Quách Thái Linh bám chặt ngay sau lưng không buông tha cho hắn, lúc ấy chỉ thấy nàng tung người thêm một cái lướt nhanh tới, trường kiếm trong tay lướt lên phát ra một luồng bạch quang nhằm thẳng vào lưng bạch y nhân.
Trường phát bạch y nhân này xem ra cũng không phải là tầm thường, cơ hồ nhận ra phía sau đang bị tấn công nguy hiểm, đột nhiên thân hình đảo nhanh bằng một thế liếc mắt, chính khi vừa đảo người lại thì từ hai tay phát ra hai luồng sáng xanh rờn rợn.
Keng một tiếng, trong màn đêm tối mịt mù ánh thép chạm nhau lóe lên sáng ngời, thanh kiếm của Quách Thái Linh bị khựng lại, định thần nhìn lại mới nhận ra trong tay bạch y nhân là hai ngọn thất chủy đoản đao.
Bạch y nhân sử thất chủy đao quả ghê gớm, vừa ngăn được kiếm của Quách Thái Linh, đao trái lập tức thuận đà lướt tới thêm một tấc, rạch ngang ngực đối phương bằng một chiêu cực hiểm.
Thế nhưng một đao này của hắn chỉ vừa xuất ra, Khấu Anh Kiệt chừng như thấy nguy hiểm cho Quách Thái Linh, một chiêu phách không chưởng phát ra đánh bật cả người hắn văng ngược ra ngoài mấy bước.
Bạch y nhân cơ hồ không ngờ tới đôi thanh niên nam nữ này lại có võ công tinh thâm đến thế, nhất thời rung động cả người.
Chưởng lực của Khấu Anh Kiệt uy lực kinh người.
Bạch y nhân trúng một chưởng nhìn thì chừng như không gì xảy ra, kỳ thực thì hắn đã bị nội gia chưởng lực của Khấu Anh Kiệt đả thương nội nguyên, cho nên khi hắn bắn người ra ngoài trụ lại thì đã thấy không còn trụ vững như bình thường.
Cũng chính lúc này bọn Khấu Anh Kiệt hai người mới nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn khiến cho cả hai đều chấn động, chung quy một khuôn mặt quỷ không hơn không kém.
Một khuôn mặt gầy choắt, xương xẩu trắng xanh không một chút huyết sắc, mắt thì sâu hoắm, mũi thì tẹt ra, nhìn chẳng thấy hình hài của một khuôn mặt người sống.
Quách Thái Linh giờ thì nhớ lại vừa rồi hai tên đệ tử Đinh Hạo có lần gọi người này.
Hắn cũng chính là một tên đệ tử thân tín bên người Thiết Hải Đường gọi là Quỷ Diện Tiếu Từ.
Tên Quỷ Diện Tiếu Từ này võ công không phải tầm thường. Hắn vừa rồi trúng phải phách không chưởng của Khấu Anh Kiệt thế nhưng nhìn thì cơ hồ hắn vẫn đủ sức đối kháng, một điều càng lợi hại hơn nữa là hắn không hề la lên cầu cứu, quyết chí bằng võ công của mình để bắt cho được đôi nam nữ xâm phạm bảo địa này.
Nói thì chậm lúc ấy lại nhanh, Quỷ Diện Tiếu Từ vừa quay người lại lập tức nhào người vào, tay vung thất chủy đoản đao nhằm đâm vào mặt Khấu Anh Kiệt một chiêu.
Khấu Anh Kiệt cười nhạt, không hề nao núng, chờ cho đến khi ngọn thất chủy đao tới ngay trước mặt chỉ còn trong gang tấc, bất nhiên tả chưởng phát ra. Lần này thì chàng có ý muốn cho hắn nếm mùi lợi hại, chân lực nội tụ vào hai ngón tay trỏ, bổ mạnh vào bàn tay của hắn.
Nên biết với song chỉ của Khấu Anh Kiệt lực đạo ghê gớm, đây là một thế trong Cầm nã thủ vừa chính xác vừa lợi hại, Quỷ Diện Tiểu Từ thấy không đắc thủ mà còn nguy hiểm vội thâu chiêu, thế nhưng hắn nghĩ đến điều này đã muộn mất một bước.
Bấy giờ hắn chỉ thấy cánh tay ê ẩm không theo ý hắn, ngọn thất chủy đoản đao rơi xuống trên đất kêu lên một tiếng.
Quỷ Diện Tiểu Từ cả người chấn động giờ hắn mới thực sự hiểu ra đã gặp phải một đại cao thủ, hắn định mở miệng kêu lên, nhưng vừa há miệng ra thì tiếng tắt lịm ngay trong cổ.
Khấu Anh Kiệt nhìn thấy tình thế này biết đối phương thế nào cũng la lên kêu cứu đồng bọn, cho nên không để cho hắn kịp mở miệng, hữu thủ phát Thiếu Dương chỉ lực điểm thẳng vào yết hầu của hắn.
Nên biết đây là lần đầu tiên chàng sử dụng Thiếu Dương chỉ lực từ khi tái xuất giang hồ, môn công phu này chính do vị nghĩa huynh Chu Không Dực truyền thụ. Trong võ lâm những người luyện thành môn công phu này rất ít, đương nhiên người giải được công phu này thì lại càng ít hơn nữa.
Vừa rồi ba người đánh nhau, Khấu Anh Kiệt cố hết sức để không đánh động hai tên canh gác trên lầu, thế nhưng vẫn không làm sao qua mắt được chúng.
Chính vì thế khi chàng vừa giải quyết xong Quỷ Diện Tiếu Từ, định kéo Quách Thái Linh thoát nhanh ra ngoài thì một bóng người từ đâu lướt tới nhanh như chớp.
Khấu Anh Kiệt ngưng thần định mục, chợt nhìn chàng nhận ra ngay một người đang lướt tới gần.
Trong tầm nhìn chàng nhận ra ngay đối phương là một thiếu niên, thân vận kình trang, ngoài khoác choàng vàng, ngay khi hai người vừa mới xáp gần nhau thì hoàng y thiếu niên đã xuất thu điểm ra nhằm thẳng vào hai mắt Khấu Anh Kiệt.
Khấu Anh Kiệt nhìn thấy rõ tình hình nguy hiểm, khi nào dám khinh xuất, chỉ cần để cho tên thiếu niên này la lên đánh động đồng bọn thì xem như phiền hà to.
Vì vậy khi nhìn thấy hắn ra tay đánh vậy thì chàng mừng thầm, tay phải phát chiêu hóa giải dễ dàng, đồng thời tay trái lực tụ chưởng tâm, nhanh như chớp đánh thốc ra một chiêu.
Chiêu chưởng này chàng hội tụ chân lực bằng chính một chiêu trong tuyệt học mà Chu Không Dực truyền thụ cho chàng Phong Trụ Công, chỉ nửa chiêu bán thức cũng đủ lấy mạng đối phương trong chớp mắt.
Quả nhiên tên kia khi thân bức tới định tấn công đối phương nhưng chiêu trảo ra chưa hết thì cả người khựng lại, hai mắt trợn tròn, chừng như hắn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Vừa lúc này thì Quách Thái Linh cũng đã đối phó với tên thứ hai đến sau một bước.
Khấu Anh Kiệt thanh toán xong tên kia định giúp nàng một tay, thế nhưng khi nhìn thấy Quách Thái Linh trường kiếm trong tay thâu phát tự nhiên, kiếm như vũ bão thì mới yên tâm không tham gia vào.
Tên thứ hai thi triển một đôi hộ song câu, trong tay hắn binh khí như hai vuốt hết đánh ra nghe kình phong ào ào, tuy thế với Khấu Anh Kiệt nhận ra hắn thế đánh uy mãnh mà không hiểm, chung quy không làm sao qua được vòng kiếm ảnh của Quách Thái Linh.
Khấu Anh Kiệt càng nhìn càng thấy kiếm pháp của Quách Thái Linh có chỗ độc đáo, trong lòng không khỏi kinh ngạc bởi vì kiếm pháp của nàng thi triển lúc này hoàn toàn không giống với kiếm pháp mà trước đây nàng từng sử dụng.
Đương nhiên chàng còn chưa biết được Quách Thái Linh một năm lại đây tuy bôn tẩu bên ngoài, nhưng vì quyết chí báo thù phụ thân, nên đã đem pho kiếm pháp phụ thân truyền lại ra luyện gọi là Việt nữ kiếm pháp tinh yếu tân biên.
Nên biết pho kiếm pháp này đầu tiên là do thê tử của Quách Bạch Vân ái thê Thành Ngọc Sương nghiên cứu cải chế, về sau phu phụ bất hòa chia tay nhau, Quách Bạch Vân tiếp giữ pho kiếm pháp này nghiên tập chỉnh lý cải biên lại mà thành như hiện nay. Kiếm pháp chung quy cơ bản vẫn là dựa trên Việt nữ kiếm pháp, có điều bằng văn kiến thức uyên thâm và sở học của mình, Quách Bạch Vân đã tạo cho pho kiếm mới mẻ hơn, uyên thâm hơn rất nhiều.
Song phương đánh nhau chỉ qua chưa đầy mười chiêu thì đã phân định ưu thế rõ ràng thuộc về Quách Thái Linh, cặp hộ song câu trong tay gã thiếu niên tuy chiêu thức rất tinh diệu uy mãnh, thế nhưng chung quy không làm sao tiếp cận được người Quách Thái Linh.
Đột nhiên Quách Thái Linh thân hình ngã về sau như bị trượt ngã, gã thiếu niên thấy có cơ đắc thủ thì khi nào lại chịu bỏ qua, lập tức bổ nhào người vào, hộ song câu trong tay vung mạnh lên tấn công.
Nhưng đúng ngay lúc ấy, Quách Thái Linh bằng một thế đảo người nhanh không tưởng, soẹt một tiếng trường kiếm trong tay phát ra một đạo bạch quang như tia chớp xuyên thẳng qua yết hầu tên kia.
Một vòi máu như suối phun ra từ cổ hắn, hai tay vừa kịp giơ hộ song câu lên không thì khựng lại, người từ từ đổ xuống, thế nhưng cặp song câu trong tay hắn thì rơi xuống trước kêu loảng xoảng.
Khấu Anh Kiệt nhìn thấy thế thì giật mình chấn động, chàng vội nhảy tới chộp lấy tay Quách Thái Linh giục :
− Chạy.
Hai người tung mình lướt nhanh ra ngoài, trong nháy mắt đã lui ra sau tòa lâu các.
Quách Thái Linh có chút hơi hoảng, la lên :
− Sư ca, chúng ta sao phải chạy chứ? Hừ, cứ thí mạng với chúng một trận là xong.
− Không được.
Khấu Anh Kiệt lắc đầu, nói với một giọng hết sức bình tĩnh :
− Muội trong người có mang theo mặt nạ không?
Quách Thái Linh nghe hỏi chau mày nhớ lại rồi gật đầu đáp :
− Có.
Vừa nói nàng vừa thò tay vào trong túi áo lấy ra một chiếc mặt nạ da người mang lên mặt, lập tức biến thành một khuôn mặt hoàn toàn khác.
Khấu Anh Kiệt vẻ hài lòng gật đầu nói :
− Vậy thì tốt, nếu cần thì ra tay đánh cho chúng một trận, có điều không nên để cho chúng nhận ra bản chân diện mục của chúng ta.
Nói rồi chàng cũng tự mình lấy ra một chiếc mặt nạ đeo lên, giây phút cũng biến thành một người khác.
Hai người vừa nhìn nhau đã không nhịn được cười, Khấu Anh Kiệt thì trở thành một gã tráng phu mặt thô mày rậm, da mặt dầy ra, miệng thì hoác ra trông dữ dằn. Còn Quách Thái Linh giờ đây không còn là một khuôn mặt xinh đẹp khả ái, mà là một khuôn mặt của một trung niên thiếu phụ nhân thô kệch, da khô vàng, mắt xếch mày đoản, mũi quặc môi trề nhìn thật xấu không tưởng.
Khấu Anh Kiệt vui vẻ nói :
− Linh muội, chúng ta đi thôi.
Nói thì chậm, lúc ấy lại nhanh, bọn họ vừa đeo xong mặt nạ nói đi, nhưng chân chưa kịp bước thêm bước nào thì từ đã nghe tiếng người quát lớn :
− Quân gian tế. Bắt lấy hắn.
Nghe tiếng nhưng chưa thấy người lập tức hai vệt ngân quang vút vút bay tới, không nói cũng biết ngay là hai vật ám khí.
Nên biết hai đạo ngân quang này chính là hai viên Lượng ngân hoàn được bắn ra với một lực đạo kinh người, phân ra làm hai nhằm thẳng vào người Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh, đủ thấy thủ thuật bắn ám khí của người này không phải tầm thường.
Quách Thái Linh vừa nhìn thấy ám khí bay tới, trường kiếm trong tay đã vung lên chớp mạnh một đường, khôngng khôngng hai tiếng đánh bật hai viên Lượng ngân hoàn rơi xuống đất.
Ngay lập tức, hai người tung chân vượt lên cao vượt qua tòa lầu có đến mươi trượng mới đáp xuống đất phía bên kia.
Cứ nhìn thuật khinh công thân pháp này của bọn họ thật kinh người, nếu như không luyện đạt đến cảnh giới lăng hư đề bộ thì bất cứ người nào cũng không thể thực hiện nổi.
Thế nhưng bọn họ không ngờ người đang đuổi theo phía sau kia cũng không phải hạng tầm thường, chính khi bọn Khấu Anh Kiệt hai người chân vừa chạm đất thì phía sau người kia cũng phóng kịp tới nơi.
− Ai, đứng lại.
Miệng thét, tay vung mạnh ra, một đám bạch quang lóe lên, phóng ra cả một nắm Lượng Ngân Hoàn.
Xem ra thủ pháp lần này cao minh hơn vừa rồi rất nhiều, chỉ thấy ám khí tập trung một chỗ như một trận ngân vũ, hiển nhiên đây là một trong thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ thuật dùng phóng ám khí.
Chủ nhân rõ ràng thuộc hàng nhất lưu cao thủ, thế nhưng hai vị khách không mời cũng thuộc hàng thượng thặng.
Nên biết, sử dụng ám khí đạt đến phát thâu do ý, tán tụ do tâm thì không phải là hạng thâm hậu mới làm được, một chiêu mãn thiên hoa vũ này, dù đối phương có né tránh hay chống đỡ thế nào thì chí ít cũng nhận một hai viên.
Thế nhưng Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh là hai nhân vật thế nào chứ?
Há có thể nhận ám khí đối phương một cách dễ dàng?
Khấu Anh Kiệt nhận ra tình thế không ổn, đúng lúc ấy chàng quay ngoắt người lại, tay trừu phất lên vạn đủ hấp vật công, một đám ám khí như đàn ong vỡ tổ lần lượt chui tọt vào trong tay áo chàng.
Người kia nhìn thấy thuật bắt ám khí của đối phương thì không khỏi giật mình, nhất thời khựng người đứng lại.
Lúc này thì bọn Khấu Anh Kiệt mới nhận ra người vừa đuổi theo mình, da mặt xanh xanh, mắt nhỏ mày dài, đầu tóc cắt ngắn, đặc biệt thân vận trường bào toàn một màu vàng bóng. Chỉ bằng lối y phục trang của người này cũng biết có thân thế không nhỏ trong Phong Lôi bảo.
Quả nhiên người này chính là một trong Tứ đường chủ trong Vũ Nội nhị thập tứ lệnh, đương chức Địa đường Đường chủ - Phong Lôi Thủ Tần Ngư.
Quách Thái Linh vừa nhìn thấy người này thì nhận ra ngay lần trước nàng đã nếm mùi lợi hại của hắn, thầm hiểu đây là một nhân vật có võ công tinh thâm, cho nên giờ gặp lại không khỏi chấn động, khẽ giọng nói với Khấu Anh Kiệt :
− Cẩn thận với tên này.
Nàng chỉ vừa nói thế thì đã thấy Phong Lôi Thủ Tần Ngư hai tay một tả một hữu xuất ra, chộp vào hai bên hông của chàng.
Nên biết trong Phong Lôi bảo cao thủ như vân, tuy nghe có gian tế nhưng nghĩ cũng chưa đến nỗi phải đánh động tới vị Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường cho nên phái ra một vị Đường chủ để đối phó là quá đủ.
Nhưng chúng nào ngờ gian tế không phải là tầm thường mà là hai tay đại cao thủ võ công trác tuyệt.
Với Khấu Anh Kiệt thì đây quả là điều khiến chàng yên tâm, đối phó với một tên Đường chủ thì chàng dư sức, chỉ ngại là chúng báo động xuất toàn bộ cao thủ vây ra đánh chàng và Quách Thái Linh mới không bề đối phó.
Khấu Anh Kiệt đã quyết định hạ thủ càng nhanh càng tốt, như thế vừa tránh khỏi bị đối phương phát hiện, vừa bớt được một tên cường địch.
Chàng liền quay lại nói :
− Tần đường chủ. Chúng ta sang bên này nói chuyện.
Dứt lời nhún chân nhảy tới một góc lầu vắng.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư thấy người này lạ mặt, tuy biết đối phương thân thủ không kém nhưng với thân phận Đường chủ Vũ Nội nhị thập tứ lệnh chưa từng nếm mùi thất bại nên hắn có coi thiếu niên này vào đâu?
Liền cười nhạt nói :
− Đã tới Phong Lôi bảo, người còn muốn chạy được sao? Để xem người có mọc cánh bay lên trời được không?
Nói xong phi thân chạy theo.
Cũng lúc đó, có hai nhân ảnh khác lao tới, đó là hai tên Đinh Đường, Đinh Hạo, người đã giúp Quách Thái Linh lên lầu.
Hai tên này vốn phụ trách an ninh khu Tụ Nghĩa đường phát hiện có gian tế lập tức chạy tới.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư thấy hai tên võ sĩ liền nổi giận quát :
− Đồ vô dụng. Các người làm gì mà để địch nhân lọt được vào đây? Mau đi bắt nữ tặc kia cho ta.
Hắn còn dặn thêm một câu :
− Nhớ phải bắt sống đấy.
Đinh gia huynh đệ cúi mình dạ một tiếng rồi bổ tới Quách Thái Linh.
Nàng bình tâm xuất kiếm đối địch.
Bên này Khấu Anh Kiệt và Phong Lôi Thủ Tần Ngư cũng đã động thủ.
Trên lầu lập tức hình thành hai trận kịch đấu.
Khấu Anh Kiệt muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến nên hạ thủ không chút lưu tình.
Tần Ngư thi triển thân pháp Thất bộ truy hồn tiến thoái linh diệu, công thủ đúng pháp, quả không hổ danh Phong Lôi Thủ.
Nhưng qua mấy chiêu không thắng được địch nhân, Tần Ngư nổi giận rút ra đôi Khoa Hổ Lam tấn công mãnh liệt.
Thứ binh khí quái dị này đã từng làm Quách Thái Linh một phen khốn đốn, với mười hai lưỡi sắc xé gió rít lên vù vù nghe thật kinh nhân.
Hắn vừa đánh vừa gào lên :
− Tiểu tử nộp mạng.
Lời chưa dứt đã xuất chiêu Song phong quán nhĩ đánh sang.
Khấu Anh Kiệt thấy đối phương dùng binh khí giống như đôi chùy, không dám trực diện tiếp chiêu.
Trước thế tấn công như bão táp, chàng dùng thân pháp ảo diệu tránh đi.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư đã xuất tuyệt học mà vẫn không thắng được đối phương chợt dừng tay nói :
− Tiểu tử. Hãy báo danh tính ra.
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Tại hạ chỉ là thứ vô danh tiểu bối, nói ra các hạ cũng không biết đâu. Xin miễn việc này.
Phong Lôi Thủ cười hắc hắc nói :
− Người khách khí quá. Bây giờ ta nói tới một người xem người có biết không?
Khấu Anh Kiệt nhíu mày hỏi :
− Ai vậy?
− Chu Không Dực.
Khấu Anh Kiệt sững ra chốc lát mới gật đầu đáp :
− Chu đại hiệp là bậc kỳ nhân đời nay, tại hạ ngưỡng mộ từ lâu.
Tần Ngư nói :
− Chỉ sợ không phải mộ danh. Ta tin rằng các người là đồng bọn.
Khấu Anh Kiệt gật đầu thừa nhận :
− Các hạ đoán như vậy chẳng phải không có lý. Đúng là Chu hoàng huynh với tại hạ là đồng đạo giang hồ.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư nghe vậy phát run nghĩ bụng :
− Chẳng lẽ tên đó cũng đã tiềm nhập vào quanh đây?
Nhưng lại tỏ ra can đảm nói :
− Rất tốt. Người đã thừa nhận các người là đồng bọn, sao người không chịu nhìn gương hắn và vẫn đến Phong Lôi bảo này tìm chết?
Khấu Anh Kiệt ngạc nhiên hỏi :
− Tại hạ không hiểu người nói gì?
Tần Ngư cả mừng thầm nghĩ :
− “Thì ra hắn không biết Chu Không Dực đã tới đây như vậy có thể yên tâm là ở đây chỉ có tên tiểu tử này và nha đầu kia. Mình chỉ lo hão huyền”.
Nghĩ thế vững bụng thêm nhiều, hừ một tiếng nói :
− Tên họ Chu cậy võ công cái thế một mình xông vào Phong Lôi bảo, động thủ với Tổng lệnh chủ cuối cùng hắn bị trọng thương chạy đi, người không biết sao?
Khấu Anh Kiệt tức giận quát lên :
− Thiết Hải Đường thì có bao nhiêu bản lĩnh mà đả thương được Chu hoàng huynh? Người chỉ nói láo. Xem kiếm.
Lời chưa dứt kiếm đã lóe lên.
Trong cơn cuồng nộ, Khấu Anh Kiệt phát kiếm như vũ bão, khí thế thật kinh nhân.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư không ngờ đối phương lợi hại đến thế, kinh hãi lùi lại tránh kiếm, đồng thời vung đôi Khoa Hổ Lam lên đỡ.
Nhưng một khi đã mất tiên cơ, trước một đối thủ như Khấu Anh Kiệt, muốn giành lại không phải dễ dàng.
Qua ba bốn chiêu, chàng thét to một tiếng bảo kiếm điểm ra ba vệt hàn quang điểm tới ba yếu huyệt trước ngực đối thủ.
Phong Lôi Thủ Tần Ngư bị trúng kiếm lảo đảo lùi lại, mở to mắt kinh hoàng nhìn đối thủ.
Hắn không sao ngờ được rằng Phong Lôi Thủ danh chấn giang hồ mấy chục năm rất hiếm gặp đối thủ, giờ lại bị thương bởi một thiếu niên chưa từng biết mặt, chừng như không có danh tiếng gì.
Hắn ném đôi Khoa Hổ Lam nay đã trở thành vô dụng đưa tay bịt vết thương trên ngực, run giọng hỏi :
− Rốt cuộc người là ai?
Khấu Anh Kiệt gật đầu nói :
− Đúng. Bây giờ thì ta nên nói cho người biết mình là ai.
Nói xong cởi tấm mặt nạ ra, để lộ bản lai diện mục.
Nhưng Phong Lôi Thủ Tần Ngư chưa gặp chàng bao giờ, ngơ ngác hỏi :
− Ta chưa từng gặp người. Nói đi, người là ai?
− Khấu Anh Kiệt.
Đôi mắt Tần Ngư càng mở to hơn, miệng kêu lên thảng thốt :
− Khấu Anh Kiệt.
Chàng gật đầu đáp :
− Không sai. Bây giờ thì người đã có thể yên tâm mà nhắm mắt.
Tên Đường chủ chợt nghiến răng nói :
− Tên họ Khấu. Người sẽ không sống được lâu nữa đâu. Phong Lôi bảo này...
không để người thoát... Tổng lệnh chủ... sẽ trả thù cho ta.
Nói xong phun ra một vùi máu rồi đổ người xuống.
Khấu Anh Kiệt lại đeo tấm mặt nạ vào băng mình đi.
Lúc đó cuộc chiến giữ Quách Thái Linh với Đinh gia huynh đệ vẫn đang rất quyết liệt.
Giá như nàng để nguyên mặt mũi thì có thể cuộc chiến sẽ dễ dàng hờn.
Đinh Đường và Đinh Hạo là đệ tử chân truyền của Thiết Hải Đường, lại quen liên thủ đối địch, phối hợp rất nhịp nhàng ăn ý nên Quách Thái Linh không thể thắng được chúng một cách dễ dàng.
Ba người đang đấu kịch liệt thì Khấu Anh Kiệt tham gia vào cuộc.
Chỉ với một mình Quách Thái Linh mà Đinh gia huynh đệ không chiếm được thượng phong thì có thêm Khấu Anh Kiệt chúng địch sao nổi?
Chỉ một chiêu, Đinh Đường đã trúng kiếm vào cổ họng gục xuống chết không kêu được tiếng nào.
Đinh Hạo còn đang hoang mang thì bị Quách Thái Linh đánh một chưởng bay xa mấy trương tới tận góc viện.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Đi thôi.
Hai người chạy theo hành lang rời xa Tụ Nghĩa đường.
Cuộc chiến đã làm kinh động đến những người đang dự yến tiệc trong Tụ Nghĩa đường.
Không muốn ảnh hưởng đến cuộc vui của khách nhân, Thiết Hải Đường chỉ sai ba tên Đường chủ còn lại và Tổng quản sự Long Hổ Đinh Hồ Dịch Lang huy động nhân thủ truy bắt gian tế, còn mình vẫn tiếp tục chiêu đãi quý khách.
Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh vừa đáp xuống đất, chưa chạy được bao xa thì gặp ngay một toán võ sĩ chờ sẵn.
Người chỉ huy bọn này là Kiền đường Đường chủ Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình.
Khấu Anh Kiệt nói nhanh với Quách Thái Linh :
− Linh muội. Giao chiến ở đây sẽ bất lợi, muội hãy cố tránh xa bọn này càng xa càng tốt, chỉ cần thoát ra khỏi bảo là được, cứ chạy về hướng tây, ta sẽ đi sau chặn hậu, hẹn gặp ở ngoài tường bảo phía tây.
Quách Thái Linh gật đầu, vòng sang bên phải thi triển khinh công phóng như bay hướng sang dãy lầu phía tây viện.
Khấu Anh Kiệt liền bám theo.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình quát vang :
− Gian tế chạy đâu?
Dứt lời băng mình đuổi theo.
Khấu Anh Kiệt chạy chậm lại cốt để cho Quách Thái Linh đi thoát.
Thấy nàng khuất sau một khu vườn, chàng liền chạy chếch sang tả được mấy trượng thì dừng lại.
Âu Dương Bất Bình cùng bảy tám tên võ sĩ cùng xông tới, lập tức hình thành thế bao vây.
Tên Đường chủ quát lên :
− Cuồng đồ nơi nào dám to gan thâm nhập vào bảo? Bắt lấy hắn.
Bốn tên võ sĩ vung đao xông vào.
Khấu Anh Kiệt vẫn đứng vận công bất động, chờ cho bốn thanh đao chém xuống mới phất tay.
Một cỗ kình lực rất mạnh phát ra cuốn cả bốn tên võ sĩ lên cao mấy trượng giống như những chiếc lá khô trong cơn bão.
Tiếng rú thảm khốc nổi lên.
Hai tên đập vào bức tường gục xuống chết ngay, còn hai tên khác rơi xuống bị chấn thương không nhẹ, hồi lâu mới bò lên nổi.
Bọn võ sĩ thấy vậy đều kinh hồn bạt vía đứng ngẩn ra.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình cũng phải kinh tâm, nhảy ba bước đến trước mặt Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Tiểu tử. Thân thủ người thật phi phàm, chẳng trách nào to gan dám thâm nhập vào Phong Lôi bảo. Mau báo tính danh ra.
Khấu Anh Kiệt không muốn tranh chấp mất thời gian, liền vung kiếm lên quát :
− Không nhiều lời. Xem kiếm.
Lời vừa dứt, bảo kiếm đã lóe lên, uy hiếp toàn bộ những yếu huyệt trước ngực đối phương.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình thấy vậy thất kinh, không dám đưa Kim chiết phiến đỡ phải lùi lại.
Khấu Anh Kiệt sợ Quách Thái Linh gặp bất trắc, quyết tâm uy hiếp địch để hiệp trợ cho nàng.
Không chờ đối phương đứng trầm ổn, chàng lại lao vào bảo kiếm lại xuất chiêu.
Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình hốt hoảng lăn đi mấy vòng nhưng vẫn không tránh được bị trúng liền hai kiếm.
Chợt thấy từ hướng Tụ Nghĩa đường nhân ảnh thấp thoáng, Khấu Anh Kiệt không quan tâm Âu Dương Bất Bình còn sống hay đã chết, quay người lao vút đi.
Phong Lôi bảo lập tức náo loạn, khắp nơi vang lên tiếng chân chạy rầm rập, hàng trăm ngọn Khổng Minh đăng nhất loạt thắp sáng trưng.
Chạy hết dãy hành lang, Khấu Anh Kiệt lại rẽ sang phải vượt qua một tòa biệt lâu đã thấy tường viện phía tây hiện ra trước mặt.
Ngay dưới chân tường viện, Quách Thái Linh đang bị bảy tám tên võ sĩ vây đánh, tình thế xem ra khá nguy ngập.
Khấu Anh Kiệt lao vội tới gần.
Xung quanh đấu trường có tới bốn năm tên võ sĩ tử thương nằm ngổn ngang, binh khí rơi tứ tung.
Khấu Anh Kiệt thét lên một tiếng xuất kiếm lao vào, chỉ một chiêu đã đâm chết một tên, bảo kiếm biến chiêu nhằm vào tên thứ hai...
Giống như một con hổ dữ lao vào giữa đàn dê, Khấu Anh Kiệt vung kiếm đến đâu, địch nhân giạt ra tới đó.
Chỉ chớp mắt đã có bốn tên trúng thương, bọn còn lại hoảng hốt chạy lui.
Khấu Anh Kiệt nhìn Quách Thái Linh nói :
− Đi thôi.
Hai người tung mình nhảy qua tường viện.
Trước mặt là một khu rừng tùng, hai người không chút do dự lao về phía đó.
Phía sau là Phong Lôi bảo đèn đuốc sáng trưng, tiếng chân chạy rầm rập đuổi theo.
Những người đầu tiên đã ùa ra khỏi bảo môn phía tây, có một số vượt qua tường viện nơi Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh vừa nhảy ra.
Nhưng hai người đã lọt vào rừng.
Trong rừng tùng phủ dày một lớp lá mục, bước lên lún cả bàn chân.
Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh thi triển khinh công thặng thừa xuyên qua rừng, cứ theo đường cũ mà đi.
Khấu Anh Kiệt nghĩ đến cục thế sâu xa một khi không cầm chắc chiến thắng thì phải tìm cơ hội khác.
Trong rừng tùng không phải là nơi có thể trú thân an toàn, vì thế hai người vượt qua tiếp tục hành trình.
Đột nhiên bốn ngọn Khổng Minh đăng từ cành cây cao chừng một trượng chiếu thẳng về phía hai người, sau đó thấy một nhân ảnh từ trên cây nhảy xuống, lao tới Khấu Anh Kiệt đang đi phía trước.
Đương nhiên đã tới đây, chàng chẳng coi đối phương vào đâu, lập tức đánh ra một chưởng.
Người này cũng giống như hai tên hồng y sát thủ trước đây, bị chưởng lực bắn cao lên trời, rơi xuống chết ngay.
Hai người tiếp tục nhằm thẳng hướng tây lướt đi.
Được chừng nửa dặm, Quách Thái Linh chợt dừng lại nói :
− Sư huynh. Sao hôm trước tên Oải Thái Tuế nói rằng khu rừng này có tới ba bốn mươi trạm canh cả bí mật lẫn công khai, sao bây giờ chúng ta chạy cả buổi mà chỉ gặp có một tên?
Khấu Anh Kiệt chưa kịp trả lời thì chợt từ phía trước có hai ngọn Khổng Minh đăng tập trung chiếu tới và tiếng hô :
− Đứng lại.
Đồng thời hai nhân ảnh lao tới gần.
Không chờ đối phương kịp trấn tĩnh, Khấu Anh Kiệt lập tức tấn công.
Chỉ sau một chiêu, hai tên võ sĩ rú lên thảm thiết, người bị đánh bật lại trúng ngay vào hai ngọn Khổng Minh đăng làm tắt ngấm.
Khấu Anh Kiệt kéo Quách Thái Linh tiếp tục tiến lên.
Nhưng mới chạy được mấy bước, đột nhiên từ phía sau phát ra tiếng vỗ cánh phành phạch.
Quách Thái Linh kinh hãi quay lại bỗng thấy một con chim đen ngòm từ trên không bổ xuống tấn công.
Nàng liền nghĩ ngay tới con quạ Thiết Dực Hỏa Nha của nữ quái Hộ Cửu U thì nó đã lao thẳng tới vươn chiếc mỏ lớn đen sì nhọn hoắt mổ vào mắt.
Quách Thái Linh vội cúi mình chồm tới trước tránh cú bổ nguy hiểm này.
Nhưng con quạ tỏ ra rất linh hoạt, giương cánh đập vào vai nàng.
Chỉ nghe bịch một tiếng, Quách Thái Linh cảm thấy vai đau nhói.
Con quạ bay vút lên, chao một vòng trên không chực bổ xuống lần nữa.
Ngay một chiêu đầu đã bị thiệt thòi, Quách Thái Linh nghiến răng căm hận rút kiếm ra, chỉ muốn băm vằm con quạ xấu xí kia làm trăm mảnh.
Khấu Anh Kiệt nghe động liền quay lại.
Con quạ được huấn luyện rất tốt, từng đối phó với hàng trăm người, với đôi cánh đầy uy lực xuất thủ lần đầu đã thu được thành công.
Lần này tập kích bất ngờ mà chưa thu được kết quả, nó nổi hung tính, kêu lên đầy tức giận.
Từ trên không nó chao một vòng rồi cụp cánh lại, quà quà hai tiếng nhằm Khấu Anh Kiệt bổ xuống.
Sợ chàng chịu thiệt thòi giống như mình, Quách Thái Linh vội kêu lên :
− Cẩn thận.
Nhưng Khấu Anh Kiệt đã biết con vật lợi hại nên không dám khinh suất, chờ nó bay xuống gần sát người mới thi triển một thức trong Kim Lý Hành Ba Đồ tránh đi, đồng thời vận Phiên Thiên chưởng đánh vào thân nó.
Con quạ bị chưởng lực ngàn cân đánh trúng, lông đổ ra từng chùm kêu lên đau đớn, đổi hướng bay tít lên cao, nhưng chỉ được bốn năm trượng thì lặng đi, chập cánh lại rơi thẳng xuống rừng.
Vừa lúc ấy chợt vang lên tiếng thét chói tai, rồi một nhân ảnh lao bổ tới, đồng thời một chùm sáng bạc lóng lanh bắn ra chụp lấy hai người.
Người vừa dùng ám khí tập kích không phải ai khác, chính là Hộ Cửu U chủ nhân của con quạ vừa bị giết chết.
Khấu Anh Kiệt phản kích lại bằng một nắm Kim tiền tiêu.
Muôn vàn tia lửa phát ra chói sáng cùng tiếng kim khí bắn vào nhau rít lên nhức cả tai, sau đó từng đôi ám khí rơi cả xuống đất.
Vì số kim tiền tiêu nhiều hơn nên sau khi đánh rơi tất cả những viên ngân hoàn còn dư lại mấy mũi kim tiền bắn tới Hộ Cửu U.
Ma nữ không ngờ thủ pháp dùng ám khí thành danh của mình lại bị tiểu tử kia làm vô hiệu hóa, thét lên một tiếng, phất mạnh tay áo chấn rơi mấy mũi kim tiền bắn sang mình.
Đột nhiên mụ trông thấy xác con quạ yêu quý của mình nằm sóng soài trên đất liền cúi xuống nhặt lên.
Thực ra nó vẫn chưa chết mà còn thoi thóp, chờ khi chủ nhân nhặt tới mới kêu lên mấy tiếng rồi mới ngoẹo cổ lại, chân duỗi ra tắt thở.
Hộ Cửu U thấy vậy run lên, mặt trắng bệch như sáp, vẻ mặt hiện lên nỗi thống khổ còn hơn đứa con rứt ruột của mình bị giết nước mắt trào ra.
Một lúc sau, mụ nghiến răng phóng tia mắt đầy thì hận nhìn Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh thét lên lạc cả giọng :
− Tên nào... hạ độc thủ?
Ngay lần đầu trông thấy nữ ma đầu này trong Tụ Nghĩa đường, Khấu Anh Kiệt đã nhận ra không dễ đối phó.
Với hạng ma đầu vừa nguy hiểm vừa xảo quyệt này, một mình chống lại với số đông sẽ rất dễ bị ám toán.
Nay mụ đã đơn thân độc mã tìm đến đây, cần phải nhân cơ hội này trừ đi để tránh khỏi phiền phức sau này.
Lúc đó chàng đã ân hận là trước đây đã không giết Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên Uy, lưu lại một mối họa, bây giờ quyết tâm không phạm sai lầm lần nữa đối với Hộ Cửu U, bớt được tên nào hay tên đó.
Nghĩ thế mặt chàng hiện sát cơ xẵng giọng nói :
− Bà đến vừa đúng lúc. Thì ra con vật gớm ghiếc đó được bà nuôi dưỡng và huấn luyện. Đừng nói loại ác điểu đó đáng giết mà luôn cả hạng ma đầu như bà cũng đáng phải trừng trị từ lâu.
Chàng vừa nói dứt câu thì Hộ Cửu U đã lướt tới ngay trước mặt.
Chỉ nghe tiếng xương cốt kêu lên răng rắc, sau đó mụ gầm lên, song trảo chộp tới hai vai chàng.
Cùng với cú trảo, một luồng khí âm hàn tỏa ra lạnh ngắt.
Khấu Anh Kiệt chùng người thấp xuống lại thi triển một thức trong Ngư long bách biến trượt sang bên.
Cùng lúc đó, kiếm đã tuốt trần, vung lên...
Tiếng kiếm khí phát ra như long gầm hổ rống.
Hộ Cửu U đã biết đôi nam nữ thiếu niên này không phải hạng tầm thường, nhưng dù mụ ta có nằm mộng cũng không ngờ đối phương có thân thủ lợi hại dường ấy, đáng là địch thủ của mình.
Trong lòng kinh hãi, mụ tung người nhẩy xa ba trượng tránh kiếm, đồng thời lấy từ thắt lưng ra một sợi dây thừng.
Đây chính là binh khí thành danh của Hộ Cửu U gọi là Hồng Tuyến Kim Trảo, có tới hàng trăm anh hùng hào kiệt đã bỏ mạng bởi binh khí này.
Hồng Tuyến Kim Trảo dài một trượng bảy thước, màu hồng tím, lam, bằng gân hổ luyện thành, không những không sợ dao kiếm mà còn có tính đàn hồi rất mạnh, hai đầu gắn với một đôi trảo là thứ thép tinh chế rất sắc.
Hai tay cầm đoạn giữa sợi dây, vung vẩy đôi trảo đen sì thị uy, Hộ Cửu U hừ một tiếng chậm rãi tiến vào.
Khấu Anh Kiệt đứng đỉnh lập như một gốc tùng, toàn thân bất động, bảo kiếm hoành ngang ngực đứng đợi.
Hộ Cửu U chưa vội xuất thủ.
Hai đối thủ đứng cách nhau chừng một trượng gằm gằm nhìn nhau. Dưới chân họ là lớp lá mục dày cả thước.
Hộ Cửu U cười khùng khục hỏi :
− Tiểu tử. Người có nhất thân võ công khá đấy. Người tên là gì?
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Không cần hỏi nhiều. Trước mắt ta và người chỉ một chiêu là phân sinh tử, hỏi làm gì vô ích.
Hộ Cửu U hừ một tiếng, Hồng Tuyến Kim Trảo trong tay bắt đầu quay vòng mỗi lúc một nhanh, đôi trảo xé gió nghe vù vù khiến người ta phải kinh tâm động phách.
Cuối cùng sợi dây biến thành một tấm mộc lớn che kín toàn thân Hộ Cửu U không thấy mụ ta đâu nữa.
Khấu Anh Kiệt vẫn đứng vững như bàn thạch, không di chuyển lấy một phân, tập trung tinh lực vào đôi mắt nhìn về phía trước.
Tiếng đôi trảo xé gió rít lên thật khốc liệt nhưng chàng vẫn rất bình thản, không hề dao động tơ hào.
Một người trấn tĩnh được như vậy ắt có lòng tự tin.
Đột nhiên vòng quay Hồng Tuyến Kim Trảo đổi hướng, Hộ Cửu U lao tới rất nhanh, đôi trảo quay nhanh như gió rít xẻ ngang giữa người Khấu Anh Kiệt.
Cũng lúc ấy, chàng lách mình sang trái rồi lại lao sang phải thành hình chữ chi phàm tốc công sang sườn địch.
Hai đối thủ, dường như có ước định với nhau, xuất thủ đồng thời, hết sức nhịp nhàng và thần tốc.
Là cao thủ hiếm thế, Hộ Cửu U đã tính toán chuẩn xác tốc độ, cự ly, phương hướng vừa tấn công có hiệu quả nhất, vừa không để lộ chút sơ hở nào cho đối phương có thể lợi dụng mà phản kích.
Nhưng mụ đã tính sai.
Chưa bao giờ mụ ta trông thấy thứ thân pháp nào như vậy.
Chỉ thấy Khấu Anh Kiệt giống như một con cá lớn, trượt ra khỏi vòng quay của đôi trảo rồi chuyển hướng lướt vào rất nhanh, bảo kiếm vạch một đường sáng chói.
Chỉ một chiêu thôi.
Tất cả biến cố đó diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Tiếng rú thảm phát ra từ miệng Hộ Cửu U được nửa chừng thì tắt hẳn, cùng lúc đó sợ Hồng Tuyến Kim Trảo rời tay mụ bay vút lên trời, vẫn còn tạo thành một vòng quay tít làm cành lá đứt tung bay tơi tả.
Hồng Tuyến Kim Trảo uy lực thật kinh nhân, nhưng từ nay không bao giờ sát thương được ai nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT