lòng hắn rất kinh hãi, vì trong giang hồ rất nhiều tin đồn kỳ bí về Thần Long cốc.

Nhưng dù sao đó chỉ là tin đồn. Tần Lĩnh song hung bản tính đều hung hăng nên đâu dễ sợ ai?

Hắn ngạc nhiên nhíu mày nhìn Hoàng Thừa Chí một lúc rồi lấy lại vẻ hung hăng nói :

- Hừ! Thì ra các ngươi là đệ tử của Thần Long cốc! Làm sao không chịu chui nhủi như trước mà giữ lấy mạng, tới đây làm chi cho chết uổng?

Tới đó chợt quát :

- Tiếp chiêu!

Dứt lời, tay phải đã vận Hắc Sát chưởng tới tám thành công lực đánh ra.

Thấy chưởng của Nhị Hung đen kịt lại, Hoàng Thừa Chí biết đối phương luyện độc chưởng nên vận Ất Mộc chân khí hộ thân, cười hô hô nói :

- Ma đầu xem ra cũng có chút bản lĩnh! Ngươi đã hạ sát thủ thì bổn Đường chủ cũng không cần khách khí nữa!

Nói xong hữu chưởng đã vận sẵn Ất Mộc thần công đánh vào luồng khói đen.

Ất Mộc thần công thuộc vào nhu đạo nên không nghe kình khí chưởng phong, chỉ là một luồng khói xanh phát ra quyện lấy hắc yên của Hắc Sát chưởng.

Lần thứ hai, độc chưởng lại bị hóa giải.

Nhị Hung Mã Huy Văn kinh ngạc nhíu mày hỏi :

- Tiểu bối! Ngươi dùng công phu gì vậy?

Hoàng Thừa Chí thản nhiên đáp :

- Ất Mộc thần công!

- Hắc hắc! Thì ra tiểu bối ngươi cũng có đôi chút cân lạng đấy! Tiếp lão phu một chiêu nữa!

Dứt lời phát chiêu.

Lần này hắn vận tới mười hai thành công lực, chưởng vừa phát, mùi tanh đã bốc lên tởm lợm, cách ba bốn trượng phải buồn nôn.

Hoàng Thừa Chí tay phải vận Ất Mộc thần công, đánh ra hóa giải độc chưởng, tay trái thi triển Khô Mộc chưởng đánh sang ngực trái đối phương.

Mã Huy Văn thất kinh né tránh nhưng vẫn bị chưởng đánh trúng vai lui lại ba bước!

Lần đầu thử sức, Hoàng Thừa Chí thấy Hắc Sát chưởng không làm gì được mình, đồng thời biết rằng công lực của đối phương không cao cường gì cho lắm nên rất tự tin.

Thừa cơ Mã Huy Văn chưa kịp đứng vững, y lại nhảy tới đánh tiếp hai chưởng nữa.

Mã Huy Văn vội tránh đi, nghiến răng nói :

- Tiểu tử chớ cuồng! Nằm xuống cho ta!

Hai người vừa đánh vừa lời qua tiếng lại, mặc dù vậy, chiêu thức vẫn hết sức hung hiểm, không tiếc cả chiêu trí mạng.

Tuy nhiên cả hai công lực tương đương, qua mấy chục chiêu vẫn không ai chiếm được ưu thế.

Như vậy là chủ tướng của ba cánh tiên phong, tả dực và hữu dực của Thần Long cốc đều đã xuất chiến.

Các võ sĩ thấy độc chưởng đã bị khống chế, lại ào ạt xông lên.

Giáo đồ Hiên Viên giáo đang bại thế thì Long Sơn song ma kịp thời xuất thủ đẩy lui đối phương, giành lại ưu thế.

Bọn hắc y nhân vừa chạy nháo nhào, bây giờ lại từ trong các thạch động đổ ra đông như kiến, dựa vào số đông hò hét tấn công.

Thiên Trúc ma tăng đứng quan sát, thấy bổn giáo đang áp đảo địch nhân, trong khi một số nhân vật hắc đạo mới đầu nhập vào Hiên Viên giáo chưa xuất thủ, quay lại nói với Mễ Thương Tiều Tử Tần Trung Bảo đang đứng sau lưng mình :

- Ta xem Thần Long cốc chẳng qua cũng chỉ có mấy tên nhải nhép mà thôi. Chuẩn bị vào mở tiệc!

Giữa lúc trận chiến đang diễn ra ác liệt, thì từ cốc khẩu xuất hiện một đoàn người y phục ngũ sắc tiến vào cốc.

Mễ Thương Tiều Tử Tần Trung Bảo nói :

- Giáo chủ xem kìa!

Dẫn đầu đoàn người là một trung niên hán tử cao lớn, tay cầm Ðộc Cước Ðồng Nhân, tới bảy thiếu niên bận ngân y, sau đó là năm vị phu nhân còn trẻ và rất xinh đẹp, có hai mươi lăm nữ kiếm sĩ hộ vệ, tiếp đến là mười mấy lão nhân...

Ðoàn người này võ công rất cao, đi tới đâu giáo đồ Hiên Viên giáo tan chạy tới đó.

Tiếng la vang rền sơn cốc.

Mễ Thương Tiều Tử Tần Trung Bảo run giọng nói :

- Có vẻ như đây là Võ lâm Ngũ phụng mà giang hồ truyền ngôn!

Thiên Trúc ma tăng chỉ “hừ” một tiếng, không đáp.

Mễ Thương Tiều Tử Tần Trung Bảo rụt rè nói :

- Giáo chủ! Nếu lão nhân gia không xuất thủ... thì tình hình nguy mất!

Thiên Trúc ma tăng lạnh lùng đáp :

- Biết rồi!

Lão cũng biết nếu mình không xuất thủ tiêu diệt mấy tên cầm đầu thì đệ tử Hiên Viên giáo không giữ nổi một khắc!

Lão nhảy ra đứng giữa chúng nhân cao giọng nói :

- Mọi người chớ hoảng loạn! Bổn Giáo chủ sẽ thịt mười mấy tên lợi hại nhất của địch nhân, các ngươi thừa thế mà tấn công!

Dứt lời vung tay áo rộng phất ra một cái...

Chỉ nghe “vút” một tiếng, từ tay áo lão ma bay ra một chiếc Kim bạt tỏa ánh vàng lấp lánh.

Chiếc Kim bạt bay lên không lượn một vòng rồi lao thẳng tới Đường chủ Tử Long đường Tư Ðồ Chí Hào.

Tả phò Lôi trưởng lão đi sau Võ lâm Ngũ phụng chợt kêu lên :

- Tư Ðồ đường chủ cẩn thận!

Vừa quát vừa phất tay, chỉ thấy một ánh chớp xanh bay thẳng tới chiếc Kim bạt!

Choang!!!

Hai binh khí tiếp nhau phát ra một âm thanh chát chúa điếc cả màng tai, làm bật ra những tia lửa.

Vật bắn tới Kim bạt nguyên là một thanh Kim kiếm, sau khi va vào nhau thì dính chặt lấy.

Xưa nay mỗi khi Kim bạt xuất thủ tất đầu rơi máu đổ, Thiên Trúc ma tăng không ngờ ở trung thổ có cao thủ luyện Vệ kiếm tới mức thặng thừa đối phó được với bảo bối của mình, đứng ngẩn mặt ra!

Tư Ðồ đường chủ mặt biến sắc, lùi lại hai bước trố mắt nhìn lên.

Lúc đó Kim bạt đã bay tới cách Tư Ðồ đường chủ chỉ vài thước, nếu không bị thanh kiếm chặn lại tất y đã bị chém bay đầu rồi!

Thanh kiếm và Kim bạt đang dính lấy nhau chợt rời ra, chiếc Kim bạt bay về phía Thiên Trúc ma tăng, còn thanh Kim kiếm thì bay vào giữa đám cao thủ Thần Long cốc, chỉ thấy Tả phò Lôi Ðính đưa tay bắt lấy.

Hiển nhiên hai cao thủ Thiên Trúc ma tăng và Tả phò Lôi Ðính vừa thi triển công phu thặng thừa “Cách Không Hấp Vật” thu binh khí về.

Tư Ðồ đường chủ hướng sang Tả phò Lôi Ðính chắp tay cúi mình nói :

- Ðệ tử đa tạ sư tổ đã gia ơn cứu mạng...

Y chưa nói xong thì chợt cảm thấy kình phong ập tới sau lưng, kinh hãi tung mình nhảy sang trái.

Xoẹt!

Một mũi ám khí bay tạt qua sườn xé rách một mảng áo.

Tư Ðồ Chí Hào biết ngay kẻ nào vừa ám toán mình, quay lại nhìn Ðại Hung Mã Huy Tông nghiến răng nói :

- Lão tặc ngươi nguyên là kẻ tiểu nhân hạ tiện như thế! Tiếp chiêu!

Dứt lời vận Tử Sát thần công thập thành công lực vào song chưởng đánh sang!

Ðại Hung cũng xuất Hắc Sát chưởng tiếp chiêu.

Sau khi tiếp chưởng, Ðại Hung Mã Huy Tông bị đẩy lùi ba bước, kinh hãi kêu lớn :

- Tử Sát thần công?

Tư Ðồ Chí Hào gằn giọng :

- Lão thất phu không cần nhiều lời, nộp mạng đi!

Vừa nói vừa xông vào đánh một lúc mười mấy chưởng.

Hai người đã giao thủ hồi lâu, Ðại Hung Mã Huy Tông vì biết công lực của mình không bằng đối phương, Hắc Sát chưởng cũng không tỏ ra tác dụng nên đành thừa cơ Tư Ðồ Chí Hào phân tâm xuất thủ ám toán.

Nay thấy đối phương công kích mãnh liệt như thế bụng run lên, muốn lùi nhưng không thoát ra được, vừa dụng thân pháp tránh đi vừa xuất chưởng đối phó.

Qua mười mấy chiêu, Ðại Hung bị trúng một chưởng vào ngực bật lui lại, khóe miệng rỉ máu.

Tư Ðồ Chí Hào căm hận lão ma vừa xuất thủ ám toán, không chút lưu tình bồi thêm hai chưởng nữa.

Bịch! Bịch!

Ðại Hung rú lên, người bị đánh bật lên cao hai trượng, rơi xuống một tảng đá nảy lên một cái, máu miệng máu mũi ộc ra như suối.

Nhị Hung Mã Huy Văn thấy đại ca bị thảm tử liền nhảy bổ tới, cả người lẫn chưởng lao vào Tư Ðồ đường chủ gào lên :

- Ðền mạng cho đại ca ta!

Tư Ðồ Chí Hào “hừ” lên một tiếng nói :

- Loại ác ma các ngươi để lại cũng vô ích thôi!

Nói xong song chưởng gia thêm ba thành công lực đánh ra tiếp chiêu.

Nhị Hung Mã Huy Văn đang lao tới chợt khứng người lại, bị Hoàng Thừa Chí từ phía sau đánh tới một chưởng.

Vừa bị nội thương do Tử Sát thần công của Tư Ðồ Chí Hào, nay lại trúng thêm một chưởng của Hoàng Thừa Chí đánh trúng hậu tâm, ngã sấp mặt xuống đất, thất khiếu trào máu, hồn quy Địa phủ.

Tả phò Lôi Ðính vừa thi triển tuyệt chiêu Vệ kiếm chặn Kim bạt của Thiên Trúc ma tăng cứu được Tư Ðồ đường chủ xong nhảy ba bước tới trước mặt đối phương nói :

- Phiên tăng! Ngươi sao dám xâm nhập vào Trung Nguyên cậy nghệ giết người?

Thiên Trúc ma tăng thấy Hiên Viên giáo đang lâm vào bại thế, cả cao thủ và giáo đồ bị giết quá nửa, lửa hận bốc lên ngùn ngụt, rít lên :

- Ngươi nộp mạng trước!

Lời chưa dứt đã nghiến răng vung Kim bạt đánh sang Tả phò Lôi Ðính.

Lúc đó hai người còn cách nhau hơn ba trượng, chiếc Kim bạt rời khỏi tay Thiên Trúc ma tăng bay thẳng sang yết hầu Tả phò Lôi Ðính.

Vị trưởng lão tiền bối biết rằng người đã luyện đến cảnh giới Vệ Bảo là không thể tránh, vì thế vẫn đứng nguyên, phóng thanh Kim kiếm thẳng vào chiếc Kim bạt.

Choang!

Hai binh khí lại chập vào nhau.

Nhưng lần này không ai thu về mà vận nội lực vào binh khí bức tới đối phương. Ðó là hình thức đấu nội lực thặng thừa “Cách Không Truyền Lực”, cũng là Vệ khí.

Qua thời gian chừng một tuần trà, trán Tả phò Lôi Ðính ướt đẫm mồ hôi, người bắt đầu run run.

Xem ra công lực của Tả phò Lôi Ðính không bằng đối phương, chỉ cần không đủ sức duy trì sẽ bị Kim bạt kéo luôn cả thanh kiếm chém phập vào cổ.

Tả phò Lôi Ðính đã cảm thấy không tiếp thêm được nội lực nữa, khí Ðan Ðiền bắt đầu nhẹ đi, thở dài tự nhủ :

- “Mạng ta xong rồi!”

Trong lúc nguy cấp, chợt nghe tiếng quát :

- Tả phò đừng lo! Cứ việc thu công, để bổn hậu thử xem tên Phiên tăng đó có bao nhiêu bản lĩnh?

Giọng nói thánh thót còn chưa dứt thì chợt thấy một thanh hồng kiếm bay vút tới đập vào chiếc Kim bạt và thanh Kim kiếm.

Tả phò Lôi Ðính biết tam phu nhân Ðịa Sát Hồng Phụng đã xuất thủ cứu mình, thừa cơ thu thanh Kim kiếm về.

Thiên Trúc ma tăng chợt thấy bàn tay tê đi, kinh ngạc nhìn tới thấy người vừa thi triển công phu thặng thừa Vệ kiếm là một hồng y thiếu phụ mới mười chín hai mươi tuổi, trong lòng bỗng rúng động nghĩ thầm :

- “Nha đầu này mới chừng ấy tuổi mà luyện Vệ kiếm tới hỏa hầu cao như thế, nhất định bốn tên còn lại cũng không kém, có người còn cao hơn! Mình đã luyện công phu này ngót năm mươi năm mà chỉ e chẳng hơn nó! Thật không sao hiểu được đây là loại tà môn gì nữa!”

Nghĩ đoạn tự nhủ :

- “Xem ra nếu không nhanh chóng thi triển sát thủ thì hôm nay khó mà thoát thân được!”

Lão vừa vận công vào Kim bạt, đồng thời tụ khí Ðan Ðiền từ từ bức lên đầu.

Một lúc sau, từ đầu lão Phiên tăng bốc lên một cụm khói đen...

Dần dần đám khói đen đó đặc quánh lại, kết thành một hình nhân giống như một hài tử trần truồng cao năm tấc.

Hình nhân nhỏ bé nhìn quanh một lúc rồi bất thần bay thẳng tới Ðịa Sát Hồng Phụng!

Thiên Sơn Tử Phụng kêu lên :

- Quân muội cẩn thận đối phó với “Nguyên Thần Tầm Tinh”!

Rồi trừng mắt nhìn Thiên Trúc ma tăng nói :

- Ma tăng! Ngươi tưởng thuật “Nguyên Thần Tầm Tinh” có thể hại được chúng ta sao? Ðừng nằm mộng!

Quát xong chợt thổi ra một luồng bạch khí tạo thành một con bạch hạc bay vút tới trước hình nhân của Thiên Trúc ma tăng.

Hắc Yến Tử nói :

- Ðại tỷ! Cần gì phải nhiều lời với lão tặc đó, Hắn đã luyện Nguyên Thần Nhân thì biết đã sát hại mấy trăm người trong giang hồ rồi! Hôm nay nhất định phải giết hắn để trừ hại cho võ lâm, đừng để thoát!

Con bạch hạc nhỏ bay đến trước Nguyên Thần của Thiên Trúc ma tăng nhe nanh múa vút làm hình nhân nhỏ bé hốt hoảng lùi lại.

Con bạch hạc không chịu buông tha, vờn quanh hình nhân đó.

Hài tử bé nhỏ kêu lên oe oe đầy khiếp sợ, bay lên không nhưng bị con bạch hạc quật xuống, nằm lăn dưới đất giãy giụa một lúc rồi tan thành luồng khói bay đi.

Giữa lúc ấy chợt thấy Thiên Trúc ma tăng gầm lên một tiếng, người run bần bật, mắt trợn ngược, máu miệng phun ra, lùi lại mấy bước rồi ngã nhào xuống, thất khiếu trào máu, thở hắt ra hơi cuối cùng.

Chúng nhân đều há hốc mồm miệng ngơ ngác trước cảnh tượng hãi hùng ấy.

Lúc này cuộc đấu giữa hai phái đã gần kết thúc, bảy vị Long Sứ đã tiêu diệt Long Sơn song ma, Kim Cương Thần Tiền Nhị giao chiến với Mễ Thương Tiều Tử Tần Trung Bảo, chỉ một chiêu dùng Ðộc Cước Ðồng Nhân đánh vỡ đầu đối phương, còn lại bọn ma đầu, số tàn dư của Hiên Viên giáo hầu hết đều bị tiêu diệt.

Kim Cương Thần Tiền Nhị hỏi :

- Bẩm Phụng hậu! Có cần truy tìm trong các sơn động để truy sát bọn tàn binh không?

Thiên Sơn Tử Phụng đáp :

- Việc đó giao cho Long Phụng Sứ truy bắt tất cả những kẻ chạy trốn tới đây nghe lệnh, nhưng không được giết thêm người nào nữa, trừ trường hợp chúng chống lại quyết liệt mới được hạ thủ.

Ba mươi hai tên Long Phụng Sứ lập tức thi hành, tản vào các hang động truy tìm.

Mấy vị Đường chủ kiểm lại quân số, tổng cộng tử trận mười bảy người, bị thương hai mươi mốt người.

Về phía Hiên Viên giáo để lại gần ba trăm tử thi và hơn tám mươi người bị thương.

Theo mệnh lệnh của Tà Phò Lôi Ðính và Hữu bật Thôi Nhiệm, các Đường chủ cho thuộc hạ tập hợp lại, cả người bị thương và thi thể trận vong cũng được xếp đặt ngay ngắn.

Thiên Sơn Tử Phụng cao giọng tuyên bố :

- Bây giờ các đường chữa trị thương thế cho những người bị thương, do Tư Mã lang trung phụ trách. Tiền tổng quản phân phát Thượng Thanh hoàn cho những người bị trọng thương. Còn các đường hãy cho hỏa táng võ sĩ bị tử thương cho tro vào hủ niêm danh tính rõ ràng, khi về sẽ cung thỉnh vào Trung Liệt đường cúng viếng. Tĩnh Cô phụ trách đội hậu cần chuẩn bị nhanh lương ăn, tìm trong phân giáo những gì thu dụng được thì lấy đi không để lãng phí.

Mọi người lập tức thi hành theo nhiệm vụ được giao.

Lát sau, Long Phụng Sứ truy bắt tàn dư của Hiên Viên giáo tập hợp lại được một trăm mười tám người.

Thiên Sơn Tử Phụng ra lệnh :

- Bây giờ các ngươi phải chịu sự chỉ huy của mấy vị Long Sứ xử lý hiện trường, chôn cất cho đồng bọn bị tử thương. Còn số bị thương thì hãy đi tìm linh dược trị thương của bổn môn mà chữa cho tên nào tốt tên đó, chúng ta không có thời gian chiếu cố cho chúng. Xong việc có thể quay vào trại thu xếp hành lý tư trang trở về cố quán làm ăn. Hãy nhớ kỹ một điều là không được nhập vào tà giáo gây tội ác nữa.

Cả bọn bị bắt ra nơm nớp tin rằng mình sẽ bị xử tử, nay nghe lệnh được tha bổng thì rất mừng, cùng quỳ xuống tạ ơn.

Chừng một canh giờ sau thì các bộ phận đều hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Ăn uống xong, Kim Cương Thần Tiền Nhị, Lý Thuận bố trí chỗ nghỉ ngơi trong các thạch động, các đường tổ chức canh gác nghiêm mật.

Sáng hôm sau chờ võ sĩ ăn xong, Võ lâm Ngũ phụng cho tập trung tất cả lại nói :

- Cuộc chiến tối qua, võ sĩ các đường đã tỏ ra anh dũng lập nhiều công trạng. Bổn cốc không những đã chứng tỏ quyết tâm mà võ công còn cao hơn hẳn đối phương. Ðó là một đại phúc, cơ sở để sau này giương danh trong giang hồ. Tiêu diệt được một trong ba Phân giáo của một đại tà phái đáng sợ nhất, điều đó sẽ làm chấn động toàn võ lâm, các phái trong giang hồ sẽ trọng thị chúng ta như một vị cứu tinh! Các vị Tham quân, Đường chủ xin hãy ghi công trạng của từng người để sau này về cốc thăng thưởng! Còn bây giờ chúng ta tiếp tục hành quân đến Vu Sơn.

Tả phò Lôi Ðính băn khoăn nói :

- Không biết Cốc chủ giải quyết việc ở Thái Hành phân giáo ra sao?

Vừa lúc ấy chợt Trần Long Sứ bước ra nói :

- Bẩm Phụng hậu! Cốc chủ và võ lâm lưỡng ngạn Ðại Hà với Ðịa Sát giáo làm nồng cốt đã tiêu diệt Thái Hành phân giáo rồi. Thương vong không đáng kể.

Võ lâm Ngũ phụng đồng thanh hỏi :

- Cốc chủ đâu? Làm sao ngươi biết?

Trần Long Sứ cười đáp :

- Tối qua Cốc chủ có đi qua đây.

Thiên Sơn Tử Phụng không giấu được vẻ bực mình hỏi :

- Làm sao ngươi không nói ngay? Vì sao Cốc chủ không gặp chúng ta?

Trần Long Sứ cúi người đáp :

- Bẩm Ngũ hậu, Cốc chủ đến đây sau khi Thiên Trúc ma tăng vừa bị giết. Cốc chủ dùng Truyền Âm Nhập Mật gọi thuộc hạ ra cốc khẩu, thông báo qua tình hình rồi đi ngay...

- Cốc chủ có nói đi đâu không?

- Cốc chủ sợ rằng chúng ta gặp khó khăn gì nên tới đây, nhưng thấy địch nhân đã bị diệt, vội vã lên đường, nói rằng đến hiệp trợ cho các phái Võ Ðương, Côn Lôn, Thiên Sơn... tấn công Lĩnh Nam phân giáo...

Võ lâm Ngũ phụng nghe nói không khỏi thất vọng, nhưng nghĩ lại việc quân là trọng nên không nỡ trách, chỉ nhìn Trần Long Sứ hỏi :

- Vì sao ngươi không cho chúng ta biết sớm hơn?

- Bẩm, Cốc chủ đã có nghiêm lệnh rằng trước lúc xuất phát mới được công bố.

Thiên Sơn Tử Phụng gật đầu, lại hỏi :

- Tình hình cụ thể ở Thái Hành phân giáo thế nào?

Trần Long Sứ đáp :

- Nhị giáo chủ Cao Lệ Tuyết Lão và toàn bộ đệ tử cao cấp đều bị giết cùng hai trăm đệ tử, số còn lại đều hạ khí giới quy hàng.

Thiên Sơn Tử Phụng hỏi :

- Thế là Hiên Viên giáo mất gần một nửa lực lượng rồi...

Lại hỏi tiếp :

- Cốc chủ có lệnh gì không?

- Cốc chủ gởi lời mừng chúng ta, nói rằng không cần đến Lĩnh Nam nữa mà tới thẳng Vu Sơn, vừa đi vừa dưỡng sức, trước ngọ ngày mười lăm tới vị trí tập kết đã quy định là được.

Thiên Sơn Tử Phụng gật đầu cho Trần Long Sứ lui về rồi nhìn Tả phò Lôi Ðính, Hữu bật Thôi Nhiệm hỏi :

- Hai vị trưởng lão có ý kiến gì không?

Cả hai đồng thanh đáp :

- Bẩm không!

Thiên Sơn Tử Phụng cao giọng nói :

- Nếu vậy chúng ta xuất phát!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play