Ngày 10 tháng 5 là thứ 2, TTCK vốn đã u ám, giờ vì quả tên lửa kia càng tụt thê thảm, trong phòng doanh nghiệp chứng khoán của Trương Thắng, nhà đầu tư lớn nhỏ bận rộn điền đơn bán, Trương Thắng thì vẫn ung dung hút thuốc, chẳng xem giao dịch, chẳng biết nghĩ cái gì.
Lạc Phi riêng một buổi sáng đã nhận trên 30 cuộc điện thoại, một tay cầm thanh chocolate một tay cầm điện thoại, mặt vô cảm, vẫn máy móc dùng giọng nói ngọt ngào trả lời: - Xin yên tâm, tài chính của các vị vẫn an toàn, thời gian gần đây chúng tôi không mua vào cổ phiếu... Vâng, xin cứ yên tâm.
- Anh xuống lầu một chút. Trương Thắng chợt dụi tắt thuốc, nói với Lạc Phi một tiếng, hiện y là người phụ trách phòng công tác Trương Thị, có văn phòng nhỏ dùng kính pha lê hoàn toàn ngăn cách, thực ra vẫn trong phòng đại hộ, chẳng qua có không gian nhỏ hoàn toàn thuộc về mình thôi.
Trong đại sảnh tầng một, tiếng người huyên náo, rất nhiều người xin nghỉ phép ở đơn vị chạy tới bán cổ phiếu.
- Bán, ai cũng bán. Trương Thắng lẩm bẩm, y đứng lặng lẽ ở góc quan sát động tĩnh suốt một giờ mới về.
- May mắn gần đây chúng ta không có vụ mua bán lớn nào. Lạc Phi đặt điện thoại xuống, có chút mệt mỏi, ném nốt miếng chocolate cuối cùng vào mồm: - Hiện ai cũng bán cổ phiếu, làm nhà đầu tư thâm niên tức điên, lên mạng lập chủ đề chửi bới " Ai bán cổ phiếu bây giờ là bán nước!"
Trương Thắng tuy đã thông thạo máy tính hơn nhiều, xong mấy thứ internet này rất mù mờ, nên chủ yếu lên mạng vào vài trang tin, không tham gia diễn đàn, vội hỏi: - Phản ứng của mọi người ra sao?
- Chả ai phản bác vì người ta bản đều đang bận đi bán cổ phiếu rồi.
Điện thoại lại réo, Lạc Phi cầm cốc trà uống cho thấm giọng, cầm điện thoại lại, làm mặt quỷ, nhưng giọng thì ngọt xớt: - Xin chào, đây là văn phòng công tác Trương thị, xin yên tâm ...
Trương Thắng thở dài, lại đi xuống đại sảnh nghe ngóng tình hình, thứ ba, thứ tư, có vài cổ phiếu tăng ngược lại, nhưng lượng giao dịch không nhiều, chỉ số Shanghai composite và Hong Kong index hạ xuống số âm... Tầng 1 đại sảnh trở nên vắng vẻ, chỉ còn vài người rảnh rỗi chơi poker.
Tuần đó hai sàn chứng khoán lớn sụt giảm 5%, Trương Thắng vốn định tuần này tiến vào thị trường, giờ phải án binh bấn động.
***** *****
Ngày 18 tháng 5, Từ Hải Sinh ở văn phòng chủ tịch công ty tài vụ Từ thị, bận tối mắt tối mũi, thu hoạch từ địa ốc Kim Ngưu trong thời gian ngắn đã mất tới 1/3, đấy là còn may bán ra kịp thời, không tới mức mất toàn bộ tiền vất vả kiếm được vào đó.
Người tính không bằng trời tính, Từ Hải Sinh có tinh như quỷ cũng làm sao lường được quả tên lửa kia.
- Chủ tịch. Thư ký đẩy cửa đi vào, báo cáo: - Theo như căn dặn của chủ tịch, chúng tôi đã từng bước xuất hàng, hiện giờ toàn bộ thị...
Từ Hải Sinh cắt lời: - Nói kết quả thôi.
- Cho tới giờ, chúng ta mới bán ra được toàn bộ, tổn thất ước...
- Ra ngoài.
- Vâng.
Từ Hải Sinh bực mình đứng lên, thư ký này khi trả lời lúc nào cũng tự coi mình thông minh thêm vào nhiều từ ngữ chải chuốt, nếu lúc cổ phiếu đi lên, ông ta vui vẻ đối đáp với mỹ nhân ngực to vài câu, nhưng giờ phiền lòng, không chịu nổi " Mẹ nó, có lẽ mình nên bán luôn cả cô ta đi cho rồi."
Ông ta lấy điếu thuốc ra hút, gần đây ý thức được tuổi tác, đã hạn chế hút thuốc nhiều, bây giờ không có thuốc lá không chịu nổi, chợt nhớ tới Trương Thắng:" Không biết tên nhóc đó thế nào, chúng ta thật có duyên, không ngờ cùng bước vào TTCK một lúc."
Nghĩ tới hoàn cảnh Trương Thắng còn khó khăn hơn mình cả chục lần, Từ Hải Sinh thấy thoải mái hơn hẳn.
Ông ta không chuyên môn đi theo dõi nhất cử nhất động của Trương Thắng, chẳng buồn chán tới mức đi giám sát hành động của y trên TTCK. Vụ án đã khép lại mà không mở rộng truy cứu thêm bất kỳ ai, Từ Hải Sinh hoàn toàn không liên lụy, giờ giết Trương Thắng vừa tốn tiền lại không chuốc thêm nguy hiểm cần thiết, vì thế Từ Hải Sinh bỏ qua y, trong mắt ông ta Trương Thắng chỉ là chú nhóc, không đáng bận tâm, biết tin y bước chân vào TTCK chỉ là tình cờ, ở lĩnh vực này ông ta càng không cho rằng Trương Thắng có thể làm nên chuyện gì. Trương Thắng không lên mạng xem tin đồn rợp trời như Lạc Phi, y không xem biểu đồ phân tích tình thế, đại đa số thời gian, y ở đại sảnh tầng 1 hoặc phòng đại hộ tầng 2, quan sát tâm thái phản ứng của những nhà đầu tư khác, y có hạn chế về kinh nghiệm TTCK, nhưng vì những gì trải qua giúp y hiểu thấu bản tính con người hơn. Vả lại vì bước vào cuộc chơi khá trễ, cõng trên lưng khoản nợ lớn, nếu đi theo con đường thông thường có khí đến cuối đời cũng chẳng trả được nợ, vì thế y cần tìm yếu quyết riêng, gần đây y đã có chút linh cảm …
- Tụt, tụt, tụt mãi, giờ tụt tới mất cảm giác rồi, thành thế này còn ai sợ ai nữa? Tụt nữa đi, chết chung cho vui. Tiểu Dương nghiến răng nghiến lợi nói, hai năm qua hắn chơi cổ phiếu lỗ lớn, giờ cổ phiếu mắc kẹt toàn bộ, nhưng đã không còn dũng khí bán đi nữa:
Hồng Béo cười lớn: - Bảo cậu chạy cùng tôi, cậu không chạy, hai ngày qua mất bao nhiêu rồi?
- Thôi đi, anh đừng đợi chuyện xảy ra rồi mới lên giọng Gia Cát Lượng nữa, tôi liều luôn, không bán nữa, om mười năm xem nó có lên giá không? Tiểu Dương chẳng mạnh miệng được lâu, ngồi phịch xuống ôm đầu: - Lần này thoát, tôi không bao giờ chơi cổ phiếu nữa, bài học đau thương. Đột nhiên la lớn: - Ai còn trân trọng mạng sống thì rời xa TTCK đi.
Trương Thắng đi vòng quanh một hồi, phản ứng số đông đa phần như Tiểu Dương, ngay cả Ôn Nhã xưa nay chơi cổ phiếu không biết thua là gì mặt cũng giá lạnh hơn bình thường, y đi qua cũng chẳng chào như mọi khi. Trương Thắng trở về văn phòng, mỉm cười bảo Lạc Phi: - Bắt đầu mua vào đi.
- Hả? Lạc Phi thất kinh, tay kín đáo di chuột, tắt cửa sổ game đi, trên màn hình là biểu đồ số má chằng chịt, cứ như cả ngày qua cô tận chức tận trách nghiên cứu xu thế thị trường vậy: - Vì sao, đợi xác định được xu thế chính rồi hẵng mua.. A, anh có tin nội bộ hả?
Trương Thắng buồn cười: - Anh làm gì lấy đâu ra tin nội bộ.
- Vậy lý do là gì? Lạc Phi mở to đôi mắt trông hết sức ngây ngô:
- Tuần trước em bảo anh ai bán cổ phiếu là bán nước đúng không?
- Ừ.
- Anh là người yêu nước! Nên anh mua.
- Gì?
Lạc Phi vặn hỏi thế nào Trương Thắng cũng không nói, quanh co trêu có, tức mình mở phần mềm giao dịch ra: - Vậy anh muốn mua cái nào?
Trương Thắng ngồi xuống một cái máy vi tính khác lấy ra bảy tám biểu đồ, xem lại một lượt, nói tỉnh bơ: - Bây giờ trên mạng internet hô hào mua cổ phiếu là yêu nước, vì thế chúng ta mua cổ phiếu internet.
Lạc Phi chỉ muốn vác cái máy tính ném vào mặt Trương Thắng, y rất thích trêu người ta, song vẫn nghe lệnh, mua cổ phiếu liên quan nghiệp vụ internet như Đông Phương Minh Châu, Quảng Điện, do cổ phiếu lớn sa sút, giao dịch thành công khó khăn, tới chiều chỉ mua vào số cổ phiếu giá trị 16 triệu.
Ngày hôm sau thị trường bình tĩnh, vẫn có nhà đầu tư do dự cắt thịt bỏ chạy, Nghiêm Phong nghe Lạc Phi kể chuyện, lắc đầu nói: - Nếu đại thế không phối hợp, đi ngược lại xu thế là cực kỳ thiếu khôn ngoan.
Trương Thắng trả lời: - Tôi không đi ngược xu thế, mà tôi luôn nương theo thế mà làm, mượn lực mà đi. Tôi cho rằng TTCK của chúng ta hiện giờ chưa hoàn thiện, cực kỳ thiếu hoàn thiện, ở mức độ nào đó, nó là thị trường chính sách, anh đồng ý không?
Nghiêm Phong gật đầu.
- Do sự kiện đại sứ quán khiến quan hệ hai nước căng thẳng, ảnh hưởng tới TTCK, chính phủ sẽ không ngồi yên để nó sa sút, cho dù không phải vì kinh tế, cũng là vì lòng người, đó là lý do tôi nhảy vào.
Nghiêm Phong rất thẳng tính: - Có lẽ anh đúng, nhưng thành phần cảm tính ở đây quá lớn, mức độ rủi ro cao. Một nhà đầu tư vững vàng phải đợi thế thăng tiến hoặc đà giảm suy kiệt mới ra tay.
- Anh nói đúng, nhưng phú quý cầu trong nguy hiểm mà.
- Ài. Nghiêm Phong vỗ trán: - Bây giờ tôi mới nhận ra, bản chất cậu là kẻ máu đánh cược.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT