Địch Vũ Liễn  chạy đến chỗ từ đường, ở bên kia Vũ Văn Dật Thần còn chưa rút lui được. Đối mặt với nhiều người nhà đang biểu diễn tại nhà chính, hắn không thể không âm thầm oán hận nói: Lại là Liễn vương kia làm hại! Không vì cái gì khác, chỉ vì lời đồn đại, cho nên hắn kể  lại công việc hôm nay ở Liễn vương phủ cùng với chuyện xảy ra, cho dù từ lớn đến nhỏ có phải ai đó  dùng ánh mắt quỷ dị nhìn ,hắn đều kể lại mọi chuyện rõ ràng. Nói như thế này không phải lãng phí thời gian của hắn hay sao?

May mắn còn có tiểu đường đệ nói giúp hắn một chút, bớt cho hắn không ít nước miếng, cho đến khi hắn nghe thấy lời nói tiếp theo của tiểu đường đệ “ Phỏng chừng hôm nay đại đường ca mới đến vương phủ, tạm thời Liễn vương sẽ không xuống tay, qua vài ngày nữa nói không chừng.” Lời vừa nói ra, hắn liền thấy để cho tiểu đường đệ mở miệng thật là một việc sai lầm! Còn không bằng để hắn tốn thêm chút nước miếng, so với việc hắn bị giữ lại  ngồi ở bàn ăn, nghe phải phòng bị Liễn vương như thế nào còn tốt hơn.

Vũ Văn Dật Thần tốt xấu gì cũng đã hai mươi tư tuổi,  mặc kệ nói như thế nào, đều so với cái mao đầu tiểu tử  mười bảy tuổi kia ăn cơm nhiều hơn bảy năm! Sao lại có thể xem mình là ngốc tử hả? Ừm, cái này hình như là do hắn tạo thành, thật là!

Bên tai nghe phụ thân đại nhân ân cần dạy dỗ, thỉnh thoảng hai vị thúc thúc còn xen vào, bốn vị di nương cùng với bọn đệ đệ bổ sung, ánh mắt Vũ Văn Dật Thần thừa lúc mọi người không chú ý, trộm ngắm sắc trời bên ngoài. Vừa nhìn thấy, âm thầm sốt ruột, nghĩ rằng xưa nay lúc canh giờ này hắn đã dùng xong bữa tối, nhàn nhã đứng ở trong phòng của mình, cho nên lúc ấy không hẹn cụ thể thời gian với Tiểu Vũ, nghĩ lúc nàng tới, hắn đã ở đó, cũng không nghĩ tới đêm nay bị nhốt ở trong này, không biết chờ đến lúc nào mới chấm dứt, vạn nhất chờ hắn trở về, Tiểu Vũ đã đi rồi, hơn nữa còn hiểu lầm hắn lừa nàng, không bao giờ đến đây nữa thì sao?

“….Nhất là khi ở trong vương phủ bất luận kẻ nào đưa này nọ cho ngươi ăn, tuyệt đối không được ăn! Giống như hôm nay, ta cho ngươi cái gì, ngươi liền ăn cái đó, như thế nào không nghĩ tới, vạn nhất  hạ thuốc bên trong thì sao? Đây chính là đại sự cả đời, nếu như trong sạch của ngươi bị hủy, tương lai làm sao gả…” A, hình như không đúng, nói sai  nói sai! “ Tương lai như thế nào cưới….” Cũng sai lầm rồi sai lầm rồi! Nam nhân thì trong sạch cái gì !Sắc mặt Vũ Văn Hạo Nhiên trở nên cổ quái, rốt cục phát giác chuyện tình khiến hắn ở trong này lao lực nửa ngày hẳn là chuyện của nữ hài tử phải chú ý, hiện tại sao hắn lại dùng để dạy con mình!? Áp chế cảm giác sợ hãi trong lòng, xem nhẹ ảo giác tương lai phải gả con ra ngoài chứ không phải cưới con dâu khủng bố vào cửa, phía dưới quýnh lên, tỉnh lược hai nghìn chữ thao thao bất tuyệt, trực tiếp đưa ra kết luận, “ Tóm lại, không cho phép ăn bất cứ thứ gì ở Liễn vương phủ!”

Ăn gì đó ở Liễn vương phủ? Đúng rồi! Trong đầu Vũ Văn Dật Thần chợt lóe lên ánh sáng, biết làm sao để thoát thân rồi, chỉ thấy trên trán hắn dần dần toát ra mồ hôi lạnh.

Mọi người còn đang nói tiếp, Vũ Văn Hạo Nhiên đang còn nói thao thao bất tuyệt, lơ đãng phát hiện nhân vật trong lời nói của hắn trên mặt  có vẻ khờ khạo lại có điểm ủ rũ mệt mỏi, sắc mặt ảm đạm không có ánh sáng, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“ Đại ca, huynh làm sao vậy? Không thoải mái à?” Vũ Văn Dật Luân hỏi hắn, đồng thời còn đưa tay sờ lên trán hắn, dùng tay sờ một cái, liền nhận định hắn bị bệnh.

Mà cái mặt khờ lừa người chết không đền mạng thực  suy sụp đúng lúc, một bàn tay còn ngẫu nhiên xoa xoa bụng, miệng mở ra lại đóng lại một chữ cũng không nói ra miệng, không tiếng thắng có tiếng, mánh khóe lừa bịp đạt cảnh giới cao nhất, lời nói dối để người khác giúp hắn nói ra.

“ Đại đường ca, có phải thứ huynh ăn vào bụng ở phủ Liễn vương bị hỏng rồi không?”

“ Không…không có, chỉ là có chút không thoải mái.” Nghĩ đã một ngày không được nhìn thấy Tiểu Vũ, khiến lòng hắn sốt ruột không thoải mái!

“Không thoải mái? Nghiêm trọng vậy sao? Có cần gọi đại phu đến xem không?” Đứa ngốc luôn là một đứa  khỏe  mạnh  giờ lại không thoải mái, nhất thời mỗ cha trở nên khẩn trương.

“Không nghiêm trọng. Cha, con chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”

“Vậy nhanh đi nghỉ đi, cũng đã mệt mỏi cả một ngày rồi!” Vô số dặn dò toàn bộ nuốt trở lại bụng, Vũ Văn Hạo Nhiên vẫy vẫy tay, ý bảo trưởng tử nhanh đi nghỉ ngơi, quyết định đổ toàn bộ dặn dò cho Vũ Văn Dật Tân.

Vũ Văn Hạo Nhiên mới cất lời, Vũ Văn Dật Thần đã chạy trốn không thấy tăm hơi.

“…” Kỳ thật, là do hắn ăn quá nhiều nên mới bị đúng không? Trong lòng mọi người đều nhất trí với nhau.

Trong lúc Vũ Văn Dật Thần đang vội vàng trở về tẩm viện của mình Địch Vũ Liễn đã sớm đến từ đường vương phủ.

Đến bên ngoài từ đường, nàng liền buông váy xuống, sửa sang lại y phục của bản thân một chút, thấy không có gì bất ổn, mới dùng tốc độ của ốc sên bò, rất cẩn thận, sợ váy bị mắc vào bờ tường. Sau khi đứng vững, nàng lấy ra cây sáo nhỏ Vũ Văn Dật Thần đưa cho nàng, không ngừng ngắm nghía nó trong tay, nhưng không thôi lên như đã ước định. Nguyên nhân là nghĩ đến lúc gặp hắn, nàng luống cuống.

Đừng nhìn nàng dự định trước khi đến đây, lúc đến gần bức tường nàng sẽ không tự giác xuất hiện  cảm giác nhụt chí và khiếp đảm. Đứng một hồi lâu, nàng mới cố gắng đá văng ý nghĩ lùi bước trong đầu, ngẩng đầu nhìn lên đầu tường, nhìn đi nhìn lại quần áo của mình, không khỏi nhíu mi lo lắng lát nữa thấy Vũ Văn Dật Thần , bản thân lại bị cái váy này làm vấp ngã. Rõ ràng lúc trước đã tập luyện đi đường, xem làm thế nào để không bị vấp ngã, thuận tiện giảm bớt sự khẩn trương của bản thân, sau khi khiến cảm xúc của mình trở nên vững vàng, mới dùng cây sáo nhỏ gọi hắn.

Đã có chủ ý, nàng bắt đầu chậm rãi bước đi trong viện, trong lúc đi suýt chút nữa thì vấp ngã mấy lần, nhưng dần dần, cũng hiểu ra được tuyệt đối không thể đi nhanh giống như thường ngày, mà là nên đi từng bước nhỏ nhẹ nhàng uyển chuyển như vậy sẽ không bị vấp ngã.

Ngay lúc nàng còn đang lắc lư trong viện, quay lưng về phía tường, đối diện với cổng vào sân, trên bức tường phía sau nàng ló ra một cái đầu, đúng là Vũ Văn Dật Thần.

Bởi vì hắn gần tẩm viện với lại xung quanh không có nô bộc nào, cho nên lúc gần đi hết đoạn đường thì thi triển khinh công chạy về. Mặc dù trời đã tối, trong viện đã thắp nến, nhưng lại không hề có tiếng động khiến hắn bỏ qua cảm giác của Tiểu Vũ, bởi vậy, hắn đi đến tẩm viện, trực tiếp vọt tới chỗ bức tường, nhảy lên trên.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Địch Vũ Liễn , nhất thời tim Vũ Văn Dật Thần rộn ràng, giống như đang nở hoa, nhưng nhìn lại hướng nàng đi, tưởng nhầm là nàng đi về, nháy mắt vui sướng trong lòng bị kích động bao phủ, hắn không hề nghĩ ngợi chạy nhanh lớn tiếng kêu: “Tiểu Vũ Tiểu Vũ, đừng đi mà!” Đồng thời , nhẹ nhàng đáp xuống.

Ba bước biến thành hai bước , đã đứng phía sau Địch Vũ Liễn , bàn tay vỗ nhẹ vai nàng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, Địch Vũ Liễn ngừng lại, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía người tới, đồng thời, khóe môi nhịn không được hướng lên trên (cười rồi )

Dưới ánh trăng êm dịu, Địch Vũ Liễn mặc nữ trang duyên dáng yêu kiều, giống như tiên tử dưới ánh trăng, khiến Vũ Văn Dật Thần nhìn đến ngây người, tim đập không hề có quy luật. Cho đến khi Địch Vũ Liễn đỏ mặt, ánh mắt bối rối, không nhìn hắn nữa, hắn mới phát hiện bản thân rất vô lễ nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy.

Thấy ngượng ngùng, Vũ Văn Dật Thần theo thói quen sờ sờ ót mình, thoáng  lắp bắp nói:

“Ừ, cái kia, thật xin lỗi, để nàng, chờ lâu phải không?”

Địch Vũ Liễn há miệng thở dốc, vốn định dùng giọng thật để trả lời, còn chưa kịp nói, Vũ Văn Dật Thần đã bảo nàng chờ ở đây, hắn đi lấy cái thang lại, sau khi nói xong, người bỏ chạy.

Việc này dù sao cũng là do sau khi Vũ Văn Dật Thần ơhats hiện được tình cảm của mình, lần đầu tiên ở cùng một chỗ với người trong lòng, khó tránh khỏi khẩn trương không biết làm sao, đành phải cuống quýt tìm lí do khác để giảm bớt cảm xúc. Nhưng mà, đợi hắn chuyển cái thang lại đây, không nghĩ tới Địch Vũ Liễn đứng thẳng tắp, không chịu bước lên, không tiếng động từ chối cái thang kia.

“Tiểu Vũ, nàng sợ sao?” Nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ ra nguyên nhân này.

Vừa nghe lời này Địch Vũ Liễn gật đầu, tuyệt đối là nói dối mà mặt không đỏ tim không loạn.Trên thực tế đối với việc mặc nữ trang leo thang nàng không hề nắm chắc. Nếu leo thang mà bị ngã trước mặt Vũ Văn Dật Thần , nàng nghĩ mình sẽ trực tiếp vận công đánh mặt mình thành cái động, sau đó chui vào.

“Kia, vẫn là để ta cõng nàng đi….”  Vũ Văn Dật Thần lại sờ sờ cái ót, lúc hỏi ý kiến đã đưa lưng về phía nàng, đã chuẩn bị tốt. Lần này thiên hạ phía sau không hề cự tuyệt , vòng tay lên cổ hắn, nhất thời khiến trong lòng hắn có chút lâng lâng, lại phát hiện thiên hạ trên lưng hắn cách hắn rất gần, lỗ tai đều cảm giác được hô hấp của nàng, bên tai không khỏi từ từ nóng lên, ổn định lại nội tâm, mới cõng giai nhân leo tường.

Lỗ tai của hắn đỏ lên sao? Địch Vũ Liễn ở trên lưng hắn cố ý để sát đầu vào tai Vũ Văn Dật Thần, lấy tốc độ bình thường thở nhẹ phả vào tai hắn, sau đó mở to hai mắt nghiên cứu lỗ tai hắn. Bởi vì trải qua tổng kết tỉ mỉ của Tử Địch, bình thường nữ tử lơ đãng đến gần nam tử, nếu lỗ tai hoặc mặt của nam tử đỏ lên, như vậy thể hiện hắn đang khẩn trương, có nghĩa là hắn có ý với nữ tử đó. Cái này giống như đã nói đúng không? Địch Vũ Liễn nửa tin nửa ngờ, nhưng thà rằng sai một ngàn, cũng quyết không buông tha một cái, mọi quan sát của Tử Địch nàng đều muốn dùng, miễn cho tương lai đã dụ được phu quân tơi tay, nàng lại còn nỗ lực suy nghĩ biện pháp dụ dỗ hắn, lẵng phí thời gia và tinh lực.

Điều thứ hai của quải phu đại pháp: Cẩn thận quan sát thái độ của đối tượng dụ dỗ đói với mình, để quyết định phương hướng kế tiếp thật tốt, phải biết lùi biết tiến một cách thích hợp, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm lớn khiến đối phương chán ghét mình!

Lúc Vũ Văn Dật Thần đứng trước ánh sáng trong tẩm viện, Địch Vũ Liễn tinh tường thấy lỗ tai người nào đó hồng hống, lập tức hạ mắt che lại ánh sáng trong mắt, trong lòng cũng kiên định rất nhiều, đối với việc dụ người nào đó rất nắm chắc.

Mà sau đó, xuống khỏi lưng hắn, lúc cùng nhau đi vào trong phòng, Địch Vũ Liễn còn phát hiện Vũ Văn Dật Thần nghĩ nàng không thấy, trộm ngắm nàng, thậm chí sau khi hai người vào phòng, lại ngây người một lần nữa, trren mặt hắn hiện lên sự kinh diễm, ngay cả mặt cũng đỏ, cái này không khỏi khiến cho Địch Vũ Liễn cảm thấy đắc ý, trong lòng bắt đầu nổi lên tính toán nhỏ nhặt, đã tính đến việc làm thế nào khiến bốn phía vì mình mua thêm các loại nữ trang xinh đẹp và son phấn trang sức, khiến điều thứ nhất của quải phu thành công.

Phỏng chừng đây là việc vui tinh thần thích, đầu cũng thêm suy nghĩ, Vũ Văn Dật Thần phản ứng với Địch Vũ Liễn như vậy là do hiểu lầm nàng là thiếp đã bị Liễn vương sủng hạnh qua, mà từ đầu tới cuối Tử Địch cũng chưa chân chính nói là “ Thiếp thất đã sủng hạnh.”

Như vậy, nàng có thể an bài một thân phận người thiếp  không rõ được sủng ái của liễn vương cho mình, càng là nữ nhân chưa sủng hạnh qua, nghĩ vậy, nàng có thể dựa vào lời đồn này khiến thân phận này giữ được cảm giác thần bí, khiến thế gian không lần ra được chủ ý. Vừa vặn, từ đường gần tẩm viện kia sắp xếp thận phận giả này của nàng vừa khéo! Làm giống như đã nói, gần nhất nàng có thể dùng thân phận này đẻ quang minh chính đại mua vật phẩm nữ tử cần, thứ hai nàng có thể giải trừ hiểu lầm của Vũ Văn Dật Thần, thứ ba còn có thể giải thích việc vì sao nàng có thể tự do ra vào từ đường mà không bị trừng phạt!

Vũ Văn Dật Thần nào biết tâm tư trong lòng nàng, lòng tràn đầy thỏa mãn nàng đẹp quá, nếu có thể, hắn muốn nhìn nàng chằm chằm, còn muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhưng mà, hắn có tâm tư đen tối, lại không có can đảm làm tặc. Khụ, không sao, cơ hội luôn có, mỗ khờ nam trộm ngắm nghía bàn tay nhỏ bé của người nào đó một chút, không khỏi để lộ manh mối nổi lên sắc tâm, thầm nghĩ: Nhất định có thể nắm được, có thể nắm được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play