[Ngược chương gian lận thi cử]
“Hết rồi, tận thế rồi! Sao Hỏa đụng Trái đất rồi! Óa óa óa óa…….”
Tiếng ca cỡ nào thê thảm động lòng người a, không sai, chính là phát ra từ cái mỏ của người đẹp trai dã man con ngan vô địch vũ trụ Cao Chinh ta đây. Bất quá… Bây giờ không phải lúc nói cái này! Quan trọng là, SẮP THI RỒI!
Đứa Vương bát đản nào dám phát ngôn là khoa cử khảo thí là phát minh thứ 5 của Trung Quốc? Ta muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà nó!
“Sao nào? Muốn ý kiến gì với ta đấy hả, tiểu công?”
Không xong rồi! Sao ta lại nói lời trong lòng ra luôn nữa rồi? Mau mau ngậm mỏ lại thôi. Vì tránh để Tiêu Vân phát biểu, ta vội vàng giơ một cái bảng, trên viết “Đừng để ý ta, viết K thư”, lượn quanh phòng một vòng. Liếc khóe mắt ngó Tiêu Vân một cái, thấy hắn lần nữa chui lại vào trong chăn, ta mới dám yên tâm mà đặt lại mông xuống giường.
“Hic, cái đề này khó quá đi. Carbon dioxide với oxy cái nào nặng hơn?” Ta lắc lư trái nghĩ phải nghĩ,! Đứa nào ra cái đề bựa lô này thế hở, ta biết thế quái nào được, biết làm sao được cái nào nặng, có bản lĩnh thì mầy gọi carbon dioxide với oxy ra đây xếp hàng mà cân! Bất quá lần này ta thông minh ra rồi nên không có nói ra khỏi miệng, hô hô, thấy Tiêu Vân vẫn ngủ rất say, ta lén lút nhón tay kéo cái gối hắn ra lấy tờ đáp án ở dưới, nhẹ nhàng nhẹ nhàng….
“Cao Chinh! Ngươi rắp tâm không cho ta ngủ chứ gì? Có muốn thi qua không hả?”
“Có muốn!”
“Thế thì học đàng hoàng cho ta!”
“Nhưng mà cái đề này khó quá đi.”
Vừa nghe ta nói như vậy, Tiêu Vân cuối cùng cũng đè lửa giận lại, cáu kỉnh vò tóc, mái tóc mềm mại vào nếp trong nháy mắt biến thành cái tổ quạ. Có thể thấy được bộ dạng này của người được mệnh danh giáo viên đệ nhất ưu nhã công tử, trừ Cao Chinh ta ra không thể có người thứ hai. Ta đắc ý cười cười.
“Đề nào?”
“Đề 8.”
Trong mắt Tiêu Vân đầy tơ máu, đều là vì kỳ thi chung sắp tới rồi, ta vốn là một đứa dốt nát cứ nói đến học tập là y như rằng muốn bệnh luôn nhưng bây giờ cấp bách quá cũng muốn học bạc cả đầu luôn rồi, Tiêu Vân không thể không thức trắng đêm mà bổ túc cho ta.
Hắn còn dùng hết các loại biện pháp, giải thích cho thật dễ hiểu. Ngươi nói cái từ (despair) coi, Tiêu Vân phân giải cho ta thành des (chờ chết), pair (đối 1). Ngươi hỏi giải thích thế nào? Một chọi 1 chờ chết, thế chẳng là tuyệt vọng còn gì!
Chính là dùng cái loại phương pháp này, miễn cưỡng giúp ta qua cửa môn Tiếng Anh. Hơn nữa hắn đoán đề tỉ lệ trúng đến 80%, những cái khác cũng đối phó được tàm tạm rồi.
Huynh đệ trong lớp đều mắng chửi ta, ngươi nha còn thi không qua cửa lần nữa, chúng ta liền bổng đả uyên ương! [R: aka đập cả đôi:))]
Ai, ngươi nói chuyện nhà người khác bọn họ nôn nóng đòi coi náo nhiệt cái gì. Chẳng phải là đang ghen ghét ta có một tiểu thụ hoàn mỹ đó sao, có bản lãnh các ngươi cũng tìm một người coi à.
“Đề này làm sao mà không giải được?” Ta nghe ra đó nha, Tiêu Vân bây giờ chính là đang cưỡng chế lửa giận, ta cơ hồ có thể nhìn xuyên qua tờ đề ó nha, thấy luôn hai mắt hắn đang phừng phừng hai ngọn lửa…
“Ta sao biết chúng nó đứa nào nặng hơn? Oxy á? Khoan để ta đoán lại, carbon dioxide nặng hơn chứ gì.” Ai bảo tên nó dài hơn!
… ….
“Hỗn đản! Nếu carbon dioxide nặng, thì ngươi bò ra đất một lúc còn không chết à!”
Ta gãi gãi đầu nghĩ, cũng đúng nga!
“Tiêu Vân, ngươi thật thông minh.” Ta hào phóng tặng cho hắn một nụ cười thật to.
Tiêu Vân cúi đầu, ta xem thấy trán hắn đen lại một khối. Chỉ nghe hắn nói: “Không có chi, đấy là vì ngươi ngu quá.” Thanh âm kia, giống như tiếng thở dài nặng nề a.
————–
R: quá ngu =)))))))))))hơn cả ta =)))))))))) khặc khặc
cứ xuất hiện thêm 1 đứa ngu hơn mềnh là ta lại dấy lên một nỗi niềm sung sướng khó tả =))
Chương này ngắn dễ sợ, các chương ‘ngược’ đã hết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT