Trương Thắng táng gia bại sản, trong đêm bị trị truy sát, lặng lẽ bỏ chạy tha hương, không rõ tung tích.

Thâm Quyến không phải là trung tâm chính trị văn hóa lâu đời như Bắc Kinh, cũng không có truyền thừa trăm năm như Thượng Hải, so với hai nơi đó, có có phần non nớt, cũng đầy sức sống.

Nơi này có tỉ lệ nam nữ chênh lệch chưa từng có trong nước, 1 nam trên 7 nữ, nhưng cũng là nơi tỉ lệ nam nhân độc thân nhiều nhất, là nơi khiến anh tổn thương nhưng lúc nào cũng phải tỏ ra kiên cường, là nơi ngày nào anh cũng muốn bỏ nó đi, nhưng có cơ hội lại từ bỏ.

Nơi này là Thâm Quyến, là nhà máy chế tạo phú ông và ăn mày.

Trương Thắng được đưa vào một câu lạc bộ xa hoa lộng lấy như hoàng cung, kẻ nào chê tục thì cứ chê, được bước vào nơi này là ao ước của không biết bao nhiêu người.

- Công việc đầu tiên của anh ở nơi này sẽ là một nhân viên phục vụ, ít nhất sẽ phải làm nửa tháng, sau đó trong một dịp tình cờ sẽ cứu ông chủ Đặng của clb.

Người trung niên mặc đồ tây đối diện Trương Thắng đứng lên, hơi khom người thể hiện mình chính là ông chủ Đặng, vẻ mặt cung kính mà nghiêm túc. Trương Thắng khẽ gật đầu, không có chút xem thường nào, người này rất có thể là một trong số đại tướng dưới trướng anh Văn.

- Vì thế anh được ông Đặng ủy thác quản lý tài vụ, sau đó anh thể hiện sự mẫn cảm đặc biệt của mình ở thị trường tải chính, trở thành người toàn quyền phụ trách đầu tư chứng khoán của ông Đặng.

- Chúng tôi sẽ có người chuyên môn phụ trợ anh, đề xuất các kiến nghị. Chỉ cần thành công, chúng tôi sẽ phóng đại thành tích lên gấp mười lần, ủng hộ anh thành lập phòng công tác của riêng mình.

Trương Thắng chăm chú lắng nghe vừa nhìn bảy nam nhân trước mặt, người cao người thấp, người béo người gầy, nhưng bọn họ đều có đôi mắt trí tuệ không ai dám xem thường.

- Như vậy đã hoàn thành bước đầu kế hoạch tạo thần, quá trình này chỉ cần ba tháng, tất nhiên có hơi nhanh một chút. Người trình bày cho Trương Thắng mỉm cười: - Song đây là Thâm Quyến, nơi sáng tạo kỳ tích.

***** *****

Mưa thu liên miên, cả mặt đất bao phủ trong màn mưa lờ mờ, không đều cho lắm, gió cũng rất ác ôn, ra sức thổi hạt mưa chui vào cổ áo người ta, Trương Thắng kéo chặt cổ áo khoác, cùng dòng người đông đúc, đi lên cầu La Hồ.

Một nam tử áo choàng đen, vóc dáng không cao to, nhưng tràn trề sức mạnh như con báo săn, cầm ô đi tới.

- Tiểu Thắng!

- Chân ca.

Hai bàn tay nắm chặt vào nhau, trong cơn mưa thu mát lạnh, lòng bàn tay nóng hổi.

Tối Trương Thắng quay trở về câu lạc bộ, mặc đồng phục đứng ở một góc quầy bar, tầng một của clb là hộp đêm, ước chừng hơn 1000 mét vuông, lấy màu đen làm chủ, mang đậm phong cách hiện đại, trước kia đây là một thành phố không ngủ, nhưng năm nay chính phủ ra quy định mới, các hộp đêm quán bar, vũ trường phải đóng cửa vào lúc 2 giờ, cho nên từ sớm đã có đám đông tận tình cuồng hoan hưởng lạc.

Dj là mấy cô gái tới từ Phillipin, đều mặc quần áo da bóng màu đen bó sát người, so với tiêu chuẩn ở hộp đêm mà nói là khá kín đáo.

Trương Thắng là tên phục vụ thiếu trách nhiệm nhất ở nơi này, y đứng dựa vào tường ngáp ngắn ngáp dài, chỉ thi thoảng có cô phục vụ xinh đẹp nào đó đi qua mới thấy mắt y hoạt động, trừ khi nào có khách chủ động gọi, nếu không y cứ lờ đờ đứng đó.

Nhưng không nên đánh giá thấp trạng thái lờ đờ này của y, giống như phòng đại hộ, Trương Thắng có cách riêng để thu thập thông tin cho riêng mình.

Ánh đèn chớp loáng, khách mỗi lúc một đông, nhạc disco đinh tai những óc, tiếng hù hét cười đùa của nam nữ vang lên không ngớt bên tai, Trương Thắng vẫn như tượng đất đứng ì ra đó.

Hôm nay ông chủ Đặng tới hộp đêm sẽ bị hành thích, hung thủ là do nhóm người do Chân lão đại cầm đầu, y sẽ liều mình cứu chủ, sau đó kế hoạch tạo thần chính thức bắt đầu...

Chỉ là mọi thứ sắp đặt trước hết rồi, Trương Thắng chẳng thấy có chút kích thích nào, nên chẳng lấy nổi tinh thần.

**** *****

Cùng tối hôm đó, Đường Tiểu Ái đang đứng trước gương nhìn ngắm bản thân vừa mới trang điểm xong, vóc dáng mỹ lệ, dung nhan côi lệ, một bộ sườn xám bằng tơ tằm, khoe trọn dáng người khiến biết bao cô gái ao nước, nam nhân khao khát.

Đường Tiểu Ái không hài lòng lắm về bầu ngực mình, không đủ đầy đặn, cô luôn coi đó là một thiếu sót, thế nhưng ngực áo có hai chấm nho nhỏ dụ hoặc gồ lên, như muốn cho mọi người biết, bên trong không có áo lót.

Đó là biện pháp bù đắp lại của cô, hiệu quả rất tốt, nam nhân nhìn thấy, chỉ kích động muốn xé toạc áo ra thưởng thức cảnh xuân bên trong, làm gì còn tâm tư đạo mạo đi đánh giá lớn nhỏ.

Cô tự tin vào dung mạo của mình đủ khiến đại đa số nam nhân phải điên đảo, nhưng Từ Hải Sinh quá giàu có, giàu tới mức làm tuyệt đại đa số nữ nhân xinh đẹp phải điên đảo.

Tối hôm nay có vũ hội, chúc mừng Từ Hải Sinh rời đông bắc chuyển tổng bộ sang Thượng Hải, sẽ có rất nhiều người tới, không ít nữ nhân muốn quyến rũ Từ Hải Sinh, cô phải trang điểm thật hoàn mỹ, đánh bại những người đó.

Đường Tiểu Ái không biết Từ Hải Sinh có bao nhiêu tiền, nhưng cô nghe người ta nói phải lên tới 10 tỷ. Trời ơi, những 10 tỷ, nghe thôi đã chóng mặt, nó đại biểu cho cái gì biệt sự xa hoa nhất, chiếc xe đắt tiền nhất, bất kỳ loại váy áo hay nước hoa nào cô muốn... Giờ cô không đi làm nữa, mà tham gia lớp dạy phân biệt thưởng thức rượu vang, cắm hoa, trang trí nhà ở, nấu nước... Giờ cô thực sự muốn gả cho nam nhân này rồi, dù hi vọng đó rất mong manh, nhưng ai chẳng có mơ ước, cô gái nào chẳng nỗ lực tranh thủ hạnh phúc cho mình?

Hài lòng nhìn bản thân lần nữa, Đường Tiểu Ái vui vẻ đi ra ngoài, bây giờ Từ Hải Sinh không chỉ sở hữu mỗi gian phòng 1818 nữa, mà là toàn bộ tầng 18 rồi.

Vừa mới bước vào văn phòng cực rộng có thể làm sân bóng trong nhà, Đường Tiểu Ái liền nghe thấy tiếng rống phẫn nộ của Từ Hải Sinh, khiến cô sợ hãi dừng bước.

- Ngô Trung Hưng, tôi đối xử với cậu không tệ, cho cậu làm chủ quản phòng tài vụ. Vậy mà tôi làm nhà cái, cậu dám trộm tiền của tôi sao?

Ngô Trung Hưng run lẩy bẩy: - Từ gia, tôi không dám theo nhiều, chỉ mua theo 50 vạn.

- Hôm nay dám theo 50 vạn, mai sẽ là 500 vạn... Từ Hải Sinh cười gằn: - Không phục đúng không, thấy vẫn oan hả, được được, vậy tôi hỏi cậu, tôi phát tiền thưởng cho người thao tác, vì sao thiếu mất 3 vạn?

- Từ gia, tôi, tôi chỉ dùng tạm vào việc khác.

- Tiền tôi cho cậu có ít không?

- Không... Không ít, chỉ là tôi vừa mới mua nhà...

Từ Hải Sinh gật gù: - Lòng tham không đáy phải không, nghĩ rằng có công với tôi nên ngạo mạn, cho rằng không ai dám báo cho tôi chứ gì?

- Từ gia tôi sai rồi, xin, sau này không dám nữa, xin đừng đuổi tôi đi.

- Đuổi đi? Từ Hải Sinh ngớ người, sau đó cười như điên, phất tay: - Đưa hắn đi.

Hai vệ sĩ đứng ở cửa mở ra, mấy cảnh sát đi vào chào Từ Hải Sinh sau đó xách Ngô Trung Hưng đã nhũn ra như bún đi.

Tiếng khóc lóc cầu xin vang lên tới tận khi cánh cửa lớn đóng lại, Đường Tiểu Ái đi tới, ôn nhu nói: - Anh, đừng giận hại người, cũng không đáng là bao mà.

- Vấn đề không phải là ít hay nhiều, đế quốc của anh ngày càng lớn, càng sinh ra nhiều thứ sâu mọt, phải giết một cảnh cáo một trăm.

Đường Tiểu Ái nhìn khuôn mặt vặn vẹo biến dạng đó có chút không dám tới gần, cô nhận ra, nam nhân này cùng với địa vị lên cao, càng độc đoán, có chút giống hình tượng bạo quân thuận ta thì sống, trái ta thì chết, không giống người luôn cười nhẹ nhàng, lịch thiệp nho nhã như lúc mới gặp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play