Hà Phồn Ngọc sốt 3 ngày liên tục, thật vất vả mới có chuyển biến tốt một chút, Giang Tử Lâm gấp đến độ như đang nằm trên chảo dầu vậy, cô lại kiên trì không chịu đi gặp bác sĩ khám bệnh, còn thúc giục anh phải đem lịch trình tuần trang mật giải quyết nhanh gọn.
Bây giờ là mùa vắng khách hàng, cộng thêm việc du lịch ở Aman¬pub không quá xa xỉ, vì vậy đặt phòng tại đó không thành vấn đề, theo kế hoạch, bọn họ sẽ ở lại làng du lịch trong suốt kỳ nghỉ, muốn đi ra ngoài lúc nào thì chỉ cần thuê một hướng dẫn viên du lịch là được.
Không biết có phải do không khí ở nước khác trong lành hơn hay không, sau khi Hà Phồn Ngọc đến khu nghỉ mát, cơn sốt liền chấm dứt, dù không có người giúp việc cô vẫn vui vẻ sửa sọn hành lý.
Bọn họ chuẩn bị quần áo không quá nhiều, dù sao cũng đều ở trong khu nghỉ mát này là chính, có cần thì đi mua thêm là được.
Bởi vì cô dùng nguyên 14 ngày nghỉ của công ty cùng môt lúc, tin tức dĩ nhiên để phỉa lộ ra ngoài, dù sao trên đời này cũng không có chuyện gì là che giấu vĩnh viễn, rất nhanh đã đên tai bà nội, mà chuyện hưởng tuần trăng mật của bọn họ cũng bể ra.
Ban đầu khi bọn họ ly hôn thì hai nhà đều rất kinh ngạc, cảm thấy nên làm rõ việc này, hoặc phải trái gì thì nhà họ Giang cũng nên nói rõ ràng; Hà Phồn Ngọc tính tình đã cứng rắn mạnh mẽ, vừa nhìn thấy tin tức trên tivi liền chạy về tìm mẹ mình, la hét ầm ĩ rồi ly hôn ngay lập tức.
Kết quả như một vòng tròn lớn, vợ chồng bọn họ ly hôn giờ lại cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật, thật đúng là kỳ quái, nhưng tất cả mọi người vẫn chúc phúc cho bọn họ.
Cho nên hai người họ đi chơi trong niềm hạnh phúc dạt dào, ngồi máy bay đến Manila, ở phòng riêng dành cho khách ăn uống một lát, mới ngồi trực thăng đến thiên đường Aman¬pub.
"Oa!" Trê phi cơ, Hà Phồn Ngọc hít thở thật sâu, "Thật tuyệt vời!"
Nước biển tinh khiết trong suốt, cộng thêm trời cao xanh thẳm một màu, chỉ là đứng từ nhìn, dường như đã bị nước biển hút sâu vào đó.
Cách đó không xa là các gian phòng dành riêng có nhân viên phục vụ, nhận ra khách mình cần phải phục vụ, lập tức tiến lên cầm lấy hành lý, rồi mời bọn họ lên xe.
"Bọn họ sẽ chở chúng ta phòng mình, thuận tiện sẽ giới thiệu vắn tắt hòn đảo này." Giang Tử Lâm mặc áo màu trăng cổ chữ T, cầm cái mũ đội lên đầu cô, "Đi thôi! Xe riêng đã đợi ngoài kia."
Gió lớn, cô vội giữ chặt lấy mũ vành không thôi đã bị gió cuốn đi, để mặc cho anh ôm lấy cơ thể mình, ngồi vào xe Đánh Gôn ( xe chạy trên sân đánh gôn), mong đợi để thấy được phòng của bọn họ.
Hành trình lần này tất cả đều do Giang Tử Lam sắp xếp, Hà Phồn Ngọc dường như không đưa ra được ý kiến gì, bởi vì phần lớn đều cô đều lên cơn sốt trong thời gian đó.
"Ừ, chìa khóa này cho em." Đến gần phòng trọ, Giang Tử Lâm ném hai chiếc chìa khóa cho cô giữ.
"Làm chi? Mỗi người một cái không được à?" Cô vẫn nhận lấy chìa khóa, mặt mong đợi.
Anh không lên tiếng, khóe miệng nở nụ cười, ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên vai cô.
Phòng nhỉ ở đây có cảnh vật rất đẹp, khiến cho Tiểu Ngọc muốn tự mình mở cửa nhìn xung quanh.
Hà Phồn Ngọc nhướng mày, cô tuyệt đối biếc có điều gì đó, nhưng Giang Tử Lâm lại không nói cho cô, cô nghĩ có thể bên trong có thứ gì đó, hoặc là. . . . . . Có cái gì vui vẻ đang chờ cô? Rốt cuộc đã đến cửa phòng, thậm chí đứng bên ngoài là đã nghe tiếng sóng biển tì rào ngoài khơi xa.
Trong lòng đầy kích động mở cửa ra, ngẩng đầu nhìn anh một cái, khi anh mỉm cười nhìn lại cô, lập tức dùng sức mở cánh cửa gỗ.
Đẩy cửa ra, gió biển liền ập vào quấn lấy người, trong không khí có hương vị nhàn nhạt của biển, phòng nghỉ được thiết kế theo hình lục giác, bên trong theo phong cách ở quần đảo Nam Dương này, mà phía bên phải lại có một tấm rèm màu trắng đang tung bay phất phới.
Đó là sự sắp xếp của Giang Tử Lâm, anh cảm thấy để rèm tung bay trong gió, so với bị buộc chặt tại một chỗ thì lãng mạn hơn bao giờ.
Hà Phồn Ngọc không tự chủ đi tới trước rèm cửa, cánh tay thon thẻ tóm lấy chiếc rèm đang bay giữa không trung, cảm thụ chút gió biển đang mạnh mẽ thổi vào trong phòng.
Kéo xuống che đậy tầm mắt rèm hậu, đập vào mi mắt, là mênh mông bát ngát xanh thẳm biển rộng.
Cô bước ra ban công, bước ra mấy bước nữa, muốn đi xuống cầu thang, muốn lòng bàn chân chạm vào từng hạt cát trắng trên bờ biển; càng đi về phía trước mấy bước, lại được dòng nước biển lạnh lẽo quấn lấy hai bàn chân.
"Oa ~~" Bởi vì hưng phấn mà Hà Phồn Ngọc nhảy nhót vui sướng, chân trần nhảy xuống nhảy xuống ban công làm bằng gỗ, nhảy xuống bờ cát trắng, chạy thẳng một đường tới bờ biển
Cô giang rộng hai cánh tay, giống như trời xanh cùng biển rộng vào lòng mình, rồi đá nước biển tung tóe tạo thành bọt nước trắng xóa.
Giang Tử lâm mỉm cười, đôi mắt đuổi theo bóng dáng của cô, ưu nhã đi tới ban công, nghiên người dựa vào cây cột ngang, ngưng mắt nhìn cô hoạt bát vui tươi, bởi vì mừng rỡ mà hai má ửng hồng.
Ở dưới bầu trời xanh thẳm, bên cạnh biển xanh rì rào, trên nền cát trắng xóa, trong gió biển có cô, giống như một bức tranh đầy màu sắc.
Đây là người con gái anh yêu nhất đời này.
Giang Tử Lâm bỗng giật mình, anh kinh ngạc không trong đầu mình lại có suy nghĩ như thế này, nhưng không cách nào chống cứ được nó, vui vẻ vì nó.
Có người nói, ăn chocolate có thể thấy được hạnh phúc, là bởi vì ăn chocolate có thể khiến đầu óc phát ra chất phê phê, trong đầu tiết ra càng nhiều, sẽ càng thêm hạnh phúc.
Như vậy, chỉ có nhìn một cô gái đơn thuần như thế kia, lại cảm thấy so với thưởng thức chocolate còn hạnh phúc hơn, đây là vì cớ gì?
Gợi lên một nụ cười, anh đi xuống bờ cát, tiến lên Hà Phồn Ngọc đang đùa giỡn với nước ở bên kia.
Cô, tuyệt đối sẽ là cô gái duy nhất của lòng anh.
"Thật là đẹp. . . . . . Thật quá đẹp!" Cô xoay người, ôm lấy anh, "Em vốn luôn hy vọng mình sẽ nghe thấy tiếng sóng biển. . . . . ."
"Bây giờ em đã được nghe thấy rồi đấy thôi." Anh vỗ nhẹ lên trán cô, thích cái cảm giác khi anh sờ lên mặt của cô.
"Đẹp quá đi!" Hai tay cô ôm chặt lấy anh, "Em rất thích nó!"
"Em yêu, trong mắt em chỉ có cảnh này thôi hả?" Bàn tay Giang Tử Lâm giữ lấy đầu cô như giữ một đứa con nít nghịch ngợm, quay qua chỗ ban công lúc nãy.
Bên đó là một phiến cát rộng, còn có hai cái ghế dài đặt trên đó, hai cái ô to đùng che lên trên và bàn như trong quán bar.
Cặp mắt cô trợn tròn: "Ôi, em vừa có thể phơi nắng vừa có thể uống rượu ư?"
"Chỉ cần em muốn, chúng ta gọi một cuộc điện thoại, sẽ có nhân viên đặc biệt phục vụ."
Giang Tử Lâm không ôm lấy cô nữa, cầm lấy tay cô, hai người bước thật chậm trên bãi cát trắng, "Một phòng khác dùng làm phòng Spa, ở đó có chuyên gia mátsa, em vừa ngắm biển ngắm trờ cao và làm mát sa."
"Oa! Chỉ nghe thôi cũng khiến người ta chờ mong rồi đấy." Cô bắt đầu ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, phòng nghĩ của họ có diện tích rất lớn, có bãi cát riêng, có phòng SPA riêng, quả nhiên đều có thể nghỉ ngơi 24/24 giờ một ngày ở căn phòng này..
"Chúng ta có thể ngồi trên ban công vừa ăn cơm, vừa thưởng thức những con sóng ngoài kia." Cô nhảy lên ban công, cát dính trên chân rơi vãi đầy trên mặt sàn, "Cực kỳ vừa lòng!"
"Nhưng chắc em chỉ ở lại chỗ này hai ba ngày, rồi bắt đầu chán máy thứ này ngay.” Theo tính tình của Tiểu Ngọc, không thể nào ở lại căn phòng này trong vòng mười ngày được đâu.
"Ai nói?" Cô liếc Giang Tử Lâm một cái rồi ngồi xuống, "Em muốn ở cùng một nơi với anh."
Đúng vậy, đây mục đích cuối cùng khiến cô quay trở về bên cạnh Tử Lâm.
Hi vọng ở những ngày cuối cuộc đời này, ngày ngày đều có thể nhìn thấy anh.
Nghe Hà Phồn Ngọc làm nũng, nhìn thấy cô mím vành môi mỏng, Giang Tử Lâm cảm thấy như trời đất đang quay cuồng, kích động muốn nhào tới trước ôm lấy cô.
Khuỷu tay của anh tựa lên trên bàn gỗ màu xanh, ánh mắt khêu gợi nhìn cô, cô hiểu hàm ý trong nụ cười của anh, nhẹ nhàng nở nụ cười, chống tay lên bàn, nghiêng người dịch chuyển gần đến anh.
Trước bờ biển rộng họ hôn nhau, Hà Phồn Ngọc cảm giác như mình đang từ từ bị hòa tan vào niềm hạnh phúc lớn lao này.
Nơi này vừa bình dị vừa lãng mạn, quả thực là nơi cô đã từng ước áo trước đây. Hơn nữa, chỉ cần ở chung một nới với Giang Tử Lâm của mình, thì trên thế giới này dù ở đâu cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
Có lẽ do cuộc sống tươi đẹp này sắp chấm dứt, bây giờ cô đối với chuyện nhỏ nhặt nào cũng đều cảm thấy hạnh phúc, làm người không còn có lòng tham, cô cảm thấy mình bây giờ là tuyệt vời nhất.
Chỉ cần nắm lấy tay Tử Lâm, ở nơi cảnh vật tuyệt đẹp này, cô sẽ trân trọng mà nắm lấy những tháng ngày tươi đẹp cuối cùng của cuộc đời mình.
Mới nghỉ ngơi đến ngày thứ tư, Hà Phồn Ngọc lại lên cơn sốt.
Nhiệt độ người cô vẫn hơi cao, tối hôm trước hai người bọn họ “Bật đèn đánh dạ chiến”, sáng ngày kế tiếp, Giang Tử Lâm vẫn còn tham luyến sờ người cô, muốn dùng sự nhiệt tình để gọi cô tỉnh dậy, nhưng vừa chạm đến người cô lại sửng sốt vô cùng.
"Không cần ngạc nhiên đâu." Cô ngời trên giường, gọi phục vụ đem nước dừa đến phòng, "Có lẽ là do cảm chưa hết thôi mà."
"Thân thể của em sao yếu vậy hả?" Thuốc bổ cũng uống nhiều lần, thế nào mà không có dâu hiệu chuyển biến tốt?
"Sau khi về, tìm thời gian thích hợp đi bệnh viên kiểm tra sức khỏe." Nhìn anh, cô thong thả gật đầu đồng ý.
Cô cũng hy vọng mình không bị như vậy, những ngày trăng mật nào vô cùng quý giá đối với cô, từng giây từng phút cũng không thể lãng phí, nếu có thể, cô cũng không muốn mình lãng phí thới gian vào những cơn sốt.
Thừa dịp Giang Tử Lâm không chú ý cô len lén lấy thuốc dưới gối, sau khi phục vụ đưa nước dừa tới, cô một hơi uống hết thuốc lẫn nước dừa, dĩ nhiên cũng có thể rời khỏi giường.
"Em định đi đâu?" Giang Tử Lâm lo lắng giữ lấy cô.
"Em muốn thay quần áo, muốn đi ra ngoài tắm nắng." Mấy ngày nay ở trong phòng khiến cô buồn bực, nên phải đi ra ngoài phơi chút nắng cho cơ thể khỏe khoắn.
"Em còn đang sốt, Tắm nắng làm cái gì hả?" Giang Tử Lâm vội vàng kéo cô quay trở lại giường, "Em nằm xuống cho anh. Nghỉ ngơi thật tốt cho anh!"
"Em nói với anh không sao rồi mà." Cô cố chấp, "Hết sốt rồi, anh tạm thời đừng lo nữa!" Cô lật người đi xuống giường.
"Anh không nên lo lắng ư? Em cứ như vậy, anh đương nhiên phải nhiều lời rồi!" Giang Tử Lâm đi theo sau cô, "Chính em đã làm cơ thể mình tệ đi, anh mới lo lắng như vậy! Động một chút là phát sốt, tạo sao anh có thể yên tâm được chứ? Anh phải trông nom em cẩn thận, không thôi thì em phải đi khám bác sĩ với anh!"
Hà Phồn Ngọc ngừng bước chân, lấy mũi chân làm điểm tựa, xoay người đối diện với khuôn mặt nhăn nhó của Giang Tử Lâm.
Cô nở nụ cười ngọt ngào, nhón chân lên, nhẹ đến gần khuôn mặt anh, liền đặt lên đó một nụ hôn nhẹ."Cám ơn anh đã lo lắng cho em như vậy!" Cô cười càng tươi, "Nhưng em đảm bảo không sao, xin anh yên lặng một lát." Dứt lời, cô lần nữa xoay người, lần này là đi tới phòng tắm.
Giang Tử Lâm rất thích mấy hành động thỉnh thoảng của cô như vậy, đôi lúc cô sẽ như một con mèo làm nũng với anh, hoặc lúc cô như một nữ hoàng cao ngạo hôn anh. Anh không phủ nhận mình là một người đàn ông ngang bướng, cũng không phủ nhận mình bá đạo như thế nào, thế nhưng anh lại không thích yêu một Hà Phồn Ngọc yếu đuối biết nghe lời. Anh thích cô vì cô hợp tính với anh, thích những lúc cô nổi giận, thích cái tính xấu đôi lúc kích động là nổi giận không thôi, thích những lúc cô vì đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của chính mình, thích dáng vẻ nổi giận khi cô đánh anh; hơn nữa là nhưng lúc giận hờn cãi vã của cô, hoặc là những khi cô cáu kỉnh bực tức, mỗi một hành động, cũng khiến anh ngã gục.
Đó là loại tâm lý rất bất đắc dĩ, rõ ràng mình bị chọc giận đến tức chết đi được, tuy nhiên lại có mọt loại cảm giác muốn vừa muốn ôm cô vào lòng vừa mạnh mẽ hôn môi cô, sau đó còn nói: "Tính tình em thật tệ, nhưng thật đáng yêu." Loại mâu thuẫn này về nhà là có thể lĩnh hội được.
Nhưng mà, tất cả mọi thứ đã thay đổi.
Sau khi ly hôn, anh trải qua sự cực khổ cùng cô mới lĩnh hội được tấm chân tình này, cảm tạ trời xanh đã để cho cô chủ động quay trở lại bên anh, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cô cũng không còn so đo tính toán như trước khi ly hôn, cũng không phát giận bừa bãi.
Nghiêm túc mà nói, cô giống như biến thành một người khác, anh biết cô vẫn là Tiểu Ngọc của anh, nhưng mà Tiểu Ngọc bây giờ như mất đi sức sống. Rất quái lạ, không chỉ có tính cách thay đổi, thậm chí là. . . . . Cả người cô đều mang đến cho hắn cảm giác, giống như đang từ từ biến mất khỏi thế giới của anh.
"Còn đứng đó làm gì?" Hà Phồn Ngọc rử mặt rồi đi ra ngoài, phát hiện Giang Tử Lâm còn đứng nguyeen tại chỗ, "Chẳng lẽ bị em hôn nên ngốc rồi à?"
"Làm sao có thể!" Anh lấy lại tinh thần, nhìn Hà Phồn Ngọc đang đứng giữ cái nắng của buổi sớm nhưng không có cách nào để phấn chấn tinh thần, "Em về lại giường đi, anh giúp mang bữa sáng qua."
“Em không muốn." Cô có chút không kiên nhẫn phiền não trả lời anh, "Em muốn ra ngoài ban công ăn. . . . . . A! Giờ này rất tiện!"
"Tiểu Ngọc!" Giang Tử Lâm mất hứng đi theo sau, trở tay tóm lấy khuỷu tay của cô, "Lên giường ăn, nghe lời, em là bệnh nhân!"
"Em không phải!" Vừa nghe thấy hai chữ bênh nhân này, cả người cô không được tự nhiên, "Chỉ là cơn sốt nho nhỏ thôi mà, anh làm chi ngạc nhiên dữ vậy hả?"
"Sốt nhỏ? Tự em nên nhìn lại đi, từ sau khi ở quay lại thì sốt bao nhiêu lần hả?" Giang Tử Lâm cũng không khách khí mà rống lên, "Ba ngày trước bị sốt, chết cũng không chịu đi gặp bác sĩ, quả nhiên là chưa khỏi hắn, bây giờ lại tiếp tục bị sốt."
"Vậy thì cũng chỉ mới có hai lần." Hà Phồn Ngọc tức giận hất tay anh ra, "Một đấng mày râu, làm gì mà cứ như mấy bà già lải nhải, phiền muốn chết!"
"Anh phiền? Hà Phồn Ngọc, nếu không phải là lo lắng em, anh sẽ như vậy sao?" Quả thực là tốt bụng mà bị thanh vậy, "Em phải chú ý cơ thể của mình đi, anh cũng sẽ không chăm sóc em như vậy."
Hà Phồn Ngọc bỗng quay đầu, giọng nói rống lên: "Anh cho rằng em tự nguyện!"
Lời vừa ra khỏi miệng, cô biết mình sai thật rồi. Thiếu chút xíu nữa, trong lúc tức giận cô đã đem căn bệnh ung thư vú của mình cho anh biết rồi !
Cô không tự nguyện mắc căn bệnh ung thu này, căn bệnh này thật tàn nhẫn khiến cho cô sợ hãi muốn tránh cũng không được, muốn quăng nó đi cũng quăng không được, cô chỉ có thể tiếp nhận số phận đã an bài cho mình mà thôi.
Cô muốn sao? Cô dĩ nhiên không muốn. Nhưng dù có không có không cam tâm, cô cũng phải chấp nhận nó!
"Không phải tự nguyện? Em không tự nguyện chuyện gì?" Giang Tử Lâm không hiểu được hàm ý trong lời nói của cô, "Hai tháng sau khi em ly hôn với anh, vì cớ gì mà chà đạp thân thể mình thành thế này, đừng cho là anh không biết."
Đồ ngốc. HÀ Phồn Ngọc tròn mắt, biết Tử Lâm của cô không nghĩ quá nhiều, rất hài lòng mà quay người lại, đi tới ban công.
"Không cần dát vàng lên mặt mình đi, làm như sau khi ly hôn em khổ sở nhiều lắm không bằng." Cô hừ một tiếng, nhảy nhót ngoài ban công gỗ.
"Cần gì xin lỗi, anh đều nghe A Lương nói hết rồi." Đừng quên, cô còn có một đứa em trai là cánh tay đắc lực của anh.
"Lời nói của luật sự mà anh tin được à?" Cô không lo lắng mà biện minh, "Em đâu có rãnh ngày ba bữa cơm mà tưởng nhớ người ta, do cuồng công việc, với việc chinh sửa của hàng tiện lợi nên vậy, mới không phải vì anh đâu."
Giang Tử Lâm nhếch mày, khóe miệng cong lên một góc 30 độ, "Anh từ đầu đến cuối đều không nói là vì anh, tiểu thư tự khai!"
Hà Phồn ngọc lập tức chu mở, trừng mắt nhìn anh, cầm cái ly nhỏ trên bàn gỗ, ném qua người anh.
Cái ly kia không ném vào ngực và trúng vào bụng anh, rồi thấy anh khẽ gập người, rên lên một tiếng, gục lên ban công.
"Ai da!" Tiếng rên vang lên.
Hà Phồn Ngọc sợ hết hồn, vội vàng chạy đến cạnh anh, nhìn thấy anh bị đau đớn mà cuộn tròn người lại, cô lo lắng lung lay người anh.
"Tử Lâm, anh làm sao vậy, đừng làm em sợ!" Cô một tay vuốt vuốt mặt anh, còn tay kia lần mò chỗ bị thương của anh.
Kết quả Giang Tử Lâm lại đưa tay lên, liền đem cô kéo vào trong ngực, để cho cô nằm lên trên người của anh, dựa vào trước ngực anh.
"Ừ, như vậy mới thoải mái hơn này." Anh nằm xuống, thể hiện sự vừa lòng với tình trạng này.
"Giang Tử Lâm.” Giang Tử lâm biết mình bị chơi xỏ, một tay cầm lấy cái chân bàn nhỏ bên cạnh, tính toán đem nó đạp lên người anh.
"Này, em giơ cái bàn lên làm gì vậy? Em định mưu sát chồng à?" Giang Tử Lâm trợn to hai mắt, nhìn cô đang cố gắng kéo cái bàn nhỏ kia tới chỗ anh.
"Đáng đời! Ai bảo anh chơi xỏ em." Cô muốn chuyển cái tay còn lại qua để kéo cái bàn, đáng tiếc nó lại bị Giang Tử Lâm giữu chặt: "Em lo lắng như vậy!"
"Rồi rồi, anh cũng lo lắng cho em như vậy!" Giang Tử Lâm nhìn cô đang ở trên người mình, đáy mắt lộ ra sự đau lòng.
Hà Phồn Ngọc nhìn ra ý tứ tỏng đôi mắt anh, để tay xuống, mang theo chút áy náy nhìn anh, sau đó ngoan ngoan nằm trên người anh.
"Xin lỗi." Là lỗi của cô, cô nói câu xin lỗi này, về sau cũng sẽ không được nữa rồi. . . . . .
Cảm nhận nhiệt đọ của người trong lòng mình, ngoài ý muốn mới biets nhiệt độ của cô đã hạ xuống, xem ra nước dừa rất có hiệu quả.
"Không sao, em đã hạ sốt rồi, vậy anh cũng không ép em nằm trên giường được." Anh ngồi dậy, vẫn nắm lấy tay cô
"Như vậy cũng không khác là mấy." Nhìn quang cảnh mấy giây, cô lại chứng nào tật nấy.
Nhưng, loại vẻ mặt ấy, mới là Hà Phồn Ngọc của anh.
“Hình như lâu rồi không cãi nhau với em." Giang Tử Lâm nhìn cô cười cười, lộ ra chút vui mừng
"Lúc nãy mới là em, tương đối giống với em khi trước."
"Ah?" Cô giật mình, nghe lời anh nhưng không hiểu hàm ý trong câu nói ấy.
"Chính là hay sinh sự, tính tình tệ hại của Tiểu Ngọc, đấy mới thật sự là Hà Phồn Ngọc của anh." Xoa bóp chóp mũi của cô, anh nở nụ cười."Anh không cần em phải vì anh, vì sự hòa hợp mà nhẫn nhịn anh như vậy."
Giang Tử Lâm đặt xuống một nụ hôn, liền đi trước đi vào, đi dặn dõ bữa ăn sáng của bọn họ với nhân viên phục vụ, qua quầy rượu lấy một ít rượu.
Cô đã hiểu! Kể từ sau khi trở lại bên cạnh Tử Lâm, bọn họ đã không còn cãi nhau như lúc trước, thâm chí cô còn thu lại tính tình của mình, không muốn lãng phí thời gian trên việc cãi nhau.
Mà Tử Lâm, thích cá tính trước đây của cô. . . . . . Thích từ đầu đến chân, chân thành yêu cô.
Cô rất cảm động, thật sự!
Nhưng Tử Lâm không biết rằng, không phải vì muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này với anh, mà cô mới không chế lại tính tình của mình.
Mà bởi vì tình cảnh đã thay đổi hoàn toàn, thân thể này như một chén dầu có thể cạn bất cứ khi nào.
"Anh là cái tên thích bị ngược đãi!" Cô nhanh chóng chỉnh sửa lại cảm xúc của chính mình, trở lại bên cạnh cái bàn gỗ nhỏ, "Bình thường đàn ông đều thích phụ nữ ngoan ngoãn phục tùng họ, như con chim nhỏ nép vào người. . . . . ."
"Anh cũng hy vọng vậy! Anh là đàn ông rất bá đạo, làm sao không thích phụ nữ dịu dàng nhu thuận?" Anh trả lời rất nghiêm túc, "Nhưng là nếu muốn em trở thành như thế, vậy thì không phải người phụ nữ anh yêu."
" Luận điểm của anh thật mâu thuẫn.” Nhân viên phục vụ làm việc rất nhanh, ở quầy Bar phía bên kia đã mang thức ăn lên phòng nhanh như vậy.
"Đó là bởi vì anh yêu em thật sự, cho nên anh nguyện ý chấp nhận mọi thứ của em, sau đó hy sinh một chút cá nhân của anh để yêu." Anh xiên một lát trái cây, giọng điệu chân thành không mang vẻ ấm ức.
Hà Phồn Ngọc lặng lẽ đỏ mặt, xe bánh bao trong tay cô.
"Lời như thế, đừng bảo với em là điều hiển nhiên đấy nhé?" Bị chiêu ngọt như mật tấn công, may mà chuẩn bị kỹ cho tâm tư, không thì cô đã sớm ngất xỉu lúc ban nãy.
"Anh là người thích nói thắng." Anh nhíu mày, cho dù biết đây là lời tỏ tình không lãng mạn, nhưng chắc vẫn khắc sâu vào trái tim của cô.
"Làm sao anh không nói sớm một chút. . . . . . Hại em vẫn cho rằng anh. . . . . ." Cô dừng lại, "Dù sao trước kia em đã nghĩ, anh vì bất đắc dĩ mới kết hôn với em."
"Không khác là mấy." Nhưng anh lại gật đầu.
"Giang Tử Lâm!" Cô vung đồ ăn, hi vọng ông chồng của cô đừng quên đây là bữa ăn kiểu Tây, trên tay của cô đang cầm dao và nĩa.
"Vốn là anh không có hứng thú với chuyện đó, chưa nói đến chuyện đối tượng kết hôn lại là người giành chỗ đạu xe với anh." Giang Tử Lam giải thích rõ mọi chuyện, "Nếu không phải bởi vì anh hứng thú với người con gái kia, sao anh lại có thể bắt đầu một sai lầm bị giật điện. . . . . ."
Giật điện? “Lúc nào?” Hà Phồn Ngọc nghe được từ khóa chính, cđôi mắt lập tức tỏa sáng.
"Sau lúc hai chúng ta cãi nhau vì chỗ đậu xe, lúc đang chờ thang máy." Chỉ nhìn bóng hình cô phản chiếu qua gương thang máy, anh đã bị vẻ “ bề ngoài” làm cho mê hoặc.
Hà Phồn Ngọc chu miệng lên, đem bánh bao trong tay bỏ vào miệng. Cả đời cô cũng không quên ngày hôm đó, không cam lòng đi đến đấy xem mắt, lúc dừng xe tìm chỗ đậu lại cãi nhau với người ta, kết quả lúc chờ thang máy lại khiến cho cô nhận lấy một cuộc sống tốt đẹp sau này.
Có đánh chết cô cũng không nói, lúc ấy cô cũng có cảm giác nho nhỏ. . . . . .Thôi, là cảm giác giật điện lớn lớn.
"Lúc ấy liền thích em à?" Cô có chút đắc ý nhìn anh.
" Theo ý của anh là trước khi biết em là chủ xe BMW được hai phút." Anh thật sự không am hiểu lời ngon tiếng ngọt là gì.
Câu này coi như không nghe thấy, cô vui vẻ tiếp tục ăn bánh bao, uống sữa tươi, hai gò má ửng hồng, nhìn sao cũng thấy vui.
Giang Tử Lâm chỉ chú ý cái bánh bao trong tay cô, nghĩ ngợi cô gái này sao có thể ăn bánh bao chậm như vậy? Trên bàn còn một đống đồ ăn, cô không ăn món khác à?
"Mì này làm bánh ngon thật!" Cô lại xe một miếng, đưa tới bên miệng anh.
Giang Tử Lâm há miệng ăn, một lòng lại bất ổn.
Biết cô thích ăn bánh bao, anh đương nhiên dặn họ kèm nó theo với bữa ăn sáng, hơn nữa phát hiện nó đã nguội rồi, trọng điểm, cô gái quốc dân nhà anh mấy năm nữa mới uống hết cái ly sữa bên kia đây?
"No rồi, lúc nãy mới uống một ly dừa đầy, không ăn được nữa." Cô uống một hớp sữa rồi nói.
"Cái gì?" Giang Tử Lâm khẩn trương quát to lên, dọa cô giật mình.
"Làm gì đó? Thì không ăn được nữa, anh lớn tiếng như vậy làm gì?"
"Đây do anh đặc biệt dặn dò người ta chuẩn bị, sữa tươi chất lượng cao cấp, em như vậy thật lãng phí!" Anh nhíu mày, nhìn chằm chằm ly sữa bò kia.
"Là vậy?" Vậy cũng đâu nhất thiết kích động như vậy?
Hà Phồn Ngọc cầm ly lên, tận tâm uống hết nó. Chuẩn xác là rất ngon, chỉ là trong bụng của cô giờ đây chứa nhiều nước rồi, thật sự không uống được nữa.
Uống được nửa ly, cô lại để xuống, thấy thế lòng Giang Tử Lâm như lửa đốt, anh định giành cái ly, giúp cô uống vài ngụm.
Hà Phồn Ngọc sợ hãi kêu liên tục, Tử Lâm có chứng dị ứng, uống sữa tươi sẽ bị đau bụng ư!
"Anh làm chi á..., sữa có ngon cũng không thể như vậy, anh đâu uống được sữa tươi!" Cô lo lắng giành lại, "Hôm nay anh bị sao vậy? Ly sữa bò này có giá mấy vạn đấy à? Để ý nó làm gì thế?"
"Bảy trăm vạn!" Giang Tử Lâm tức giận rống to, " Đáng chết, nó có giá trị bảy trăm vạn đấy!"
"Hả?" Một ly sữa tươi giá trị bảy trăm vạn? Hà Phồn Ngọc không tin, cô nhíu mày nhìn anh chằm chằm, không hiểu bộ dạng nháo nhào của anh bây giờ là thể thống gì đây."Ly sữa này nhiều lắm cũng 70 vạn, anh khoa trương."
Cô lắc cái ly, lại mơ hồ nghe thấy âm thanh leng keng.
Hả? Cô nhìn vào trong ly sữa, chỉ thấy toàn sữa tươi trắng như tuyết, hồ nghi hạ mắt xuống, nhìn sâu vào đấy ly, chợt nhìn thấy có một cái vòng nhỏ nhỏ bên dưới đang chờ cô phát hiện.
Ồ! Hà Phồn Ngọc kinh nhạc nhìn Giang Tử Lâm một lát, vội vàng ngoan ngoãn uống sạch ly sữa, cuối cùng đổ chiếc nhẫn lấp lánh đnag nằm ở dưới đáy ly ra bàn
Một chiếc nhẫn kim cương 3 gra, nhẫn kết hôn của cô.
Ban đầu khi mới ký giấy thảo thuận ly hôn thì cô đa quăng chiếc nhẫn này đi, nhưng cuối cùng vẫn không bỏ được nó nên đi tìm trở về, cho đến khi bọn họ ly hôn được một tháng. Cô ôm chặt nỗi kỳ vọng anh sẽ quay trở lại và giải thích rõ với cô, giận mức trả lại nhẫn cho anh, mặc dù lập tức đã hối hận, nhưng không thể yếu thế mòi đến đòi anh lại chiếc.
Chiếc nhẫn này đối với bọn họ mà nói, nó có ý nghĩa to lớn vô cùng, Tử Lâm lại dùng nó tới cầu hôn cô lần nữa, vừa khiến cô vui trong ngọt ngào lại khiến cô vui trong hạnh phúc.
Hà Phồn Ngọc liếc anh một cái, có chút ngượng ngùng nở nụ cười, đem chiếc nhẫn ném vòa trong cốc nước lạnh, rửa sạch sữa.
"Anh ngốc thật à? Muốn lãng mạn còn làm thành ra như vậy." Cô vừa nói vừa cười nhìn anh.
"Anh làm soa biết biết buổi sáng em lại phát sốt, còn uống hết ly nươc dừa." Nếu là bình thường, Tiểu Ngọc có thể uống hết một ly rồi uống them một ly nữa.
Cho nên anh đã nghĩ kế hoạc này không thể che vào đâu dược, Tiểu Ngọc ăn bữa sáng cùng anh, sau đó phát hiện chiếc nhẫn, có lẽ sẽ khóc vì vui, có lẽ sẽ cảm động rơi lệ, có lẽ anh sẽ kích động mà đến ôm lấy cô. . . . . .
Ai! Kế hoạch biến hóa khôn lường thật!
Hà Phồn ngọc vớt chiếc nhẫn lên, đổ ly nước đi, sau đó đem chiếc nhẫn đưa cho Giang Tử Lâm.
"Hả?"
"Nghi thức không thể thiết." Cô ưu nhã nâng bàn tay mình lên.
"Không phỉa em đồng ý lời câu hôn anh rồi à?" Anh oán trách rồi phất táy một cái, ý bảo người phục vụ lui ra ngoài.
"Đó là hai chuyện khác nhau." Cô nâng má, mặt mong đợi nhìn anh.
Giang Tử Lâm không thể làm gì hơn là cầm lấy tay cô, đeo nhẫn vào.
"Xin em hãy gả cho anh, tiểu thư Hà Phồn Ngọc." Anh hôn lên mu bàn tay cô.
"Lại một lần nữa đâu?" Lần này cô nhạo báng chính mình. "Được."
"Chẳng qua anh đang nghĩ chúng ta nên ký một hợp đồng trước khi kết hôn." Giang Tử Lâm nghiêm túc mở miệng.
"Gì? Anh muốn ký một lần nữa?" Sắc mặt cô đột nhiên trắng xanh, "Anh còn muốn kiếm bạn gái bên ngoài?"
"Không phải cái đó..., em đần rồi hả?" Cũng đã đến mức này rồi, còn nghi ngờ anh?
"Vậy còn cần ký cái gì nữa?"
"Khụ, không cho nói một câu, đã ký giấy ly hôn rồi ném lên bàn ăn như vậy, cỏ nhà trốn đi; sau khi đeo nhẫn, không cho tháo xuống, lại càng không cho phép trả lại cho anh!"
". . . . . ." Thì ra anh ấy nhớ tới vụ ly hôn trước!"Vậy em đặt trên khay trà ở phòng khách được không?"
"Hà Phồn Ngọc không cho ly hôn nữa!"
Cô không giấu diếm mà cười khẽ, dùng sức gật đầu một cái, nhảy qua bàn gỗ nhỏ, trực tiếp nhào vào ngực Giang Tử Lâm.
Cô thật thích cái cảm giác khi ôm thế này, có lúc cô sẽ tự sinh ra một loaitj cảm giác, chỉ cần cả đời được che chở như vậy, cái gì cô cũng không cần.
Chỉ là, bản thân cô cả đời này đều không làm được rồi.
Hà Phồn Ngọc ôm anh thật chặt, tựa vào lên vai anh âm thầm rơi nước mắt, đợi lát nữa cô sẽ giải thích rằng mình vui quá mà khóc.
Cô thề, Cô bảo đảm, tuyệt đối sẽ không bao giờ ly hôn với Giang Tử lần nữa!
Bởi vì một lần này, bọn họ muốn cưới cũng không được.
Hết chuơng 7.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT