-Ơ,nhưng anh là ai?-Nó hỏi 1 câu rất ư là ''ngây thơ'' làm chàng trai đó suýt nữa là té dập mặt.
-Cái con nhóc này,mới xa nhau mấy năm mà đã quên anh rồi!
-Bộ hồi trước chúng ta có quen nhau?-Nó nói.Khóe miệng của chàng trai đó khẽ giật.Con nhóc này thực sự quên anh hay là đang giả ngơ vậy?Nó có biết là anh nhớ nó đến mức nào không?Càng nghĩ,chàng trai đó càng cáu,người tỏa sát khí nồng nặc.Ngửi được mùi nguy hiểm,nó liền núp ra sau lưng Liz và Kỳ,bảo:
-Anh gì ơi,bình tĩnh,anh phải nói thì tôi mới biết được chứ!
-Được thôi,nếu anh nói thì em sẽ nhớ chứ?
-Có thể!-Nó gật đầu.Ngay lập tức chàng trai đó tiến đến và sau đó ghé môi xuống sát tai nó,nói một điều gì đó mà chả ai biết cả!Nghe xong,khuôn mặt ''sợ hãi,đáng thương'' của nó liền vui tươi ngay lập tức.Chả nói chả rằng,nó ôm ngay lấy chàng trai đó trước sự ngỡ ngàng của mọi người
-Anh Minh!!!
-Nhớ rồi hả?Anh còn tưởng nhóc sẽ quên anh luôn chứ!
Bỏ Minh ra,nó liền trưng một bộ mặt hối lỗi nhìn mà thấy...''kinh dị'' và nói:
-Em xin lỗi mà!Tại lâu quá nên...
-Rồi,rồi,em đã hiểu nên chị làm ơn dẹp cái bộ mặt đó dùm em với,trông mà thấy ghê quá!
-Ghê thật ạ?-Nó hỏi,ngay lập tức cười thầm trong bụng.Kiểu này là nó có trò mới rồi.Nhận được ánh nhìn '' nguy hiểm'' của nó,Minh lập tức lùi xuống 3 bước.Con nhóc này,bao nhiêu năm rồi mà độ ''nguy hiểm chết người'' của nó vẫn không hề giảm,kiểu này chắc mình chỉ có nước chết quá!Đó chính là những suy nghĩ của Minh lúc này.Cùng lúc đó,tiếng trống hết tiết vang lên.Giờ ra chơi đã đến!
----------------------------------------Đôi lời của tác giả-------------------------------------------
Đăng lâu rồi mà độ comment của truyện ít quá nhỉ?Có phải truyện t/g viết không được hay không?Nếu đúng như vậy thì mọi người cứ thoải mái ''ném đá ném gạch'' đi chứ.Im re kiểu này thì t/g buồn lắm đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT