Tiểu Lộ ăn cơm không biết ngon, 107 ngày Trương Thắng đứng trước tiệm hoa, cô nhớ rõ lắm, chân tình đó không cảm động sao được, nhưng là con gái có chút rụt rè, chẳng thể cứ thế chạy sang nhào vào lòng y, cô đang đợi thời cơ thích hợp, đó là hôm giao thừa, đó là ngày đặc biệt nhiều kỷ niệm với họ, cô tính sẽ nấu nồi xương hầm, đợi Trương Thắng tới, sẽ trách y một hồi vì tội không biết giữ gìn sức khỏe, sau đó bắt y ăn hết để trừng phạt.
Thế nhưng hôm nay Trương Thắng không tới nữa, Tiểu Lộ sợ lắm, ngày nào Trương Thắng cũng đứng đó, cô vẫn giận, nhưng cũng yên lòng, hôm nay không thấy y đâu, lòng trống rỗng, khó chịu vô cùng, cô đợi tới tận tối muộn, canh sườn đã nguội ngắt, lúc đó biết Trương Thắng không chỉ hôm nay không tới, mà y sẽ không bao giờ tới nữa.
Vương Tam Nương nói, nam nhân tốt tới mấy cũng không chờ đợi quá lâu.
Bánh bao bày lên bàn, Tiểu Lộ ăn như uống thuốc, nức nở hồi lâu mới nuốt hết một cái bánh, bánh bao vốn nóng hôi hổi giờ nguội ngắt cứng đờ, bên ngoài Miêu Nhi đốt pháo cười khanh khách, lòng cô chỉ có mây đen bao phủ.
Hai năm trước, cô cũng ăn bánh bao một mình, nhưng khi cô mở cửa ra Trương Thắng đứng đó, bây giờ cô biết mình mở cửa sẽ không có Trương Thắng nữa, cô không biết mai mình còn dũng khí mở cánh cửa kia ra nữa không?
***
Từ Hải Sinh ở nhà, đang cầm tờ báo kinh tế gọi điện thoại;
- Lão Trác, vẫn ở Thượng Hải à?
- Ừ, Lão Từ, năm mới vui vẻ, đang khoái hoạt ở đâu vậy?
Trong điện thoại còn có tiếng nữ nhân cười đùa, không chỉ có một.
Từ Hải Sinh nhíu mày, lớn tiếng nói:
- Lão Trác, tôi có chuyện quan trọng muốn nói đây.
- Được, được!
Lão Trác ra hiệu im lặng, sau đó hỏi:
- Có chuyện gì mà làm anh nóng ruột thế?
- Anh xem nhật báo kinh tế hôm nay chưa? Có tin quan trọng.
- Tin gì, tôi bận suốt ngày, làm gì có thời gian đọc mấy thứ vớ vẩn của bọn nhà báo bôi chữ kiếm tiền..
Từ Hải Sinh hừ một tiếng, trải báo ra đọc to:
- Cảnh giác tài sản quốc hữu thất thoát trong quá trình cải tổ, nhắm vào sơ hở liên tục phát hiện ra trong quá trình cải tổ, cơ quan giám sát hữu quan của TW cho rằng cần điều tra chỉnh đốn và lập tổ chuyên án đả kích, giảm thiểu và phòng ngừa thất thoát tài sản quốc gia, bảo vệ lợi ích của công chức...
- Đủ rồi, nghe rồi, hiểu rồi.
Lão Trác đang chơi vui, sao chịu nổi hòa thượng tụng kinh, mất kiên nhẫn:
- Lão Từ, anh lên cơn gì thế, nghe chút gió lay cỏ động mà làm như đại địch tới cổng, không cần khoa trương vậy chứ?
Từ Hải Sinh cũng tức giận:
- Anh hiểu cái rắm ấy, động não đi, lên báo rồi tức là đã phá án mới đăng, chính sách bắt đầu thực thi mới công bố. Tôi lo chính phủ đã âm thầm hành động rồi, bài báo này không phải vô duyên vô cớ đâu, khẳng định đây là phát súng mở màn.
- Làm gì tới mức đó.
Lão Trác vẫn đủng đỉnh:
- Chúng ta không phải không có người ở chính phủ, làm gì có tin.
- Đợi họ nghe thấy thì muộn rồi, nếu bên trên đột nhiên thanh tẩy, đám người đó chối bỏ quan hệ còn chẳng kịp, làm gì thông báo cho chúng ta.
- Xem anh nhát gian chưa kìa, mai nói đi.
Lão Trác định cúp máy:
- Khoan, trực giác của tôi xưa nay rất chuẩn, anh không tin thì thôi, tôi rút.
Lão Trác nổi sùng:
- Lão Từ, anh làm thế quá đáng rồi đấy, anh lại không biết, trừ khi vụ làm ăn hoàn thành, nếu không toàn bộ tài chính của chúng ta đặt vào các mắt xích, anh rút lui, chúng tôi kiếm đâu ra khoản tiền đó.
- Không phải tôi làm khó anh, tôi có thể thuyết phục một người đầu tư khác, sẽ không ảnh hưởng tới thao tác của anh, thế tôi đã rút phần của tôi được chưa?
- Được, chỉ cần anh tìm được người khác chịu đầu tư, tôi cho anh rút. Cẩn thận tính toán, không làm được việc lớn.
Lão Trác tức giận cúp máy.
Từ Hải Sinh bỏ điện thoại xuống, vỗ trán, một tháng nữa thôi là thu được lợi nhuận rồi, trị giá hơn 100 triệu, thật điên, chuyện này... Chỉ còn cách tìm lão nông Trương Nhị Đản thôi...
***
Tần Nhược Nam hầm hầm rời phòng thẩm vấn, bực bội nói với Tiểu Lý:
- Bọn con gái bây giờ làm sao thế, mười ba mười bốn tuổi đi làm tình nhân cho ông già bảy chục tuổi đầu, trong óc chúng là cái gì vậy?
Qua lời khai của Diệp Duy hôm qua, Tần Nhược Nam và Tiểu Lý chỉ định thành lập tổ chuyên án điều tra, hôm nay bọn họ tóm được tên Tào Minh, thẩm vấn đến tối, hắn chịu khai thật.
Vì tính chất nghiêm trọng, cảnh sát lập tức tới nhà hai người bị hại, cha mẹ mấy cô gái không hề biết gì, hai cô gái còn rất nhỏ, nhanh chóng khai ra, nói là mình ít tuổi vô tri bị người ta dụ dỗ, chẳng qua nói thế cho thể diện thôi, bây giờ bọn nhóc đó đọc báo xem TV, trưởng thành sớm, có gì chúng nó không biết? Hậu quả gì chúng nó không hiểu? Chẳng qua là tham tiền của vật chất thôi, nên Tần Nhược Nam mới tức.
Tiểu Lý nhún vai, tình huống này hắn quen rồi, nói gì cũng sai, thành chỗ trút giận cho cô cảnh sát xinh đẹp.
- Vụ án cơ bản đã rõ, chúng ta tìm đội trưởng thu lưới thôi, tóm lấy lão già khốn kiếp.
Tiểu Lý lắc đầu:
- Đừng kích động, chưa bắt được đâu, ông ta là đại biểu nhân dân, cô đừng làm rộn lên, lộ phong thanh thì hỏng. Kiên nhẫn chút, sau đó đưa thỉnh cầu lên hội đồng nhân dân, nếu bãi miễn chức vụ của ông ta được thì mới có thể ra tay.
- Hừ.
Tần Nhược Nam nắm tay đấm vào không khí, phát tiết lửa giận trong lòng.
- Bỏ đi, hôm nay là giao thừa, may mà không phải đi theo dõi, về nhà ăn cơm đoàn viên đi.
Tần Nhược Nam bực bội suốt cả ngày, cuối cùng thở dài.
…..
Quan hệ giữa Trương Thắng và Tần Nhược Lan phát triển cực nhanh, hai người hết sức tự nhiên thành một đôi.
Lúc này Trương Thắng qua miệng Tần Nhược Lan mới biết rõ hơn chuyện xuất ngoại làm hai cha con cô cãi nhau, cha cô làm việc sở ngoại thương tỉnh, tốn bao nhiêu công sức mới làm được cho cô thủ tục xuất ngoại thời gian ngắn, Tần Nhược Lan lại "không đi nữa".
Thế là hai cha con cãi nhau, nhưng vì ông nội cực kỳ cưng chiều cô cháu gái này, thấy cháu khóc, không cần biết nếp tẻ, Tần phó tư lệnh cầm gậy đánh con trai một trận, ông Tần đành nhẫn nhịn.
Tần Nhược Lan vì thế mà thành thất nghiệp.
Còn Tần lão tướng quân một mặt cưng cháu gái, một mặt quan niệm truyền thống rất nặng, cho rằng con gái chẳng cần coi trọng công tác, bát cơm của nữ nhân đương nhiên là nam nhân rồi, cháu gái ông thì xinh đẹp như thế, còn lo không có chồng như ý? Nên xưa nay luôn để hai cô tự quyết.
Tần Nhược Nam chọn làm cảnh sát, Tần Nhược Lan làm y tá, đều vì lý tưởng khi còn nhỏ.
Chỉ có điều, lý tưởng là một chuyện, hiện thực là chuyện khác, cả hai đều thất vọng với nghề nghiệp của mình. Cảnh sát hữu tâm vô lực, đeo súng không có nghĩa là có thể chủ trì chính nghĩa. Còn y tá, bạch y thiên sứ cũng phải nhuốm khói lửa nhân gian, hào quang thần thánh trong sách ra ngoài cuộc sống nhanh chóng lụi tắt.
Nay cùng Trương Thắng đang lúc lửa tình rực cháy, Tần Nhược Lan không muốn quay về nghề cũ, thế là chăm sóc Trương Thắng thành công việc của cô, cô thành y tá riêng của Trương Thắng.
Chuyện này cả công ty đều biết, tổng giám đốc mới hơn ba tháng đã đổi bạn gái mới, còn xinh đẹp đáng yêu không thua kém chút nào, không khỏi thầm tán thưởng sức mạnh đồng tiền. Các nữ nhân viên tự tin dung mạo thì vì không kịp ra tay mà hối hận không thôi, nhưng thầm nhủ biết đâu còn lần sau.
Từ Tết xuân cho tới Nguyên Tiêu, rồi tới hết tháng Giêng, nghiệp vụ không còn bận rộn lắm, Trương Thắng tranh thủ thời gian nhàn rỗi, đang lập kế hoạch thành lập đội xe vận chuyển riêng, một mặt giải quyết vấn đề mua bán vận chuyển kho lạnh, mặt khác khai thác nguồn hàng của chợ thủy sản.
Hôm đó Trương Thắng liên hệ với mấy nhà cung cấp xe, tìm hiểu tình hình trước, cuối cùng chọn ra ba nhà, chuẩn bị hôm khác tới đàm phán mua bán, bút chì đỏ vừa ghi chú xong thì Chung Tìn đi vào:
- Giám đốc, đi ăn trưa thôi.
Trương Thắng xem đồng hồ, vặn mình:
- Chị đi trước đi, tôi nghỉ một chút, nghĩ nhiều muốn đau đầu.
- Nghĩ gì thế?
Chung Tình nhoẻn miệng cười đi tới, cúi mình nhìn ghi chép của y trên bàn, hương thơm ngào ngạt luồn vào mũi, chưa kể khe áo ngay trước mắt... Quá gần, trắng như tuyết, Trương Thắng trước kia rất hưởng thụ cảm giác mập mờ giữa hai người, bây giờ sau chuyện Tiểu Lộ, y khắc chế hơn nhiều, hơi tránh mặt đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT