(‘Đứa nào dám ngược tiểu thụ của ta’ – chương Tiểu thụ đã thích ta liền làm)

“Trong màn đêm đen kịt, một bóng đen lén lút chạy trốn khắp nơi, hắn chạy đến bên cạnh giếng nước, nhìn chòng chọc tài sản quốc gia… BẮT KẺ TRỘM! BẮT KẺ TRỘM! Có đứa tính trộm ó nha…”

Cạch — ngừng nhạc! Ở đâu chui ra cái tên hỗn đản chết bầm nào dám cả gan giữa đêm hôm tĩnh lặng thâm thúy như thế này mà phun ra cái lời ca kiểu đấy hả? Ta từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới từ đầu đến chân theo thứ tự thăm hỏi cái đồ nông cạn chết bầm nhà ngươi! Nếu ngươi không tự nhận sai lầm có thái độ làm ta hài lòng đi thì cứ liệu ta đây đập cho một trận.

Cho dù người ta có về trễ một chút, kể cả người ta hành tung thậm thà thậm thụt có hơi bị ám muội, hay là trên vai có khiêng bao lớn bao nhỏ đi chăng nữa, nhưng mà cũng không có nghĩa là có thể đem đường đường đại danh đỉnh đỉnh uy phong lẫm lẫm Cao Chinh ta đây cùng mấy cái thằng trộm vớ va vớ vẩn kia ra mà đánh đồng nhá!

Đừng nói hôm nay còn là một ngày cực kỳ trọng đại! Bởi vì…hôm nay Tiêu Vân về nhà! Ta bay bay a bay bay! Từ chiều nhận được điện thoại của Tiêu Vân, nói nhạc mẫu đã khỏi bệnh, hắn đềm nay về nhà, ta liền hung phấn nhảy lên nhảy xuống. Vừa mới tan học, ta liền chạy ngay ra siêu thị mua sắm điên cuồng.

Ngươi nói cái gì cơ? Có mua băng vệ sinh không? … Đạp bay côn trùng gây hại (phiền tham khảo

“Ta là thợ quét sơn lành nghề, thợ quét sơn bản lĩnh cường, ta muốn đem tân phòng (phòng tân hôn) này nha, quét lại sơn cho thật đep…”

Một bên ngâm nga hát, một bên ta thả nguyên liệu nấu ăn, cặp sách, thay tạp dề đội mũ. Ta nhất định phải nấu một bữa tiệc lớn siêu cấp thịnh soạn cho Tiêu Vân bồi bổ cơ thể! Quyết định rồi, bắt đầu là phải quét sạch mạng nhện trong phòng bếp.

Phòng bếp vốn đã rất sạch sẽ rồi, nhưng mà lúc Tiêu Vân không có ở đây, ta cũng chả buồn bật bếp, về cơ bản là ăn uống vớ va vớ vẩn cho xong, làm phòng bếp so với rừng rậm nhiệt đới còn khủng hơn. Cái gì mà ruồi này, muỗi này, ký sinh trùng này, nhền nhện cả to cả bé này… Dù sao cũng chỉ là một ít động vật hoang dã, thường xuyên lui tới phòng bếp nhà ta, thậm chí chọn làm chỗ an cư lạc nghiệp, sàn nhà cơ hồ phủ đầy rêu xanh, ống nước cũng sắp bị dây leo quấn chặt. Kỳ thật thì phòng khách cũng chả tốt hơn được mấy, bởi vì nhớ Tiêu Vân, tâm tư ta sa sút dẫn đến việc bão táp đổ bộ đất liền, tóm lại là trong nhà toàn một đống hổ lốn, hê hê.

Tốn mất gần hai giờ, rốt cục đem trại tỵ nạn cải tạo thành nhà nhỏ ấm áp của hai người, ta cũng mệt phờ râu ngã phịch xuống. Nhưng mà vẫn còn một hạng mục quan trọng bậc nhất ta chưa có bắt đầu thi công, đó chính là làm một bữa cơm thịnh soạn dưới nến.

Tưởng tượng tý, lúc Tiêu Vân đẩy cửa vào, đầu tiên thấy cả phòng tối om, sao đó dần dần cso ánh nến sáng lên, chập chờn chiếu ánh sáng mờ ảo xuống sàn nhà, sạch sẽ đến có thể soi gương, hắn tràn ngập mừng rỡ đi về hướng ánh sáng, sau đó thấy ta cực kỳ đẹp trai mặc quần áo ngủ từ trong bóng tối dần xuất hiện, giống như thiên thần từ trên trời rơi xuống, mỉm cười đối hắn nói, hoan nghênh về nhà.

Sau đó liền… Sau chúng ta liền… cuối cùng liền… Hắc hắc hắc…Ai nói ta cười đến *** đãng? Có gan đứng ra đây!… Ta thưởng ngươi ôm một cái. [R:=..=]

Aiz, thật đúng là bị ngươi xem thấu mà! Tiểu dục vong sắc tâm trong nội tâm ta a, thường xuyên nửa đêm khi tỉnh mộng lại len lén bò ra, làm cho ta miệng khô lưỡi khô mà. Trong mộng, ngàn lần vạn lần đều lặp lại nụ hôn ngày ấy, mỗi một lần đều không có cảm giác giống nhau, duy nhất giống nhau chính là, mỗi lần đều yêu ngươi nhiều thêm một chút.

Say mê con cóc? Không phải nói yêu ngươi, là nói yêu Tiêu Vân. [=..=]

“Tiêu Vân Tiêu Vân ta yêu ngươi, ngươi chính là hoa lan làm người ta say đắm mà…” Gần đây ta cực kỳ thích ca hát, mượn lời ca bày tỏ tâm tình thống khoái hay thống khổ.

Cuối cùng một khối điểm tâm là bánh ngọt chocolate màu đen ra lò, nó có một hàm nghĩa đặc biệt nha. Nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là trong một bữa tiệc khánh công của một xí nghiệp lớn nào đấy, chúng ta vì một miếng bánh ngọt chocolate đen cuối cùng mà oánh nhau một trận, kết quả hắn nhân cơ hội nhét tỏm vào miệng, mà ta chỉ có liếm được một ít chocolate dính trên miệng hắn. Bây giờ nghĩ lại, cái đó hẳn là nụ hôn đầu tiên của bọn ta rồi, mà lần này mang bánh chocolate đen lên, bởi vì đêm nay chúng ta muốn… Muốn biết sao? Ta không nói cho ngươi.

Khi kim giờ chỉ chin giờ, ngoài cửa truyền đến âm thanh kim loại va chạm của chìa khóa. Ta nhảy dựng từ ghế dậy, cứ như bị giẫm trúng đuôi, kêu thảm. Tiêu Vân! Tiêu Vân!

Lúc khuôn mặt Tiêu Vân rốt cục cũng xuất hiện trong tầm nhìn, trong nháy mắt, ta tưởng ta muốn ngất luôn rồi. Có chút khó có thể tin, hắn, đã trở về, về nhà rồi.

Ta chậm chậm đi về phía hắn, từ góc độ của ta có thể thấy rõ ánh sáng lấp lánh phát ra từ con ngươi của hắn, giống như có một giọt sương sớm, không cẩn thận rơi vào trong đó. Ta cảm giác trống ngực đang điên cuồng nảy, môi phát run.

“Cao Chinh, đây là…”

Ta khẽ động khóe miệng, lộ ra nụ cười đã tập luyện qua đến mấy chục lần. “Vân… Ta đã trở về.”

Cái này đại khái chính là thất bại khủng khiếp nhất trong cuộc đời sáng lạn chói lọi của Cao Chinh ta. Tại sao? Tại sao ngay 1 giây trước khi bật thốt ra lời ta lại nhớ tới bút sáp màu Tiểu Tân? Thần linh mau treo cổ chết ta đi! Sáp màu nhũn ra không rắn chắc, dùng như sợi mì. [R: =..=||| liên quan?]

Gần nửa giờ sau, Tiêu Vân vẫn trong trạng thái co quắp, có vẻ ruột vẫn co rút, nửa thân trên động kinh, nửa thân dưới tê liệt, thiếu chút nữa ôm hận cả đời. Ta biết, ta biết, đời này chưa từng được nghe qua chuyện cười hay thế này chứ gì? Cười đi, cứ việc cười, nếu có thể hy sinh mình ta cho hạnh phúc cảu ngàn vạn nhà khác, ta cam nguyện hy sinh thân mình. Ta không xuống địa ngục ai vào địa ngục a? Cái gọi là thịt nát xương tan mơ hồ ta không sợ, chỉ lưu trong sạch tại nhân gian!

“Thôi dừng cười đi, mau mau ăn cơm. Nguội hết rồi.”

“Hảo hảo hảo, ăn cơm ăn cơm.” Tiêu Vân xoa xoa khóe mắt cười chảy nước, bắt đầu đánh chén bữa tiệc lớn của ta.

… …

“Ăn có được không?”

“Vẫn như cũ, cá này phải làm nhạt thêm một chút.”

… …

“Ừm, canh trứng coi như được thong qua, mỗi tội hơi bị tanh.”

… …

“Mà canh này sao lại ngọt thế? Ngươi có chắc không nhầm đường với muối không đấy?”

… …

Tiêu Vân, ngươi đi chết đi! Ta cố nén lửa giận, trong lòng hò hét.

“Tổng thể mà nói cũng không có gì đặc biệt. Bất quá dù ngươi làm cái gì, ta cũng thích.” Nói xong, hắn lau lau miệng, hôn một cái thật kêu lên mặt ta. Chỉ một chút xíu như vậy, bao nhiêu tức giận cũng đều bay sạch. Ái da! Yêu thế nào mà lại thành thế này?

Ăn uống no đủ, tất nhiên đến nói chuyện phiếm giết thời gian, chúng ta ngồi trên ghế sô pha, vai tựa vai xem《 thiên tuyến bảo bảo 》, nhất thời cả hai đều không nói gì. Sau đó TIêu Vân chuyển kênh, lúc đang xem đại hội âm nhạc, ta chợt thấy có chút lạnh, liền nằm trên ghế, duỗi chân đè lên chân Tiêu Vân, tính sưởi ấm. Ngay lúc ta tính toán như vậy, độ ấm ấm áp từ lòng bàn chân chạy lên đầu gối, bụng dưới, ngực, mặt, ngón chân ta bất an mà giật giật, đồng thời cảm giác được thân thể Tiêu Vân mãnh liệt rung lên.

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, vừa vặn giao với ánh mắt của ta, ta xem thấy trong mắt hắn có một ít oán trách cùng dục vọng nồng đậm.

“A a… Bài này nghe hay dã man, tên là gì ta?” Đáng chết, ta căn bản không biết trong TV đang chiếu cái quái gì. Cứ thế mà phun ra a, đồ đần! Ta thầm mắng.

“《 Bản giao hưởng tình yêu 》, tác giả Ba Hách.”“Di? Cái gì mà kéo co()? Lúc kéo co thì viết bài này?” Trời ạ, bây giờ ta cũng chả hiểu mình đang trốn tránh hay là đang làm trò cười nữa, má ơi, ai tới nói cho ta biết Ba Hách là ai? Có phải cái người khóc đổ tường thành sau đó thay chồng nhập ngũ ấy ấy không a? Lệ chảy…

() R: kéo co đọc là ‘bạt hà’-[báhé], nghe giống [bāhè]-Ba Hách nên Chinh nghe nhầm

Ta tư tưởng, ta đấu tranh, ta đấu tranh tư tưởng.

không phải chỉ là đêm đầu tiên thôi sao? Ai mà không có quay về a trước lạ sau quen xã hội chủ nghĩa không ai sợ ai a? Ta không khẩn trương không khẩn trương ta gọi là không khẩn trương ta không gọi khẩn trương ta gọi là khẩn trương…

Vèo một cái, ta nắm tay TIêu Vân túm vào trước ngực, hắn bất ngờ không kịp phòng ngự ngã xuống người ta, miệng ta vừa vặn có thể hôn một cái lên trán hắn. Bởi vậy, ta hôn nhẹ một cái.

Cho tới giờ, lúc này ta mới bắt đầu hối hận về quyết định ban đầu, tại sao có bao nhiêu con gái tốt đẹp lại không theo đuổi, hết lần này đến lần khác đều muốn làm một cái đồng tính luyến? Hơn nữa còn ở trạng thái nửa công nửa không công, thật khiến cho người ta khổ sở mà.

Muốn chủ động sao? Ta sẽ thẹn thùng, còn sợ Tiêu Vân sẽ không chịu. Phải đợi đợi sao? Ta tự nhận mình không phải kẻ nhu nhược.

Hô! Rốt cục cũng đi tới bước này, vô luận có thế nào cũng không thể lùi được nữa.

Ta nâng cằm Tiêu Vân lên, một tay vòng ra sau ôm thắt lung hắn, tận lực khiến cơ thể có thể kết hợp khăng khít. Sau đó hướng về phía môi hắn, tinh tế lĩnh hội. Ta nghĩ ta rốt cục có thể tìm được một khoảng cách cùng phương thức tốt nhất rồi.

Mà thật sự không phải ta cố ý, đầu lưỡi không cẩn thận liền trượt vào trong miệng hắn, nhanh chóng cùng hắn quấn quit. Tiêu Vân có vẻ không lạc hậu tý nào, nhiệt tình dào dạt đáp lại ta, không thể nghi ngờ là đang hướng ta thể hiện một loại khẳng định cùng cổ vũ. Vì không có bất cứ chuẩn bị gì, ta không muốn tiếp tục thêm mấy bước sau, mà Tiêu Vân lại dùng đầu lưỡi hắn khiêu khích ta, làm cho ta hít thở không thông, dứt khoát cuốn lấy vào miệng mình, chậm rãi hưởng dụng.

Nước bọt tràn ra từ khóe miệng dần dần làm cổ áo ẩm ướt, một ít theo cổ áo chảy xuống ngực, vừa thoải mái vừa khó chịu. Cuối cùng tại lúc ta sắp hít thở không nổi, ta buông Tiêu Vân ra, cũng thả chính mình, sau lúc tình cảm mãnh liệt, chúng ta né tránh ánh mắt nhau, len lén lau chùi hoặc nuốt xuống nước bọt đã không thể phân rõ là của ai. Ta kinh ngạc phát hiện, quần áo của ta cùng Tiêu Vân cũng bị cởi mất một nửa, Tiêu Vân gần như đã lõa lồ phân nửa bả vai. Chứng kiến tình cảnh như vậy, ta cực kỳ khoái trá a. Một chút dẫn dắt ngây ngô của chúng ta, từng bước tìm ra phương thức biểu đạt tình yêu. Yêu, thì làm đi! Mặc kệ hắn mười bảy hay mười tám!

“Tiêu Vân, ta muốn ngươi!” Lời nói ấp ử trong lòng, khi chính thức nói ra, cùng không phải đến mức quá đỗi khó khăn?

“Muốn thì muốn, kêu ca cái gì!”

Người biên tập [R: not ta] phán: rất nhiều lịch trình vốn là tất nhiên, mặc kệ có là phong vũ hay ánh dương sán lạn, chuyện xưa chung quy là như thế này, cứ một đoạn một đoạn mà tiếp tục…

———————

[R: Chinh Chinh vừa sến vừa dê……………………..:)) lớn quá rầu =))

xì-poi… chương sau là hoàn rầu >DD
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play