Sau khi Lan Tú làm xong đồ ăn liền mang vào trong nhà, lúc này đây
chỉ thấy tóc Mẫn Mẫn đã được chải lại một lần nữa chỉnh tề, trên tóc còn cài một cây trâm châu hoa, còn Vũ Văn Dật Thần đang giúp nàng cắt tỉa
móng tay.
Do Mẫn Mẫn bị điên nên thời điểm phát cuồng thì lại trở thành con
người hay đi đánh loạn, có quá nhiều người bị bà làm khó nên chỉ có Lan
Tú trung thành và tận tâm hầu hạ bên người, hơn thế nữa Vũ Văn Dật Thần
cũng không có quá nhiều yêu cầu, cũng không có tư thế của một chủ tử nên trong viện cũng không phân tôn ti trật tự gì cả, một khi đã dùng bữa
Lan Tú liền ngồi cùng hai mẹ con. Chính vì thế đợi sau khi cậu tỉa xong
móng tay cho mẹ, ba người ngồi cùng một chỗ bắt đầu ăn.
Mới ăn được hai miếng chợt thấy Mẫn Mẫn khóc lên, gảy gảy hạt cơm ra
đầy bàn, miệng nức nở kêu lên “Ô ô, ta muốn cha ta! Ta muốn mẹ ta!”
Hai người biết rõ bệnh tình của bà lúc này đây vừa nghe thấy lời này
liền biết rằng bà đã trở lại trạng thái hồi năm tuổi, lúc bà mới mất đi
cha mẹ. Bệnh của Mẫn Mẫn tựa như trí nhớ bị rối loạn, lúc thì ở thời
gian gần đây, lúc lại trở về thời điểm sau khi lớn lên, lúc Vũ Văn Dật
Thần đi vào vừa rồi là Mẫn Mẫn vẫn còn đắm chìm trong thời gian bà
khoảng mười hai tuổi.
Thấy thế, Vũ Văn Dật Thần để đũa xuống, cầm chiếc bát trước mặt mẹ
cậu lên, lấy đôi đũa từ trong tay bà, giọng nhẹ nhàng dỗ dỗ: “Mẫn Mẫn
ngoan, ăn cơm đã rồi chúng ta cùng đi gặp cha mẹ người có được không?”
“Ngươi là ai?” Mẫn Mẫn nghiêng nghiêng đầu nhìn cậu. mày nhíu lại có vẻ không hiểu hỏi.
“Con… Con là…” Thật muốn nói ra con là con trai của người! Thế nhưng
mẫu thân thực đã không nhận ra được chính mình, vì thế mà ánh mắt Vũ Văn Dật Thần tối sầm lại, cậu cố gắng áp chế đi cảm giác chua sót trong
lòng mà chuyển sang nói chuyện khác.
“Nếu người nghe con ăn hết bát cơm này, con sẽ chơi cùng người, được không?”
“Chơi với ta? Được!” Mẫn Mẫn chỉ suy tính trong nháy mắt, cứ đề cập
đến chơi bà lại lập tức thẳng thắn mềm tính xuống, ngoan ngoãn ngồi yên
để Vũ Văn Dật Thần bón cơm cho bà.
Vũ Văn Dật Thần thật sự rất kiên nhẫn, bón cho bà từng miếng từng
miếng một. thấy mẫu thân cậu nuốt cơm như bình thường thì cậu liền cảm
thấy thật vui vẻ. Cậu cũng từng tự an ủi mình mà nghĩ qua rằng rất có
thể thời điểm này mẫu thân vui vẻ, không nhớ rõ những việc phản bội từng trải qua, cũng không nhớ rõ đứa con mà bà cùng với người phản bội mình
sinh hạ, trong lòng tất cũng không có thương tích gì, thế nên dù có
không nhận ra được đứa con trai này thì có làm sao! Hơn thế nữa dù là có việc gì đi chăng nữa thì người cũng là mẹ của cậu, thân là con trai có
cái gì mà không thể nhẫn nhịn!?
Thế nhưng Lan Tú ở một bên lại không nghĩ như vậy, cô thấy hành động
của Vũ Văn Dật Thần trong lòng nổi lên vị chua xót. Tiểu chủ nhân của cô từ thuở còn nhỏ đã là một đứa trẻ dễ thương hiếu thuận, nhớ lại năm đó lúc cậu còn nhỏ, biểu tình khiếp sợ khi mẫu thân không nhận ra cậu
khiến người ta không nhịn được mà rơi lệ. Mỗi ngày chỉ cần tiểu chủ nhân có thời gian sẽ nán lại bên người phu nhân, thật kiên nhẫn vì phu nhân
làm việc này việc nọ. Cô có thể biết được rằng cho dù biểu hiện của tiểu chủ nhân có rộng rãi thế nào đi chăng nữa thì kỳ thật nội tâm của cậu
vẫn trải qua thời gian khó khăn, cậu thật sự hy vọng phu nhân khôi phục!
Bệnh của phu nhân ngay cả ngự y đều tuyên bố không có cách nào trị
được, mà tiểu chủ nhân bình thường vống không thông minh như những đệ đệ của cậu, làm chuyện gì cũng chậm hơn người khác nửa nhịp, như vậy tiểu
chủ nhân không sớm thì muộn cũng bị phế bỏ đi danh hào Thiếu tông chủ,
nếu thật sự như những lời đó, tiểu chủ nhân chất phác trong tương lai
tại gia tộc này sẽ có loại địa vị xấu hổ đến nhường nào, sẽ không được
người coi trọng đến mức nào!
Cô thật sự lo lắng cho tương lai của tiểu chủ nhân, Lan Tú xoay đầu
đi, lau hết nước mắt không nhịn được mà tuôn ra rồi lại quay lại, muốn
lấy đi cái bát đôi đũa từ trong tay Vũ Văn Dật Thần để bón cho phu nhân, khiến cho cậu có thời gian ăn cơm nhưng lại bị cự tuyệt.
Đợi đến khi Vũ Văn Dật Thần đã bón Mẫn Mẫn ăn xong, đồ ăn trên bàn đã sớm nguội, Lan Tú vốn định mang đi hâm nóng, cậu lại nói không cần. Mẫn Mẫn đang chờ ở một bên, cậu đành nhanh nhanh chóng chóng nuốt xuống
toàn bộ đồ ăn nguội lạnh rồi sau đó cùng mẫu thân chơi.
Lan Tú dọn dẹp bàn ăn bưng bát đĩa đến trong phòng bếp nhỏ chuyên
dụng của Thiên viện rồi chà chà rửa rửa, vào lúc mọi việc nhanh làm xong hết, chợt nghe thấy âm thanh kêu khóc truyền ra từ phòng ngủ của Mẫn
Mẫn, cô thầm kêu một tiếng: không tốt! Cô cầm theo khăn lau trong tay
chạy về phía phòng ngủ.
Quả nhiên lúc Lan Tú vừa tới liền gặp được Mẫn Mẫn một bên cầm đồ vật gì đó trong phòng ném về phía Dật Thần, một bên khóc mắng: “Chàng đi
đi, chàng đi đi! Chàng đã nói cả đời này chỉ yêu ta một người! Kẻ lừa
đảo! Làm sao chàng có thể đối xử với ta như vậy!” Bà đánh người, quan
sát sẽ thấy ánh mắt của bà cũng không nhìn vào Vũ Văn Dật Thần, nếu như
cẩn thận quan sát tiếp sẽ thấy bà hiện tại đang nhìn vào không khí, nói
theo một cách các là bà đang nhìn vào cái mà bà tưởng tượng ra, coi đó
là Vũ Văn Hạo Nhiên. Sau khi hô khóc xong, thân mình bà dần dần trượt
xuống ngồi trên mặt đất, nước mắt lưng tròng nhìn về hướng bên cạnh, sau đó lấy tay chụp lấy một nơi nào đó trong không khí mà ôm, lại vừa nói:
“Thần nhi, ngoan, Thần nhi ngoan của mẹ, mẹ chỉ có mình con!”
Đôi mắt của Lan Tú trong nháy mắt tràn ngập nước, trong lòng khổ sở
tự nói: hôm nay bệnh của phu nhân còn nặng hơn so với cả ngày xưa!
Quay sang nhìn Vũ Văn Dật Thần, cậu bị đuổi tới ngoài cửa, dường như
là chưa kịp tránh đi đã bị Mẫn Mẫn tùy tay cầm lấy vật gì đó đập vào
đầu, cái trán bị rách một mảng nhỏ, máu từ đấy chảy xuống từng giọt.
Đầu của cậu cúi thấp nên Lan Tú không nhìn được rõ ràng biểu hiện
trên mặt cậu, chỉ nghe được thanh âm rầu rĩ của cậu phát ra: “Dì Lan,
thời gian cũng không còn sớm, phiền dì chăm sóc mẹ của con, đưa người đi nghỉ ngơi sớm một chút!” Nói xong, cậu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn lại
mẫu thân, cái nhìn kia tràn đầy tình cảm phức tạp, tựa như bị thương
tổn, lại như kiên quyết một điều gì đó.
Vũ Văn Dật Thần xoay người, chậm rãi tự mình đi về tẩm viện của cậu.
Chỉ có lúc ngẫu nhiên đi qua nơi có ánh nến mới mơ hồ thấy được nước mắt trên mặt cậu hòa với vết máu đã dần dần khô cạn trên trán.
Con trai ruột ngay tại trước mặt mà người làm mẫu thân lại coi không
khí trở thành đứa con của mình, chuyện tình bi thương nhất đời người
cũng chỉ đến thế mà thôi! Vũ Văn Dật Thần hít một hơi thật sâu, nhịn
xuống hành động muốn khóc ra thành tiếng, nhưng lại không ngăn cản được
nước mắt đang nương theo gò má mà rơi xuống.
Đã biết bao nhiêu lần cậu mong mỏi năm đó cha không có bước chân vào
thanh lâu, cũng không có việc ngoài ý muốn kia, cái việc mà gọi là gặp
dịp thì chơi! Có lẽ như thế cha mẹ bây giờ sẽ giống như ngày trước ân ái với nhau.
Cậu cực kỳ hiểu được một điều, quan trường như bùn lầy, tựa như chiến trường, lòng người khó lường, âm mưu quỷ kế chỉ thuộc loại bình thường
đến mức tầm thường, con người sống trong đấy liệu có thể nào không thay
đổi! Chính vì thế mà có biết bao nhiêu lần cậu từng hy vọng qua cha ruột của cậu chưa bao giờ bước vào cái nơi dơ bẩn đó! Nếu như vậy có lẽ tình cảm của cha với mẹ cũng không có phát sinh biến hóa gì!
Còn có rất nhiều lần, cậu từng mong nghĩ qua, nếu cha không phải tông chủ của bộ tộc Vũ Văn này, chỉ đơn giản là người bình thường bình dân,
cũng không có điều gì gọi là trọng trách trên vai, tất không phải lo
lắng cái gì gọi là ích lợi gia tộc mà cần có đám hỏi với gia tộc khác,
nếu như vậy liệu cha cùng mẹ tới bây giờ có thể trải qua những ngày
tháng đơn giản mà ấm áp không!?
Hơn thế nữa, cậu từ đáy lòng kỳ vọng cha mình không xuất sắc đến như
vậy, thế thì năm đó cha cũng không bị hoàng thượng tán thưởng mà ban
tặng nữ nhân!
Đáng tiếc rằng trên đời này không có nếu, cũng không tồn tại có lẽ,
những chuyện trước kia cậu không có khả năng thay đổi, hy vọng chỉ đơn
giản là tưởng tượng đẹp đẽ mà thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT