“Trò chơi đã bắt đầu…thời gian đang đếm ngược

Ai sẽ thắng,ai sẽ thua…

Người đến trước hay kẻ tới sau sẽ giành được trái tim của công chúa?

Love game begin…………

Round 1

Sáng sớm đẹp trời,hoa nở chim hót,ánh nắng sáng bừng hạnh phúc và nó đang trong tình trạng phởn toàn diện,lướt trên cái ván trượt iu dấu mặt vác lên trời không thấy Tổ quốc đâu cả tất cả chỉ vì sáng nay nó thoát được sự hộ tống đi học của Vương Bảo Quân đó,thấy hắn bảo đâu sáng nay hắn có việc gì đó,hô hô,ai quan tâm chứ,hắn cứ chịu khó có việc vậy là tốt,cuối cùng thì sau n+m lần thành tâm cầu khấn và cả than thở cuối cùng Chúa cũng chịu lắng nghe nó một lần...cuộc đời nó mới hạnh phúc làm sao,tươi sáng làm sao...

Đang dạt dào cảm xúc đến nỗi sắp thành lời ca đến nơi rồi(đây gọi là tức cảnh nên ca hay xuất khẩu thành ca ạ. Và lưu ý yêu cầu mọi người tránh xa 5m hoặc nút tai thật chặt trước khi thưởng thức giọng ca thiên phú của đại tiểu thư nhà ta) thì bỗng nhiên tai nó bắt sóng được những âm thanh vô cùng thú vị và thánh thót làm tâm trạng của nó đang lơ lửng trên 9 tầng mây lập tức hạ cánh không thương tiếc xuống vực

-abc!@#$%^&*xyz,lần sau đừng động đến ông mày nghe chưa con

-Có ngon thì mày lại đây.

Ế,đánh nhau kìa,vui chưa,mà đã vui thì không thể nào bỏ qua được,và thế là nó tạm thời gạt cái sự xuất khẩu thành ca của mình sang một bên và lon ton đi về phía tiếng nói(nản toàn tập)...5’ sau nó đã chiễm chệ trên một bức tường với góc quay khá ổn nhìn thẳng về phía hai tên khỉ đột đang lăn xả vào nhau như đấu vật hay như theo liên tưởng của nó thì là hội chọi trâu hay đấu bò gì đó mà nó thấy trên ti vi(t.g cũng không biết),nó như nhớ ra gì đấy,tự đập tay vào đầu rồi lôi từ ba lô ra...xin đính chính là không phải điện thoại hay máy ảnh đâu ạ mà là...là...một chai sting dâu và một gói bim bim to bự(tâm hồn ăn uống sâu đậm,thông cảm) sau đó hồn nhiên vừa xem vừa ăn như đang xem phim hành động ngoài rạp...

...Trên chiếc Audi Q7 Nhật Huy lơ đãng nhìn cảnh vật bên ngoài và một bóng người quen quen lướt qua mặt cậu,phải,chính là cô nàng đó,không nhầm được,cậu hét:

-Dừng xe.

Tên tài xế giật mình vội vàng phanh gấp,cậu ra khỏi xe và đi về phía nó...5s sau thì cậu đang cười sằng sặc như một thằng dở hơi ở giữa bể bơi,đây chính ví dụ điển hình cho bạn nào muốn dạy em của mình cách phân biệt một người bình thường và một tên dở hơi,tránh xa những kẻ đang đứng giữa đường mà cười lăn lộn như đang ở trong nhà thương điên trong khi xung quang không có gì đáng cười. Và đây chính là nguyên nhân của cái sự cười như động kinh kia,đó là nó đang ở tình trạng mồm tu sting,tay cầm gói bim bim đưa ra đằng trước,phồng mồm trợn má,chân đạp vào tường-một tư thế vô cùng đáng yêu với một số người nhưng lại vô cùng đáng sợ với phần còn lại của thế giới và vô phúc Nhật Huy lại thuộc thiểu số mới đau chứ.Cậu cố nín cười đi về phía nó...

-Này,làm gì đấy?-cậu lên tiếng

Mắt nó vẫn khôn rời khỏi màn xiếc thú đang tới hôi gay cấn,vẫy vẫy tay

-Ngồi đi,ngồi đi,đang hay

Cậu nhìn theo ánh mắt của nó và chợt hiểu tại sao nó lại xúc động như thế

-Áo đen cố lên-nó cổ vũ

-Bạn cậu à?-cậu tò mò

-Không.

Tên áo trắng bỗng lên gối tên áo đen một phát...

-Tên đó thua rồi-cậu bình phẩm

-Còn lâu-nó phồng mồm,quay ra tên kia-dậy đi chứ đồ đần(may nói nhỏ nên hai tên kia không nghe thấy)

-Thằng áo trắng sẽ thắng.

-Mơ đi,áo đen chứ

-Cá không?-cậu cười

-Ai sợ ai.

15’ sau...tên áo trắng gục

OH YEAH! Hôm nay yêu đời quá,Chúa ơi con Người lắm lắm

-THẮNG RỒI-nó hét

Rồi nó nhảy xuống và bắt đầu bộc lộ sự phởn không giới hạn cuả mình,nó nhảy một tràng từ hip hop,popping rồi tới bài một con vịt và chơi luôn cả dân ca nhạc cổ truyền không thiếu thể loại nào,nói một cách đơn giản đó là vũ điệu Châu Quì đóng cộp má made in Trần Bảo Anh có 1-0-2 ở mọi thời đại

Nhật Huy nhìn nó mà cười khùng khục,sau khi cơn xuc động đã qua đi,nó bỗng quay ra cậu và hết sức hồn nhiên:

-Cậu ngồi đây hồi nào thế?

-...-biết nói gì đây,ngả bổ chửng rồi còn đâu

- Hờ hờ-cười đểu-cậu thua rồi,tính thế nào đây?

-Hết giờ tôi mời cậu đi ăn nhé,coi như chịu phạt luôn,được không?

Ô hô,ăn ấy hả?Đương nhiên là được rồi,tên này cũng thông minh ghê(đúng là chết vì ăn)

-Ok liền-phát ngôn nhanh csau chưa đầy 1s suy nghĩ

-Được,vậy tan học tôi đợi cậu

Oái học,thôi rồi,thôi rồi,muôn rồi,chết cha con rồi ,đến muộn là chết không có chỗ chôn với bà giam thị ngay..nó cuống cuồng vơ vội cái ba lô định phóng đi thì bị cậu giật lại

-Làm gì mà như động đất ấy thế?-cậu ngạc nhiên]

-Cậu bị ngơ hả,muôn học rồi đấy,vào muôn là bà giám thị xé xác ra làm nộm đấy-nó nói rồi đưa tay lên cổ làm dấu hiệu cắt cổ

-Bình tĩnh đi,không muộn đâu mà lo

-???????

-Tôi đưa cậu đi,đảm bảo không muộn

Nói xong cậu lôi nó lên xe và chiếc xe lao đi

Reng....reng....reng...

Tiếng chuông vào lớp vang lên đúng lúc nó chạm được cái cặp vào cài bàn iu dầu,ôi bàn ơi tao yêu mày biết bao.

Tích tắc...tích tắc...tích tắc... thời gian bò đi một cách chậm chạp,cộng với tiếng bà giáo giảng đều đều như tụng kinh từ từ đưa nó vào giac ngủ...đang ngon giấc thì bỗng

-TRẦN BẢO ANH

-Ớ dạ thưa cô-phản ứng không điều kiện,lập tức đứng phắt dậy,mắt mở to đến sắp rớt ra ngoài

Nhưng nhìn quanh lớp,ủa,bục giảng trống trơn,bàn ghế cũng sạch trơn, cô đâu,bọn bạn đâu rồi,sao lớp vắng teo vậy nè,chả nhẽ lại gặp ma.ban ngày ban mặt ma ở đâu ra chứ

-Cô đi lâu rồi bà nội-tiếng chua loét của con Ngân thu hút nó

Nó nhìn con bạn,vươn vai dài rốn rồi ngáp to một cái

-Tiết mầy rồi mày?

-Hết giờ lâu rồi,tao để quên vở quay lại laayys thì thấy mày nằm đây,định ngủ lại đây luôn à?

-...

Nó thu dọn sách vở vác ba lô ra ngoài,tới sân trường thì đập vào mắt nó là con BMW X6 của tên đó

-Sao em ra muộn thế?-hắn hỏi

-....-á khẩu rồi

-Sao thế?

-Không phải hôm nay anh không lên trường sao?-mãi nó mới nặn ra được một câu cho ra hồn.

-Ừ không đi học nhưng vẫn phải đưa em về chứ.-cười toả nắng.

Đồ...đồ...ai cần anh tốt vậy chứ,đừng có tỏ ra tử tế một cách bât thường như thế,tổn thọ chết tôi rồi,hại thần kinh lắm đấy.

-Thế...thế hả,nhưng tôi tưởng anh không tới nên có kế hoạch đi chơi với bạn rồi-không hiểu sao nó không muốn để Bảo Quân biết vụ với Nhật Huy,mà nó cũng có nói dối đâu,hắn đúng là bạn nó mà(đây gọi là nói một nửa sự thật đấy)

-Vậy sao?-câu có chút nghi ngờ-vậy thì em chơi vui nhé

Nói xong cậu vòa xe đi,nó nhìn theo có chút hối lỗi,dù sao hăn cũng mất công đên tận trường đón nó.

Ọt...ot....-ông anh ruột iu dấu lại biểu tình rồi,xin lỗi nhé Bảo Quân,nhưng làm gì thì làm tôi cũng phải bảo vệ lợi ích của cái dạ dày trước tiên-nó lẩm bẩm

Nó xôc lại ba lô rồi đi lại chỗ Nhật Huy đang đợi

Cậu dẫn nó tới một nhà hàng Pháp...

-Hôm nay tôi khao cậu muốn ăn gì cứ thoải mái

Nghe thấy thế mắt nó lập tức sáng như nhìn thấy kim cương hi vọng

-Thế thì tôi không khách khí nhá,chị ơi cho em một bittet,một spagheti,...-nó goi một lúc 7 món trong sự kinh hồn của chị phục vụ và Nhật Huy.

-Không phải tôi tiếc tiên nhưng cậu có ăn được hết không?

-Đừng coi thường nhau thế nhá-nó kênh mặt lên

Thức ăn được đem ra và nó bắt đầu chiến đấu-hệ quả tất yếu là thêm một kẻ nể trình độ ăn uống của nó sát đất.

...Cùng luac đó...

Mấy chị phục vụ bắt đầu xì xào ban tán về vị khách mới bước vào,cậu nở nụ cười lười nhác quen thuộc mà vẫn quyến rũ chết người với cái liếc mắt đưa tình cảu chị phục vụ và bingo đó chính là Vương Bảo Quân

Bỗng cậu quay góc nìn một góc 45độ và thu ngay vòa mắt 1 à không 2 khuôn mặt quen thuộc,thì ra đây là kế hoạch đi chơi với bạn của cô nàng à? Đã thế lại còn cười rõ tươi với tên kia chứ.Tự nhiên cậu thấy tức,quay lại chiếc BMW của mình cậu rút di động và bấm số

-A nô-hệ quả của sựu vừa ăn vừa nói

-Chơi vui không?-câu cất giọng đều đều

-Anh...ặc...ặc...n...ước-nghẹn rồi,khổ thân

-Tôi cho em 3’ để rời khỏi cái bàn đó và đi ra nhà xe gặp tôi nếu không...

-Thì sao?-nó bực mình

-Ngay ngày mai đám cưới cảu tôi và em sé được tổ chức-nói xong cậu ngắt điên thoại,trên môi nở nụ cười nhẹ

Còn nhân vật nữ chính thì tây đang cầm cái điên thoại,hết sức kiềm chế để không hét lên VƯƠNG BẢO QUÂN TA CĂM THÙ MI.MI ĐI CHẾT ĐI CHO TA NHỜ

Sau đó dù trong lòng phản đối dữ dộ thì nó vẫn phải từ biệt bittet.spagheti để đi trình diện tên kia,nó lưu luyến nhìn một bàn thức ăn chưa giả quyết xong,nhìn mà nó thấy cục tức mang tên Vọng Bảo Quân trồi lên tận họng cùng với sự tiếc nuối khôn cùng với bàn thức ăn,trời đánh còn tránh miếng ăn thế mà tên này cứ nhằm lúc nó ăn mà gây sự,được lăm cái đồ sao chổi,thù này mà ta không trả ta thề ta sé không chơi PS nữa

...Nó vừa đi vừa rủa hắn cho tới khi nhận thây chiếc BMW đã ở trước mặt mình.Nó trưng ra khuôn mặt nhin cực kì hinh sự và bất hợp tác,và tất nhiên câu cũng chả để ý tới điều đó,cứ thế lái xe đi

...Trên xe...

-Vậy ra em có kế hoạch đi ăn cùng hắn hả?

-....-khinh không thèm nói

--Sao không nói gì?

-Chả có gi để nói

Đến đây cậu bỗng thắng gấp xe,làm nó ngã dúi về phía trước...

-Này,anh điên hả?-nó gắt

-Ra ngoài đi-giọng cậu trầm

Nó ra ngoài và nhận ra trước mặt mình là một đôngc cỏ rất đẹp,cả một vạt trời nhuốm một màu đỏ ối của hoàng hôn.Cậu đứng tực người vào xe,nó đứng bên cạnh

-Sao không nói với tôi?-cậu hổi

-Tôi có nói mà,chả lẽ hắn không phải là bạn tôi.

-Tôi không thích em đi với hắn

-Thì anh cũng phải để tôi kiếm bạn trai chứ,tôi mà ế thì anh chết với tôi-nửa đùa nửa thật

-Yên tâm,em mà ế tôi sẽ lấy em

-Ý tưởng hay chưa kìa,mối quan hệ của chúng ta chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi thôi mà,và nh đâu phải bạn trai tôi-tự nhiên nó thấy lòng mình nhói đau

-Tất nhiên tôi không phải bạn trai em rồi,vì tôi là người yêu của em mà

Chả phỉa hai từ đó đồng nghĩa sao?nó chưa kịp phản ứng hay bật lại thì cậu đã khóa môi nó.

Đang đoan cao trào bỗng cai bụng nó sôi ùng ục

-HAHHAHA

-Ai bảo anh lôi tôi đi lúc tôi đang ăn chứ-nó ngượng,đỏ mặt-tôi chưa ăn no mà-lại nhớ đến bittet,spagheti mà thèm dỏ dãi

-Thì bây giờ tôi đền nhé

-Thật nhé?-mắt như đèn pha ô tô

-Ừ

Ôi bánh mì,pizza,bittet,các tình yêu ơi đợi nhé,ta tới đây

Măt nó lại tươi như lhoa khiến cho cậu chỉ con biết lắc đầu bỏ cuộc

Round 1 over

Bảo Quân 1-Nhật Huy 0

Round 2 Start

Mấy hôm sau,ngày nào nó cũng bị Bảo Quân kè kè bên cạnh hầu như 24/24,không thở nổi,nhìn thấy tên nào lớ xớ xung quanh nó là hắn lườm cho cháy mặt.Nản đời chưa,và tất nhiên dù không vuivẻ gì thì nó vẫn phải chấp nhận sự thạt đau lòng rằng hắn đang kèm nó như kèm người yêu thật sự của hắn,minh chứng rõ ràng nhất cho việc ấy là ngya bây giờ và ngay lúc này đây,nó đang phải ôm cái cặp to như con gấu bông ở nhà của nó đi tìm hắn.Không hiểu tên đó làm cái gì mà bùng học cả buổi,hết giờ thì nó nhận được cái của nợ này từ thằng bạn của hắn cùng lời nhắn nhủ

-Em cầm cặp cho Quân nhá,nó không lên lớp

Tốt đẹp chưa,giờ thì nó lại kiêm luôn osin của hắn nữa,mà cặp hắn có cái gì vừa to vừa nặng vậy chứ,tên sao chổi,có đi dâu thì cũng phải cầm điện thoại theo chứ,vứt luôn trong cặp thì biết đường nào mà tìm. Đang bực mình vừa tha lôi cái cặp to như bao tải vừa đi lên sân thượng,cửa khép hờ,lạnhỉ bình thường cửa sân thượng lúc nào chả đóng,sao hôm nay lại mở vậy, đẩy cánh cửa ra và nụ cười trên môi nó tắt lịm

Hắn…phải…chính là hắn…hắn…hắn đang hôn say đắm cô nàng…uhm…ai nhỉ…à…Mai Khôi(bạn nào quên cô nàng này là ai mời đọc lại chương 4).Vậy ra đây là lí do hắn không lên lớp à,mỉa mai thật,hắn thì vui vẻ với bồ ở đây trong khi nó thì vất vả đi tìm hắn,nó tự thấy mình sao mà giống con ngu thế,tự nhiên nó thấy bực,rất bực mà chẳng hiểu lí do,nó chỉ muốn xông vào mà tống thẳng vào mặt hắn một cải tát,cái cặp bỗng nhiên rơi xuống cái Phịch

Hai con người kia quay lại,6 con mắt nhìn nhau chằm chằm,Mai Khôi nhìn nó vẻ đắc ý pha chút bực mình vì bị làm phiền, ô ta còn cố ý nép sát mình vào ngực hắn chứ,lố bịch,Bảo Quân nhìn nó ánh mắt có tia khiêu khích,thích thú và dĩ nhiên là không một chút hối lỗi,tay hắn còn dính chặt trên eo của Mai Khôi chứ,tính chơi nó à?

Còn nó nhìn hai người bằng ánh mắt vô cùng khó hiều,lạnh tanh và vô cảm,rồi nó mỉm cười,bình thản

-Xin lỗi đã làm phiền,Bảo Quân,cặp của anh này,bạn anh nhờ tôi mang lên cho anh.

Nói rồi nó quay ngưòi đi thẳng để lại hai người đang nhìn theo với tâm trạng khác nhau,một kẻ thì tức lộn ruột vì không chọ tức được nó,còm im,một kẻ bây giờ đã có chút hối lỗi vì hành vi của mình và hơi ngạc nhiên trước phản ứng của nó

Quay lại với nó,sau khi cố giữ bình tĩnh ra khỏi sân thượng,nó đi thẳng ra cateen,vừa đi vừa lẩm bẩm:

-Tại sao lại khó chịu như thế chứ,chả lẽ do đói sắp chết đến nơi rồi

Nó chạy vào cateen và bắt đầu chiến đấu với đống bim bim rồi thì khoai tây chiên đầy bàn, đã ăn hết tới 6 cái bánh mì rồi tâm trạng có đỡ hơn chút nhưng vẫn bực mình,bức xúc quá, đang chinh chiến cái bành mì thứ 8 thì bỗng nhiên có người vỗ vai nó:

-Ai…ấy(Ai đấy?)

À…tên Nhật Huy

-Làm sao mà ăn nhiều thế?-hắn nhìn đống vỏ trên bàn nó ngạc nhiên

-Đang bực

-Bực nên ăn thả phanh hả?

-Uh.

-Sao mà bực

-Chả biết được

Bỗng nhiên trời bắt đầu đổ mưa,nó ngừng ăn,nhìn bầu trắng xoá một cách chăm chú rồi cười toe quay ra tên kia

-Này,anh đưa tôi đến một nơi được không?

-Được, đi đâu

Rồi hai người đi ra con Audi Q7…. 20’ sau…

Hai người đang đứng trước một phòng tập nhảy,nó vặn mở nhạc

Những âm thanh rộn rã của bản On the Floor vang lên,nó bắt đầu nhảy và nhảy,những bước nhảy của nó cuốn theo vũ điệu sôi động của bản nhạc,phải nói là nó nhảy khá đẹp,cũng phải thôi,nó học nhảy từ nhỏ,nhưng ít người được nhìn nó nhảy vì nó chỉ nhảy lúc bực mình thôi,và chả mấy khi nó bực cả,nó nhảy mà không nhìn tên bên cạnh mình đang há hốc mồm ra mà nhìn,hình ảnh của nó lúc nhảy rất lạ,khác hẳn với vẻ lơ ngơ thường ngày,nó mạnh mẽ và đầy quyến rũ trong những bước nhảy.Bản nhạc kết thúc,nó ngồi luôn xuống sàn nhảy

-Ahhhh…sảng khoái thật-nó lên tiếng

Bây giờ thì nói xem ai làm cậu khó chịu thế?-hắn lên tiếng

Nó nhìn ra ngoài trời,vẻ trầm ngâm

-Chả vì sao cả,tự nhiên thấy khó chịu thôi…-giọng nó nhỏ dần chỉ mình nó nghe được-hơn nữa cũng đâu có quyền gì để bực đâu

Ngoài trời vẫn mưa tầm tã

-Này,cậu thích tắm mưa không?-nó hỏi

-Hả?

Nó chạy ra ngoài và đứng giữa màn mưa trắng xoá,mưa làm hình ảnh nó nhạt nhoà và mỏng manh tới kì lạ làm ai đó đau lòng,mưa ướt đẫm người nó cuốn đi mọi buồn phiền,nó hét

-Này,làm thế nào để sút tung mồm một kẻ cao hơn mình một cái đầu hả?

-Thì cứ sút thôi-cậu đứng nhìn nó và bình thản

-Được,tôi không đủ cao để sút hắn nhưng tôi sẽ cho hắn ăn củ đậu bay…

Rồi nó cười,tiếng cười hoà tan cùng tiếng mưa có gì đó thật chua xót…

-Ném thẳng vào đầu đấy, đảm bảo chết không kịp ngáp luôn-cậu tiếp

-Oh,thank you.

Nó cứ đứng dầm mưa còn Nhật Huy thì đứng nhìn nó,tạnh mưa,mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp lên con mèo ướt đang run lập cập là nó.

-Thôi,hết mưa rồi,về thôi-cậu lấy cái khoác cho nó rồi lôi nó lên xe

Dầm mưa lâu với nhảy mệt mỏi,nó chìm vào giấc ngủ nhanh chóng trong cái ấm áp và hương thơm man mát của Nhật Huy,cậu nhìn nó ngủ cười,trông cô nàng ngủ hay thật,má phồng lên,hơi cười

Lúc sau,tại nhà nó,may mà hôm trước đã điều tra trước rồi

Dừng xe,cậu lay nó

-Này,dậy đi-cậu lay nó

-….

-DẬY ĐI.

-…uhm…-nó xoay người rồi ngủ tiếp

Hết cách cậu đành bế nó xuống,trước mặt cậu là cái BMW X6n quen thuộc của ai đó,Bảo Quân nhìn chằm chằm vào nó đang được hắn bế

-Cô ấy bị sao vậy?-cậu hỏi

-Sốt do dầm mưa thôi, đang ngủ

-Cảm ơn cậu đưa cô ấy về,bây giờ để tôi-cậu nói và đưa tay đón lấy nó

-…-Nhật Huy chần chừ

Cuối cùng cậu cũng phải nhường nó cho Bảo Quân,dù gì hắn cũng là người yêu của nó nhưng sẽ không lâu nữa đâu.Nhìn chiếc Audi Q7 phóng đi trong tiếc nuối,Bảo Quân tìm chìa khoá trong cặp sách của nó rồi đưa nó vào nhà

Lần thứ hai vào nhà nó,cậu thả nó lên cái giường to,cả nhà nó được trang trí theo phong cách Châu Âun hiện đại với tông màu xám là chính,trong nhà nó thoang thoảng mùi hoa oải hương như chính người nó(nể thật qua tay mấy anh chàng mà chị vẫn ngủ đuợc,siêu nhân), đang ngắm nghía ngôi nhà,nó tỉnh dậy:

-ơ…ưm…-nó vươn vai ngồi dậy

Hic,sao đâu đầu vậy chứ

Lúc này cậu mới nhận ra nó đang mặc cái áo khoác của tên kia,bỗng nhiên cậu bực mình

-Này,anh làm gì ở nhà tôi thế?-nó hỏi-và sao tôi lại ở nhà

Theo cái trí nhớ nông cạn của nó là no ngủ quên trên xe Nhật Huy mà,vậy tại sao bây giờ nó lại ở trong nhà nó cùng với hắn được

-Thế sao em lại đi với hắn-Bảo Quân trả lời câu hỏi của nó bằng một câu hỏi khác

-Đi hóng mưa thôi-nó bình thản

-Chuyện lúc sáng….xin lỗi

Sau khi nó đi cậu mới hối hận vì mình đùa hơi quá, định thử xem khi ghen nó như thế nào,ai ngờ nó lại phản ứng theo kiểu không quan tam không phải việc của ta như vanhSau đó,cậu đi tìm nó nhưng không thấy đâu nên đành đứng đợi trước nhà nó,cuối cùng lại nhìn thấy nó trong tay tên con trai khác,nghĩ đến mà chỉ muốn cho tên kia một đấm

Nói lại chuyện đó là nó lại nhoi nhói nhưng nó bình thản

-Không việc gì phải xin lỗi,mối quan hệ của chúng ta từ đầu là hợp tác đôi bên cùng cơ lợi mà,tôi không can thiệp vào cuộc sống riêng của anh,anh có bạn gái cũng là thường thôi nhưng lần sau nhớ thông bảo cho tôi để tôi con biết đường ứng phó.

Gì chứ, hợp tác đôi bên dùng có lợi à,cũng phải nhưng sao lại đau tim vậy chứ

-Sẽ không có lần sau đâu-cậu nhìn ra ngoài trời và nói

-Hả

-Mà em đó, đã đóng người yêu tôi, đáng nhẽ lúc đấy phải nhảy vào đánh ghen hay tát cho tôi hay cô nàng kia một cái chứng tỏ bản lĩnh chứ,sao lại bỏ đi thế

Nó cười,nó có tư cách gì mà đánh ghen chứ,cậu thật sự coi nó là người yêu sao

-tát xong thì anh cho tôi lên thiên đường à? Mà đừng tưởng vụ này thế là xong,lần sau anh phải bao tôi ăn coi như đền đấy-nó đe doạ

-…

-Yên tâm đi,lần sau còn để tôi thấy anh lăng nhăng là cắt luôn đấy,cho tuyệt tự tuyệt tôn luôn.-nó phẩy tay

-Giỏi nhỉ?-cậu nheo mắt

-Là anh đưa tôi về sao?-nó hỏi

-Không,là giật em từ tay tên kia trứơc cửa nhà em,sao em dám ngủ trên tay hắn ha?

-Sao anh dám hôn cô ta?

-Tôi khác

-Khác gì,tôi không phải là con búp bê để anh chơi chán thì vứt, đừng nghĩ ai cũng như luc chân dài não phẳng xung quanh anh-nó nói cho bớt sự bực tức đang bùng nổ,nó cũng chẳng hiểu sao nó lại thế nữa

-Em có 3s để rút kại câu nói đó-cậu lạnh giọng

Nó rùng mình,hắn bực rồi nguy hiểm quá

-Thôi,tôi buồn ngủ rồì-nói thật nghĩ đến Mai Khôi là thấy khó chịu,cảm giác như bị phản bội ấy,nó ghét cái cảm giác này,thật sự rất ghét,nó cần yên tĩnh để bình tĩnh lại,không chắc tí nữa nó đi tìm Bảo Quân mà tỏ tình mất.haizzzzz

Nó nằm xuống và trùm chăn,Bảo Quân nhìn nó thở dài rồi đi ra,dỗi rồi,con gái vẫn là con gái,cố nén giận không chấp con gái(t.g lỗi của anh mà em không bênh anh đâu)

Nó nằm trong chăn mà ngủ không nổi,sao tim lại khó chịu thế này chứ,bộ bệnh rồi sao,phải đi khám mất thôi

ĐỒ SAO CHỔI VƯƠNG BẢO QUÂN,TẠI ANH MÀ ĐẾN TIM TÔI CŨNG CÓ VẤN ĐỀ RỒI ĐÂY NÀY,TÔI THÙ ANH

Ọt ọt lại đói rồi huhu

Đi ăn thôi

Oé sao áo nó hôm nay to thế nhỉ,lại còn có mùi lạ nữa

Nhìn xuống

Haizzz,mặcluôn áo tên kia về rồi,khổ thân

Thôi để mai ta trả nhế tình yêu

….Cùng lúc tại nhà Nhật Huy….

Cậu nhìn lơ đãng ra ngoài trời cảm giác quanh mình vẫn có mùi hoa oải hương thoang thoảng,hình ảnh nó trong màn mưa cứ bám lấy tâm trí cậu

Phải đẩy nhanh kế hoạch thôi,không để tên kia nẫng tay trên mất bảo bối của cậu được

Round 2 End

Bảo Quân 0-Nhật Huy 1

Round 3 begin

Round 3 let’s go

Tỉ số hiện tại Bảo Quân 1-Nhật Huy 1

Hoà

Một ngày mới bắt đầu…với nhiều điều bất ngờ mới

Sáng hôm sau,như thường lệ thì nó được kèm tới lớp một cách vô cùng kĩ lưỡng,chả hiểu sao hôm nay tự nhiên tên *** tài(tức Bảo Quân ạ) ấy lại mãi chả thấy mặt mũi đâu, đang ngồi vêu mõm đợi tên ******* đó thì bỗng nhiên một cái xe phóng tới đỗ xịch lại trước mặt nó, đương nhiên nếu đấy là con BMW X6 như mọi ngày thì chả nói làm gì,hay thậm chí là con Audi Q7 thì cũng không đến mức làm nó rớt luôn miếng bánh đang cắn dở ra ngoài như thế này,con xe trước mặt nó nhìn cực kì quen,vô cùng quen,quen tới mức làm nó phát sợ,con Ferrari F430 màu đỏ,cái xe đó có cháy thành tro nó cũng vẫn nhận,thực ra cũng không chắc có nhận ra được không,và tất nhiên là cả cái tên đang lái nó nữa,nó lùi dần lùi dần một cách vô điều kiện nhưng nó vừa lùi được 5 bước thì tên lái cái xe đó bước ra,giày b-boy converest check,quần bò DG mốt mới,ok,áo khoác da,lứot qua cổ lên tới đầu,mái tóc màu ánh kim đặc trưng,bùm,thế là cái hi vọnh mong manh của nó đã bị dập tắt không thương tiếc, đúng là hắn,không thay đổi gì hết,tên mắc dịch,sao lại quay về đúng lúc này chứ…nó đứng trân trân nhìn tên đó đến nỗi quên cả chạy,còn hắn bỏ cái kính râm sành điệu xuống,nhìn nó, đoi mắt hổ phách ánh lên trong nắng sớm,hắn nhìn nó,miệng khẽ nhếch lên

-Long time no see,darling!-hắn hồn nhiên ôm nó còn nó vẫn đang lồi mắt ra nhìn, đứn phỗng như robốt hết pin,và não thì tê liệt cục bộ ý quên toàn bộ

-…

-Em có vẻ không vui khi gặp lại tôi nhỉ-hắn tựa cằm vào vai nó

Mũi là cơ quan thính nhạy nhất của nó và đó cũng là cơ quan hoạt động trở lại đầu tiên sau tình trạng treo kéo dài,vẫn thế,mùi quen thuộc với nó từ 3 năm trước,nó đã mong đợi biết bao được ngửi lại cái mùi này lần nữa,tim nó bắt đầu đập nhanh hơn bình thường rồi,chết thật.nó định đẩy hắn ra thì một cánh tay khác nhanh hơn,giật nó ra ngoài,và nó rới vào một vòng tay khác,mùi bạc hà mát lạnh,Vương Bảo Quân

-Xin lỗi em,tôi tới trễ. Đây là ai vậy-cậu hỏi nó mà nhìn tên kia chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn

Chúa ơi,con muốn hỏi Người một câu,Người có cần nhất thiết lúc nào cũng phải để tên đó,sớm không đến,muộn không tới mà cứ nhằm đúng lúc con mong hắn đừng xuất hiện là hắn thò cái bản mặt khó ưa của hắn ra như vậy không?(Chị hỏi Chúa làm gì,hỏi t.g đây này và cậu trả lời là đến sớm không bằng đến đúng lúc,khửa khửa)

Lắc đầu ngao ngán,nó chưa kịp mở mồm thì tên kia đã tự sướng,tiền trảm hậu tấu

-Hey,tôi là Phan Anh Tuấn,bạn trai của Bảo Anh

Ngất tại trận,shock toàn tập,sao nó toàn quen mấy tên phát ngôn chết người vậy trời.Nó há hốc mồm nhìn hắn,không thốt lên lời,chơi hiểm thật,lực nắm của Bảo Quân ở cổ tay nó đã tăng một chút.

-Thế sao,còn tôi là người yêu của cô ấy đấy-cậu nói rồi kéo sát người nó vào cậu

-Ồ thế thì từ nay chúng ta là tình địch rồi-hắn buông một câu bình thản,rồi quay ra nó

-Em xinh lên nhiều đấy, đừng quên em vẫn còn nợ tôi đấy-rồi hắn trèo lên xe,chốt lại một câu-bye bye darling-rồi chạy thẳng.

Nó sợ sệt ngước nhìn Bảo Quân đơi núi lửa phun trào,cậu liếc nó một cái sắc lẻm, đẩy nó vào xe và phán một câu rụng rời chân tay

-Em có nhiều thứ để giải thích đấy

Thôi,xong.Chúa ơi,con về với Người đây.

….o0o…

3 năm trước,tại Anh

-Á.. á…á…Tránh ra chết bây giờ

3s sau

-Oạch và choang-một tiếng kêu vô cùng hay ho vang lên và một cái bình vỡ tan tành,hay ghê chưa

Đây là hậu quả nó gây ra khi lần đầu tiên nó trượt ván ạ và cái hậu quả ấy vẫn ám nó tận bây giờ,quay lại chuyên môn nào

MỘt tên có quả đầu bạch kim,dạ vâng chính là cái tên mà mở mồm ra là gọi nó là darling đấy ạ.

-Cậu…làm vỡ đồ của tôi rồi-tên đó gằn từng tiếng

-Xin lỗi-nó lí nhí

-Bây giờ tính sao đây, đồ cổ đó(chém thôi, đò cổ hàng thùng,100k/3cái,ngoài chợ bán đầy).

-…

-Ngẩng lên xem nào-hăn nói

Nó nhìn lên,và chưa đầy 1s sau hắn đã thay đổi quyết định,nhìn nó

-Cậu đền không nôi chứ gì?

Gật gật

-Thế dùng người đền đi

-What?-mắt trợn tròn,con người ngây thơ,thông cảm

-Làm người yêu tôi đi.

Đơ như con bò giữa rừng mơ

-Không thì đền đi-hắn chìa tay

ĐỒ đểu,1s…2s…3s…

-Ok.

Hắn cười,chưa kịp nói thêm câu gì thì,nó có điện thoại, ậm ừ vài câu

-Sorry,tôi phải đi đây-chạy thẳng

Hắn nhìn theo,lẩm bẩm

-Từ bây giờ em là bạn gái của tôi đó

Ngoài ra chap này còn bật mí thêm về thân phận của Hoàng Nhật Huy cho bạn nào thấy tò mò,cuộc chơi nay có thêm một player nữa nhưng vưong miện chỉ có 1,nhân vật mới này có lợi thế gì hơn 2 người kia, …đợi chap đầy đủ sẽ biết…

Round 3 let’s go

Tỉ số hiện tại Bảo Quân 1-Nhật Huy 1

Hoà

Một ngày mới bắt đầu…với nhiều điều bất ngờ mới

Sáng hôm sau,như thường lệ thì nó được kèm tới lớp một cách vô cùng kĩ lưỡng,chả hiểu sao hôm nay tự nhiên tên *** tài(tức Bảo Quân ạ) ấy lại mãi chả thấy mặt mũi đâu, đang ngồi vêu mõm đợi tên ******* đó thì bỗng nhiên một cái xe phóng tới đỗ xịch lại trước mặt nó, đương nhiên nếu đấy là con BMW X6 như mọi ngày thì chả nói làm gì,hay thậm chí là con Audi Q7 thì cũng không đến mức làm nó rớt luôn miếng bánh đang cắn dở ra ngoài như thế này,con xe trước mặt nó nhìn cực kì quen,vô cùng quen,quen tới mức làm nó phát sợ,con Ferrari F430 màu đỏ,cái xe đó có cháy thành tro nó cũng vẫn nhận,thực ra cũng không chắc có nhận ra được không,và tất nhiên là cả cái tên đang lái nó nữa,nó lùi dần lùi dần một cách vô điều kiện nhưng nó vừa lùi được 5 bước thì tên lái cái xe đó bước ra,giày b-boy converest check,quần bò DG mốt mới,ok,áo khoác da,lứot qua cổ lên tới đầu,mái tóc màu ánh kim đặc trưng,bùm,thế là cái hi vọnh mong manh của nó đã bị dập tắt không thương tiếc, đúng là hắn,không thay đổi gì hết,tên mắc dịch,sao lại quay về đúng lúc này chứ…nó đứng trân trân nhìn tên đó đến nỗi quên cả chạy,còn hắn bỏ cái kính râm sành điệu xuống,nhìn nó, đoi mắt hổ phách ánh lên trong nắng sớm,hắn nhìn nó,miệng khẽ nhếch lên

-Long time no see,darling!-hắn hồn nhiên ôm nó còn nó vẫn đang lồi mắt ra nhìn, đứn phỗng như robốt hết pin,và não thì tê liệt cục bộ ý quên toàn bộ

-…

-Em có vẻ không vui khi gặp lại tôi nhỉ-hắn tựa cằm vào vai nó

Mũi là cơ quan thính nhạy nhất của nó và đó cũng là cơ quan hoạt động trở lại đầu tiên sau tình trạng treo kéo dài,vẫn thế,mùi quen thuộc với nó từ 3 năm trước,nó đã mong đợi biết bao được ngửi lại cái mùi này lần nữa,tim nó bắt đầu đập nhanh hơn bình thường rồi,chết thật.nó định đẩy hắn ra thì một cánh tay khác nhanh hơn,giật nó ra ngoài,và nó rới vào một vòng tay khác,mùi bạc hà mát lạnh,Vương Bảo Quân

-Xin lỗi em,tôi tới trễ. Đây là ai vậy-cậu hỏi nó mà nhìn tên kia chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn

Chúa ơi,con muốn hỏi Người một câu,Người có cần nhất thiết lúc nào cũng phải để tên đó,sớm không đến,muộn không tới mà cứ nhằm đúng lúc con mong hắn đừng xuất hiện là hắn thò cái bản mặt khó ưa của hắn ra như vậy không?(Chị hỏi Chúa làm gì,hỏi t.g đây này và cậu trả lời là đến sớm không bằng đến đúng lúc,khửa khửa)

Lắc đầu ngao ngán,nó chưa kịp mở mồm thì tên kia đã tự sướng,tiền trảm hậu tấu

-Hey,tôi là Phan Anh Tuấn,bạn trai của Bảo Anh

Ngất tại trận,shock toàn tập,sao nó toàn quen mấy tên phát ngôn chết người vậy trời.Nó há hốc mồm nhìn hắn,không thốt lên lời,chơi hiểm thật,lực nắm của Bảo Quân ở cổ tay nó đã tăng một chút.

-Thế sao,còn tôi là người yêu của cô ấy đấy-cậu nói rồi kéo sát người nó vào cậu

-Ồ thế thì từ nay chúng ta là tình địch rồi-hắn buông một câu bình thản,rồi quay ra nó

-Em xinh lên nhiều đấy, đừng quên em vẫn còn nợ tôi đấy-rồi hắn trèo lên xe,chốt lại một câu-bye bye darling-rồi chạy thẳng.

Nó sợ sệt ngước nhìn Bảo Quân đơi núi lửa phun trào,cậu liếc nó một cái sắc lẻm, đẩy nó vào xe và phán một câu rụng rời chân tay

-Em có nhiều thứ để giải thích đấy

Thôi,xong.Chúa ơi,con về với Người đây.

….o0o…

1 lúc sau,tại trường

Tình hình là nó đang ngồi nhìn Bảo Quán và hắn cũng nhìn nó chằm chằm,mặt đối mặt,không chớp mắt như chuẩn bị giết nhau đến nơi,4 mắt nhìn nhau hình viên đạn à quên viên kẹo chứ

1’ nhìn nhau

.

2’ vẫn đang nhìn

.

3’ tiếp tục nhìn

.

10’ im lặng quan sát

.

15’ chưa ai chịu thua

.

20’ nhìn,nhìn nữa,nhìn mãi

.

30’ thôi bỏ cuộc,chịu hết nổi rồi

.

-Thôi được rồi tôi bỏ cuộc,tôi thua,rốt cuộc anh muốn gì?-nó hết chịu nổi cái kiểu thi gan này rồi

Hắn nhếch mép:

-Được vậy em phải trả lời các câu hỏi của tôi,oke?

-…

-Tên đó là ai?

-Ai cơ?-giả ngu

-Đừng chọc tức tôi,em biết là tôi đang rất khó chịu đấy-hắn khoanh tay,mặt cười cười chả có vẻ gì là đang vô cùng khó chịu cả-đừng bắt tôi phải dùng biện pháp mạnh-cười khả ố

-Thì hắn nói rồi còn gì,hắn là Phan Anh Tuấn chứ ai và…

-Hắn nhận hắn là bạn trai em.-cậu hoàn thành nốt câu nói

-Đúng ở một số khía cạnh-nó thừa nhận

Cậu thấy khó chịu và bực mình,còn nó thì tự nhiên thấy ngượng và tội lỗi như người ăn vụng bị bắt quả tang ấy.

-Là sao?-cậu hỏi

-Thì đúng là hắn là bạn trai tôi,mà cũng không hẳn là vậy-nó vò đầu bứt tai tìm từ ngữ để diễn đạt.

Cậu nhíu mày

-Thực ra thì….

……Flash back 3 năm trước….

Nói đến đây bỗng nét mặt nó có chút đổi khác,nét mặt thoáng chút 3 năm trước,tại Anh

-Á.. á…á…Tránh ra chết bây giờ

3s sau

-Oạch và choang-một tiếng kêu vô cùng hay ho vang lên và một cái bình vỡ tan tành,hay ghê chưa

Đây là hậu quả nó gây ra khi lần đầu tiên nó trượt ván ạ và cái hậu quả ấy vẫn ám nó tận bây giờ,quay lại chuyên môn nào

MỘt tên có quả đầu bạch kim,dạ vâng chính là cái tên mà mở mồm ra là gọi nó là darling đấy ạ.

-Cậu…làm vỡ đồ của tôi rồi-tên đó gằn từng tiếng

-Xin lỗi-nó lí nhí

-Bây giờ tính sao đây, đồ cổ đó(chém thôi, đò cổ hàng thùng,100k/3cái,ngoài chợ bán đầy).

-…

-Ngẩng lên xem nào-hăn nói

Nó nhìn lên,và chưa đầy 1s sau hắn đã thay đổi quyết định,nhìn nó

-Cậu đền không nôi chứ gì?

Gật gật

-Thế dùng người đền đi

-What?-mắt trợn tròn,con người ngây thơ,thông cảm

-Làm người yêu tôi đi.

Đơ như con bò giữa rừng mơ

-Không thì đền đi-hắn chìa tay

ĐỒ đểu,1s…2s…3s…

-Ok.

Hắn cười,chưa kịp nói thêm câu gì thì,nó có điện thoại, ậm ừ vài câu

-Sorry,tôi phải đi đây-chạy thẳng

Hắn nhìn theo,lẩm bẩm

-Từ bây giờ tm là bạn gái của tôi đó

Hiện tại nào

-Ra là thế!sau đó thì sao?

-Không thế nào cả,tôi không muốn nhắc tới chuyện đó nữa.

Nó không muốn nói,cậu cũng không hỏi,cậu tôn trọng nguyên tắc giữa hai người,không can thiệp vào cuộc sống của người kia

-Em...có thích hắn không?-cậu hỏi bằng tông giọng bình thản nhưng trong lòng thì đang bão tố ầm ầm

Nó quay lại nhìn cậu khó hiểu

-Tại sao...anh lại quan tâm?-sao nó lại hỏi thế nhỉ,nó đang chờ đợi điều gì chăng

-Tò mò chút thôi-cậu nhún vai

Nó thoáng thất vọng,có gì đó vừa nhen nhóm đã bị dập tắt

-Có lẽ...đã từng.-nó ngập ngừng

-Còn bây giờ thì sao?

-...Chẳng biết nữa.-nó tự hỏi liệu mình có còn thích hắn nữa hay không

Rồi nó đứng dậy,lại nở nụ cười tươi như thường

-Đi thôi,vào lớp rồi kìa.

Cậu ngạc nhiên trước sự thay đổi tâm trạng như lật sách của nó,nhưng vẫn đứng lên.

Những tiết học trôi qua nặng nề và nhàm chán,tiếng đồng hồ kêu tích tắc cộng với giọng giảng bài như bắn rap của giáo viên nhanh chóng đưa nó vào giấc ngủ say như chết cho đến khi tiếng chuông hết giờ yêu dấu vang lên đầy quyến rũ

Mệt mỏi lê người với một cái bụng rỗng không ra khỏi lớp,chỉ tại hai tên thần kinh bại não mà sáng nay nó phải hành hạ ông anh ruột rồi,tí nữa phải ăn bù mới được,tâm trạng đang phơi phới khi nghĩ rói mây món ăn thơm phức ở canteen thì bỗng nhiên nó khựng lại,ánh mắt dán chặt vào chiếc xe đang đỗ chình ình trước cổng trường con Ferrari F430 màu đỏ,chúa ơi,sao đi đâu cũng đụng tên này vậy,3 năm rồi mà hắn chưa tha cho nó sao.

Nó đứng chôn chân một chỗ nhìn hắn,vẫn thế nhỉ,nó chỉ có thể đúng nhìn hắn từ xa,còn hắn đứng giữa một một lũ con gái,tựa người vào xe đầy phong cách,như ảo ảnh mà nó không thể nào nắm giữ chỉ có thể ngắm nhìn vẻ đẹp của nó mà thôi,bất giác nó cười,nhẹ thôi nhưng đầy chua xót.

Hắn đã nhìn thấy nó đang đứng ngây người,môi nhếch lên thành một đường,hắn nhẹ nhàng đi lại chỗ nó,mái tóc màu bạc kim lấp lánh trong nắng cộng với cái khuyên tai bằng kim cương sáng chói bên tai trái làm hắn như tỏa sáng,nó phải nheo mắt lại để nhìn hắn.

-Đi ăn cùng tôi nào,darling.-hắn kéo tay nó đi

Nó để hắn lôi đi mà đầu óc như không điều khiển,đi như,một con rối,đã 3 năm rồi,3 năm rồi hắn mới nắm lại tay nó thế này,nó có nên vui không nhỉ?? Nhưng rồi một hình ảnh chợt lóe lên,xoẹt ngang qua đầu nó,nó khựng lại

-Sao thế?-hắn hỏi nó khi thấy nó dừng lại

-Buông ra,tôi không đói-nó bình thản

Hắn nhìn nó đầy ngạc nhiên,ngắm nó từ đầu đến chân rồi lại từ chân đến đầu, như muốn xác định xem minh có nhìn nhầm không

-Buông ra-nó nhắc lại.

-....

Đúng lúc đó,một cánh tay khác kéo tay còn lại của nó,nó quay lại,chiếc dây chuyền hình cây thập giá bằng kim cương đen.Nhật Huy.

-Cô ấy nói buông ra mà,không nghe sao?-cậu lên tiếng

-...

-Đây là ai vậy?-cậu vẫn giữ tay nó,hỏi

-là ...

-Bạn trai,thế nào?-không để nó nói hết câu,hắn đã cướp lời

-Bạn trai?-Nhật Huy ngạc nhiên-tôi tưởng cậu và Bảo Quân

-Không,không...-nó vội xua tay.

-Đi ăn nào,tôi đói rồi-hắn lại chặn họng nó lần nữa.

-Tôi nói rồi,tôi không đói,anh đói thì tự đi ăn đi.-nó gắt

-Anh nghe cô ấy nói rồi đấy,buông tay ra,đừng bắt nạt con gái thế chứ,lady first mà.-Nhật Huy tiếp tục

-Cậu...-hắn nhìn cậu tóe lửa

Rồi hai tên bắt đầu đứng ngắm nhau và nó bị kẹp ở giữa...bụng nó đã sôi ùng ục lên mấy lần mà mây tên này vẫn chưa có vẻ gì là ngan cái trò thi gan này,vốn không định làm phiền hai tên này ngắm nhau nhưng hai tay bị hai tên nắm thế này thì lám sao nó đi ăn được,đây là trường hợp khẩn cấp có quan hệ trực tiếp đến sức khỏe của bác dạ dày và mạng sống của nó nên đành nôi dậy đấu tranh thôi.

-Này-nó bắt đầu-mấy người nhìn nhau xong chưa hả,thủng mặt rồi đấy.

Lơ đẹp,vẫn tiếp tục nhìn,ơi trời,tên chết bầm Bảo Quân đó ở đâu rồi,sao lúc cần hắn xuất hiện nhất là hắn lại mất tăm không dấu vết thế không biết

-HEY-nó hét lên-buông tay ra cho tôi đi ,đói sắp chết rồi đây này

Nói rồi nó giằng tay ra và đi vào canteen bỏ lại hai tên nhìn theo ngẩn tò te

15’ sau trong canteen...

Không khí đang rất là căng thẳng,đầy mùi nguy hiểm,nó thì đang cắm cúi tạ tội với bác dạ dày còn hai tên kia tiếp tục cái sự nghiệp nhìn nhau vĩ đại,chả hiểu sao nhìn mãi mà không thấy chán thế không biết làm mất hết cả cảm hứng ăn uống của nó rồi,đồ ăn ngon mà nhìn bản mặt của hai tên đó thì cũng hết muốn xơi luôn.Không còn cách nào khác nó phải dừng ăn và ngẩng

-Mấy người không ăn thì làm ơn biến dùm đi cho tôi ăn,tụt hết cả cảm xúc-nó vưà nói vừa làm động tác xùy xùy như đuổi chó

Và như thường lệ,khi nó không cần bản mặt đáng ghét của Bảo Quân xuất hiện thì hắn lại lù lù trước mặt nó.

-Em ở đây sao,thế mà tôi tìm mãi-hắn hồn nhiên đi lại bàn nó và hai gã kia đang ngồi rồi tự nhiên không kém,cậu kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống-chào,chúng ta lại gặp nhau rồi-cậu nói với hai ten kia

-...

Bùm....đoàng...thôi rồi,sấm chớp nổi lên,giông bão đến rồi...hic...ngồi giữa 3 tên như 3 quả bom nguyên tử nổ chậm thế này thì sớm muộn gì cũng bị nổ chi banh xác mất,36 kế chuồn là thượng sách.Nó cắn cố những miếng bánh cuối cùng và đứng lên

-Thôi tôi ăn xong rồi,có việc nên đi trước đây-vừa nói vừa lùi đề phòng bị lôi lại-byebye

Chạy thẳng với tốc độ sánh ngang với động cơ phản lực...3s sau nó đã bốc hơi nhanh gọn khỏi cateen.

3 tên con trai ngồi đầy và nhìn nhau một hồi...

-Có vẻ chúng ta biết nhau cả rồi nhỉ?-Tuấn

-....

-Xem ra từ nay chúng ta là đối thủ rồi-hắn tiếp tục

-Chơi cho đẹp nhé.-Nhật Huy

-Oke.game on!-Bảo Quân

Cả 3 tên đứng lên bỏ đi để lại sự nuối tiếc cho đám con gái đang đắm đuối và mê mệt

......o0o.....

….Hôm đó trời trong,mây trắng,có một con bé ngồi phởn đời hai tay cầm hai cái kem 1 cái sôcôla,1 cái vị dâu,và đương nhiên cả hai cái đều thuộc loại big size, đang mút mát cái kem iu dấu cảm nhận vị ngọt mát tan trên đầu lưỡi,tâm hồn đang vi vút trên không sắp lìa khỏi xác mà bay tuốt lên 9 tầng mây thì cái điện thoại rung tê cả đùi kéo nó về lại thực tại

Mở máy…1 tin nhăn mới…

“Tình yêu ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!”

Thằng dồ nào đây?Tự nhiên lại tình yêu với tình báo,hết việc,có cái tin nhắn mà cũng nhắn nhầm số

Bỏ máy đấy ăn cái đã.

Máy rung tiếp…tin nhắn mới

“Người yêu ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!”

Thằng điên

“Nhầm số rồi”

Rung tiếp

“Nhầm thế nào được mà nhầm, quên rồi à?”

“Quên gì?”

“Người yêu của em,tôi nhớ em đấy”.

Nghĩ…nghĩ…nghĩ…

Bảo Quân không mấy khi nhắn tin mà cũng chẳng bao giờ gọi nó như thế

Nhật Huy,chắc không rồi

Vậy chỉ có thể là

“Còn tôi thì chẳng nhớ anh tí nào,biến đi”

“Nhìn lên đi”

Ngẩng lên và một quả đầu chói sáng hiênj ra trước mặt nó

-Nói dối là không tốt đâu,kiểu này là phải bị phạt -hắn nheo mắt-tôi biết em nhớ tôi mà

-Anh lấy đâu ra cái tự tin là tôi sẽ nhớ anh nhỉ?-bình thản

-Vì em là bạn gái tôi mà

-Đó là chuyện của 3 năm trước,mà kể cả khi đó thì tôi cũng chưa bao giờ là bạn gái của anh,đó chỉ là một trò chơi mà thôi,và chúng ta cũng đã chia tay rồi

-Em nhầm rồi darling,chúng ta chưa hề chia tay

-…Chưa?

-Phải,khi đó tôi chỉ nói là đợi tôi 1 thời gian chứ có nói là chia tay đâu

-...

Rồi hắn kéo tay nó đi

-Đi đâu đây?

-Hẹn hò.

-Date?

-Yeah.date.

-Why?

-We’re in love right?

-No, we don’t.

-Yes, we do.

Hắn lôi nó lên con Ferrari F430 rồi lao đi.

-Đi đâu đây?

-Hóng gió.

Rồi hắn dừng trước một bờ vực ở vùng ngoại ô.

-Hóng gió ở đây ấy hả-nó hỏi trong khi gió táp vào mặt

-Phải.

-Hình như là hơi bị nhiều giá quá mức cần thiết thì phải

Rôi cả hai chả nói gì cả chỉ đon giản là ngồi đấy để gió tát vào mặt mà thôi,mọi buồn phiền và khó chịu dường như bay mất theo cơn gió chỉ để lại một cảm giác bình yên và thanh thản tới kì lạ

1 lúc sau,tại quán cafe

-Xin hỏi anh chị dùng gì ạ?-cô phục vụ đưa hai quyển cho nó và hắn không quên cười một cái chết liền với hắn

-Cho tôi đen đá-nó gọi nhanh

-Tôi cũng thế.-hắn đồng tình

Đợi cô nhân viên đi hẳn,hắn mới nói

-Em vẫn thích cafe đen sao?

-....

-Tôi cỏ thể hỏi em 1 câu được không?

-...-khó hiểu,sao phải xin phép thế?

-3 năm qua...có khi nào em nhớ tôi không?

Nó nhìn màn mưa trắng xóa ngoài lớp cửa kính,mưa tầm tã,hắn vẫn kiên nhẫn chờ nó

-Cũng...có đôi lúc-nó trả lời sau 1 hồi im lặng

Nét mặt hắn giãn ra

-Do you love me?

Phụt.

Cái gì? Hỏi nó có yêu hắn không á?3 năm trước thì chắc là có rồi,nhưng bây giờ liệu có còn không,chính nó cũng không biết nữa,trả lời làm sao đây

-I don’t know

-So give me chance,oke?

-A chance...for what?

-To make you love me again.

Hắn nói và vuốt nhẹ mặt nó,nếu là trước đây chắc nó vui lăm skhi nghe hắn nói thế nhưng bây giờ có thế không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play