Quách Thái Linh theo chân hoàng y nhân đến trong một khu rừng, đến ngay chỗ Quách Thái Linh để con ái mã Hắc Thủy Tiên, họ mới ngừng chân lại.

Hoàng y nhân chỉ tay vào con ngựa thị ý muốn nàng nhanh lên ngựa rời khỏi đây.

Quách Thái Linh trong lòng đang dấy lên bao hồ nghi, không nén nổi cất tiếng hỏi:

– Tôn giá thật là kỳ quái... vì sao lại không nói câu gì cả? Chẳng lẽ bị câm?

Hoàng y nhân lắc đầu, trên mặt không một chút biểu hiện tức giận, ngược lai tỏ ra rất bình tĩnh.

– Không phải ư?

Quách Thái Linh giọng tỏ ra rất ngạc nhiên hỏi:

– Thế thì vì sao lại không nói? Đúng là một quái nhân.

Hoàng y nhân lắc đầu biểu thị không muốn nói đến chuyện này.

Quách Thái Linh chẳng biết làm gì hơn, nhún vai cười khổ nói:

– Thế nhưng chính tôn giá vừa cứu mạng tôi, chí ít cũng phải cho biết tôn tính đại danh chứ?

Hoàng y nhân chau mày lại ngớ người một lúc, rồi dùng chiếc cần câu trong tay mình viết lên mặt đất:

– Tất cả mọi chuyện về ta, Khấu Anh Kiệt đều biết rất rõ, cô nương cứ đi hỏi hắn thì biết.

Quách Thái Linh vừa nghe đã kinh, la lên:

– Tôn giá quen biết Khấu Anh Kiệt sao?

Hoàng y nhân gật đầu.

Quách Thái Linh kinh ngạc xen lẫn vui mừng hỏi:

– Các người là bằng hữu nhau à?

Hoàng y nhân gật đầu, lại dùng cần câu viết:

– Tình như thủ túc.

Quách Thái Linh cười nói:

– Nói như vậy thì chúng ta không phải là người ngoài. Khấu Anh Kiệt là sư huynh của tôi...

Hoàng y nhân lại gật đầu, biểu thị rất hiểu điều này.

Quách Thái Linh càng thấy hiếu kỳ hơn, hỏi dồn:

– Các người quen nhau lâu chưa?

Hoàng y nhân lắc đầu.

Quách Thái Linh hiểu ý nói:

– Nói vậy hai người quen nhau chưa lâu, thảo nào mà trước đây tôi không nghe Khấu Anh Kiệt nói tới tôn giá.

Nhắc tới Khấu Anh Kiệt trong lòng nàng tự nhiên thấy ai oán, thở dài ra một hơi não ruột, chẳng nói gì thêm.

Hoàng y nhân ngưng mắt nhìn nàng, chừng như đọc được những gì đang diễn ra trong lòng Quách Thái Linh dùng cần câu viết:

– Ta và Khấu lão đệ tuy quen nhau chỉ chừng một năm, nhưng chúng ta coi nhau như huynh đệ, không có chuyện gì là không nói, chuyện hiểu nhầm giữa các ngươi hắn cũng nói cho ta nghe. Phụ thân cô khi lâm chung đã đem chuyện đại sự chung thân của cô phó thác cho hắn, thế mà cô nương chỉ vì nghe lời sàm tặc đố kỵ của hai vị sư huynh mà hiểu nhầm Khấu lão đệ, điều này khiến cho cả hai người đều đau lòng.

Quách Thái Linh đứng một bên vừa nhìn vừa đọc từng câu Hoàng y nhân viết ra, đến đó thì chua xót trong lòng không ngăn nổi nước mắt lưng tròng.

Hoàng y nhân không vì cô ta thương tâm mà thôi viết, tay nắm cần câu viết tiếp:

– Khấu lão đệ đúng là một con người chất phác lương thiện, nhân ái hòa hảo, không một giờ phút nào hắn quên được sự an nguy của cô nương và sự hưng vong của Bạch Mã phái, cô nương phải nên hiểu thấu được tấm lòng này, phải đồng tâm hiệp lực giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ khó khăn. Phải nhớ không được ý khí dụng sự, nếu vẫn cứ cố chấp với sự hiểu nhầm của mình thì thật hổ thẹn với anh linh phụ thân cô nơi chín suối.

Quách Thái Linh không ngăn nổi nước mắt lăn dài trên má, lúc nãy thì còn cố nén lại tiếng khóc, nhưng rồi một lúc hai tay lúng ta lúng túng, rồi cuối cùng gục mặt vào thân ngựa khóc lên thành tiếng.

Hoàng y nhân vẻ mặt chừng như kinh ngạc, hai mắt cứ ngưng nhìn chăm chăm vào Quách Thái Linh, cơ hồ không hiểu điều gì đã khiến cho nàng thương tham như vậy.

Quách Thái Linh đau xót khóc sướt mướt một hồi, cuối cùng cũng ngừng tiếng khóc, quay lại nhìn Hoàng y nhân nói:

– Những điều mà ông vừa nói, lẽ nào tôi lại không biết. Nếu như nói ông và Khấu sư huynh đã thân như tình đồng thủ túc thì cớ sao ông không đi mà hỏi anh ta? Hơn nữa... những chuyện này ông cũng không quản nổi, tôi việc gì phải đi van cầu anh ta chứ? Không có anh ta thì tôi cũng báo thù cho phụ thân tôi được, cũng có thể chấn hưng lại uy danh của Bạch mã môn... chớ có quá xem thường tôi.

Càng nói càng thấy đau lòng, nước mắt lần nữa lại tuôn trào, rồi hốt nhiên quay phắt người nhảy lên ngựa, giật mạnh dây cương khiến con tuấn mã Hắc Thủy Tiên tung hai vó lên trời hí dài một tiếng rồi phóng vù đi như bay.

Hoàng y nhân ngơ ngác đưa mắt nhìn theo Quách Thái Linh lẫn con ngựa chìm dần trong đám bụi chiều, bất giác trên mặt hiện một nụ cười.

Hoàng y nhân tuy xuất thân là một hoàng tử quý phái, thế nhưng thời thanh xuân cũng đã trải qua tình trường, tự nhiên hiểu được thái độ của Quách Thái Linh biểu hiện điều gì đang dâng trào trong nỗi lòng của nàng.

Chính điều này khiến cho ông ta thấy bớt lo cho Khấu Anh Kiệt.

Hoàng y nhân là ai?

Không nói cũng biết, người này không ai khác là Chu Không Dực.

Chu Không Dực quay trở lại ngồi xuống trên bờ đá buông câu như cũ, người ta Túy ông chí ý bất tại tửu, còn ông ta Lâm uyên thủy câu bất tại ngư, vì thế cá thì chốc chốc câu lên được rồi lại gỡ ra ném xuống sông.

Mặt trời từ từ gác núi, những ánh nắng vàng cuối cùng như bị đầu non núi kéo thành một dải vàng trên cao, hoàng hôn chẳng mấy chốc đổ xuống rất nhanh.

Trời đã tối, dạ phong từ mặt sông thổi vào mang theo hàn khí, bốn bề tối mịt, chung quanh yên tĩnh vắng lặng, ngoài trừ tiếng côn trung rả rích ra không nghe thấy gì nữa.

Chu Không Dực cắm chặt cần câu vào một hốc đá, rồi mở chiếc túi da mang theo bên người lấy ra vài thứ linh tinh, một ngọn đèn, một bình nước và thêm một gói cớm gói bằng lá sen.

Ngọn đèn được chế tạo đặc biệt, cháy lên trong gió nhưng không tắt, ánh sáng phát ra lại sáng xanh như lân tinh.

Ông ta đặt ngọn đèn lên trên một phiến đá cao rồi mới giở gói cơm ra ăn, hai mắt thì ngưng nhìn sang bên kia sông, nơi có một tòa kiến trúc nguy nga đồ sộ, Phong Lôi Bảo.

Ngược lại lúc này trong Phong Lôi Bảo cũng đã lên đèn, trăm nghìn ngọn đền đua nhau cháy sáng lên trong một phạm vi rộng lớn, ban ngày nhìn bề thế uy phong thì ban đêm lại càng tráng lệ huy hoàng, thật nhìn không khác gì một thành thị lớn.

Mặt sông rộng lớn, tĩnh lặng không một bóng thuyền, thi thoảng mới thấy một vài con sóng ngỏ khởi lên rồi lặng xuống đùa nhau vào những tảng đá bên bờ sông.

Phong Lôi Bảo rộng lớn là thế, đèn đuốc bên ngoài cháy sáng, nhưng tịnh nhiên không thấy một động tĩnh nào.

Nhưng ngay bên trong đại sảnh Bảo lũy sảnh thì không khí lại khác.

Tám tên kim y vệ sĩ tay chấp đao tịnh lập bất động như tám pho tượng thành từng đôi bên cửa đại sảnh đường.

Bốn vị đường chủ chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho toàn bảo đều có mặt, bọn họ gồm có Thiên đường chủ Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa, Địa đường đường chủ Phong Lôi Thủ Tần Ngư, Kiền đường đường chủ Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình và Khôn đường đường chủ Hắc Ưng Nhạc Kỳ.

Bốn vị đường chủ thì ngồi đối mặt với nhau, xem ra người nào cũng nghiêm túc khác thường, có điều cứ ngồi như bốn pho tượng không ai nói với ai câu nào.

Ngoài ra còn có một người vừa được cất nhắc lên làm chức Tổng quản sự là Long Hổ Định Hồ Địch Lang.

Sau lưng gã này là bốn hán tử trẻ tuổi đều đương chức Phân Lệnh Lệnh chủ, mỗi người lĩnh đầu một đội quân thiện chiến khác nhau như Lục chiến, Thủy chiến, Phong tỏa, Du kích. Trên tay mỗi người lúc này nắm một chiếc lệnh kỳ đuôi nheo, thần thái hết sức nghiêm túc xen lẫn căng thẳng, luôn luôn sẵn sàng phất cờ xuất phát, cứ như đang lâm đại địch.

Đương nhiên không khí căng thẳng này trước đây chưa từng thấy trong Phong Lôi Bảo, Tổng đàn của cả một thế lực hùng hậu nhất trong võ lâm Trung nguyên đương thời – Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh.

Thế mà đêm nay cứ nhìn tình hình này thì hiển nhiên trong Phong Lôi Bảo đang gặp một chuyện hết sức không bình thường. Nếu không như thế thì cũng không bao giờ thấy đích thân vị Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường ra mặt chủ trì.

Thiết Hải Đường ngồi trên ghế thái sư đặt ngay chính giữa, thân vật trường y trắng, ngoài khoác choàng vàng, thần thái uy nghi như một vị chúa tể.

Thiết phu nhân thân vận hoa bào, ngoài khoác choàng mỏng như cánh ve, những đường chỉ kim tuyến ngũ sắc đan vào nhau thành nhiều đường hoa văn tôn thêm vẻ quý phái vốn có, có điều khuôn mặt bà ta có vẻ xanh xao hơn trước đây, không còn nhìn thấy nụ cười lãnh ngạo kiêu căng cố hữu.

Chung quy nhìn lại thì thấy vị Minh chủ hắc đạo Thiết Hải Đường có phần trấn tĩnh hơn.

Mọi người đều biết vị Tổng lệnh chủ này đầu xuân vừa rồi đã tham thấu một bộ võ lâm thất truyền Hỏa Hải Chân Kinh, cơ hồ đã thành thân bất tử, ông ta vốn võ công đã đạt đến cảnh giới thặng thừa, giờ luyện thành tuyệt học này thì tăng tiến thêm một bước rất lớn.

Lại có người còn biết, kiếm thuật của họ Thiết, hiện tại đã đạt đến hỏa hầu dĩ khí sử kiếm, kiếm pháp tinh thâm ảo diệu, có thể kiếm xuất vỏ lấy mạng đối phương khi nào không hay.

Thiết Hải Đường võ công tạo chỉ đạt đến chí cao thí thượng như thế, chẳng trách y mục hạ vô nhân, chừng như trong thiên hạ này chẳng coi ai vào đâu.

Tuy nói là chẳng coi ai, nhưng trong chữ ai này cũng nên đính chính lại một chút, vì chính trước mắt đang có hai nhân vật khiến cho y thấy đau đầu.

Nghĩ lại cũng thật kỳ quái, hai người mà khiến y không dám khinh thị kia xuất hiện quá ư đột ngột, chỉ nội trong hai ngày mà trước sau đều tìm đến gây phiền cho y.

Người đầu tiên là Khấu Anh Kiệt đã làm cho y quá đau đầu chưa biết đối phó thế nào, nhưng người thứ hai xuất hiện lại khiến cho y càng đau đầu hơn lại là một người võ công cao thâm mạc trắc, mà danh tiếng thì chưa từng nghe qua.

Một người có thể nhấc tay nhấc chân đã đả bại hai vị đường chủ trong Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh thì võ công quả thật đã hiếm thấy rồi. Nhưng đáng kinh hơn là đến ngay một nhân vật được tôn xưng với ngoại hiệu Miêu Cương nhất quái hay Lục Địa Thần Tiên danh thịnh giang hồ là Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng cũng nếm thủ bại, với một đại địch như vậy thử hỏi làm sao không khiến Thiết Hải Đường giật mình chấn động cho được?

Một điều càng khó hiểu hơn nữa là hoàng y nhân kia sau khi đả thương người của Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh vẫn chưa chịu bỏ đi, mà cứ ngồi câu cá bờ bên kia đối diện với bảo môn, đây mới chính là điều khiến cho Thiết Hải Đường càng kinh hơn.

Đêm nay trong Phong Lôi Bảo có cuộc hội kiến quy một như vậy chính là vì nguyên nhân này.

Phong Lôi Bảo bên ngoài thì đèn đuốc cháy sáng, nhưng ngay bên trong Bảo lũy sảnh rộng lớn này thì chỉ thắp đúng hai ngọn đèn chân cao đặt hai góc sảnh chỉ vừa đủ để nhìn thấy cảnh vật. Đương nhiên điều này có nguyên nhân của nó là để cho đối phương ở bên ngoài muốn dòm ngó vào trong cũng không thấy được, chính vì thế mà không khí bên trong Bảo lũy sảnh trở nên âm u lạnh lẽo.

Bảo lũy sảnh thực chất chỉ là một tòa đại sảnh, nhưng quy mô chẳng những rất lớn như một thành lũy kiên cố lại xây cao vút lên trên không trung nhô hẳn ra bên ngoài, đây là một kiến trúc cao nhất nằm gần ngoại vi Phong Lôi Bảo, thậm chí có một số trụ đá làm móng nằm hẳn dưới nước.

Đại sảnh phân là ba tầng, thượng, trung, hạ mỗi tầng có diện tích rất rộng, có thể tụ hội một làn vài trăm người vẫn thỏa mái.

Tòa kiến trúc quy mô này được xây đa phần từ cương thạch, tất thảy có tám cửa ra và được bố trí canh phòng nghiêm ngặt, chỉ cần hô một hiệu lệnh thì cả tám cửa có thể điều khiển công phòng nhanh chóng.

Khác với các trang viện hay thổ bảo khác, trong Phong Lôi Bảo này còn có một thủy đội với ba mươi sáu chiếc thuyền chiến, bình thường thì giấu ngay bên dưới Bảo lũy sảnh.

Đây chính là chỗ độc đáo và lợi hại của Phong Lôi Bảo, có thể nói dưới cùng Bảo lũy sảnh là một tầng ngầm với một thủy đội thiện chiến, chỉ cần một tiếng pháo hiệu lệnh thì thủy quan mở ra, lập tức ba mươi sáu chiến thuyền nhất tề xuất kích, triển khai ngay một thủy trận trên mặt nước.

Lúc này đã qua tháng tư, nhưng giang phong thổi đến vẫn còn mang theo một chút hơi lạnh của tiết mạc xuân.

Thiết Hải Đường mặt hướng ra ngoài cửa sổ, hai mắt ngưng thần nhìn ra xa tận bờ bên kia, nơi chỗ có ánh đèn đang cháy leo lét, y nhìn đã lâu mà vẫn chưa thâu hồi ánh mắt lại, chừng như có một ma lực nào từ ngọn đèn thu hút cả tâm trí của y.

Bốn vị đường chủ thì đã sẵn sàng chung quy trong đại sảnh đều thấy trấn tĩnh, vì địch nhân cao thâm đến đâu thì cũng chỉ có một người, huống gì đêm nay còn có đích thân vị Tổng lệnh chủ tọa trấn, không còn gì đáng để sợ.

Trong Phong Lôi Bảo này thì dù xảy ra bất cứ chuyện lớn gì, hễ có Tổng lệnh chủ ra mặt thì mọi người đều rất tin tưởng. Trong ấn tượng của họ, cho dù trời sập xuống mà đã có Tổng lệnh chủ xử trí thì chẳng còn gì phải lo sợ.

Ba tiếng Thiết Hải Đường cơ hồ đã thành một lá bùa hộ mệnh, khiến cho cả vạn nhân thủ trong toàn Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh này tin tưởng tuyệt đối, chỉ cần một tiếng ra lệnh thì chúng có hy sinh tánh mạng cũng không hề từ chối.

Trong đám thuộc hạ thân tín đắc lực hiện đang có mặt thì có một người trẻ tuổi nhất là vị Tân tổng quản sự Long hổ đinh Hồ Địch Lang. Người này tuổi chỉ xấp xỉ ba mươi, thân hình tương đối cao lớn, đầu báo mắt hùm, mày rậm xếch ngược, hai huyệt thái dương nhô cao, cứ nhìn cũng nhận ra được là một người tinh thong quyền thuật, đa cơ trí, nội công lại thâm hậu.

Hồ Địch Lang vốn không phải là xuất thân từ bổn bang, nghe nói đương sơ là cận tướng của Nam Hải song Yến Lĩnh Hắc Bào Khách Biên Chấn. Sau khi được Thiết Hải Đường thâu nạp, chỉ vì mến mộ tài nghệ của hắn mà chỉ nội trong một năm cất nhắc lên mấy bậc, từ một vị Phân lệnh lệnh chủ thăng đến chức vị Tổng quản sự như hiện tại.

Chức vị này nguyên là do Ưng Thiên Lý Ưng Cửu gia đảm trách, nhưng từ sau khi Ưng Thiên Lý làm phản bị tử hình thì chức vị này bỏ ngỏ.

Long hổ đinh Hồ Địch Lang trước khi nhậm chức vị này đương nhiên qua một cuộc khảo hạch của chính phu phụ Thiết Hải Đường rất ngặt nghèo. Quả nhiên phu phụ Thiết Hải Đường không chọn nhầm người, Long hổ đinh Hồ Địch Lang ở vị trí cực cao này mới thi thốt hết tài năng của mình, khắp Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh, chín mươi sáu phân đà đều được hắn sắp xếp lại một cách hợp lý. Mỗi một vị lệnh chủ, đà chủ nhất nhất đều qua sàng lọc sát hạch, sau đó tùy theo sở trường sở đoản của từng người mà phân bổ chức trách.

Cho nên trước mắt Long Hổ Địch Hồ Địch Lang là một tay chân đắc lực thân tín nhất của phu phụ Thiết Hải Đường.

Bấy giờ nhìn thấy Tổng lệnh chủ mắt cứ đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, Hồ Địch Lang liền đứng lên bước tới bên cửa sổ, dùng một kính viễn vọng mà năm xưa hắn có được khi làm hải tặc ở Nam hải, kéo dài chiếc kính viễn vọng chìa ra ngoài cửa sổ ghé mắt nhìn.

Thâu chiếc kính viễn vọng lại, Hồ Địch Lang bước tới trước mặt Thiết Hải Đường cúi người cung kính nói:

– Tổng tòa... theo thiển kiến của bỉ chức thì người này chừng như không có ý dòm ngó gì đến bổn bảo...

Thiết Hải Đường không đợi Hồ Địch Lang nói hết câu, lập tức lắc đầu bác lại:

– Không, ý của hắn thế nào đã rất rõ ràng, nhất định là nhắm vào chúng ta.

Hơi ngừng lại một chút, Thiết Hải Đường chuyển ánh mắt nhìn về phía vị đứng đầu trong Tứ đường chủ là Thiên đường đường chủ Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa hỏi:

– Yến Tam Đa, người thấy thế nào?

Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa năm này đã ngoài thất tuần, mày rậm mắt lớn, râu đều năm chòm cốt cách cao đạo, nhìn cũng biết là người trác tuyệt xuất chúng.

Nghe hỏi đến mình, Yến Tam Đa mỉm cười, giơ tay vuốt râu, nói giọng nặng khẩu âm của người phương nam:

– Sở kiến của Tổng tòa rất đúng, thuộc hạ cũng nghĩ như thế, người này sau khi đã gây hấn với chúng ta mà vẫn chưa chịu bỏ đi, người lại còn ngồi trơ ra đó đủ thấy không phải người tầm thường. Có điều hắn tỏ ra chừng như không có ý đối đầu với bổn bảo, đây mới là một điều khiến người ta khó nghĩ.

Thiết Hải Đường giọng lành lạnh nói:

– Một người có thể dùng nội công đả thương Lê tiên sinh, trong võ lâm quả đã ít thấy, thế nhưng người này tướng mạo quá lạ, bổn tòa mấy mươi năm bôn tẩu giang hồ, chừng như chưa từng gặp qua một người như thế này bao giờ.

Ừm, Yến Tam Đa lắc đầu, thở dài ra một hơi nói:

– Kỳ quái... đúng là kỳ quái, thuộc hạ cũng không nhìn ra được lai lịch của người này.

Ánh mắt của Thiết Hải Đường lại chuyển sang nhìn vị Địa đường đường chủ Phong Lôi Thủ Tần Ngư dò hỏi nhưng đã thấy Tần Ngư cười ngượng lắc đầu.

Kiền đường đường chủ Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình ngồi bên cạnh chừng như không phục, hừ một tiếng nói:

– Người này võ công tợ hồ như không phải chính thống, hết sức quái dị. Cứ theo như hồi chiều thuộc hạ động thủ với hắn, cảm thấy hắn luyện một loại dị công, không biết tổng tòa thấy thế nào?

Thiết Hải Đường gật đầu nói:

– Người cứ thử nói xem.

Âu Dương Bất Bình mạnh dạn hơn nói:

– Người này chỉ đứng yên bất động, thế nhưng từ người lại phát ra một tiềm lực cực mạnh và nóng lại vừa ẩn tàng hấp lực, đối phương chỉ cần nằm trong tầm ảnh hưởng của vòng tiềm lực này thì chẳng những cử động khó khăn mà còn bị tiềm lực đối phương thiêu đốt mà thụ thương... Theo thiển kiến của thuộc hạ thì Lê tiền bối thụ thương bởi loại công lực này, thuộc hạ thiển lậu không biết loại công lực này là gì, xin Tổng tòa khai thị giải ngu muội.

Thiết Hải Đường ban đầu thì cả kinh, tiếp rồi ngớ người ra, cuối cùng ấp úng nói:

– Đúng lắm. Các người từng nghe nói đến Tam hỏa công. Tướng hỏa chu du trong khắp chân thân, nội hỏa hung đốt lục phủ ngũ tạng, thần hỏa lại hành du giống như mông hư ảo cảnh, đây chính là tam muội. Với những người luyện võ công như chúng ta, chỉ cần chọn một trong Tam hỏa này để luyện cũng đã là khó, người luyện thành Tam hỏa thì gần như đạt đến cảnh giới Cương nhu do tâm, thâu phát do ý.

Ngừng lại một chút, Thiết Hải Đường giải thích tiếp:

– Âm có âm kình, dương có dương cang, âm dương tương bổ, vô nhu bất ngạnh, vô ngạnh bất nhu. Cho nên võ công người này như Âu Dương đường chủ vừa nó thì rất tương tự...

Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa nghe thế gật đầu nói thêm:

– Nghe Tổng lệnh chủ nói, thuộc hạ tự nhiên nhớ lại năm xưa hình như từng nghe tiên sư nói đến một môn phái luyện một loại công phu rất kỳ dị, lúc luyện cơ hồ mượn từ tự nhiên ngoại cảnh để luyện...

– Không sai.

Thiết Hải Đường gật đầu thừa nhận, cười nói tiếp:

– Phong hàn hỏa nhiệt tôi luyện cơ thể, thủy hỏa đồng tề, tức năng thành công... thế nhưng loại công phu này muốn luyện thì phải là người có một ý chí kiên định, lại phải có thông tuệ hơn người, chẳng lẽ người này...

– Thế thì đúng...

Phong Lôi Thủ Tần Ngư nãy giờ không lên tiếng, giờ nghe thế liền chen vào nói:

– Tên áo vàng này tự luyện thân thể theo tự nhiên giới mà không theo quy cũ tiền nhân, xem ra đúng như lời Tổng lệnh chủ nói.

Thiết Hải Đường nghe xong chỉ im lặng suy nghĩ một hồi lâu không nói, chừng như trong đầu đã nhận ra điều gì khá quan trọng.

Vị Khôn đường đường chủ Hắc Ưng Nhạc Kỳ từ đầu câu chuyện đến giờ không nói tiếng nào, lúc này bất giác buông tiếng thở dài, mà tiếng thở dài nghe rất rõ, khiến bao nhiên người đang có mặt không khỏi giật mình là chăm mắt nhìn y.

Hắc Ưng Nhạc Kỳ cười khổ nhìn Thiết Hải Đường nói:

– Vừa rồi nghe Âu Dương huynh nói thế khiến cho thuộc hạ nhớ đến tên Khấu Anh Kiệt, chừng như võ công có gì tương tự với tên áo vàng này, đây quả là một điều kỳ quái.

Chừng như ý này trùng với điều mà Thiết Hải Đường đang suy nghĩ trong đầu nên vừa nghe nói y đã quay đầu nhìn ái thê bên cạnh hỏi ngay:

– Đúng chứ?

Thẩm Ngạo Sương nghe phu quân hỏi đến mình gật đầu đáp:

– Đích xác là vậy. Nếu đem công phu hai người này thi triển ra mà luận thì rất giống nhau, chẳng lẽ bọn chúng là đồng bọn với nhau?

Nói đến đó, bà ta đầu mày chau lại, giọng tỏ ra hậm hực tiếp:

– Tổng lệnh chủ, lẽ nào lại để cho tên áo vàng kia cứ loanh quanh ngoài bảo như thế?

Thiết Hải Đường cười nhạt nói:

– Ta chỉ muốn chờ xem hắn có động thái gì tiếp, nếu như hắn cứ ngồi lì ở đó thì ta sẽ cho hắn biết tay.

Long hổ đinh Hồ Địch Lang như có gì muốn nói, lúc này liền ôm quyền thi lễ nói:

– Theo ý bỉ chức, định trước hết phái vài đệ tử tinh thông thủy tính đến gần hắn quan sát động tĩnh, sau đó sẽ tìm cách cho hắn nếm mùi lợi hại.

Thiết Hải Đường lắc đầu nói:

– Như thế chẳng có ích gì... ta đã nghĩ ra một cách...

Y hơi ngừng lời lại, cười nhạt tiếp:

– Cách của ta tuy không mất nhiều công sức, nhưng ngược lại sẽ cho hắn nếm mùi lời hại, nếu như thành công thì không chừng còn lấy cả mạng hắn, chung quay thử một lần cũng không sao.

Hồ Địch Lang nghe thế liền nói:

– Tổng lệnh chủ định xuất toàn đội Thủy chiến lệnh hay sao?

– Không không...

Thiết Hải Đường lại lắc đầu cười nói:

– Khi xây dựng bổn bảo, người còn chưa có mặt ở đây, chả trách mà người không biết...

Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa chừng như hiểu ra ý của Tổng lệnh chủ, a lên một tiếng chen vào nói:

– Có phải tổng lệnh chủ muốn nói đến bốn khẩu hỏa pháo trên nóc bảo?

Thiết Hải Đường trên mặt hiện ra một nụ cười đắc ý gật đầu nói:

– Không sai. Bốn khẩu đại hỏa pháo này nguyên đặt để đối phó lại với đại binh quan triều, nhưng không ngờ nhiều năm nay bình yên vô sự, chỉ e đã rỉ sét.

Đêm nay sao không mang ra thi thố uy lực của chúng một lần chứ?

Mọi người vừa nghe thế thì trên mặt đều hiện nét kinh ngạc lẫn vui mừng.

Long hổ đinh Hồ Địch Lang cười nói:

– Tổng lệnh chủ nghĩ rất tuyệt, được vậy thì tốt quá... để bỉ chức đi sắp xếp.

Nói rồi quay người lại nhìn bốn tay hán tử đều là Lệnh chủ nói lớn:

– Phong tỏa lệnh chủ nghe lệnh.

Một gã hán tử thân hình hơi thấp bước lên trước một bước, cúi người cung kính nói:

– Có bỉ chức.

Hồ Địch Lang nói:

– Bốn khẩu đại hỏa pháo thường ngày do người trông coi, tình trạng hiện tại như thế nào?

Phong tỏa lệnh chủ có ngoại hiệu là Thập Sát Diêm La Tề Phi Mãnh, bấy giờ nghe nói thế liền cúi người đáp:

– Hồi bẩm quản sự, bốn khẩu đại hỏa pháo được bỉ chức bảo quản như mới, mười thùng thiết hoàn hỏa đạn cũng được bảo quản chu đáo trong kho, bất cứ lúc nào cũng có thể khai hỏa.

Thiết Hải Đường cười nói:

– Rất tốt. Tề lệnh chủ xem thử đường bắn xem liệu có thể bắn đến bờ bên kia chăng?

– Điều này...

Tề Phi Mãnh tiến lên hai bước đến ngay bên cửa sổ nhìn ra xa một lúc, giọng ấp úng nói:

– Khoảng cách xem chừng hơi xa một chút... trước đây mấy lần thao tập thì đều bắn thử ra giữa sông, chứ chưa từng bắn sang bên kia bờ, cho nên giờ bắn có tới hay không thì thực khó nói. Có điều theo bỉ chức thì rất khả năng đạt được.

Hồ Định Lang đưa chiếc kính viễn vọng trong tay mình cho Tề Mạnh Phi nói:

– Người cứ xem lại cho kỹ, mục tiêu chính là người mặc áo vàng ngồi bờ bên kia.

Thập Sát Diêm La Tề Phi Mãnh đưa chiếc kính viễn vọng lên ghé mắt nhìn thật kỹ, đêm càng xuống thì trên mặt sông sương càng nhiều nhưng may có chiếc kính viễn vọng này nên mới nhìn thấy rõ mọi vật.

Nhìn một lúc, Tề Phi Mãnh bỏ kính xuống gật đầu nói:

– Trong bốn khẩu đại hỏa pháo thì có một khẩu uy lực mạnh hơn cả, chỉ cần điều chỉnh lại vị trí một chút thì nhất định bắn tới. Có điều bỉ chức chỉ nhìn thấy ánh đèn câu mà không thấy bóng người áo vàng.

Long hổ đinh Hồ Địch Lang đón lại chiếc kính viễn vọng đưa lên nhìn ra sông rồi chau mày nói:

– Sương nhiều quá, nhưng cũng may còn nhìn thấy ánh đèn.

Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa cười hắc hắc nói:

– Đây rõ ràng là hắn tự tìm cái chết, ánh đèn kia chính là mục tiêu rất tốt.

Lão vừa nói vừa vuốt râu tỏ ra rất ung dung tự tự rồi nhìn Thiết Hải Đường hỏi:

– Tổng tòa, cho khai pháo chứ?

Thiết Hải Đường tay cứ xoa xoa lên đầu thành ghế, chừng như tỏ ra nghĩ ngợi rất nhiều.

Khi nghe Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa hỏi như thế, mới cười nhạt nói:

– Ta chỉ có điều tiếc cho người có võ công cao cường như thế, hỏa pháo mà bắn trúng thì hắn dù mình đồng da sắt cũng không còn mạng.

Thế nhưng lòng nhân từ của hắn lóe lên nhanh rồi biến mất càng nhanh hơn, trên khuôn mặt lộ nét đanh ác đúng như bản chất của hắn, gật đầu nói:

– Được.

Rồi hai ánh mắt chuyển nhìn Thập Sát Diêm La Tề Phi Mãnh nói:

– Tề lệnh chủ, ta biết người trước đây từng là tổng đội thần công hỏa pháo trong cung thành, đúng như thế chứ?

Thập Sát Diêm La Tề Phi Mãnh cúi thấp người đáp:

– Đúng như thế. Tổng lệnh chủ quả không việc gì không biết, bỉ chức đúng là trước đây từng làm tổng đội hộ thành Thần công địa pháo.

– Thế thì tốt.

Thiết Hải Đường gật đầu tỏ ra hài lòng nói tiếp:

– Ta đương nhiên phải hiểu rõ sở trường sở đoản của từng thuộc hạ, có như thế thì ta mới khiến cho họ thi thố hết tài năng bản lĩnh của mình chứ.

Tề Phi Mãnh được khen thì vui không tả, cúi đầu nói:

– Bỉ chức làm việc cẩn thận, không dám sơ hốt. Chỉ cần tổng lệnh chủ sai khiến một tiếng, có chết bỉ chức cũng nguyện thực hiện.

– Tốt.

Thiết Hải Đường chuyển ánh mắt nhìn ánh đèn nhỏ như hạt đậu bên kia sông nói:

– Ta hy vọng người chỉ bằng một phát hỏa đạn có thể thành công, điều này tất không dễ, người làm được chứ?

Tề Phi Mãnh hơi ngớ người một chút, nhưng rồi gật đầu nói:

– Bỉ chức có thể làm được.

– Vậy thì tốt.

Thiết Hải Đường gật đầu cười tỏ ý hài lòng nói:

– Người nên biết tâm ý của bổn tọa, bổn tòa chỉ sợ đang đêm yên tĩnh khai pháo nhiều làm kinh động đến quan nha thì gây phiền phức, tuy không sợ gì chúng lắm nhưng càng tránh động đến đám quan binh thì càng tốt.

Mọi người giờ nghe ra mới hiểu vì sao Thiết Hải Đường chỉ muốn khai pháo chỉ một lần phải thành công, bất giác ai trong lòng cũng phục tâm cơ của Tổng lệnh chủ.

Thiết Hải Đường trên mặt hiện một nụ cười nói tiếp:

– Hơn nữa, chúng ta nhân cơ hội này để chiêm ngưỡng uy lực của bốn khẩu đại Thần công, mấy khi mà có dịp như thế này?

Thập Sát Diêm La Tề Phi Mãnh gia nhập Phong Lôi Bảo tuy đã mấy năm, được phong làm Phong tỏa lệnh chủ, nhưng kỳ thực chưa từng có cơ hội thi thố tài năng của mình, lần này được Tổng lệnh chủ trọng dụng ngay trước bao nhiêu người như thế này thì thật hết sức vinh hạnh.

Bấy giờ nghe Thiết Hải Đường nói xong, ôm quyền thi lễ cung kính nói:

– Được Tổng lệnh chủ quan hoài chiếu cố như thế, bỉ chức hết sức vinh hạnh, khi nào lại làm phụ lòng Tổng lệnh chủ.

Long hổ đinh Hồ Địch Lang bước lên một bước nói:

– Tề lệnh chủ, Tổng tòa đã hạ lệnh, người nhanh đi thực hiện.

– Bỉ chức tuân mệnh.

Thập Sát Diêm La Tề Phi Mãnh nói rồi, trong lòng hồ hởi cúi người thi lễ lần nữa rồi mới rời gót khỏi Bảo lũy sảnh đi nhanh lên đỉnh bảo.

Nhưng vừa rồi y hồ hởi bao nhiêu thì giờ đây khi rời khỏi Bảo lũy sảnh trong lòng lại thấy lo lo bấy nhiêu, vì cứ theo như Thiết Hải Đường hạ lệnh thì phải thành công chỉ trong một lần khai hỏa, điều này khiến hắn phải hết sức thận trọng hành động.

Lại nói Thiết Hải Đường chờ cho Tề Phi Mãnh đi rồi ánh mắt mới chuyển nhìn vị Tổng quản sự Long hổ đinh Hồ Địch Lang nói:

– Tề lệnh chủ tuy xạ nghệ tinh thông nhưng đã lâu không thực hành, lại thêm yêu cầu chỉ khai hỏa một lần mà thành công thì e hơi khó. Đương nhiên, nếu chỉ một quả hỏa đạn mà lấy được mạng đối phương thì rất tốt nhưng nếu không thành thì đối phương tất đã cảnh giác, dù chúng ta có bắn thêm mười quả hỏa đạn nữa cũng chỉ vô ích, đừng nghĩ làm gì được đối phương.

Hồ Địch Lang nghe nói thế thì giật mình, chừng như hiểu ra tâm ý của Tổng lệnh chủ nói:

– Tổng tòa nói rất đúng, chẳng lẽ ý tổng tòa là...

Thiết Hải Đường nói:

– Ngươi nhanh lệnh cho Du, Kích, Thủy chiến nhị lệnh chuẩn bị chiến đấu, nếu như hỏa pháo bắn không trúng, tên kia như bỏ đi thì tốt, nhưng nếu hắn cố tình xâm phạm bổn bảo thì phải diệt hắn ngay trên sống.

Hồ Địch Lang ôm quyền nói:

– Thuộc hạ tuân mệnh, xin Tổng tòa yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không để cho đối phương tác oai tác quái.

Thiết Hải Đường giọng lành lạnh nói:

– Tên này trên bộ thì công phu tinh thâm ảo diệu, đối phó rất khó khăn, cho nên ý ta nhân khi hắn qua sông phải dìm hắn xuống nước, đại bàng ướt cánh thì chẳng thể bay... chung quay không được để hắn đến gần bổn bảo. Người nhanh truyền lệnh thực hiện đi.

Long Hổ Đinh Hồ Địch Lang cúi đầu lĩnh mệnh, lập tức dẫn hai vị lệnh chủ Thủy chiến lệnh và Du kích lệnh ra đi.

Không lâu sau đã nghe trên nóc lầu tiếng bánh xa lăn ầm ì, hiển nhiên Thập Sát Diêm La Tề Phi Mãnh đang cho thủ hạ điều chỉnh đại hỏa pháo.

Bên dưới Bảo lũy sảnh thì hai cánh cửa thủy quan mở ra, sáu chiếc thuyền bọc thép từ từ lướt ra mặt sông.

Nên biết loại chiến thuyền bọc thép này từ công năng cho đến trang bị đều rất khác xa với những loại thuyền khác, chúng không dùng loại chèo tay như bình thường mà lại dùng một dạng khác như bánh xe quạt nước gắn ngay dưới đáy thuyền. Mỗi chiếc gắn bốn bánh xa đạp nước do bốn tay tráng đinh lực lưỡng điều khiển, chung quy cấu tạo không khác gì xe đạp nước của nhà nông, chỉ có điều nhà nông đạp bánh xe đưa nước đi, còn đây đạp bánh xe mượn sức nước đưa thuyền đi.

Vì thế loại thuyền chiến này được gọi là xa luân thuyền.

Thường thì những loại chiến thuyền khác vì người chèo ngồi ngay trên thuyền không được bảo vệ, nên khi lâm trận dễ trúng tên hay đao thương tử nạn, lập tức thuyền không ai điều khiển cơ động. Còn loại chiến thuyền này thì bốn người đạp thuyền ngồi dưới khoang thuyền rất an toàn, chỉ một nhiệm vụ duy nhất là điều khiển thuyền theo hiệu lệnh của người chỉ huy.

Trở lại trong Bảo lũy sảnh, lúc này mọi người đều đã đổ dồn đến bên cửa sổ nhìn sang bên kia bờ sông, nơi có một ánh đèn tù mù như hạt đậu, bọn họ chờ đợi xem kết quả của một phát hỏa đạn sắp bắn ra.

Trong chốc lát cả Bảo lũy sảnh rộng lớn im phăng phắc, không nghe thấy một tiếng người, đương nhiên ai ai cũng đang để hết tâm trí bên kia bờ chờ đợi.

Bọn họ không phải chờ đợi lâu, đột nhiên mặt sông sáng lên vì cả chục ngọn đèn từ trên đỉnh bảo lâu chiếu thẳng xuống mặt sông. Đồng thời đúng ngay lúc ấy một tiếng nổ vang lên, cả tòa Bảo lũy sảnh rung chuyển mạnh, hiển nhiên đại pháo đã khai hỏa.

Chỉ một lát sau từ bên bờ kia một ánh lửa sáng lóe lên kèm theo một tiếng nổ dội lại, hỏa pháo đã bắn trúng đích mục tiêu.

Ánh lửa sáng lóe lên kia chỉ trong một chốc lát là biến mất, mọi người định thần nhìn lại thì ánh lửa như đom đóm kia cũng không còn nữa.

Bọn người Phong Lôi Bảo không ai hoài nghi gì nữa, một phát hỏa pháo do Thập Sát Diêm La Tề Phi Mãnh bắn ra đã trúng ngay mục tiêu.

Tiếng vỗ tay reo hò lên nghe dậy mặt sông, đây quả là một thắng lợi hết sức to lớn.

Địa đường đường chủ Phong Lôi Thủ Tần Ngư không nén nổi vui sướng trong lòng, hai tay cứ vỗ vào nhau không thôi, miệng la lên:

– Tuyệt, tuyệt. Tề lệnh chủ khai pháo tuyệt lắm.

Long hổ Đinh Hồ Địch Lang cũng bồi một câu giọng sắc lạnh:

– Hừ. Với một quả hỏa pháo này thì tên áo vàng kia đừng nói là người bằng xương bằng thịt, cho dù mình đồng da sắt cũng tan xác.

Bao nhiêu nhân vật Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh đang có mặt trong Bảo lũy sảnh kể cả Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường đều thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đầu hoan hỉ.

Nhưng dường như chúng vui mừng quá sớm.

Không biết là do đại pháo kém hiệu quả hay bởi vì chúng hoa mắt.

Giữa vô số ngọn Khổng minh đăng chiếu sáng, chỉ thấy một nhân ảnh màu vàng từ giữa đám khói bay vọt lên cao năm sáu trượng, rơi xuống giữa sông.

Mười mấy ánh mắt không rời khỏi nhân ảnh đó.

Từ trên cao, người đó rơi xuống sông nhanh như một vệt sao băng, nhưng khi đáp xuống mặt sông thì nhẹ nhàng như chiếc lá không làm bắn lên một giọt nước.

Biến cố bất ngờ đó khiến cho đám người trong Bảo lũy sảnh lặng đi, mắt đờ ra đầy kinh dị.

Thiết Hải Đường tức giận đập bàn nói:

– Tên trời đánh đó thật giảo hoạt.

Hắn tức giận như vậy hoàn toàn có căn cứ.

Một điều khiến người ta kinh dị nữa là hoàng y nhân không đáp xuống bất cứ một vật gì nổi lên mặt nước, thế mà hai bà chân không lún xuống chút nào.

Trong thiên hạ làm gì có thứ khinh công nào siêu tuyệt đến thế?

Thấy cảnh tượng ấy, bảy tám cao thủ nhất đẳng võ lâm có mặt trong Bảo lũy sảnh đều há hốc mồm miệng vì kinh ngạc.

Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa xưa nay vốn là người trầm tính nhất, đến lúc đó cũng phải đứng bật lên nhìn Thiết Hải Đường nói:

– Tổng tọa thấy rõ chứ?

Thiết Hải Đường nheo mắt lại thành hai tia sáng nhỏ chiếu tới nhân ảnh kia, hừ một tiếng đáp:

– Không sai. Chính là hắn.

Yến Tam Đa mặt càng tái đi lẩm bẩm:

– Nếu như vậy thì khinh công của người này đã tới trình độ cực hạn Thừa Phong Ngự Thủy rồi.

Thiết Hải Đường xẵng giọng:

– Đừng vội đánh giá cao hắn quá. Xem tiếp đi.

Yến Tam Đa không dám hỏi nữa đành ngồi xuống.

Còn ba tên đường chủ kia tên nào cũng rùng mình sởn gáy.

Với thân phận là đường chủ, võ công chỉ kém Tổng lệnh chủ, đã thuộc hàng nhất đẳng võ lâm rồi, mỗi người có võ học độc đáo của mình, dù chưa gọi là cái thế cũng lừng danh trong thiên hạ.

Thế mà bây giờ đem so với người này lại thấy mình quá thấp kém, chưa đáng liệt vào bậc nhị lưu, tam lưu.

Lại nói tổng quản sự Long hổ đinh Hồ Địch Lang tay cầm lá lệnh kỳ màu đỏ thắm đứng trên chiếc thuyền chiến đầu tiên trong thủy đội dõi mắt về phía trước, ở đó mấy chục ngọn Khổng minh đăng tập trung chiếu vào dáng người cao lớn của hoàng y nhân Chu Không Dực đang đứng trên ghềnh đá giữa mặt sông.

Bấy giờ đã có ba khoái thuyền do lệnh chủ thủy độ Phân thủy lao ngưu Tố Vân Đồng chỉ huy đã đứng thành hình chữ Phẩm từ ba mặt vây lấy ghềnh đá nơi Chu Không Dực đáng đứng.

Hồ Địch Lang liền phất kỳ lệnh ra hiệu cho đoàn thuyền dừng lại triển khai thế bao vây.

Lệnh chủ thủy đội Phân thủy lao ngưu Tố Vân Đồng người đen chắc như trâu nước, rất giỏi thủy công, mặc bộ y phục bằng vải dầu bó sát người, lưng đeo chiếc Phân thủy lạt đứng trên chiếc khoái thuyền chính giữa giương mắt quan sát hoàng y nhân một lúc rồi phất tay áo ra lệnh cho bốn tên thủy binh rời thuyền nhảy xuống sông khởi chiến.

Bọn thủy binh trên ba chiếc khoái thuyền gồm ba chục tên, đều có thủy công rất giỏi.

Bốn tên lao xuống sông như con nhái, không làm bắn lên giọt nước nào.

Chu Không Dực đứng trên ghềnh đá nhỏ giữa sông, mỗi bề rộng chừng tám thước, đưa mắt quan sát tình hình địch, vẻ mặt hết sức bình thản.

Thực ra vị xuất thân hoàng tộc này chỉ định bảo hộ sư huynh muội Khấu Anh Kiệt mà thôi.

Ông vốn vô cừu vô oán với Vũ Nội Nhị Thập tứ lệnh nhưng vừa rồi thấy Thiết Hải Đường và bọn Đường chủ tỏ ra quá tàn bạo nên ông nổi giận quyết định cho chúng một bài học.

Tuy nhiên bản tính vốn từ bi, ông không muốn giết nhiều người vô tội.

Đang quan sát, chợt thấy một tên thủy binh nhô lên khỏi mặt nước sát ngay ghềnh đá chồm thẳng tới Chu Không Dực, tay cầm một chiếc Nga Mi Lạt đâm thẳng vào ngực ông thế cực hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play