Trương Thắng mua chip bằng séc ngân hàng Thụy Sĩ, sòng bạc tất nhiên không thể trả lại bằng ký séc lẻ, trải qua thương thảo đơn giản, Lạc Phi đồng ý họ chuyển sang kết toán bằng nhân dân tệ, đồng thời còn cung cấp cho bọn họ một tài khoản ngân hàng. Vậy là y tốn chừng 150 nghìn USD, thông qua sòng bạc đổi lại 9.85 triệu USD quy sang tiền tệ.

Khách sòng bạc Ma Cao tới từ đủ mọi nơi trên thế giới, không ít người thân phận mẫn cảm, nên sòng bạc chỉ nhìn vào tiền, không nhận người, không ghi chép lại mỗi một ván bài. Cho nên mỗi vị khách ở nơi này thắng bao nhiêu, thua bao nhiêu, chẳng có hóa đơn cung cấp cho bộ tư pháp, mà tra nguồn tiền ra vào sòng bạc thì khó hơn lên trời.

Chơi bạc là một trong số những cách rửa tiền của Trương Thắng, y lại tới sòng bạc tiếp theo...

Ba ngày sau Trương Thắng xuất hiện ở cửa sòng bạc Phổ Tân, đi theo có bốn vệ sĩ, Lạc Phi cùng giám đốc La.

Giám đốc La chỉ sòng bạc cười: - Anh xem cái sòng bạc này có giống lồng chim không? Mục đích là để người ta vào không ra được... Ha ha ha, anh là người phương bắc nên hẳn là cảm xúc không sâu, nhưng người phương nam chúng tôi rất tin phong thủy, vì may mắn, ở phương diện này rất chú ý. Lần trước tới sòng bạc Thải Hồng cửa vào làm theo hình miệng dơi hút máu, còn cái này, anh thấy gì?

Lạc Phi ngoẹo đầu nhìn chốc lát, nói: - Là miệng hổ.

- Đúng, chính là miệng hổ.

Phương bắc đúng là không cầu kỳ thế này, quan trọng là to, lớn, bề thế là được, Trương Thắng nhìn cái miệng hổ nói: - Không vào hang hổ, sao bắt được hổ con.

Đi qua cửa an toàn, bên trong là cửa hàng hiệu san sát, bán thức ăn, sổ xố, đồng hồ, đổi ngoại tệ... Tất nhiên, nhiều nhất là cầm đồ.

Cái lồng chim phong thủy kia không biết có tác dụng gì không, chứ những cô gái xinh đẹp mặc váy siêu ngắn, đồ uống có cồn bán khắp nơi, lôi đi thiết kế như mê cung, rồi thứ ánh sáng lập lòe, thực sự khiến người ta hoa mắt chóng mặt lạc vào đây khó tìm đường ra.

Vẫn quy củ đó, ném séc 10 triệu USD ra, lập tức có một viên giám đốc kinh nghiệm mới bọn họ vào phòng Vip, ở đây chip nhỏ nhất là 100 nghìn, lớn nhất trị giá 2 triệu.

Trương Thắng lững thững đi vòng quanh, đứng trước bàn chơi baccarat, quan sát một lúc thấy một nam tử khẩu âm Thượng Hải thua 5 triệu, cười khẩy nói với Lạc Phi: - Cái này đơn giản, chơi thử đi.

Tức thì chuốc lấy mấy cặp mắt ánh rất thiếu thiện cảm.

Trương Thắng tỉnh bơ vừa chơi vừa trêu chọc Lạc Phi, kết quả là thắng thì ít thua thì nhiều, nhưng y vẫn thái độ cợt nhà không coi tiền ra gì.

Trong một gian phòng ở tầng ba, một người báo cáo tình hình: - Chị Di, mấy ngày qua người này tới 5 sòng bạc của nhà chúng ta, mỗi nơi thua không quá 1.2 triệu là bỏ đi, giờ y lại tới, đang ở bàn baccarat, vẫn đổi 10 triệu USD.

Người ngồi ở sau bàn làm việc liền đổi camera quan sát, chiếu lại gần, nhìn Trương Thắng đang cười hi hi đặt tiền: - Chính y hả?

- Vâng.

Nữ nhân kia quan sát Trương Thắng một lúc đứng dậy nói: - Tôi đi gặp y. Nhìn sau lưng vòng eo thon gọn, vóc dáng nuột nà, chỉ là tóc lại trắng như tuyết.

Trương Thắng đang ném chip vào bàn thì một lão phụ mặc sườn xám thướt tha từ trên lầu đi xuống, khí độ ưu nhã, tuy tóc đã trắng, nhưng có thể thấy năm xưa là giai nhân tuyệt sắc thế nào.

Bà ta tới bên Trương Thắng nói nhẹ: - Anh có muốn lên lầu thử vài ván không?

Trương Thắng thản nhiên như đang chờ đợi bà ta tới, ném bài đứng lên chỉnh lại y phục: - Mời dẫn đường.

Lạc Phi muốn đi theo, chợt vai bị giữ lại, cô tức giận quay đầu nhìn giám đốc La. Giám đốc La nói nhỏ: - Cô chủ, xin hãy bình tĩnh chờ là được.

- Vậy tôi làm gì ở đây?

Giám đốc La chỉ lên bàn: - Còn 5 con chip, sao cô chủ không chơi hộ.

Lạc Phi tức thì sáng mắt, làm "nha hoàn" cho người ta lâu, suýt nữa quên mất bản thân.

***** *****

Cửa dẫn tới tầng trên có tấm biển "không phận sự miễn vào", người có tư cách lên tầng này đều là phú hào siêu cấp, được hưởng thụ gian phòng xa hoa miễn phí, có xe đưa đón, thậm chí không cần bỏ tiền cũng được ứng trước lượng chip lớn.

Nữ nhân tóc trắng dẫn Trương Thắng vào một văn phòng rộng, tới khi quay người lại thì nụ cười đã mất sạch, mặt lạnh băng, giọng chất vấn: - Rốt cuộc anh là ai?

Trương Thắng nhún vai: - Tới nơi này tất nhiên là con bạc.

- Con bạc tới mỗi sòng đều đổi 10 triệu USD sau đó chỉ thua 1.2 triệu tệ?

Trương Thắng cười phá lên, chẳng cần mời tự ý ngồi xuống ghế sô pha, châm thuốc hút: - Ý bà là tôi mang tới bao nhiêu tiền phải thua sạch chừng đó mới được đi hả?

- Một hai lần còn được, chẳng lẽ bàn thân anh không tự thấy hành vi mình đáng nghi.

- Tôi chẳng phải giải thích với ai về việc làm của mình. Trương Thắng nhả khói lắc đầu: - Mở quán cơm mà còn sợ kẻ bụng bự, tiếc thật, vậy tôi tới sòng bạc đầu tư nước ngoài thử xem.

Câu này chạm vào nỗi đau nữ nhân tóc trắng, Ma Cao chính thức ở cửa kinh doanh sòng bạc, khiến các sòng bạc nước ngoài đổ vào đây là chuyện năm sau thôi, hiện giờ tin đồn sòng bạc bối cảnh Châu Úc đã bắt đầu kinh doanh, cục diện Hà gia độc quyền sắp kết thúc, bà tao sao chịu nổi sự mỉa mai của Trương Thắng: - Nếu sòng bạc của chúng tôi không nuốt được 10 triệu USD của anh thì đừng hòng tìm được nơi thứ hai ở đây.

- Thế thì tôi chơi ở đây vậy. Trương Thắng thuận thế nói theo, háy mắt: - Phiền bà mời vái người tới chơi mấy ván, được không?

Lão phụ nhân cười nhẹ, ngồi xuống đối diện với y: - Tôi nghĩ anh sẽ chơi vài ván rồi mất hứng, hoặc có chuyện gấp phải đi, yêu cầu chúng tôi đổi số chip còn lại ra nhân dân tệ, phải không?

Trương Thắng vỗ tay bôm bốp: - Nói chuyện với người thông minh đỡ tốn sức thật.

Lão phụ nhân nghiêm mặt: - Rắn có lối của rắn, chuột có đường của chuột. Tôi không muốn tra hỏi lai lịch của anh, cũng không muốn sòng bạc của mình bị người ta lợi dụng rửa tiền, nước sông không phạm nước giếng, anh đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát.

Trương Thắng đủng đỉnh nói: - Bao nhiêu người tới đây có đồng tiền lai lịch bất chính? Nếu bà báo cảnh sát, chẳng phải tự chặn tài lộ của mình, được rồi tôi cũng không muốn mất hòa khí, tôi tới đây là muốn hợp tác.

- Hợp tác?

- Đúng, hợp tác bao giờ cũng tốt hơn đối đầu đúng không, hai bên đều vui vẻ, cũng an toàn hơn. Ma Cao là một trong ba thành phố đánh bạc lớn nhất thế giới, số tiền mỗi ngày đổ về đây đếm không xuể, nếu như trong đống tiền này lẫn lộn chân châu với mắt cá, đưa về cho các vị thu nhập không nhỏ... Cớ gì không làm?

Sòng bạc là chốn rửa tiền, đây là bí mật công khai rồi, chỉ có điều Trương Thắng không quen người đứng đầu sòng bạc Hà gia, nên phải dùng cách này mời người có trách nhiệm ra: - Tôi tin mạng lưới thông tin của các vị sẽ mau chóng tìm ra tư liệu về tôi, tôi không buôn thuốc phiện, không đụng tới vũ khí quân dụng, bà cứ yên tâm.

Lão phụ nhân nhìn y một lúc cân nhắc hỏi: - Anh có bao nhiêu tờ séc như thế?

- Khoảng 40 tờ, là USD, dựa theo quy củ trong nghề, người khác trả bao nhiêu, tôi trả bấy nhiêu.

Lão phu nhân trầm ngâm 40 tờ séc 10 triệu, tức là 400 triệu USD, dù bọn họ mở sòng bạc, quen thấy phú hào khắp nơi, nhưng số tiền lớn như vậy vẫn không dễ quyết định: - Chuyện này tôi cần xin chỉ thị.

Trương Thắng lịch sự nói: - Mời tự nhiên.

Vấn đề là bất kể Trương Thắng hay thế lực tàn dư của anh Văn đều không dính líu tới XHĐ Ma Cao, cho nên hai bên thiếu tín nhiệm, Trương Thắng mấy ngày qua biểu diễn cho đối phương thấy, để bọn họ tự điều tra, rồi công khai xòe bài, như vậy bọn họ sẽ bớt cảnh giác hơn nhiều, cho dù không thể hợp tác, bọn họ cũng sẽ xóa sạch dấu vết y từng tới đây, Trương Thắng chỉ lo không biết ông Hà có chịu nhận vụ làm ăn này không?

Trước kia khả năng này không cao, nhưng bây giờ trong tình thế Ma Cao nho nhỏ sắp thành nơi tụ tập của đủ thế lực, năm sau bắt đầu cho phép sòng bạc nước ngoài kinh doanh, mong rằng ông Hà là người sống thời bình biết lo thời loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play