- Mà khoản tiền này còn lấy cớ là đầu tư nước ngoài, lừa ưu đĩa thuế quan, hai năm qua đã trốn được bao nhiêu tiền thuế? Đây là tội lừa đảo, trốn thuế, tính gộp lại là năm năm trở lên biết không hả?
Giọng Khương Uy ngày càng nghiêm khắc, mắt nhìn Trương Thắng chằm chằm:
- Còn không thành thật khai ra.
Trương Thắng ánh mắt vốn luôn ung dung, tới đây trở nên không có tiêu điểm, Lão Khương mừng thầm, y sắp sụp đổ rồi, đang định tăng thêm áp lực tâm lý thì nghe Trương Thăng nói bằng giọng nhiều cảm xúc:
- Chuyện này tôi cũng không có gì để nói, các anh muốn biết thì tìm một người hiểu rõ toàn bộ quá trình.
- Ai?
Ánh mắt Trương Thắng tập trung trở lại nhìn thẳng người đối diện:
- Người khống chế cổ phần của công ty, đệ nhất cổ đông Từ Hải Sinh! Các anh muốn biết, tìm ông ta.
Ông đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, giờ chúng ta thân ai người nấy lo, không liên quan gì nữa.
- Đừng có đùn đẩy trách nhiệm, anh chính là đại biểu pháp nhân, chủ tịch kiêm tổng giám đốc công ty.
Trương Thắng thở dài:
- Anh cảnh sát, không phải tôi đùn đẩy, không hợp tác, mà thân phận của tôi sau khi thành lập công ty mới có, không phải trước đó.
- Cái gì?
Lão Khương không hiểu y nói gì:
- Trước sau thì không phải là cậu sao, định múa mép chối cãi à?
- Theo như anh nói, thì công ty tôi trước khi thành lập, mượn vốn giả mạo đầu tư nước ngoài, đúng không? Đó là trước khi công ty được thành lập, mà khi đó tôi không phải là đại biểu pháp nhân, không phải chủ tịch, không phải tổng giám đốc, càng không phải cổ đông lớn nhất, cho nên không thể lấy mấy chức vụ kia đổ cho tôi là người quyết sách. Nói thật, tôi không biết hành vi đó là phạm pháp, người thao tác không nói với tôi.
- Công ty tôi do ba người góp vốn, ông Trương Bảo Nguyên đầu tư một triệu cùng mối quan hệ, Từ Hải Sinh bỏ tiền đăng ký, tôi chỉ góp đất. Vì tránh bị tôi coi khinh, nên ông ta không nói thật.
Khóe miệng Tần Nhược Nam hơi giận nhẹ, như muốn cười.
Tiểu Lý tức sôi máu:
- Vậy là anh chẳng biết một cái gì hết, đúng không?
Trương Thắng giọng oan ức, kể khổ:
- Anh nói đúng quá, tôi là ai? Chỉ là một địa chủ thôi, tôi chẳng biết gì cả. Trước đó tôi còn là công nhân mất việc, kinh doanh cái quán cơm còn sập, anh nói xem tôi biết được mấy thủ đoạn đó không?... Còn nhớ lần đầu tôi được tới khách sạn to là gì nhỉ, à "ảo ảnh sa mạc", cái tên đúng là xúi quẩy, không ngờ vinh hoa phú quý chỉ như ảo ảnh.
Tần Nhược Nam nghe tới đó suýt nữa đứng lên, không thể sai được, là anh ấy! Chính là anh ấy.
Trương Thắng tiếp tục đóng vai con rối:
- Anh có biết không, Từ Hải Sinh chính là giám đốc nhà máy mà tôi từng làm việc, hôm đó cũng là ông ấy bỏ tiền mời khách, chỉ lấy danh nghĩa tôi mà thôi... Các anh không tin à, thật đấy, đó là lần đầu tiên tôi đi ăn ở một nơi hơn 10 đồng một bữa cơm, mọi thứ ở đó như trong giấc mộng, nhưng tới giờ tôi còn nhớ rõ lắm, tối đó tôi còn gặp một cô gái ngoài hành lang, cực kỳ xinh đẹp, thuần tịnh như dòng suối trên núi cao, khuôn mặt tinh tế như món đồ sứ, làm người ta khó mà quên được...
Tần Nhược Nam đỏ mặt, được người ta khen ngợi ngay trước mặt, lại trong tình huống quái dị này, thực sự là khó diễn tả.
Tiểu Lý bực mình gõ bàn:
- Đừng dông dài, nói vào trọng điểm đi.
.......
Thẩm vấn từ 7 giờ tới 9 h 30, Trương Thắng mệt mỏi, ba người thẩm vấn thì mỏi mệt.
Còng tay mở ra, y kéo lê xích sắt loảng xoảng đi trong hành lang dài, không biết Tần Nhược Nam lặng lẽ nhìn bóng lưng mình.
Tiểu Lý đấm tường:
- Tên này... Thực sự lần đầu vào đây à?
Lão Khương cười:
- Tội phạm kinh tế làm gì có tên nào đơn giản, thong thả thôi, chúng ta báo lên trên đã, quay lại sau.
Tiểu Lý không phục, nói nhỏ:
- Dùng ít thủ đoạn, loại người này không chịu nổi đau đớn đâu.
Lão Khương đánh miệng về phía Tần Nhược Nam, ý bảo không tiện:
- Hơn nữa xem ra bên trên rất coi trọng vụ này, nếu để y bị thương không ổn, huống hồ có người đang bảo vệ y, nếu không chẳng trì hoãn tới một tuần mới cho chúng ta tới thẩm vấn.
- Anh nói phải, nhưng bên trên cũng có người muốn chỉnh y, nếu không y kinh doanh tốt như thế, không sai phạm gì, bằng vào cái tội rút vốn ai cũng làm kia, lại hai năm rồi, chẳng ai bắt cho tốn công.
Lão Khương lấy thuốc lá ra hút:
- Đừng nghĩ nhiều, cứ làm tốt công việc của mình là được. Muốn chúng ta điều tra, vậy chúng ta phải làm cho ra kết quả, thong thả tra tấn tinh thần y, xem y mồm mép được bao lâu.
*** ****
Trương Thắng bị bắt, công ty có ba người chức vụ cao nhất là Chung Tình, Quách Y Tinh và Hắc Tử, nhưng hai nam nhân rõ ràng không có khả năng điều hành công ty, vì thế mà Chung Tình bận tới tối tăm mặt mũi.
Chung Tình theo Trương Thắng từ lúc công ty thành lập, làm thư ký làm lái xe cho y, tới giám đốc quan hệ xã hội, giờ là giám đốc của chợ thủy sán, có thể nói hiểu rõ công ty chân tơ kẽ tóc, nên hiển nhiên cô gánh trách nhiệm này.
Cô hỏi thăm được người ta, biết trong trại giam cũng được mặc quần áo của mình, chăn đệm chỉ cần trong nhà đưa vào được thì phạm nhân được dùng, nên cô tự mình đi mua vài bộ quần áo ấm, chuyện này trước kia cô từng làm rồi, biết số đo của Trương Thắng, nhưng chưa kịp tới trại giam thì Quách Y Tinh gọi về.
Không ngờ chuyến này về công ty tới nửa đêm, trong công ty vẫn cãi nhau ầm ĩ như tổ chức hội chợ. Dù sao đây là doanh nghiệp tư nhân, tổng giám đốc bị bắt, chẳng ai rõ công ty còn tồn tại được không, cuối tháng có trả nổi lương không, nhân tâm tất nhiên tản mát, cán bộ trung tầng tụ tập yêu cầu công ty có câu trả lời.
Khách hàng vốn lo lắng, thấy thế càng không tin tưởng nữa, yêu cầu rút tiền thuê, trả tiền đặt cọc, lúc đầu Trương Thắng đồng ý là để ổn định lòng người, nhưng Trương Thắng bị bắt, lúc này chẳng cần nhân tâm sĩ khí gì nữa, mà giữ không cho rã đám, Chung Tình kiên quyết không chịu, muốn không thuê nữa, được thôi, trả tiền vi phạm hợp đồng đây, cô phải cố gắng giữ khách hết mức có thể, thà làm kẻ ác chứ không để công sức Trương Thắng thành mây khói.
Đám khách hàng này bị làm khó tất nhiên bất mãn, bọn họ là dân buôn bán chợ búa, tốt chất không cần nói, nóng lên đừng nói là chửi bới ô uế, thậm chí còn dùng vũ lực đe dọa.
Buổi sáng Quách Y Tinh thuyết phục bọn họ, tới trưa vì mệt mỏi căng thẳng, tim ngừng đập, ngất xỉu tại chỗ, nhưng đám người kia không sợ, căn bản chẳng bận tâm hắn sống hay chết, vẫn làm ầm ĩ lên, Chung Tình nhận được điện thoại chạy về, một mình đối diện với đám khách buôn hung hãn tới tận tối chưa có được hạt cơm vào bụng, môi nứt nẻ chảy máu, dung mạo say đắm lòng người trước kia hoàn toàn không còn nữa.
Đến tối Trương Mãn Phúc còn chạy tới, vì Bảo Nguyên có 10% cổ phần ở đây, nghe tin Trương Thắng bị bắn, sợ không lấy được khoản đầu tư này, hắn tới đòi, không có tiền? Lấy hàng, lấy đồ.
Chung Tình lại không phải cổ đông của công ty, danh bất chính ngôn bất thuận, nói ly không lại, cô bất chấp, hạ lệnh cho bảo vệ, kẻ nào dám cướp đồ, đánh, đánh cho không dám thò tay lấy đồ mới thôi.
- Các vị, xin hãy nghe tôi, tổng giám đốc Trương bị sự kiện công ty Bảo Nguyên làm liên lụy, đi phối hợp điều tra. Cty chúng tôi kinh doanh không hề có vấn đề, tuyệt đối không để mọi người tổn thất, xin tin tôi...
Có kẻ độc ác trào phúng:
- Con mẹ nó, cô là cái gì mà chúng tôi tin? Trương Thắng đổ rồi, Trương gia không ai đứng ra quản lý công ty, bằng váo thứ tình nhân không danh phận mà dám lớn tiếng, ai tin được?
Chung Tình mặt đỏ bừng, cố nhịn nhục khuyên nhủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT