Ngồi trên giường mềm trong một phòng trang nhã ở khách điếm, Mạc Hi Dung nhíu mày lắng nghe một thiếu phụ tự tiện xông vào tán chuyện bát nháo, thầm nghĩ sao Khiên Dương Thù còn chưa trở về?
"Khiên phu nhân, hẳn hết tám phần là ngươi không biết mình đã gả cho vị hôn phu tốt đến mức nào đâu nhỉ?" Vương Kim Hoa cất cao giọng, nói không ngừng, "Nam nhân Khiên Dương Thù này vô tình vô nghĩa, trong mắt chẳng nhìn thấy gì khác ngoài bạc, cứ nhìn việc bán hôn ước lần trước, thêm việc đại nghịch bất đạo bán mất tổ trạch lần này liền hiểu!"
Khiên phu nhân? Đột nhiên nghe thấy xưng hô này, Mạc Hi Dung nhất thời không quen, sững sờ một lúc mới nhớ ra vài ngày trước có kẻ háo sắc mỗi đêm đều đánh lén, rồi lại thừa dịp sáng sớm một ngày nào đó, khi tinh thần nàng hoảng hốt, kéo nàng bái đường thành thân, theo đó tiện đường treo lên người nàng danh xưng "Khiên phu nhân" này.
"À." Nàng lơ đãng đáp, cảm thấy không thú vị nhìn thiếu phụ trước mắt không ngừng bàn tán chuyện xấu của Khiên Dương Thù.
Không hiểu sao, nàng chỉ cảm thấy người mà nàng ta nói đến không giống người nàng biết.
Theo mớ lý luận dài dòng văn tự đó, hầu hết mọi người đều chỉ trích Khiên Dương Thù keo kiệt quá đáng, rõ ràng tiền chất đầy rương, lại giống như con gà trống sắt, ngay cả với người nhà cũng không muốn tiêu tốn một xu.
Rồi lại nói gần đây hắn ham mê nuôi dưỡng tiểu thiếp, tiêu tốn ngàn vạn chỉ vì muốn mua một nụ cười của giai nhân, kết quả lại tắt kèn im trống cưới nàng làm thê tử.
Keo kiệt? Sao có thể! Cứ nhìn từng rương từng rương trang sức, quần áo, còn có bao nhiêu là báu vật quý giá không biết lấy được từ đâu, thật không thể nào liên hệ cái người keo kiệt kia với hắn!
Nuôi dưỡng tiểu thiếp? Sống cùng bọn họ ở tổ trạch của Khiên gia, mỗi ngày nàng cũng chỉ nhìn thấy hai vị lão nhân gia, Bách Dạng và hắn mà thôi, trừ người quản lý cửa hàng thỉnh thoảng xuất hiện, trong nhà ngay cả một nô bộc cũng không có, đừng nói gì đến tiểu thiếp đẹp như tiên trên trời.
Nếu có thì càng tốt, ít nhất nàng có thể tiễn bước cái gã bại hoại không biết thế nào là đủ đó, tránh việc buổi tối mỗi ngày hắn lại đến trêu chọc nàng.
Bất quá, ít nhất nữ nhân nói đến một việc khiến nàng chú ý, vị hôn phu mới nhậm chức của nàng có danh xưng là "gã kỳ quái thứ ba của Dương Châu"?
Nếu không nghe cuộc tán chuyện này, có thể đến giờ nàng vẫn không hiểu, vì sao trước đây Bách Dạng luôn ngăn không cho nàng ra cửa.
Thấy nàng không có phản ứng gì, Vương Kim Hoa dứt khoát kéo khăn sụt sịt, "Cũng là nữ nhân, sao ngươi có thể nghe chuyện khủng khiếp thế mà chẳng có phản ứng gì? Hắn vì ngân lượng mà bán hôn ước đó! Ngay cả hồi hôn cũng không có, càng đừng nói đến từ đâu bỗng nhảy ra một thê tử như ngươi, ngươi không sợ ngày nào đó hắn bán luôn cả ngươi sao?"
Thấy chuyện đã nhảy đến người nàng, Mạc Hi Dung thản nhiên nhìn nàng ta liếc mắt một cái, hỏi: "Chuyện này đều do ngươi nói, cũng không có chứng cứ, sao ta có thể tin ngươi?"
Hừ, nữ nhân này rất giống mụ hâm, vừa khóc vừa mắng người xa lạ, nếu Khiên Dương Thù không muốn nàng ở đây chờ hắn, nàng đã sớm quay đầu rời khỏi, không thèm ở lại nghe nàng ta hát tuồng!
"Muốn chứng cứ? Ta là chứng cứ!" Vương Kim Hoa kích động, trừng mắt nhướng mày rất giống mụ Dạ Xoa, "Ta chính là vị hôn thê bị bán!"
"Ha?" Là nàng ta? Thế giới này đúng là tràn ngập những trùng hợp không thể tưởng tượng! Bất quá, dáng vẻ nàng ta như thế mà cũng có người bán hôn ước? Đây cũng có thể coi là một chuyện rất kỳ thú!
"Nếu không tại hắn, sao hôm nay ta lại phải gả đến thành Dương Châu, gởi thân cho một nam nhân vô dụng chứ? Cả ngày trừ trông nom cửa tiệm, gánh vác mọi việc làm tôi tớ cho gã không lương tâm kia, hắn còn có tiền đồ gì chứ?!" Vương Kim Hoa cắn răng nghiến lợi nói.
Nàng thật không ngờ được, cho dù chỉ là một người làm quản lý cửa tiệm cho Khiên gia, nhưng cuộc sống đã tốt hơn dân chúng bình thường rất nhiều, chứ đừng nói đến việc mặc dù diện mạo "kẻ tôi tớ trông nom cửa hàng" này không xuất sắc, cũng luôn khiến Khiên Dương Thù coi hắn ta là quản sự ưu tú.
"Ngươi không đồng ý có thể không lấy chồng mà! Đừng nói là sau khi bị bán hôn hắn còn có thể mạnh mẽ ép ngươi lên kiệu hoa nhé?" Giống như nàng, căn bản là bị cứng rắn kéo đi bái đường, ngay cả thời gian kháng nghị cũng không có!
"Hắn bán hôn ước, nếu ta không gả, sau này còn ai dám cưới ta?!"
Mạc Hi Dung xê dịch thân mình, có chút sợ hãi nhìn vẻ mặt phát điên của Vương Kim Hoa. Ặc, nữ nhân giống nàng ta. . . . . . đúng là không ai dám. . . . . . Bất quá nàng thực thức thời không mở miệng nói ra, chỉ sợ nữ nhân này nhất thời phát điên, hành động điên cuồng gì hẳn đều có thể làm.
"Ngươi nói xem, có phải nam nhân đó thực đáng chết không?" Vương Kim Hoa đột nhiên tới gần nàng, cất giọng xót xa hỏi.
"Chắc. . . . . .chắc vậy!" Đối mặt với nữ nhân điên cuồng kề sát mình, cho dù bình thường Mạc Hi Dung khá tĩnh táo, lúc này cũng chỉ có thể vừa phụ họa vừa lặng lẽ lùi ra sau.
Hắn thật đáng chết! Đáng chết vì không lập tức trở về đưa nàng tránh khỏi nữ nhân điên điên này!
Theo từng bước Vương Kim Hoa đến gần, Mạc Hi Dung cẩn cẩn thận thận rời khỏi giường mềm, hai người xoay tròn quanh cái bàn.
Đúng lúc này, xuyên qua rèm cửa nửa buông, nàng nhìn thấy hai bóng người lướt qua, nhất thời không dám tin kêu to ── "Quỳnh Dĩ?! Mạt Trừng?!"
※※※
Mạc Hi Dung bèn bỏ mặc Vương Kim Hoa, xách váy vội vàng chạy ra ngoài, tìm hai bóng dáng quen thuộc vừa mới lướt qua.
Đúng vậy! Thế nào thì nàng cũng không nghĩ đến, ba người các nàng lại có thể đồng thời rơi về cổ đại chứ?!
Nàng thở gấp, cuối cùng, sau một khắc bước ra khỏi khách điếm, đuổi kịp hai bóng người sắp rời đi, chỉ là ngay lúc nàng muốn chạy thẳng đến, liền bị một người mạnh mẽ giữa lại, không cho nàng đến gần hai người thêm nửa bước.
"Ngươi định làm gì?" Người nói chuyện là một nam tử anh tuấn lạnh lùng, hắn chặt chẽ che chắn cho một nữ tử bụng to tròn, vẻ yêu chìu thì chả cần phải nói.
"Mạt Trừng, Quỳnh Dĩ, là hai bạn sao?!" Mạc Hi Dung không thèm trả lời nam nhân kia, lòng như lửa đốt, nàng hồn nhiên quên luôn nơi đây là trước cửa khách điếm đầy tiếng người ồn ào, không nghĩ ngợi hô to.
Hai nữ tử được che chắn nghe tiếng hô của nàng, vừa giật mình vừa vui sướng xoay người, lập tức đẩy nam nhân bên cạnh đi, vội vàng ôm chầm lấy nàng, thét chói tai.
Ban đầu vốn tưởng không cách nào gặp được người quen, giờ phút này liền cảm thấy ‘được trong mất’, khiến Mạc Hi Dung luôn lạnh lùng tỉnh táo không khỏi rơi lệ.
Nhìn ba tiểu nữ nhân ôm choàng lấy nhau khóc rưng rứt, hai nam tử đứng bên cạnh: một - tay chân thừa thãi, một – nhanh chóng nhíu mày, suy nghĩ xem nên làm thế nào để tách các nàng ra.
"Aiz aizz, sao nàng lại chạy ra đây khóc vậy? Dung muội." Một nam âm thong dong vừa chạy đến vừa nói, nhất thời nhóm nữ nhân ngượng ngùng tách ra.
Khiên Dương Thù lôi một người từ cái nhóm ôm nhau khóc ầm ĩ đó ra kéo vào phạm vi quản lý của mình, hai người kia cũng được nam nhân của mình an ủi.
Ôm Mạc Hi Dung vẫn còn nức nở, hắn không quên thuận tiện chào hỏi người có thể được coi là ‘Kim chủ’ tương lai, "Hoàng Phủ thiếu gia, Đô thiếu gia, nội nhân (cách tự gọi vợ mình với người khác) và hai vị phu nhân. . . . . . hình như có chút giao tình, nếu tiện, không bằng để tại hạ làm chủ mời một bữa, tạo điều kiện cho các nàng ôn chuyện cũ, ý hai vị thế nào?"
Thấy Dung muội của hắn khóc đẫm nước mắt, khiến hắn cực kỳ không nỡ. Ngày thường nàng luôn lạnh lùng thản nhiên, không chuyện gì gây được chú ý trừ lúc ở trên giường, muốn chọc nàng cười thật rất khó khăn; nào ngờ hôm nay lại rơi lệ trước mặt công chúng, khiến trừ cảm giác kỳ lạ hắn còn thấy rất đau lòng.
Nghe thấy lời hắn, không chỉ chưởng quầy đánh rơi bàn tính, ấm trà của tiểu nhị đổ xuống chân, ngay cả nhóm khách khứa vừa uống trà vừa xem trò vui cũng suýt sặc đậu phộng mà chết.
Gã vắt chày ra nước, cần kiệm chu đáo quản chặt mọi việc trong nhà không lọt được giọt nước như Khiên Dương Thù lại muốn mời khách?!
Trời. . . . . . sắp sụp rồi sao?
Hay cái gọi là "Mời khách" chính là một bàn đậu nành, vài đĩa đậu phộng thêm một ly trà xanh? Nếu là như vậy thì còn miễn cưỡng tin được. . . . . .
Khiên Dương Thù giơ tay gọi tiểu nhị, vừa lên tiếng gọi thức ăn liền khiến mọi người rớt bể cái chén trong tay.
"Tiểu nhị, một tứ bảo hấp, thịt cua đầu sư tử hầm, cá Diếc Phù Dung, gỏi Tam tơ yến, đậu chiên vàng, bánh bột hấp Uyên ương tuyết, giăm bông hun khói hầm bao tử cá, đậu hủ nấu nồi đất, Lê trộn mật đỏ, bánh bao ngũ vị, Phỉ Thúy hấp, thêm hai bình rượu nóng và hai ấm trà Bích Loa Xuân."
Hắn gọi một hơi toàn bộ các món ăn nổi tiếng của Dương Châu, gọi xong lại không quá xác định cúi đầu hỏi: "Vậy đã đủ chưa? Có muốn gọi thêm gì nữa không?"
Gọi nhiều đồ ăn như thế, không phải vì sợ một đám người ăn không đủ, mà là hắn sợ tiểu mỹ nhân kén chọn ăn không vô. Sợ dầu mỡ, sợ tanh, ngay cả canh gà cũng uống không được một chén, đến nỗi bây giờ hắn luôn tốn tâm tư để nàng ăn nhiều thêm một chút.
Đột nhiên, ánh mọi người đều dừng trên người Mạc Hi Dung, hoài nghi cô gái xinh đẹp thân thể gầy yếu này có thể gọi nhiều thêm thứ gì nữa không.
Từng đợt ánh mắt hoài nghi bắn thẳng đến khiến Mạc Hi Dung ngượng ngùng ửng hồng đôi má, nàng không thuận theo đấm nhẹ vào ngực hắn. "Đừng hỏi ta vấn đề này, làm như ta ăn giống. . . . . ."
Quản Quỳnh Dĩ và Bút Mạt Trừng (họ Bút, hơi lạ :v) cực kỳ hứng thú nhìn bọn họ trêu đùa nhau, nhìn nhau cười.
Hắc hắc, nhất định hai người này có "Gian tình"! Hiện nhiều người lẫn lộn, chờ khi có dịp nhất định phải tra hỏi thật nghiêm!
※※※
Sau khi Khiên Dương Thù gọi thức ăn xong, một đám người dào dạt mênh mông đi đến một phòng trang nhã trên lầu, lúc này Vương Kim Hoa bị ném sang một bên đột nhiên cản đường bọn họ, ồn ào tranh cãi.
"Khiên Dương Thù! Ngươi hại ta thật thảm!"
Vương Kim Hoa đột nhiên nhào đến khiến Khiên Dương Thù xấu hổ không ngớt, hắn chỉ đành cười trừ mời hai đôi vợ chồng kia lên lầu trước, rồi mới để ý đến nữ nhân mù quáng nói năng bậy bạ này.
"Ta cũng muốn lên trước." Mạc Hi Dung kéo kéo tay áo hắn, lộ vẻ nhàm chán nói.
"Nàng muốn để tướng công nàng một mình đối phó với mụ điên này?" Hắn cực kỳ đáng thương hỏi.
"Còn dám nói người ta là mụ điên, ít nhất nàng ta từng là vị hôn thê trước kia của ngươi." Hơn nữa còn là vị hôn thê cũ bị bán hôn ước.
"Chính là vì thế nên phu nhân thực sự như nàng càng cần phải ở lại giúp ta!" Khiên Dương Thù không để ý bên cạnh còn có những người khác nhìn trừng trừng, vẫn vừa đùa giỡn vừa năn nỉ.
"Hi Dung, bạn ở lại với hắn đi!" Quản Quỳnh Dĩ cười nói, kéo vị hôn phu của mình xoay người lên lầu.
"Chúng ta lên trước, hai người cứ từ từ nhé." Bút Mạt Trừng nói xong, cũng kéo Đô Độc Ảnh rất muốn xem kịch vui lên lầu.
"Mọi người. . . . . ." Thấy tất cả mọi người đi hết, nàng bị hắn ôm chặn trước cửa lâu, chạy không thoát, chỉ có thể hết cách lên tiếng, "Vậy ngươi nhanh một chút!"
Mặc dù hai đôi vợ chồng kia lên lầu, nhưng những người khác đang ngồi trong khách điếm đều hóng hai lỗ tai, muốn nghe cho rõ cuộc siêu đối đầu giữa vị hôn thê cũ bị "bán hôn ước", gã bạc tình của Khiên gia cùng với phu nhân chính thức của hắn.
"Vương Kim Hoa, ngươi đang nói bậy gì đó, ta hại thảm ngươi khi nào hả?" Khiên Dương Thù thu hồi tươi cười dịu dàng, cười lạnh nhìn về phía Vương Kim Hoa.
"Ngươi còn dám nói không có? Ngươi là đồ vô lương tâm, ta đã đính hôn với ngươi từ nhỏ, ngươi không cưới ta thì thôi, lại còn bán hôn ước cho gã nam nhân xấu xí không cưới được vợ, đây không phải là hại ta sao?" Vương Kim Hoa lên án tội trạng đầu tiên của hắn.
Á, à! Vì ngân lượng, ngay cả hôn ước Khiên Dương Thù cũng bán, đây là chuyện mọi người trong thành Dương Châu đều biết, đúng là vô lương tâm! Người qua đường Giáp Ất Bính Đinh vừa nghe vừa gật đầu phụ họa.
Đang bị hắn ôm, Mạc Hi Dung nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn muốn xem thử hắn giải thích thế nào.
"Đúng là ta đã bán hôn ước, mặc dù hôn ước này không để ngươi gả được cho người chồng tuấn tú, nhưng cũng không khiến ngươi gả cho Vương Nhị mặt rỗ hoặc ông chồng thối tha thiếu chân thiếu tay, mà là một trong những quản sự xuất sắc nhất trong tay ta; ta phải nói rằng, ngươi gả như thế thật quá tốt rồi." Nếu không sao có chuyện rảnh rỗi dật dờ ở đây tranh cãi ầm ĩ, mất mặt kiểu này?
Hắn hừ lạnh, thầm nghĩ từ nay về sau phải ban bố một lệnh cấm mới, không thôi vợ con của các quản sự lại ra ngoài ăn nói hàm hồ.
Vậy cũng không sai! Gã kỳ quái thứ ba của Dương Châu này, mặc dù rất hà khắc với mình và người nhà, nhưng người làm việc cho hắn, có ai không lĩnh lương bổng thật vui vẻ ? Cho nên. . . . . . Hắn nói cũng phải. Người qua đường Giáp Ất Bính Đinh lại nghiêng về phía bên kia gật đầu điên cuồng.
"Công bằng ở đâu chứ? Nếu ngươi không nuốt lời quên nghĩa, từ hôn bán ước, hôm nay ta đã là đại thiếu phu nhân của Khiên gia!" Sau đó toàn bộ ngân lượng mà hắn không nỡ tiêu sẽ cống hiến hết lên người bản thân nàng ta.
"Không thể nào!" Nữ nhân này thật thích nằm mơ, dáng vẻ này mà cũng dám mơ trở thành thiếu phu nhân của Khiên gia?
"Sao không thể?! Chúng ta là do lệnh của cha mẹ. . . . . ." Vương Kim Hoa phản bác dồn dập, căn bản quên rằng mình đã lập gia đình.
"Có lệnh cha mẹ thì sao? Hôm nay ta là chủ của Khiên gia, chuyện quan trọng cả đời ta sao đến lượt kẻ khác lắm miệng? Chứ đừng nói đến dáng vẻ của ngươi. . . . . .Chậc chậc! Xem ra là không có khiếu chịu khổ, không đảm nhận nổi trách nhiệm thiếu phu nhân của Khiên gia đâu nhỉ?"
Ố ồ! Đại thiếu gia của Khiên gia sắp bật mí bí mật của Khiên phủ rồi! Nghe đến đây, mọi người ai cũng trông chờ hắn nói tiếp, tiện cho bọn họ cập nhật chuyện bà tám trong lúc trà dư tửu hậu rồi.
Quả nhiên Khiên Dương Thù không khiến các hương thân phụ lão thất vọng, rù rì nói, "Muốn vào cửa Khiên gia, trở thành nữ nhân của Khiên gia, nhất định phải thường xuyên đến vườn rau kiểm tra chăm sóc (chăm sóc như kiểu anh chăm sóc chị ở vườn rau í hả??? *cừi gian*), ba bữa chỉ có thể uống canh, nuốt vài món rau, thậm chí cả cháo cũng không có mà ăn, chỉ có thể gặm bánh bao chay, mỗi ngày như vậy ngươi chịu được không?"
Hắn nói những lời này thật suông thật lưu loát, khiến mọi người rơi giọt lệ đồng tình với thiếu phu nhân xui xẻo mới vào Khiên gia.
Thật đúng là số khổ mà! Gả cho gã trượng phu không tiêu không xài, mỗi ngày còn khổ hơn cái gọi là bị hại thảm kia!
Chỉ có Mạc Hi Dung dựa vào bên người Khiên Dương Thù, càng nghe càng muốn cười, bội phục hắn có thể nói bậy bạ vớ vẩn vặn vẹo sự thật thành như vậy.
Ba bữa chỉ uống canh, nhưng từng bát đều là canh bổ khó tìm, sở dĩ ăn rau, vì phần lớn là rau sạch hoang dại quý hiếm, đến nỗi không có cháo để ăn, đương nhiên là vì nàng không thích ăn cháo, đều chỉ ăn cơm!
Khoa trương nhất chính là hai sự kiện phải kiểm tra chăm sóc vườn rau và gặm bánh bao chay.
Rõ ràng hắn thường xuyên bất chính, mặt dày ưa kéo nàng đến vườn rau đông sờ tây mó, hưởng thụ cái gọi là "niềm vui yêu đương vụng trộm", lúc nghỉ ngơi thì hắn lấy cái hắn gọi là "bánh bao chay" - cũng chính món điểm tâm nàng thích nhất ── bánh bao ngũ vị ── vỗ béo nàng.
Chỉ là hắn nói thành như thế, thật giống như mỗi ngày nàng phải làm vườn, thành người số khổ không được ăn cơm, ngay cả bánh bao cũng là bánh bao chay.
"Nói bậy!" Vương Kim Hoa không tin, phản bác "Rõ ràng trong nhà ngươi nuôi tiểu thiếp, yêu chìu vạn phần, không tiếc tiêu phí vàng bạc. . . . . ."
"Ái chà! Ngươi đang nói tiểu thiếp mà ta chìu chuộng nhất, cũng là người đẹp tuyệt thế mà gần đây mọi người kháo nhau ấy à! Đối đãi với mỹ nhân yếu đuối đương nhiên không thể giống việc nuôi một mụ thô tục rồi." Hắn cũng không chỉ rõ ‘người đẹp tuyệt thế’ đó, kỳ thật chính là phu nhân chính thức hiện đang hờ hững đứng trong vòng tay của hắn, còn ăn không nói có hoa tay múa chân.
"Bất quá cũng do người đẹp tuyệt thế đó đáng giá, ngươi nhìn chính mình xem, đáng cho ta tốn nhiều ngân lượng vậy sao?"
Mọi người toát ra vẻ đồng tình thật sâu, dùng ánh mắt đánh giá nhìn về phía vị phu nhân chính thức trong vòng tay của hắn và vị hôn thê cũ bị bán hôn ước.
Aiz aizz, nếu nói vị phu nhân chính thức này là đóa hoa Bách hợp trong trẻo, thì Vương Kim Hoa chính là đóa hoa dại sắp tàn. Nếu ngay cả hoa Bách hợp cũng phải chịu đối xử tệ bạc, chỉ sợ Vương Kim Hoa vừa vào cửa liền không có cơm ăn, chỉ có thể làm công việc dọn hố phân.
"Nếu ngươi vẫn kiên trì muốn đến nhà ta, ta cũng có thể miễn cưỡng sắp xếp cho ngươi một công việc dọn dẹp. . . . . ." Khiên Dương Thù - lửa cháy đổ thêm dầu - bổ sung một câu.
"Ai muốn đến nhà ngươi dọn dẹp chứ? Ngươi ít mơ đi!" Vương Kim Hoa thẹn quá hóa giận phẩy tay áo bỏ đi, chỉ là vừa ra đến cửa khách điếm, lại không quên quay đầu oán hận nói: "Đừng tưởng ta sẽ quên ngươi đã hại ta thê thảm thế nào, món nợ này, ta sẽ ghi nhớ!"
Mạc Hi Dung kéo kéo tay áo hắn, có chút khó hiểu hỏi: "Không phải nàng ta đã lập gia đình sao? Sao lại dám hò hét ngươi trước nhiều người như vậy, rất giống đến câu nam nhân?"
Khiên Dương Thù khó hiểu nhìn lại nàng, cũng trương ra vẻ mặt hết cách.
Trong nhóm người qua đường Giáp Ất Bính Đinh nhiều chuyện, có người tương đối biết nhiều tin tức bỗng vỗ trán, "Ai da! Không phải nữ nhân vừa rồi đã phạm ‘bảy điều cấm kỵ’, mới bị trượng phu bỏ rơi vài ngày trước - Vương Kim Hoa sao?"
Ra là thế! Mọi người bừng tỉnh hiểu ra. Thì ra vì bị bỏ, mới bắt đầu tìm kẻ chết thay hòng thoát tội thôi! Bằng không sao sớm không đến, trễ không đến, vừa vặn lúc này mà chạy đến gây rối chứ!
Thiếu nhân vật chính, trò khôi hài kết thúc, Người qua đường Giáp Ất Bính Đinh nhanh chóng thanh toán, vội vã rời đi, tất cả đều hứng chí vội vàng chạy ra ngoài muốn là người đầu tiên báo tin tức.
Đã rất lâu thành Dương Châu không có vấn đề đặc sắc để mọi người bàn luận, hiếm khi hôm nay bọn hắn tận mắt thấy vở kịch vui này, sao không lập tức lan truyền tin tức nóng hổi này ra ngoài chứ?
"Trò khôi hài diễn xong rồi, chúng ta có thể lên rồi chứ?" Mạc Hi Dung thở dài, nghĩ rằng rõ ràng bản thân chỉ chờ mong cuộc sống yên tĩnh, chả hiểu sao lại gặp phải tình huống này?
Đầu tiên là rơi về cổ đại, bị nam nhân này quấn lấy dây dưa, hôm nay lại diễn cái trò khôi hài không đầu không đuôi này, sao này sẽ đến việc gì nữa đây?
"Đương nhiên." Khiên Dương Thù cảm thấy trong lòng nàng có chút bất đắc dĩ, cười hì hì dắt nàng lên lầu, "Hiếm khi gọi nhiều thức ăn ngon như vậy, chút nữa nhất định phải ăn nhiều một chút!" Mới có thể lấy về chút vốn liếng chứ!
Mặc dù hắn gọi nhiều thức ăn thế là vì ái thê (để vợ yêu thấy ko đc ‘cổ’ ^_^), nhưng dù sao cũng tiêu tốn ngân lượng yêu thích của hắn, đương nhiên muốn tận tình thưởng thức các món ăn đại diện cho ngân lượng đó, mới không uổng phí chi tiêu của hắn chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT