Trương Thắng và Lạc Phi không biết hai vừa bọn họ vừa vô tình gây ra vụ lộn xộn khiến cái sàn nhảy chui kia đóng cửa, cứ thế nắm tay Lạc Phi chạy một lèo tới cửa công viên gần đó, không thấy ai đuổi theo nữa mới dừng lại chống tay lên gối thở hồng hộc.
- Đấy, em cứ đòi đi nhảy.. giờ thì vui chứ... Khụ, cổ áo kìa.
Lạc Phi cúi đầu nhìn, vừa rồi xô đẩy chạy gấp, hai cái cúc áo tuột ra, để lộ hết một bên ngực với áo lót màu trắng, thêm nữa vừa rồi lại cúi xuống thở, khỏi nói cũng biết chiêu đãi Trương Thắng một chập, vội vàng quay người đi cài lại cúc áo.
Trương Thắng hơi lúng túng, y đúng là thấy hết rồi, thậm chí vì dây áo lót tụt xuống vai làm một bên áo lót lệch hẳn đi, nhìn thấy luôn cả núm vú luôn, ngực Lạc Phi nho nhỏ như chim câu, nhìn rất thích, nói thật ra sở thích của Trương Thắng là những cô gái thân hình mảnh mai, nho nhỏ xinh xinh, điển hình là Tiểu Lộ: - À, anh đi mua bao thuốc lá. Đến khi quay lại thấy Lạc Phi bặm môi tức tối, hỏi: - Sao thế?
- Anh dẫn em tới chỗ bát nháo lộn bậy gì thế, em vừa đứng một chút đã có lão già tới bắt chuyện. Lạc Phi học giọng điệu ông già, nháy mắt, léo nhéo nói: - Em gái, đi một mình à?
Trương Thắng phì cười rơi cả điếu thuốc: - Câu đó có vấn đề gì, người ta quan tâm thôi mà.
Lạc Phi trừng mắt: - Đừng giả vờ thuần khiết, anh mà không hiểu mới lạ.
- Đừng giận, mà có phải tại anh đâu, em nói nhà em ở gần đây, chẳng lẽ lại không biết nơi này thế nào?
- Em... Lạc Phi chống chế: - Em đi làm là về thẳng nhà, từ nhà tới thẳng chỗ làm, làm sao biết được.
- Chậc chậc, đúng là cô gái ngoan, được rồi, anh đưa em về nhà, muộn quá nhà em lại lo.
Lạc Phi chỉ cái ngõ gần công viên: - Nhà em trong tiểu khu đó.
Đi vào ngõ một đoạn chừng năm bảy mét có cánh cổng tiểu khu, đèn đường rất sáng, song Trương Thắng không yên tâm: - Nơi này loạn lắm, để anh đưa em về tận nhà.
- Đừng... nhà em... ừm, cha mẹ rất nghiêm, nếu thấy anh đưa em về, thế nào cũng cho rằng anh là bạn trai của em, hỏi này hỏi nọ, anh mà nói không phải thì em gặp rắc rối... Lạc Phi lấy di động ra: - Em gọi điện để cha em đón em.
Trương Thắng lè lưỡi, không ngờ bây giờ còn có người quản lý con mình chặt như vậy, nói: - Vậy anh đứng đây nhìn em, vào nhà rồi gọi điện cho anh biết, rồi anh mới đi.
Sự chu đáo của Trương Thắng làm trái tim Lạc Phi không nhỏ nhảy nhẹ một cái, gật đầu, vừa gọi điện vừa đi vào tiểu khu.
Một lát sau Trương Thắng nhận được điện thoại của Lạc Phi nói rằng đã về nhà, y mới yên tâm bắt taxi tới chỗ Chung Tình.
Hôm sau là cuối tuần, Trương Thắng về nhà thăm cha mẹ, rồi gọi điện cho Tiêu Tử, bảo hắn liên hệ với Lý Nhĩ và Lý Hạo Thăng, mời bọn họ ăn cơm, Tiêu Tử do dự một lúc mới nhận lời.
Sau khi từ trại giam ra, Trương Thắng có gọi điện cho Lý Hạo Thăng, nhưng luôn nhận được thông báo, thuê bao không ở trong khu vực được phục vụ, tiếp đó y đi Ôn Châu gặp phải chuyện ngoài dự liệu, bỗng nhiên mắc nợ cả đống, một lòng suy nghĩ làm sao đứng lên, rồi tới phòng chứng khoán, nhất thời không nhớ tới bọn họ.
Tuy nói vì quan hệ với Tần Nhược Lan, khiến đám Lý Hạo Thăng có khúc mắc với y, nhưng khi trong trại, bọn họ vẫn tới thăm, vẫn gửi tiền, hoạn nạn thấy chân tình, thế nào cũng phải cám ơn một phen.
Tối hôm đó Tiêu Tử và Lý Nhĩ theo hẹn tới nơi, nhưng không có Lý Hạo Thăng, hỏi ra mới biết hắn đã sang Anh thăm Tần Nhược Lan.
Người ta có bạn trai rồi, lại hạnh phúc vui vẻ như thế, Trương Thắng không hỏi tới nữa, có lẽ mình phai nhạt khỏi ký ức cô ấy mới là chuyện tốt nhất, dù sao ở bên mình cô ấy vui ít buồn nhiều, thế là chỉ cùng Lý Nhĩ, Tiêu Tử uống rượu tán gẫu.
Rời nhà hàng Trương Thắng nghĩ một lúc, bắt xe tới tiệm hoa, hôm nay về nhà mẹ y nói lâu rồi Tiểu Lộ không tới, gọi điện thoại cũng không được, bảo y là anh cả, phải biết quan tâm tới em mình, bắt y đi thăm Tiểu Lộ rồi về báo cáo.
Trương Thắng bắt xe tới tiệm hoa thì đã là hơn 8 giờ tối, đoạn đường này rất náo nhiệt, quảng trường Hòa Binh gần đó từ sau khi thành phố kiên quyết dọn dẹp nạn hút chích đã thành địa điểm tụ tập về đêm nổi tiếng của thành phố Quỳnh Hải.
Không thấy biển hiệu Yêu duy nhất đâu, Trương Thắng gõ cửa nửa ngày cũng không ai ra mở, lo lắng sang tiệm hoa quả bên cạnh hỏi, mới biết chủ nhà đã qua đời, con cái bà ta thu lại nhà đem bán, tiệm hoa đóng cửa, cô gái béo đã về quê lấy chồng, cô gái còn lại đi mấy ngày rồi, thời gian qua không ít chàng trai tới hỏi thăm.
Không ai biết rằng, hôm đó Trương Thắng đứng trước tiệm hoa suốt cả đêm, để lại tàn thuốc vương vãi...
***** *****
Cổ phiếu Kim Ngưu vẫn đủng đỉnh tiến lên như bò già leo dốc, tăng trưởng rất ít, trên bảng xếp hạng giao dịch không thấy tên nó, nhưng nếu chú ý sẽ thấy nó không đi xuống chút nào.
Đến ngày thứ tư Hồng Béo không kiên nhẫn được nữa, nhảy vào, còn dùng hết miệng lưỡi đi du thuyết mọi người cùng tham gia đẩy gia Kim Ngưu lên.
Mọi người ít nhiều cũng mua, đúng thôi, cổ phiếu này tăng trưởng ổn định, nhìn biểu đồ kỹ thuật cũng đẹp, có điều Trương Thắng không tham gia.
Kim Ngưu giữ vững phong độ tuần trước, mỗi ngày tăng một ít, làm mọi người yên tâm, số người đeo bám ngày một nhiều, ít người rút lui đúng lúc. Đến thứ 5, Kim Ngưu thình lình xuống dốc, hạ kịch trần luôn, thấp hơn cả mức giá ba ngày trước.
Thứ sáu Kim Ngưu tiếp tục đi xuống, những ai có quan hệ nội bộ như Hồng Béo đều gọi điện thoại thăm dò.
Từ Hải Sinh nhận được điện thoại của Hồng Béo cũng thất kinh: - Tuần trước tôi bảo anh cuối t uần thấy lãi là tung ra, sao giờ vẫn ôm trong người?
"Tuần trước, mẹ nó, tuần trước tôi còn chưa mua" Câu này Hồng Béo chỉ có thể thầm than trong lòng, ấp úng nói: - Anh Từ, làm sao bây giờ?
- Nhà cái chí lớn, trước kia tôi nói thế, giờ vẫn nói thế. Làm ăn lâu dài ắt có lên có xuống, nếu anh chưa kịp bán ra thì giờ có hai đường, một là bán gấp đi, chịu lỗ một ít. Hai nếu đủ gan thì tiếp tục theo nó, đợi một hai tháng nữa, có khi còn kiếm nhiều hơn chơi du kích đấy.
Sau đó Kim Ngưu cứ vậy xuống dốc, suốt cả tháng ở trạng thái nửa sống nửa chết, hiện đã gần hết năm, mỗi khi tới đầu năm có rất nhiều yếu tố không thể xác định, cho nên cuối năm không có giao dịch lớn. Người mua Kim Ngưu đa số tuyệt vọng rút lui, cả Hồng Béo cũng thế, hắn không đủ dũng khí tin theo từ Hải Sinh.
Từ Hải Sinh lại lần nữa âm thầm tiến hành kế hoạch một hòn đá trúng hai con chim của mình.
Trương Thắng tại TTCK cũng ngày tiến ngàn dặm, y mua cổ phiếu Công nghệ Đông Phong, sau khi y bán ra không lâu liền rớt giá thê thảm, lượng giao dịch giảm nghiêm trọng, y lại quyết đoán tung tiền mua lại.
Thường mà nói người chơi cổ phiếu luôn ấn tượng sâu với cổ phiếu đầu tiên mình mua, có cơ hội là mua trở lại. Còn Trương Thắng thực tế thì cổ phiếu đầu tiên của y là Thục Trường Hồng, nhưng anh Văn nói, thế của nó đã qua, nên y cứ nhắm vào Đông Phong.
Nhìn qua thì y mua cổ phiếu có thành phần phân tích, nhưng không loại bỏ được thành phần cảm tính trong đó, có điều khi vận số tới, anh muốn ngăn cũng không được, nếu nói y ngu xuẩn thì TTCK khi đó còn ngu hơn y, thế là khi các đại hộ sứt đầu mẻ trán vì Kim Ngưu thì Đông Phong lại lần nữa phát uy, hứng khởi thăng tiến.
Cuối năm, Hồng Béo cúi đầu ủ rũ: - Đúng là xúi quẩy, không bằng theo bảo bối may mắn Trương Thắng mua Đông Phong cho rồi. Trương Thắng, Trương Thắng là Thường Thắng, cái tên nghe đã thấy may mắn.
Trương Thắng chỉ cười, giờ y mới biết cái tên mình đọc trại đi lại có ý nghĩa xâu xa như thế.
- Không chỉ Trương Thắng, nghe nói Ôn Nhã còn kiếm nhiều hơn.
- Nói tới cô ta làm gì, chẳng bao giờ nói với ai, mua song mới nói.
- Anh đúng là thừa lời, người ta có tin nội bộ, chịu nói với anh mới là lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT