Trương Thắng thở dài đi theo cô vào căn nhà 5 tầng, nhà Tiểu Lộ ở ngay tầng một, nhà chỉ có một phòng bếp liền kề với nhà tắm phần còn lại là phòng ở, kết cấu không khác nhiều so với gian phòng trong KTX công ty cũ của y, được mỗi cái rộng hơn, nhà vô cùng đơn sơ, có rất nhiều ghế nhỏ, một cái bàn dài, một cái bảng đen, không thấy có giường, ngoài ra thêm một cái tủ đứng và một cái ti vi cũ kỹ, trên tường dán nhiều tranh ảnh do trẻ con vẽ.

Hôm nay là chủ nhật, cái nhà trẻ gia đình của cô không mở cửa, bình thường có hai cô gái nữa cùng trông trẻ với Tiểu Lộ.

- Miêu Nhi, con sang nhà bên chơi với Nhiếp Nhiếp cho mẹ tiếp khách nhé!?

Liễu Vũ Vũ rất hiểu chuyện, thu dọn sách vở đang viết dở cho vào cái tủ, vừa là tủ quần áo, vừa là tủ để đồ, con nhà nghèo sớm cảm nhận được thói đời ấm lạnh vô thường, nó vâng chạy ra ngoài, đôi mắt to sáng trong nhìn cái chú làm mẹ mình ưu thương.

- Buổi tối em ngủ ở đâu? Giọng Trương Thắng cố kìm nén, y lờ mờ đoán ra, nhưng vẫn muốn xác nhận:

- Em, em ghép mấy cái ghế lại với nhau, sau đó trải chăn đệm lên ngủ trên đó. Tiểu Lộ lục lọi gì đó trong bếp, đi ra nói, vẫn tránh mặt Trương Thắng: - Hết mất trà rồi, em không hay uống, anh đợi chút, em sang hàng xóm …

- Còn pha trà gì nữa? Trương Thắng quay sang nhìn Tiểu Lộ, cô mặc quần áo bông vải đơn giản, có hơi sờn cũ, đây là rõ ràng là quần áo ngủ, nếu bình thường y không nghĩ nhiều, nhưng lúc này không thể không liên tưởng tới cuộc sống khó khăn của cô, có chút tức giận, làm sao Tiểu Lộ của y lại sống trong cảnh như thế này chứ, đấm tay vào tường: - Anh ta đâu rồi? Cha con bé đâu rồi?

- Anh Liễu mất hơn một năm trước rồi, em không muốn Miêu Nhi phải vào trại mồ côi, nên nhận nuôi nó...

- Nhận nuôi? Trương Thắng như hiểu ra điều gì: - Em... em chưa gả cho anh ta sao?

Tiểu Lộ ngỡ ngàng nhìn Trương Thắng, hỏi có với vẻ khó hiểu: - Sao em lại gả cho anh ấy?

Thì ra không phải Tiểu Lộ đã gả cho người ta, vậy mà y cứ đinh ninh rằng cô đã gả cho người kia rồi, chuyển nhà đi là để muốn bắt đầu một cuộc đời mới, hóa ra không phải, còn chuyện nhận nuôi cô bé kia không nghĩ cũng biết, là do ảnh hưởng tuổi thơ của cô, Tiểu Lộ sống một mình đã khó khăn, lại nuôi thêm một đứa bé thế này, không hỏi cũng đoán ra được sống gian nan ra sao, lòng đau như cắt: - Tiểu Lộ, sao sao em không nói gì với anh?

- Em, em có gọi điện cho anh... rồi không mở miệng được.

Trương Thắng chợt nhớ cái lần y có điện thoại mà gọi tới không ai nói gì, té ra là Tiểu Lộ, quay lại nhìn cô chằm chằm, làm cô phải chuyển ánh mắt sang phía khác.

Tình cảm dù nồng nhiệt tới mấy cũng sẽ không cháy mãi, trải qua nhiều chuyện như vậy, thời gian dài như vậy, tình cảm của con người cũng lặng lẽ thay đổi, khi nhìn thấy Trương Thắng, Tiểu Lộ có chút sợ hãi, muốn trốn tránh, đối diện rồi lại có chút quyến luyến không rời, nhưng đã không còn là tình yêu như ban đầu nữa.

Nhìn ánh mắt của Tiểu Lộ, trong lòng Trương Thắng thê lương chua xót, khoảng cách giữa hai người đã quá xa, dù có biết chân tướng cũng đâu thể dễ dàng quay đầu, trái tim cả hai đã mệt mỏi.

Tiểu Lộ như cây xấu hổ, cẩn thận bảo vệ tình cảm của mình, cho dù là lúc hai bên quấn quít, cô cũng không tận thình buông thả, huống hồ là bây giờ?

Trong phòng yên tĩnh, bầu không khí giữa hai người đã hòa hoãn rất nhiều.

- Sao anh lại tới đây?

- Anh đi thắp hương thay mẹ.

- Cô bạn gái kia của anh … hai người thế nào? Tiểu Lộ ngập ngừng mãi mới hỏi:

- Bạn gái anh?.... Ha ha ha.... Tiểu Lộ không biết tới Tần Nhược Nam, tất nhiên đang hỏi tới Tần Nhược Lan, Trương Thắng cười như lên cơn thần kinh, một cô gái rất muốn làm bạn gái y thì bị y đẩy đi rồi, bây giờ có một người y rất muốn cùng mình chia sẻ cuộc đời lại không được, trước mắt là cô bạn gái cũ nữa: - Anh nghĩ, hai chúng ta phải nói chuyện một lần thật rõ ràng.

Tiểu Lộ khe khẽ gật đầu, đáng lẽ họ phải nói chuyện với nhau lâu rồi.

Trương Thắng hít sâu một hơi: - Vì sao em lại đối xử với anh như thế, sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy? Anh đã chờ em liên tục hơn 100 ngày, vậy mà không được em tha thứ, vì sao vậy Tiểu Lộ? Ai rồi cũng trưởng thành, Trương Thắng không đem mọi chuyện chôn dấu ở đáy lòng nữa, mà đối diện với nó.

- Em, em vốn định đợi tới hôm giao thừa, là ngày chúng ta lần đầu hẹn hò, hôm đó sáng sớm em đi chợ mua sườn về nấu canh cho anh, nhưng đợi mãi, đợi mãi anh không tới. Người Tiểu Lộ hơi run lên, lời nói đau khổ của Trương Thắng làm cô áy náy vô cùng, càng nói càng nhớ lại cái ngày đó, không còn duy trì được giọng nói bình thường nữa: - Canh nguội rồi lại đun nóng, nóng rồi lại nguội, em tự an ủi, buổi tối anh sẽ đến, giống như hôm đó, nhưng anh vẫn không tới, em gói bánh bao một mình, ăn một mình … tại sao anh lại không đợi em được thêm một ngày?

Trương Thắng ngỡ ngàng, hóa ra là thế, chỉ một ngày thôi, còn trách ai được đây, chỉ trách ông trời trêu đùa bọn họ quá đáng, cay đắng nói: - Anh nhìn thấy em, cô bé và anh chàng kia vui đùa hạnh phúc, anh nghĩ em cố tình làm thế để xua đuổi anh, nên anh bỏ đi. Trên đường về anh gặp cô ấy thế rồi bọn anh … khi đó anh vẫn còn nhớ em nhiều lắm, cho nên vô tình dùng cô ấy thay thế hình bóng của em, rốt cuộc đối xử với cô ấy không tốt, cô ấy đi rồi …

- Ra là vậy, ra là vậy. Tiểu Lộ chỉ còn biết lẩm bẩm:

Hiểu lầm hai bên đã được cởi bỏ, nhưng chuyện đã qua rồi, không còn cách nào quay đầu lại được nữa. Cả hai cũng đã có thời gian dài bình tĩnh suy nghĩ tất cả, nói là hiểu lầm không bằng nói bọn họ thực sự có quá nhiều điểm quá khác biệt, cho dù không có hiểu lầm ngày đó, chỉ sợ rằng trong cuộc sống sau này va chạm liên tiếp sẽ mài mòn tình cảm, rồi cũng đến một ngày đổ vỡ.

Ít nhất bây giờ cả hai đều hiểu lòng nhau, đều còn giữ được tình cảm đẹp ngày xưa.

Cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần mỏi mệt khó diễn tả, Trương Thắng dựa lưng vào tường, nhìn trần nhà thất thần: - Mẹ anh nói, anh nhiều tuổi rồi, đang cùng cha anh ép anh sớm thành gia lập thất.

- Ừm.. Anh nên lập gia đình rồi, năm sau anh đã 30. Tiểu Lộ nhìn mũi chân nói:

- Mẹ anh bắt anh trong vòng ba tháng phải kiếm cho được con dâu về.

Tiểu Lộ chỉ khẽ "ừm" một tiếng, cô vẫn yêu Trương Thắng, nhưng không còn nghĩ tới chuyện quay lại với y nữa, cũng không định gả cho ai nữa, đời này sống vậy nuôi Tiểu Vũ khôn lớn. Hiểu lầm được cởi bỏ, cái gai duy nhất ghim trong lòng cô đã được bỏ đi, cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Đều nói tình đầu rực rỡ như pháo hoa, là đẹp nhất, nhưng chỉ nở rộ trong chớp mắt rồi dần phai nhạt, vẻ đẹp của mối tình đầu sẽ vĩnh viễn còn ghi nhớ trong tim mỗi người, nhưng không bao giờ có thể quay trở lại chớp mắt bùng nở đó nữa.

***** *****

- Phi Phi, Trai Lương, hai người tới đây. Trương Thắng mở cửa văn phòng gọi, sau đó quay về ngồi xuống bàn làm việc.

Lạc Phi nhảy chân sáo đi vào, cười hi hi: - Tuân lệnh, đại nhân có gì chỉ bảo?

Thân Trai Lương thì đi tới trước mặt Trương Thắng, cười vừa thân thiết vừa có chút nịnh bợ.

Nhân viên của Trương Thắng đa phần là người trẻ, không khí có phần tự do sôi động, Trương Thắng cũng thích thế, nó giúp tăng cường đoàn kết trong đoàn đội, cho nên Lạc Phi lúc nào cũng thiếu nghiêm túc nghịch ngợm với y, y cũng không phản đối, có điều thế không có nghĩa là người khác dám có thái độ này.

- Đóng cửa lại đi.

Thân Trai Lương vội đi ra đóng cửa lại.

Trương Thắng viết nhanh lên tờ giấy, nói: - Cả hai làm cho tôi chuyện này, tối mật, không được để người thứ ba biết.

Lạc Phi và Thân Trai Lương nhìn nhau gật đầu.

- Trai Lương, cậu tới gần chùa Từ Ân, tìm một đỉa điểm thích hợp, mở nhà trẻ có quy mô kha khá một chút, không cần lớn, song phải thật tốt. Nơi đó vừa mới xây một tiểu khu, cơ sở hạ tầng chưa đầy đủ, tôi xem rồi, chỗ đó thiếu cái nhà trẻ.

Lạc Phi tưởng mình nghe nhầm: - Không thể nào... Anh thừa tiền không biết tiêu như thế nào phải không? Mở nhà trẻ thì kiếm được bao tiền.

Trương Thắng cười, đưa tờ giấy đầu cho Thân Trai Lương, viết một tờ giấy nữa có tên tuổi, địa chỉ cô nhi viện Tiểu Lộ từng ở năm xưa: - Chuyện đó do Trai Lương phụ trách, em không cần lo, có điều sau khi xây xong, công tác quản lý tiền kỳ em giúp anh để ý một chút. Toàn bộ của cải, bất động sản của nhà trẻ sẽ thuộc về cô gái này, thủ tục tương quan do em làm.

- Trịnh Tiểu Lộ, ồ, xinh đẹp lắm phải không? Lạc Phi nhận lấy tờ giấy, tựa cười tựa không hỏi: - Ông chủ, cô ấy là ai? Hì hì... Anh định kim ốc tàng kiều à?

Trương Thắng nghiêm mặt, vờ giận: - Nói nhiều thế làm gì, có muốn tuyết ốc tàng thi không?

Lạc Phi thè lưỡi ra: - Vâng vâng, đại nhân bớt giận, tiểu nhân đi làm ngay.

- Khoan.

- Đại nhân còn gì sai bảo.

- Nhớ bảo mật, tuyệt đối không cho ai biết chuyện này liên quan tới anh đấy.

Lạc Phi háy mắt: - Rồi, sẽ nói do phú bà trẻ đầy lòng thương người tên Lạc Phi làm, ha ha ha, em thích vụ này lâu rồi.

Trương Thắng trừng mắt lên, nói với cả hai: - Đi làm đi, đây là chuyện trọng yếu, phải chú tâm vào.

Thân Trai Lương hưng phấn không thôi, ông chủ giao việc tư cho mình làm, cô gái này khỏi nói, chắc chắn được ông chủ cực kỳ sủng ái, làm tốt rồi, địa vị của mình trong lòng ông chủ tăng lên vài phần, trịnh trọng đảm bảo: - Vâng, ông chủ yên tâm.

Lạc Phi thấy Thân Trai Lương đi rồi, cũng định đi theo, Trương Thắng lại gọi: - Khoan, anh đã nói với em hết đâu, con bé này, chỉ láu táu, em định chuyển tài sản cho người ta ra sao?

- Thì như em đã nói, Lạc tiểu thư vô tư hiến tặng.

Trương Thắng vỗ trán: - Anh tưởng em đùa, nghe này, cô ấy cực kỳ nhạy cảm, cũng rất thông minh, em làm thế có mà lộ hết. Em tới cái cô nhi viện mà cô ấy ở hồi nhỏ, tra ra toàn bộ người thân cô ấy, làm rõ cả tình hình những người kia. Trong các mối quan hệ đó, anh muốn tìm một người tuổi già cô quả, hoặc thiếu nợ ân tình với cha mẹ cô ấy, muốn đem tài sản hiến tặng, hiểu chưa...

- Hiểu rồi. Lạc Phi nhìn Trương Thắng một cái thật sâu rồi lui ra ngoài, "không biết cô gái này là ai khiến anh ấy hao phí bao nhiêu tâm tư như vậy".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play