Sắc mặt Liễn vương không tốt, khiến cho đám nữ tử ở đàng sau trong lòng mỗi người  đều run sợ, khiến các nàng khi đến phiên mình tiến lên, tất cả đều kiên trì trình lên những thứ mình đã chuẩn bị.

Tài nghệ chúng nữ tử đưa lên đủ các loại giống nhau, nhưng vẫn chưa thể khiến  Địch Vũ Liễn coi trọng vào mắt. Nàng muốn phát hỏa, phát tiết thật tốt buồn bực trong lòng mình, mắt thấy nữ tử cuối cùng tươi cười thanh nhã tiến lên, cử chỉ khéo léo, không nhanh không chậm hơi hơi phúc thân (hành lễ), sau đó không hề sợ hãi nhìn thẳng nàng không nói lời nào.

Cảm thấy nàng không giống người thường, Địch Vũ Liễn không khỏi nói nhiều thêm một câu: “Tên!”

Hồi bẩm vương gia, tiện thiếp họ Vạn tên Như Yên” Nữ tử kia cười như gió xuân rất hợp lòng người.

“ Vậy à?” Địch Vũ Liễn đem tầm mắt dời về phía Tiểu Phúc Tử.

Tiểu Phúc Tử lập tức tiến đến bên tai nàng thấp giọng bẩm báo: "Cũng là từ nơi thái tử điện hạ đưa tới.”

Địch Vũ Liễn nhíu nhíu mày hỏi Vạn Như Yên: “ Ngươi chuẩn bị cái gì?”

"Bẩm vương gia, tiện thiếp chưa chuẩn bị cái gì.”

Cái gì? Tốt lắm, cái này càng đáng giận! Nguyên bản khôi phục tâm tình chờ mong sắc mặt Địch Vũ Liễn lại trầm xuống.

“ Bẩm vương gia, tiện thiếp tự nhận vô luận là nữ hồng hay công việc bếp núc, cầm kì thư họa mọi thứ đều tinh thông. Nhưng so với những cái này, tiện thiếp càng muốn cùng vương gia thổ lộ tình cảm,có thể làm vương gia người giải ngữ hoa( câu này ta không hiểu)! Lúc vương gia mệt mỏi, có thể làm cho vương gia nghĩ đến nơi của tiện thiếp để nghỉ ngơi, lúc ngài đau lòng, chỉ mong thiếp có thể chia sẻ đau khổ với ngài,  ngài tức giận, tiện thiếp hi vọng có thể tiêu trừ tức giận của ngài, lúc người vui vẻ, tiện thiếp hi vọng có thể chia sẻ vui vẻ với ngài. Vương gia là người quan trọng nhất của thiếp, tiện thiếp cũng hi vọng có thể trở thành người quan trọng của vương gia. Nhưng một lần gặp mặt, không thể làm cho vương gia hoàn toàn hiểu hết tiện thiếp, cũng không thể làm vương gia người liền yêu thương tiện thiếp, cho nên tiện thiếp cầu xin vương gia cho tiện thiếp một cơ hội, có thể làm bạn bên người nhiều hơn. Tiện thiếp có tin tưởng, chỉ cần vương gia hiểu biết tiện thiếp, từ từ, vương gia nhất định sẽ yêu thương tiện thiếp!”

“ Thật là một kẻ rất cuồng vọng! Địch Vũ Liễn không hờn giận hai hàng lông mày dương dương tự đắc, chợt cúi đầu trầm tư, muốn chậm rãi hiểu biết, mới có khả năng yêu thương phải không? Xem ra chính mình đã nóng vội. Hoàn hảo,triệu kiến nữ tử, cuối cùng cũng có thu hoạch. Thật ra ở chung cùng Vũ Văn Dật Thần không khó, nhưng nàng có muốn tiếp tục giả trang câm điếc hay không ? Không nói lời nào, như thế nào có thể làm hắn hiểu biết nàng? Những lời nói trong khi nói chuyện, nàng lại sợ hắn nghe ra giọng của mình. Bởi tuy rằng ngày thường nàng không nói tiếng chân chính của mình, mà là đè thấp tiếng nói nói chuyện, nhưng thói quen trong lúc nói chuyện, vạn nhất mở miệng nói chuyện, không chú ý, không cẩn thận dùng tiếng giả nói chuyện, mà Vũ Văn Dật Thần còn chưa yêu thương nàng, lại phát hiện ra nàng là Liễn vương, nàng không phải là thất bại hoàn toàn sao!?

Nghĩ đến đây, Địch Vũ Liễn nâng mắt cảm thấy khó giải quyết, không nghĩ tới Vạn Như yên ở trước mặt nhìn nàng chằm chằm, nàng không khỏi nhíu mày, hơi khó chịu, suy nghĩ lập tức chuyển tới Vạn Như Yên người được thái tử đưa tới.

Nữ tử trước mặt không tầm thường, đến tột cùng thái tử hao bao nhiêu tinh lực bồi dưỡng ra nữ nhân này!? Hừ! Biết rõ là mình sẽ trở mặt phòng bị gian tế, lại còn dám  đối mặt với Liễn vương nàng như vậy. Duyên Huyên quốc có thể tìm ra vài cái sao? Địch Vũ Liễn thâm trầm nhìn chằm chằm Vạn Như Yên, trong đầu chuyển động nhanh, nghĩ đến nên xử lí nữ nhân này như thế nào. Sau một hồi, nàng mới lên tiếng: "Đêm nay ngươi thị tẩm, trở về chuẩn bị đi! Những người khác cũng đều lui ra đi!”

Nghe vậy, Vạn Nhữ Yên mừng rỡ, không nghĩ vì tới nàng mạo hiểm nói những lời đặc biệt như thế vậy mà lại hữu dụng. Những nữ tử khác ghen tỵ không thôi, cam lòng hay không cũng cùng nàng cùng nhau lui xuống.

Tiểu Phúc Tử ra khỏi phòng phái người mang các nàng trở về, sau đó hắn mới trở lại trong phòng, giống như dĩ vãng, đứng ở bên cạnh Địch Vũ Liễn, chuẩn bị tùy thời nghe sai khiến.

Tay phải Địch Vũ Liễn chống cằm, khuỷu tay đặt trên bàn, hiếm khi trên mặt lộ ra một tia ủ rũ.

Trong phòng thực im lặng, không ai biết chủ tử nhà mình đang suy nghĩ cái gì, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

“ Tiểu Phúc Tử, mười lăm tháng giêng tới an bài hai người Vạn Như Yên và Liễu Tĩnh Như  thay phiên thị tẩm,khiến bên ngoài đều biết nói Vạn Như Yên là tân sủng thiếp bổn vương âu yếm, hơn nữa chuyện này cần phải rơi vào tai Vũ Văn Dật Thần, rõ chưa?” Như vậy, mặc dù hắn để ý thân phận thị thiếp của Tiểu Vũ, cũng sẽ không hơi chút tiêu tan một chút tình cảm? Đáy lòng Địch Vũ Liễn hi vọng.

“ Vâng”

Nói đến Liễu Tĩnh Như, tâm tình Địch Vũ Liễn tốt lên không ít. Lúc trước mang Liễu Tĩnh Như từ trong cung ra, lại thay nàng lật lại bản án của Liễu Gia, không cần phải nói, chiếm được lòng trung thành của nàng. Cũng là người một nhà, chuyện thị tẩm tất nhiên chỉ là diễn trò mà thôi, bất quá, nguyên nhân chân chính khiến Liễn vương không  gần nữ sắc nàng vẫn chưa biết được. Về phần thành tâm thành ý của mình đối xử tử tế với Liễu Tĩnh Như không nghĩ tới bộ phận nhân mạch đúng là ở trong tay Liễu Tĩnh Như được nàng giao ra ( câu này khó hiểu ta chém), giảm đi rất nhiều việc cho Địch Vũ Liễn, mà làm cho nàng hài lòng nhất ở bộ phận nhân mạch kia là là nữ nhân theo Đông Phàn đào tẩu có khả năng đi đến hai nước, đó là Minh Lôi quốc cùng Hắc Nhai quốc, nói cách khác, hai người Mạc Tương Vân rơi xuống sắp tới, vì bức họa lúc nàng còn trẻ cùng với dựa theo hình dáng tương tự của tỷ tỷ nàng mà đoán được  bức họa vẽ bộ dáng hiện nay của nàng ra sao, còn có bức họa đưa đến trong tay những người đó! Nghĩ vậy, máu trong người Địch Vũ Liễn sôi trào, biểu tình có chút khát máu.

Liễu Tĩnh Như không chỉ có điểm ấy là hữu dụng, nhóm tỳ nữ ở cùng nàng tại Thanh Nhã uyển tất nhiên là do Địch Vũ Liễn xếp vào để thăm dò âm mưu của đám nữ tử. Địch Vũ Liễn lại phân phó vài câu với Tiểu Phúc Tử , bảo Liễu Tĩnh Như chú ý hành động của Vạn Như Yên. Đồng thời, theo thói quen, nàng lại để ý những việc trọng yếu gần nhất ở trong đầu lại một lần, sau khi làm bị thương đảng thái tử, cũng là lúc nên kéo thái tử cùng cái vị trí kia xuống, ngôi vị thái tử và vì Liễu gia lật  lại bản án ngày đó ! Những việc đó dựa theo kế hoạch của nàng, trên cơ bản là không có vấn đề gì, cho nên hiện tại chuyện trọng yếu nhất chính là Vũ Văn Dật Thần!

“ Vương, vương gia….” Tử Địch sợ hãi hô một tiếng.

Địch Vũ Liễn giương mắt nhìn nàng, trước đó thời điểm phân phó chuyện tình cho Tiểu Phúc Tử, không phải không chú ý tới nàng ở đó muốn nói lại thôi, rất muốn nói chuyện, bộ dáng lại không dám nói, nhưng vì trừng phạt nàng xúc động, Địch Vũ Liễn vẫn không để ý nàng, hiện tại thấy nàng nhịn không được lên tiếng, trong tâm Địch Vũ Liễn liền động, nói không chừng Tử Địch có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo, lúc này, ý bảo nàng nói ra.

Tử Địch vừa nghe, lập tức đứng dậy, cẩn thận tìm từ nói: “ Vương gia, cái kia, nô tỳ muốn nói là, cái kia….” Rầm rì, chọc Địch Vũ Liễn không vui, hung hăng liếc mắt trừng nàng một cái, làm nàng sợ tới mức những lời muốn nói bay ra, “ Tục ngữ nói, muốn bắt lấy nam nhân, phải bắt được dạ dày của nam nhân! Vừa rồi bọn nữ tử tự tay làm món ăn chính là ý tứ này!”

“….” Địch Vũ Liễn mờ mịt, đột nhiên hiểu được là hiểu biết lẫn nhau, tâm ý của mình, thuộc hạ tất nhiên là biết được, nghĩ muốn giải thích và đưa ra chủ ý cho mình, “ Nói tiếp.”

Nghe nói thế, Tử Địch hưng phấn, thấy mình có cơ hội lập công chuộc tội, chủ tử nhà mình ở phương diện nào cũng nổi bật, đáng tiếc ở phương diện tình cảm tuyệt đối không được, lúc trước theo như biểu cảm của chủ tử nhà nàng có thể nhìn ra nàng hoàn toàn không hiểu rõ hàm nghĩa việc nữ tử này làm, cho nên bản thân cần phải giải thích cho chủ tử rõ ràng. Vì thế, chợt nghe người nào đó bắt đầu thao thao bất tuyệt truyền thụ truy phu đại pháp.( Ý chị là cách theo đuổi chồng á)

Tử Địch một chút cũng không giữ lại giảng giải hết thảy những cái mà nàng vì người nào đó  mà tỉ mỉ nghiên cứu yêu thích của nam nhân đối với nữ nhân cho Địch Vũ Liễn nghe, mà Địch Vũ Liễn tuy rằng đang nghe là thật, lại thủy chung cảm thấy như mình đang nghe thiên thư. Nàng hoài nghi nhíu mày, Tử Địch biết rõ chủ tử nhà mình lập tức vì mình đang thao thao bất tuyệt bảo đảm nói: “ Vương gia, những câu nô tỳ nói là thật, tuyệt không nói bậy….” Lúc sốt ruột nhất, nàng còn lấy chính mình muốn bắt lấy tâm của Phong Tử Diệu ra áp dụng, những lời nói nghe được đều kêu kể lại, ngay cả thời gian cụ thể cũng nói, còn áp dụng vào cử chỉ thường ngày, có hiệu quả, mới kể lại giải thích cho chủ thượng.

Địch Vũ Liễn nghe được thì ra là có cảm giác như vậy, thì ra phương pháp vừa rồi của nữ nhân kia tuy rằng nàng cảm thấy không thích, nhưng đối với nam nhân, lại rất hưởng thụ nó.

Sau khi Tử Địch nói xong, ánh mắt mở thật to giống như không tiếng động hỏi chủ tử nhà nàng có thu hoạch được gì không, chỉ thấy vẻ mặt Địch Vũ Liễn đỏ bừng trực tiếp chuyển hướng đến bên Phong Tử Diệu hỏi: “ Tử Diệu, Tử Địch chuyên môn dùng phương pháp này với ngươi có tác dụng không? Ngươi có yêu nàng không? " Đồ ngốc  cũng đều nghe được nam nhân trong miệng Tử Địch là ai, có thể thấy được Tử Địch nói tường tận đến mức độ nào, chính là, cảm tình ngu ngốc dù sao cũng là cảm tình ngu ngốc, Địch Vũ Liễn hoàn toàn không nhìn Tử Địch bên cạnh đã hóa đá, một chút cũng không cảm thấy đối với việc này không nên nói ra, ngược lại trực tiếp bỏ qua nàng, nhìn Phong Tử Diệu để xem kết quả.

“ Vương gia” Phong Tử Diệu vốn đã sớm nghe hiểu liền đỏ mặt, Địch Vũ Liễn lại hỏi như vậy, thân là một đại nam nhân thế nhưng có vẻ có chút ngượng ngùng, vẻ mặt đỏ bừng, nghẹn nửa ngày, rốt cục cũng lắp bắp nghẹn ra và từ, “ Có, Hữu dụng…..Có yêu thương….” Ba chữ cuối cùng giống như ở trong kẽ răng, nhưng lỗ tai nhạy bén của Tử Địch lại nghe thấy được, nhất thời tâm như nở hoa. Hai người chống lại tầm mắt của nhau, bỗng đỏ mặt quay nhanh nhìn về nơi khác.

“ Ồ” Địch Vũ Liễn thấy hai người tâm phúc thật thuận mắt, đúng vậy, yêu thật tốt! Vừa vặn có thể cho nàng dùng đến! Sau đó, nàng bắt đầu cân nhắc lời nói của Tử Địch, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay, giống như đang chăm chú nhìn môt Vũ Văn Dật Thần nho nhỏ đang đứng ở trên tay. Chủ ý trong lòng hình thành, ánh mắt của nàng lộ ra mười phần nắm chắc, tính cách bá đạo nhiều năm dưỡng thành càng hiện rõ, tay nắm chặt thành quyền, giống như đem Vũ Văn Dật Thần ở trong lòng bàn tay gắt gao nắm trong tay, hừ, Vũ Văn Dật Thần là của nàng, tuyệt đối chạy không  thoát khỏi lòng bàn tay của nàng!

Cùng lúc đó, Vũ Văn Dật Thần đã trở lại phủ Vũ Văn , trong lòng hắn bỗng nổi lên một trận cổ quái, có một dự cảm không nói nên lời, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, bất quá, vì trước mắt đã đến sảnh chính thấy cả nhà tụ tập đầy đủ, làm cho hắn xem nhẹ loại cảm giác này, trên trán xuất hiện vạch đen, khóe miệng hơi run rẩy, trong nội tâm hò hét: Thế này là làm sao!? Chẳng lẽ lại có lời đồn đãi  kì quái gì , khiến hắn không thể không bị tam đường, không hẳn là tứ đường, ngũ đường. Chuồn thôi, hắn còn muốn dùng xong bữa tối sớm, trở lại tẩm viện lúc còn sớm, chờ Tiểu Vũ của hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play