Trải qua lần va chạm ấy, quan hệ giữa Trương Thắng và Tần Nhược Lan trở nên vi diệu, không ai xin lỗi, nhưng đều có hành động bù đắp. Cùng đi xem phim, cùng tản bộ, còn cả những lúc ân ái mặn nồng, tựa hồ khôi phục cảm giác tuần trăng mật.

Cả hai đều tuyệt đối không nhắc tới Tiểu Lộ nữa, Tần Nhược Lan chấp nhận Trương Thắng đặt ảnh Tiểu Lộ ở đầu giường, trong ví, cô cũng nghĩ thông rồi, muốn y quên đi mối tình đầu nhanh như vậy là không thể, nếu y làm được, vậy phải hoài nghi kẻ vô tình vô nghĩa này rồi, cô tin bằng nỗ lực của mình, sẽ có ngày được Trương Thắng hoàn toàn tiếp nhận.

Trương Thắng nghe nói Trương Nhị Đản vì tội ấu dâm mà bị bắt thì bàng hoàng, trong số những người làm ăn y quen biết, ông già này là người thú vị nhất, vậy mà không ngờ làm chuyện đó … nhưng y không có thời gian mà cảm khái, triệu tập hội nghị khẩn cấp, thương thảo đối sách, để thận trọng còn chuyên môn mời luật sư tới hỏi ý kiến, cuối cùng kết luận Trương Nhị Đản vì chuyện quan hệ nam nữ nên bị bắt, không phải vấn đề kinh tế hay kinh doanh, nên không ảnh hưởng nhiều tới công ty.

Nhưng trên đời này ít thiếu nhất là bất ngờ.

Mỏ than của Trương Nhị Đản giao cháu mình là Trương Diệp Tân phụ trách, đứa cháu này rất có hiếu, suốt ngày nghe ngóng tin tức, chạy khắp nơi lo lót, muốn cứu bác mình ra, không để ý tới mỏ than, không lâu sau mỏ than phát sinh sự cố.

Chính phủ đương địa tổ chức đội cứu hộ do công an, vệ sinh, cứu hỏa, điện lực, cục khoáng sản lập nên, bận rộn suốt một ngày một đêm, không cứu được ai, mỏ than tan hoang, khi Trương Diệp Tân hay tin quay về thấy cảnh này ngồi phịch xuống đất.

Vốn đây là sự cố, công tác khôi phục và bồi thường gia đình người bị nạn với xĩ nghiệp lớn như thế không thành vấn đề, Trương Thắng là cổ đông đã tính toán, dù sự cố này gây tổn thất lớn, nhưng trước Tết xuân chẳng những không lỗ mà vẫn còn lãi.

Nhưng sự cố này gây phản ứng dây chuyền, chủ tịch bị bắt, mỏ than thì sập, những người góp tiền cho Bảo Nguyên hoang sợ, ào ào tới công ty đòi rút tiền.

Tập đoàn Bảo Nguyên xưa nay do một mình Trương Nhị Đản định đoạt, không có ông ta, tập đoàn như rắn mất đầu, quản lý vốn rối loạn càng không phát huy được hiệu quả, dẫn tới các xĩ nghiệp hoạt động trì trệ. Càng ngày càng có nhiều người khủng hoảng, bao vây các xĩ nghiệp của Bảo Nguyên, làm họ không sao hoạt động được, liên tiếp có người cáo trạng lên trên. Hai ngày sau cánh cổng hội liên hiệp công thương nơi Bảo Nguyên thuê làm văn phòng bị người ta xô đổ.

Chính phủ hết sức khống chế hậu quả nhưng không ích gì, sự thế ngày càng thăng cấp, người tham gia huy động vốn sợ tiền hồ hôi nước mắt của mình biến mất đánh mất lý trí, bắt đầu chặn cả đường sắt thị uy, yêu cầu chính phủ cho câu trả lời.

Giông bão ập tới quá bất ngờ.

Trước tổng bộ tập đoàn Bảo Nguyên ở thủ bị doanh, tiếng loa tuyên truyền khuyên nhủ mọi người trở về của nhân viên chính phủ bị âm thanh đám đông áp chế.

Một nam tử lùn xủn tập tà tập tễnh đi trong đám đông, vẻ mặt kích động, nói văng bọt:

- Tiền tôi tích góp cả đời không lấy về được nữa rồi, thứ chó má, các anh em, mọi người đứng đây làm gì nữa? Tập đoàn Bảo Nguyên đã thành cái vỏ rỗng rồi, nếu không làm sao phải huy động nhiều vốn như thế?

Có người nói:

- Họ không có tiền thì còn máy móc nhà xưởng, bán đi có thể trả tiền cho chúng ta.

Tên què đi khắp nơi xúi bẩy:

- Những thứ đó bọn họ đem thế chấp ngân hàng cả rồi, bán đi nói xem tới tay chúng ta trước hay ngân hàng trước? Mọi người nghe tôi nói, tập đoàn này còn một cái công ty tên là Cty tài chính Bảo Nguyên đặt ở khu Kiều Tây, bên đó làm ăn cực tốt, nói không chừng tới đó còn lấy được tiền đấy.

Dưới sự kích động của tên què, không ít người bắt đầu bàn tán, một vài người mang tâm lý cầu may chạy sang phía Kiều Tân, ở đây tụ tập đông như thế cũng chẳng tới phần mình.

Tên què kia chính là Sở Văn Lâu, sự tình xấu đi nhanh chóng như vậy chính là nhờ hắn nhiệt tình đi khắp nơi đơm đặt tuyên truyền thông tin sai lệch...

Thế là có người cầm lấy góp tiền tới Cty tài chính Bảo Nguyên yêu cầu trả lại tiền, Trương Thắng dẫn người giải thích không ăn thua, quần chúng không hiểu pháp luật công ty, chỉ cần biết công ty này có chữ Bảo Nguyên, có tập đoàn Bảo Nguyên đầu tư tức là tìm tới đúng chỗ rồi, bọn họ như người chết vớ được cọng cỏ cứu mạng, mặc Trương Thắng nói rát họng không ăn thua.

Trước tình hình đó Chung Tình tức tốc tới ủy bản quản lý khu khai phát, mời chình phủ ra mặt giải thích.

Trương Thắng thì liên hệ với Trương Mãn Phúc con cả cũng người tạm thay thế Trương Nhị Đản điều hành công ty, tỏ ý muốn bỏ tiền mua lại cổ phần của Bảo Nguyên, cắt đứt liên hệ hai bên.

Nhưng do quần chúng tới gây chuyện ngày càng nhiều, khách hàng của chợ thủy sản và kho lạnh sợ bị liên lụy có người rời đi, người đòi lại tiền đặt cọc, vì ổn định những khách hàng khác, Trương Thắng đều trả tiền, không hề gây khó dễ, khiến cho tài chính lưu động công ty thành giật gấu vá vai.

Vì thế không còn tiền mua lại cổ phần của tập đoàn Bảo Nguyên nữa, Trương Thắng nhớ tới khoản vay của Từ Hải Sinh, gọi điện cho ông ta, nhưng không cách nào liên hệ được.

Giám đốc Ngưu đề xuất, Trương Thắng lấy cổ phần của mình ở mỏ than chuộc lấy cổ phần ở công ty, như vậy tập đoàn Bảo Nguyên có lợi lớn, Trương Mãn Phúc là tên vô dụng tầm nhìn hạn hẹp, kiến thức không có, theo hắn mỏ than sập rồi, không tích sự gì nữa, nên không chấp nhận.

Chuyện cương lại ở đó, may là chính phủ cũng đã tích cực ra tay, tránh sự kiện ở tập đoàn Bảo Nguyên gây hệ lụy quá lớn, phái người tới làm công tác, nên tạm thời ổn định được tình hình.

Trương Thắng mấy ngày qua không có thời gian ăn uổng nghỉ ngơi, hết gặp mặt trấn an khách hàng, tổ chức vỗ về công nhân trong công ty, thương thảo đối sách, Chung Tình thì bôn ba khắp nơi lo liệu truyền thông và chính phủ, không có thời gian chăm sóc y.

Khi nhân viên chính phủ miễn cưỡng khuyên được người góp vốn rời đi, y mới thở phào một chút, vì y biết chuyện này rất bất thường, Trương Nhị Đản bị bắt e là cái cớ cho âm mưu lớn hơn, nếu thế, phong ba mới chỉ bắt đầu mà thôi. Lúc ấy y vừa trên thành phố về, xe đi được một nửa thì đau bụng, thấy bên đường có hiệu thuốc, đỗ xe chạy vào.

- Đồng chí, có thuốc tiêu chảy không?

Bác gải có tuổi, đeo kính lão mặc áo hoa chẳng biết nghe thành gì mà hỏi:

- Dùng cho nam hay nữ?

- Ông trời ơi, lại còn chia nam nữ nữa? Được rồi, mỗi thứ một lọ.

Trương Thắng cố nhịn đau nói:

Bác gái nhanh nhẹn lấy ra hai lọ, Trương Thắng trả tiền chạy luôn, ra ngoài ngó quanh không thấy có chỗ nào bán nước khoáng, đã nhịn không nổi, kiếm được chỗ vắng vẻ giải quyết vấn đề.

Bụng đỡ đau hơn, cũng tìm được nước, về xe định uống thuốc thì mới thấy một lọ ghi " năng lượng cô đọng đỉnh cấp”, dưới có hàng chữ nhỏ " Không làm nữ nhân thất vọng là trách nhiệm không thể chối bỏ của nam nhân! Chỉ cần một viên!"

Gì thế này? Đọc bình còn lại ( Kích thích góa phụ đen), ghi chú là " dùng sau năm phút, lửa tình như núi lửa”.

- &@%^

Trương Thắng chửi om xòm:

Đang định xuống mua lại thuốc thì Tần Nhược Lan gọi điện tới, quan tâm hỏi:

- Thắng, công ty sao rồi?

Trương Thắng từ nhỏ tới lớn chuyện gì cũng một mình gánh, không liên lụy người khác, đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm của y, nên nói hời hợt:

- Không sao, văn phòng thị trưởng đã phái người tới làm công tác, đám đông gây rối giải tán rồi, chuyện này vốn không liên quan tới công ty, người ta hiểu lầm thôi.

- Thật à, đừng dấu em, nghe giọng anh mệt mỏi lắm.

- Thật, chủ yếu do ăn nghỉ không tốt, người không thoải mái lắm, giờ anh về vườn Hoa Hồng nghỉ ngơi chút.

- Vâng, anh đi đi, chụt, yêu anh.

Mỗi lần nghe Tần Nhược Lan nói yêu mình Trương Thắng chỉ thấy thêm nặng nề, nhắm mắt một lúc gọi điện cho Chung Tình.

- Có chuyện gấp tôi sẽ gọi cho giám đốc, hiện giám đốc Quách, Hắc Tử đều có mặt, giám đốc nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe quan trọng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play