Trương Thắng tuy vẫn trong trại giam, nhưng viện kiểm sát và cảnh sát rõ ràng đã nới lỏng quản lý cho y rất nhiều.

- Trương Thắng, có người nhà tới thăm.

Trương Thắng đang đọc cuốn mạn đàm tổ hợp đầu tư, nghe vậy hoang mang nhìn quanh, mất một lúc mới nhảy vọt lên: - Tôi, tôi có người nhà tới thăm? Tôi được đi gặp người nhà sao?

Mới bị giam ở đây có vài tháng nhưng cảm giác còn hơn mười năm, đột nhiên nghe thấy được gặp người nhà, Trương Thắng cảm giác không đứng vững nữa.

Quản giáo Vương lạnh nhạt giục: - Nhanh lên cha mẹ và em gái cậu đang đợi.

Đầu óc Trương Thắng đang nhảy múa, cũng chẳng để ý quản giáo Vương nói tới "em gái", hớn hở nói nhanh: - Anh Văn, tôi đi gặp người nhà đây. Nói rồi chạy vụt đi.

Đi tới phòng tiếp khách, Trương Thắng bỗng nhiên sợ hãi, bước qua cánh cửa này thôi là y được gặp người thân rồi, nhưng cánh cửa như nặng ngàn cân, y không sao mở được.

Hit sâu mấy hơi trấn tĩnh lại, Trương Thắng nhớ ra điều gì, vội cởi cái áo khoác ra, chỉnh trang lại quần áo, ý đồ làm cái áo tù màu xám chỉnh tề hơn một chút, nhưng cái đầu trọc lóc, ngực áo đính số tù, không cách nào che đi được.

- Được rồi, có phải đi xem mắt đâu, có mặc thế nào thì người nhà lo lắng vẫn cứ lo lắng. Quản giáo Lưu cười đá một cái: - Mau xéo vào đi.

- Cám ơn quản giáo. Trương Thắng lần đầu cảm thấy quản giáo cũng có tình người, kích động cảm tạ, hít sâu lần nữa, mở cửa.

Cửa vừa mở bà Trương liền ngồi dậy, vội vàng đeo kính lão lên, nhìn về phía này.

- M, mẹ... Trương Thắng chẳng khác nào ngày đầu đi học lớp một về thấy mẹ đón trước cổng, nước mắt thoáng cái tràn ra, nắm lấy bàn tay khô gầy:

- Con trai, con trai tôi. Bà Trương môi run run, hai tay sờ mặt con, nhìn từ trên xuống dưới: - Con sống thế nào, có ai bắt nạt con không, con xem, gầy thế này, ôi, con tôi..

- Mẹ, con k... Trương Thắng còn chưa nói hết câu nhìn thấy hình bóng người con gái khiến y mỗi lần nhớ tới vừa thương nhớ lại vừa đau đớn, cứng người như bị điểm huyệt: - Tiểu Lộ.

Tiểu Lộ vẫn thế cách ăn mặc thậm chí còn giản dị hơn trước kia, nắng ấm mùa xuân chiếu lên khuôn mặt mịn màng thành tú. Từ trước Tết Tây tới giờ đã hơn bốn tháng không gặp, gò má vốn có chút bầu bĩnh trẻ con không còn, không để tóc mái nữa, khiến cô bớt đi nhiều vẻ ngây thơ tăng thêm không ít vẻ đẹp thành thục của nữ nhân.

“ Anh ấy gầy hơn nhiều, nhưng cũng rắn rỏi hơn” Tiểu Lộ chỉ nhìn liếc một cái, đầu cúi xuống nhìn chân mình, mấp máy môi gọi: - Anh cả, anh khỏe không?

Không phải Tiểu Thúy, là cô ấy, thời gian qua là cô ấy tới thăm mình, Tiểu Lộ tha thứ cho mình rồi, a sao không nhớ ra, cái đệm kia chính là áo của Tiểu Lộ, Tiểu Lộ tha thứ cho mình rồi, Trương Thắng kích động vô cùng, không để ý tới cách xưng hô của Tiểu Lộ, rối lên: - Anh, anh khỏe.. Mẹ, sao mẹ lại cùng Tiểu Lộ tới đây?

Bà Trương nhìn con trai vui mừng, lại nhìn Tiểu Lộ lúng túng khó xử, tuy biết Tiểu Lộ đã có bạn trai, nhưng trong lòng vẫn muốn cướp cô con dâu này về, nhớ tới con dâu bị con mình làm giận bỏ đi, trừng mắt lên: - Làm sao không tới được, mẹ phải dấu cha con đấy, lại còn lo cho vợ em con vừa sinh, sức khỏe không tốt, không có Tiểu Lộ thì cái thân già này gục xuống rồi, đồ bất hiếu.

- Mẹ, em dâu sinh rồi sao, là trai hay gái ạ? Trương Thắng lúc này nghe mẹ mắng chửi cũng thấy êm tai, mắt nhìn Tiểu Lộ, mồm toét ra hỏi:

Bà Trương tiếc nuối: - Là con gái, xinh lắm, ài, dù sao vẫn là con gái. Giờ chỉ cho sinh một đứa, hương hỏa nhà ta trông cả vào con... Con không nhỏ nhít gì nữa, sao vẫn để cái thân già này lo lắng thế hả? Càng nói càng giận: - Thành gia không xong, lập nghiệp thì vào luôn tù, ôi...

- Mẹ, con sai rồi. Trương Thắng đỡ lấy mẹ, lòng day dứt vô cùng:

Bà Trương run run ngồi xuống: - May nhờ đám đồng nghiệp của con, con bé Chung Tình, rồi vợ chồng thằng béo, cả cái đứa đen đen thường xuyên tới thăm, nhân lúc cha con không chú ý, nói vụ án của con có hi vọng rồi, mẹ mới qua được. Đều là những đứa ngoan, lần này mẹ được vào thăm con cũng là nhờ chúng giúp. Thắng, rốt cuộc con phạm tội gì, ngồi tù có lâu không?

- Không mẹ ạ, đây là vấn đề kinh tế thôi, mẹ yên tâm, con sắp ra rồi... Nếu không, làm sao họ cho mẹ vào thăm con. Trương Thắng an ủi, mắt lại nhìn Tiểu Lộ:

Tiểu Lộ muốn nhìn Trương Thắng lại không nhìn, vì nhìn rồi là cô không chịu nổi.

- Tiểu Lộ, cám ơn em, vì tất cả những gì em làm. Trương Thắng nói đầy thâm tình:

- Không, không cần, đây là chuyện em phải làm thôi. Tiểu Lộ cuộn góc áo, ấp úng nói:

- Phải làm? Trương Thắng tim đập mạnh: - Tiểu Lộ, em tha thứ cho anh rồi à?

Bà Trương nhìn thấy hết, hai đứa này tình cũ chưa dứt, bà mừng lắm, kéo tay Tiểu Lộ: - Đương nhiên, cho con biết, Tiểu Lộ bây giờ là con nuôi của mẹ, là đứa thứ ba trong nhà, con đừng hòng bắt nạt nó.

- Con... nuôi? Trương Thắng lắp bắp, thấy Tiểu Lộ má hơi đỏ lên, nhưng không phủ nhận, đầu óc váng vất, sao bạn gái mình lại thành em gái rồi?

Tiểu Lộ vẫn cúi đầu, cánh môi hồng hơi cong lên như nụ hoa đào tháng ba đợi nở, cực kỳ dụ hoặc, đối với người mấy tháng trời chưa thấy bóng dáng nữ nhân như Trương Thắng, làm y chỉ muốn ngấu nghiến nó.

- Tiểu Lộ xinh đẹp, tốt tính, từ khi tới làm con nuôi nhà ta, hàng xóm không biết bao nhiêu người tới hỏi thăm muốn nhận làm con dâu, Tiểu Lộ, chỗ con làm cũng có chàng trai theo đuổi đúng không? Bà Trương cố ý khích Trương Thắng:

Tiểu Lộ bị ánh mắt Trương Thắng làm lúng túng nãy giờ, nhưng nghĩ tới y và cô gái từng xảy ra quan hệ đã xác lập tình cảm, lòng vừa đau đớn và nguội lạnh: - Mẹ, con đã nói con có bạn trai rồi mà, mẹ bảo mấy người kia đừng tới nữa... Chúng ta khó khăn lắm mới tới thăm anh con, con thấy nên hỏi xem anh ấy cần gì, chúng ta chuẩn bị lần sau mang tới.

"Tiểu Lộ có bạn trai rồi?" Trương Thắng bị giáng cho cú đấm mạnh, niềm vui tái ngộ không còn lại chút nào...

****

Tần Nhược Lan tới London Anh theo hình thức du học, tại trường Florence Nightingale thuộc bệnh viên St. Thomas, hiện là kỳ nghỉ, rất nhiều bạn học đi khắp nơi du lịch, Tần Nhược Lan cũng thuê xe, muốn tự mình lái xe đi chơi cho khuây khỏa.

Evelina, nữ tu cùng phòng với Tần Nhược Lan rất thích cô, cô gái TQ này không mặc quần áo kỳ dị, không nghe âm nhạc điếc tai, cũng không mỗi sáng lại từ KTX nam lén lút trở về, rất ngoan hiền. Nghe nói Tần Nhược Lan muốn đi du lịch, liền nhiệt tình giới thiệu cháu mình làm bạn đồng hành.

Cháu nữ tu Evelina tên Raymond, cao 1m84, tóc vàng mắt xanh, có thân phận quý tộc, tuy không có lâu đài, nhưng có đất đai tổ tiên truyền lại, là hòn đảo nhỏ tên Ionian.

Trên hòn đảo đó Raymond có quyền tự do đánh bắt cá, khai thác mỏ cùng kế thừa tàu mắc cạn trên bãi, những thứ đó khó chuyển biến thành lợi ích trước mắt, trừ khi bán hòn đảo đi, nhưng nam tước Raymond không ý định bán nó, vì cha hắn là bác sĩ xuất sắc ở London, gia cảnh rất tốt.

Raymond rất có phong độ quý tộc, hắn và bạn mình Edward rất chăm sóc Tần Nhược Lan, trên đường đi cô được đối xử như công chúa, nhưng dù những lúc cười đùa, giữa hàng mi vẫn có sự cô đơn u buồn khó phai.

Edward trêu vẻ u buồn của Tần Nhược Lan rất đúng khí chất tiểu thư quý tộc, rất phù hợp làm nam tước phu nhân. Bạn bè trêu đùa, Tần Nhược Lan chẳng để trong lòng, đám Lý Nhĩ cũng hay đùa như thế, cô chỉ mong trong chuyến đi này quên hết quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.

Trên đường đi không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp chủ động tiếp cận hai chàng trai tuấn tú này, nhưng đều chỉ nhận được những lời từ chối lịch thiệp, vì Raymond và Edward, hai anh chàng đẹp trai ấy lại là một đôi, nếu không phải nữ tu Evelina gửi gắm, bọn họ cũng chẳng đưa Tần Nhược Lan đi cùng.

Bọn họ đi tới nơi giáp ranh với biên giới Scotland, ở nơi này có cái hồ nổi tiếng, hồ Grasmere.

Nơi này có tất cả những phong cảnh mỹ lệ nhất của tự nhiên có thể sở hữu, hồ nước, núi non, thác nước, nhưng đẹp nhất vẫn là những hồ nước lớn nhỏ giăng giăng khắp nơi, thời điểm

Tần Nhược Lan không phải là thục nữ hiền lành, cho dù đang buồn, cô cũng chẳng tha thẩn tản bộ ngâm thơ bên hồ như Lâm Đại Ngọc, cô thích vận động.

Cưỡi ngựa, chèo thuyền, leo núi, chơi golf, tennis chính là những môn thể thao Tần Nhược Lan thích nhất, đa phần là sở trường của Raymond và Edward, nên ba người chơi cực kỳ hợp ý vui vẻ.

Bải cỏ bát ngát, Raymond và Edward kìm cương ngựa, nhìn Tần Nhược Lan vẫn thúc ngựa phi nước kiệu trên sườn núi, Tần Nhược Lan cưỡi con ngựa cao lớn màu mận chín, mặc trang phục cưỡi ngựa tiêu chuẩn, sơ mi trắng cổ cao, quần co dãn màu đen, chiếc mũ đen, trông rất oai hùng.

Raymond nhún vai: - Hẳn Nhược Lan có chuyện thương tâm muốn phát tiết.

Edward nhíu mày: - Đừng cảm khái nữa, cô ấy đang cưỡi con ngựa rất bướng, không ai dám tùy tiện cưỡi đâu, cô ấy lại mới học cưỡi ngựa.

- Phát tiết được cũng...

Raymond vừa nói tới đó thì nghe thấy tiếng hí vang, con ngựa kia hai vó trước dựng đứng, người trên lưng ngựa không trụ vũng, ngã lộn bên trên xuống.

- My god! Hai chàng trai cùng thúc ngựa phóng hết tốc lực tới:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play