"Mời cô nương đi trước!" Khiên Dương Thù lễ độ lui bước, nhường Mạc Hi Dung đi trước.

Trong lòng hắn thầm nghĩ, chỉ cần có thể ở cùng mỹ nhân, cho dù muốn hắn diễn mấy trò đùa tạp nham hắn cũng làm, huống chi là việc thoải mái dạo hoa viên Khiên gia này. . . . . .Ặc, chắc phải thu hẹp diện tích vườn rau, đẩy nhanh quá trình đàm phán?

Lúc ở trong sảnh khi nàng đưa ra yêu cầu, hắn vui ngập trời muốn lập tức đồng ý, nhưng vì muốn biểu hiện mình thực bình tĩnh, trầm ổn, đành kềm chế xúc động muốn cười to, cố tỏ vẻ không việc gì đi theo phía sau nàng.

"À. . . . . . Khiên thiếu gia. . . . . ." Trù trừ nửa ngày trong vườn rau của Khiên gia, cuối cùng nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, mới dám quay lại nhìn hắn nói chuyện.

"Cứ gọi tại hạ là Khiên ca ca!" Hắn rất nóng vội muốn nàng bỏ đi lối xưng hô xa lạ, kết quả lại nói ra những từ mà mình cực kỳ hy vọng nàng sẽ gọi.

Thấy đôi mắt đẹp của nàng nhìn trừng trừng kinh ngạc, trong lòng Khiên Dương Thù âm thầm hô không ổn.

"Không. . . . . . Khụ! Ý tại hạ là, nàng đã để Bách Dạng gọi nàng là Dung tỷ, tuổi của tại hạ cũng lớn hơn nàng, nàng gọi ta một tiếng ‘Khiên đại ca’ cũng không kỳ cục chứ." Hắn nhẹ khụ một tiếng, vội vàng xoay chuyển lời muốn nói, không lộ ra chút đường đột nào.

"Ừm. . . . . ." Vốn dĩ Mạc Hi Dung hơi bị vội vàng của hắn dọa nạt, sau khi nghe hắn giải thích, mới thả lỏng cười cười với hắn.

Lời vừa rồi hẳn là hắn nói nhầm! Bằng không sao lại muốn nàng gọi hắn thân mật như vậy? Nàng thầm tìm lý lẽ biện hộ cho hắn.

"Khiên đại ca, tối hôm qua. . . . . . hình như có người vào phòng ta." Nàng uyển chuyển lên tiếng, dù sao bảo nàng trực tiếp nói rõ chuyện tối hôm qua, nàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

"Có người?!" Có sao? Tối hôm qua, sau khi hắn đi thì đâu có ai!

Khiên Dương Thù hoàn toàn không liên tưởng đến - "Nam nhân" không nên xuất hiện trong khuê phòng của cô nương người ta chính là hắn!

Nhìn thấy vẻ mặt không rõ nguyên do của hắn, Mạc Hi Dung có chút lo lắng bổ sung: "Hơn nữa ta cảm thấy bóng người này có chút quen mắt. . . . . . Rất giống. . . . . . Rất giống. . . . . ."

"Giống ai?" Khiên Dương Thù tức giận đùng đùng hỏi, trong mắt lóe tia bạo lực tàn sát.

Ranh con! Ban đêm mà cũng dám xông vào khuê phòng của tiểu mỹ nhân, nếu để hắn bắt được, không đánh gãy chân chó của tên khốn kia mới là lạ!

"Giống. . . . . ." Mạc Hi Dung sợ hãi nhìn hắn, vẻ mặt ngượng ngùng đợi hắn tự hiểu ra.

Biết mình lén lút đi ‘trộm hương’ bị bắt gặp, nhưng Khiên Dương Thù vẫn tỏ vẻ tự nhiên nói tiếp, "Ta hiểu rồi, chắc đêm qua gió lớn bóng cây lung lay nhiều đã dọa nàng sợ rồi?"

"A? Vậy. . . . . .lẽ nào. . . . . .lẽ nào là vậy. . . . . ." Bị hắn nói như thế, nàng cũng chỉ có thể nuốt lời vốn muốn nói trở vào bụng, nói theo lời hắn.

Chỉ là. . . . . . Nàng vẫn có chút sợ hãi, sợ nam nhân này đến thêm vài buổi tối, mỗi đêm nhất định nàng sẽ lo lắng chờ đợi mà không ngủ được.

Xét đến chất lượng giấc ngủ, tuy nàng không dám lớn tiếng phản bác mấy lời ‘trợn mắt nói dối’ của hắn, nhưng vẫn thật cẩn thận đưa ra biện pháp dung hòa.

"Khiên đại ca, ta có thể nhờ Bách Dạng đến ngủ cùng ta không? Nếu không ta sợ sau này khi gió lớn, vừa đến đêm ta liền sợ đến mức không ngủ được. . . . . ."

Lời vừa nói ra, Khiên Dương Thù liền nhíu mày, do dự cả buổi.

Nếu để con bé Bách Dạng kia ngủ cùng nàng, vậy sao hắn có thể vào khuê phòng nàng lúc nửa đêm? Chứ đừng nói tới việc biến gạo sống thành cơm chín, sớm ôm tiểu mỹ nhân về nhà.

"Không được sao?" Nàng cắn môi dưới, lộ vẻ đáng thương nhìn hắn.

Nếu không được. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng cũng không biết phải làm thế nào. . . . . . Ánh mắt cầu xin này vừa xuất hiện, Khiên Dương Thù liền ngã ngựa - binh bại như núi đổ, vội gật đầu đồng ý, cũng không thèm nghĩ việc này sẽ làm tổn thất của hắn bao nhiêu ích lợi nữa.

Aizzz, thấy ánh mắt nàng như vậy, bảo hắn sao có thể nói không?

Nếu không cách nào từ chối yêu cầu của nàng, vậy chỉ có thể nghĩ biện pháp đẩy con bé Bách Dạng này rời nhà thôi.

Bất quá, ông trời vẫn không đối xử tệ với hắn, bởi vì so ra việc này không khác gì bàn việc mua bán? Hắn vốn là đại ca, hẳn sẽ không qua loa đá muội muội ra ngoài, nhưng vì hạnh phúc của chính mình, cũng vì thu thêm nhiều ngân lượng. . . . . . Hắn đành phải có lỗi với Bách Dạng thôi.

Muội muội ơi muội muội, đừng trách đại ca vô tình, vì có thể lần này chính là lần duy nhất trong đời đại ca động lòng, muội phải chấp nhận số phận mà chịu hi sinh thôi!

Lúc này, đứng ở đại sảnh mừng rỡ thưởng thức bảo vật, lưng Khiên Bách Dạng bỗng nhiên lạnh buốt, nhịn không được rùng mình một trận.

Hử? Thời tiết thay đổi sao?

※※※

"Hùng lão gia, xin hỏi vì sao ngài muốn đề ra cuộc giao dịch này? Đến nay Khiên mỗ vẫn luôn khó hiểu, phiền ngài giải thích chút nghi hoặc này."

"Ha ha, việc mua bán này quả thực sẽ khiến Khiên huynh nghi ngờ." Một nam nhân dáng vẻ khôi ngô, trên mặt đầy râu cười nói, "Bất quá Hùng mỗ làm vậy đương nhiên là có đạo lý của mình, dù sao thương gia thì cái gì cũng có thể ăn, chỉ không thể ăn chia lỗ vốn!"

"Nói vậy cũng đúng." Hắn gật đầu phụ họa, nhẹ phẩy phẩy quạt, bất quá vẫn nói về chuyện chính, "Hùng lão gia vẫn chưa giải thích rõ với Khiên mỗ, vì sao không là muội muội của ta thì không được?"

Không phải lòng dạ của người làm đại ca như hắn nhỏ nhen, không cho phép người ta yêu thích em gái nhà mình, mà bởi vì con bé Bách Dạng kia không cá tính không dịu dàng thùy mị, trình độ yêu tiền cũng giống hắn đến bảy tám phần, ngay cả mặt mũi cũng không thể gọi là xinh đẹp như tiên, càng đừng nói đến dáng người. . . . . . Xét tiêu chuẩn mỹ nhân mà nói, là có hơi đẫy đà một chút.

Cho nên không thể trách hắn hoài nghi Hùng lão gia có rắp tâm bất lương, muốn biết rõ vì sao hắn ta kiên trì muốn dùng Bách Dạng làm điều kiện trao đổi.

"Không biết Khiên huynh có còn nhớ hay không, chuyện Hùng mỗ đến quý phủ uống trà lần trước?" Hùng lão gia nhắc lại tình hình lúc đó, không khỏi lại muốn cười phá lên.

Lần đó đã thật sự cho hắn ta hiểu được thế nào là "Tiết kiệm" đích thực.

Mặc dù hắn ta đã sớm nghe nói về đại sảnh trống rỗng mênh mông và đạo đãi khách đặc thù của Khiên gia, nên hắn cũng đã chuẩn bị sẵn nước trà và cái bàn nhỏ, chỉ là hắn không ngờ được, trà thơm và điểm tâm mà mình chuẩn bị lại thành mồi câu mê hoặc con mồi, dụ một cô bánh bao nhỏ tròn tròn chạy tới.

"Đương nhiên là nhớ kỹ." Với tình cảnh lần đó, Khiên Dương Thù cũng nhớ mãi không quên.

Bởi vì Hùng lão gia đã thật sự chuẩn bị bàn, nước trà cùng điểm tâm tốt nhất, mà em gái của kẻ yêu tiền như mạng là hắn, tham ăn thành tánh giống hệt mấy con thú nhỏ, bị từng đợt mùi thơm dẫn dụ đến đây, há miệng cắn điểm tâm trong tay Hùng lão gia, khiến thiếu chút nữa là hắn đã phun luôn ngụm nước trà trong miệng!

Khi ấy, ngay cả khuôn mặt tươi cười luôn thường trực cũng không còn cười nổi, thầm nghĩ nhanh chóng kéo muội muội nhà mình đi, đá về nội viện cho đỡ phải chướng mắt mất mặt.

Sau này, hắn đã tự kiểm điểm thật sâu sắc, nhận thấy mặc dù tiết kiệm, nhưng cũng không đến nỗi khiến người nhà đói đến mức đó chứ?!

"Thiết nghĩ Khiên huynh đã nhớ ra chuyện lần đó rồi." Hùng lão gia nhếch miệng, chỉ còn chưa cười ha hả trước mặt Khiên Dương Thù thôi.

"Aizz, khiến ngài chê cười rồi!" Mở rộng quạt giấy, dù chưa từng cảm thấy lúng túng, Khiên Dương Thù cũng không nhịn được mà trở nên ngượng ngùng, "Chỉ là. . . . . . xá muội đã làm ra việc như thế, Hùng lão gia ngài. . . . . ."

"Chỉ có thể nói rau xanh cải trắng, mỗi người mỗi sở thích." Hắn ta vẫn không trả lời trực tiếp, mà dùng phương pháp ‘lấy bốn lạng đẩy ngàn cân’ làm đáp án.

Nghe câu trả lời của hắn ta, Khiên Dương Thù tỉ mỉ nhìn đôi mắt thành khẩn của hắn ta, bàn tính trong lòng hắn liên tục lọc xọc tính lợi so hại.

Kỳ thật muội muội nhà hắn cũng đã đến tuổi phải xuất giá, chỉ là mấy gã đến cầu thân đều là nhóm người hạng hai mà hắn không để vào mắt, Hùng lão gia có ý với muội ấy là điều hiếm thấy, mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy bộ mặt đích thực của Hùng lão gia giấu dưới đám râu ria xồm xoàm kia (dự là anh này cũng thuộc hàng cực phẩm, ko biết có truyện về đôi này không nhỉ), nhưng dựa vào hào quang của gia cảnh, cách thức trò chuyện, sánh đôi với muội muội nhà hắn quả là rộng rãi có dư, hơn nữa hắn đang buồn phiền việc phải làm thế nào để đá Bách Dạng ra khỏi phủ, nếu hôn sự này đạt thành, không phải cũng tiện cho bản thân mình sao?

Tính toán xong, khóe miệng Khiên Dương Thù trương ra vẻ tươi cười thản nhiên.

"Đã thế, Khiên mỗ thực nguyện ý ký kết việc mua bán này cùng Hùng lão gia."

"Vậy. . . . . . Khiên huynh, việc này chúng ta liền cứ thế mà quyết định chứ?"

"Hùng lão gia. . . . . . Không, hẳn là phải đổi cách xưng hô rồi." Khiên Dương Thù mỉm cười, "Em rể!"

"Ha ha, anh vợ đã nói thế, ta đương nhiên sẽ không thể không tuân." Hùng lão gia hồn hậu cười ra tiếng, giao dịch của hai người đạt thành trọn vẹn.

"Cho nên, việc đó xem như xong?" Khiên Dương Thù cẩn cẩn thận thận xác nhận lại lần nữa.

"Đương nhiên! Lợi nhuận không chia cho người trong nhà thì còn chia cho ai chứ? Huống chi thủ đoạn buôn bán của anh vợ có tiếng là cực cao! Hợp tác với huynh nhất định có thể khiến chúng ta đều thu được lợi."

"Ha ha ha, em rể thật sự đã quá tâng bốc rồi !"

"Đâu có, đâu có!"

Hai nam nhân khẽ chạm chén rượu trong tay, cứ thế mà thỏa thuận giao dịch và cuộc đời của Khiên Bách Dạng.

Mà cái người bị bán, bị tính kế, lại vẫn hồn nhiên không biết số mạng mình bị thay đổi, rúc trong chăn ngủ say sưa. . . . . .

※※※

Sáng sớm, Khiên Dương Thù liền qua loa cẩu thả gọi người nhà đến, hân hoan vui mừng tuyên bố tin tức tốt, không ngờ đáp lại hắn là rống giận của bọn họ.

"Cái gì?!"

"Thằng bất hiếu!"

"Gia môn bất hạnh mà!" (cụm từ này hay, xin phép để nguyên :v)

Ba lời nói khác nhau đồng thời hét ra, mặc dù lời không giống nhau, nhưng ngữ điệu chấn động tuyệt đối là nhất trí.

Khiên Dương Thù thảnh thơi uống hớp trà, không hề xấu hổ nhìn nhóm người nhà đang chấn động quá độ, không ngại phiền nhắc lại một lần, "Con nói, con đã bán tổ trạch (nhà do tổ tiên để lại) rồi."

"Tổ trạch mà con cũng dám bán? Con có còn lương tâm không?" Người hò hét đầu tiên là Lão gia của Khiên gia, ông run run tay, thiếu chút nữa là ngất xỉu.

"Nếu không có lương tâm, con sớm đã bán luôn cái đại trạch nuôi muỗi này rồi, sao còn có thể ở đây?" Bất quá cũng bởi vì giá cả lần này khiến hắn hài lòng, lại có khuyến mãi đáng giá kèm theo, nên mới có thể thuận lợi như thế.

"Đại ca, bán nhà rồi muội phải ở đâu?" Khiên Bách Dạng là người thứ hai hô lên, đôi má đang nhai bánh bao phồng lên.

"Ở đâu? Đương nhiên chúng ta sẽ mua một ngôi nhà mới để ở, còn muội. . . . . ." Hắn ngập ngừng, cằm hếch hếch về phía bóng người đang đi từ bên ngoài vào. "Sẽ ở với Hùng lão gia bên kia."

"Hùng lão gia gì? Vì sao muội phải ở với Hùng lão gia bên kia?" Đôi má trắng nõn của Khiên Bách Dạng tái nhợt, nhìn nam nhân khôi ngô càng lúc càng tới gần ngoài cửa, ngay cả dũng khí chạy đi nàng cũng không có.

Hắn. . . . . .không phải hắn tìm nàng tính sổ chuyện lần trước chứ?

"Đúng vậy! Vì sao Bách Dạng phải ở với Hùng lão gia bên kia?" Vợ chồng Khiên gia cũng vội vã truy hỏi.

Tin tức chấn động cứ ào ào chạy tới khiến bọn họ không còn lòng dạ nào nghĩ tới tòa nhà đã bị bán đi, thầm nghĩ phải hỏi rõ ràng về tương lai của nữ nhi bảo bối trước đã.

"Bởi vì con đã hứa gả muội ấy cho Hùng lão gia, hôn lễ có thể từ từ mà bàn, nhưng nếu chúng ta chuyển nhà, để muội ấy cùng vị hôn phu tương lai bồi dưỡng chút tình cảm cũng không tệ lắm."

"Muội không muốn!" Khiên Bách Dạng nhìn nam nhân râu ria xồm xoàm đang bước vào, cảm thấy hắn căn bản không giống thương gia, nói là thổ phỉ thậm chí còn hơi thiếu ấy! Nàng run rẩy thân mình trốn phía sau Khiên Dương Thù, ánh mắt sợ hãi muốn trốn khỏi nam nhân kia. "Muội. . . . . . muội không muốn ở cùng Hùng lão gia gì đó!"

"Ta nói này Bách Dạng, muội đừng không biết lý lẽ như thế, Hùng lão gia người ta chính là vị hôn phu tốt mà ta đã trăm tuyển ngàn chọn cho muội." Tiền tài có, dáng dấp. . . . . . cũng không thiếu chỗ nào, gương mặt chỉ không ưa nhìn chút thôi.

Bất quá lại nói, nếu trên khuôn mặt kia không trương ra đám râu xồm xoàm dọa người, sao có thể đến phiên muội muội nhà hắn được lợi?

Khiên Dương Thù với tay kéo muội muội núp phía sau hắn ra, đẩy đến trước mặt Hùng lão gia dĩ nhiên đang gần trong gang tấc.

"Không. . . . . . Không muốn. . . . . . Muội không muốn gả cho con gấu!" Trên đôi má căng tròn, thấm đẫm nước chảy ra từ đôi mắt, thoạt nhìn rất đáng thương.

Gặp mặt lần trước, cướp ăn mấy thứ trong tay con gấu này, ai biết hắn có ôm hận trong lòng không rồi băm xương nàng mà nuốt luôn vào bụng? (chuyện nuốt thì chắc rồi, băm xương thì chắc ko đâu)

"Muội muội ngoan à, vì hạnh phúc của đại ca, muội đến ở cùng vị hôn phu tương lai của muội đi!" Khiên Dương Thù kề sát vào lỗ tai nàng nhẹ giọng nói, rồi mặc kệ phản ứng đột nhiên sửng sốt của nàng, trực tiếp đẩy nàng vào lòng nam nhân đang đứng đợi.

"Em rể, muội muội này của ta phải gửi gắm cho ngươi rồi!" Hắn vừa nói vừa phất phất ống tay áo, nhìn muội muội bị Hùng lão gia cắp lấy khiêng đi.

"Đúng rồi! Con quên nói một việc, Hùng lão gia chính là người mua tổ trạch nhà ta." Nhìn hai người càng đi càng xa, hắn như đột nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu nói với cha mẹ đã rơi vào trạng thái ngu ngơ, "Ngoài bán tổ trạch còn hợp tác mua bán với Hùng lão gia, chờ khi chuyện buôn bán thành công, không phải ngân lượng sẽ ngoan ngoãn chui vào túi chúng ta sao?"

Nói xong, Khiên Dương Thù thật vui vẻ hát khe khẽ, không để ý tới cha mẹ đã bị tin tức sét đánh liên tiếp này làm chấn động không nói được, đi thẳng về hướng hậu viện, gặp mỹ nhân luôn muốn tìm "lá chắn bảo mệnh" tận tình chia sẻ "Việc vui" này.

Vợ chồng Khiên gia trợn mắt há hốc mồm, thật lâu vẫn không nói được.

Việc này. . . . . . Không phải là lấy người ra làm vật phẩm mua bán sao? Hơn nữa người này còn là muội muội ruột của hắn!

Hai người nhìn bóng lưng Khiên Dương Thù rồi lại hai mặt nhìn nhau dò xét, muốn làm rõ rốt cuộc bọn họ đã sai lầm gì trong quá trình dạy dỗ, khiến con trai biến thành thứ quỷ yêu tiền như mạng thế này?!

Có điều hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài không nói nổi.

Aizzz! Gia môn bất hạnh. . . . . .

※※※

Mạc Hi Dung thấy Khiên Dương Thù đi từ Tiền viện tới, thiếu chút nữa thì tâm hồn thiếu nữ vọt ra khỏi miệng. Cố giữ nguyên tắc nếu kẻ thù không vọng động, ta cũng không vọng động, nàng giả vờ tĩnh lặng ngồi trong đình, không yên lòng nhìn hoa cải nở vàng khắp vườn rau.

"Dung muội."

Tiếng gọi gần trong gang tấc và đôi giày của nam nhân ánh vào tầm mắt khiến nàng giật mình muốn thét lên, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, nàng miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn về phía nam nhân cười có chút kỳ quái kia.

"Khiên đại ca, có việc sao?"

"Không có việc thì không thể gặp nàng sao?" Hẳn vì đã ném bay được tảng đá ngăn giữa hai người, tâm tình Khiên Dương Thù cực tốt, ngay cả cử chỉ cũng càn rỡ hơn bình thường, không chỉ nói lời trêu chọc, thậm chí còn với tay trực tiếp phủ lên đôi tay mềm đang đặt trên bàn của nàng.

Hắn. . . . . . Tay hắn đang làm gì?! Mạc Hi Dung trừng lớn mắt, theo phản xạ muốn thu hồi bàn tay nhỏ bé nhưng không cách nào làm được, tay mềm bị hắn nắm chặt, thậm chí có chút ác ý dùng ngón tay chà xát.

Nàng vội vội vàng vàng nói, "Không. . . . . . Không phải thế, đây là nhà của Khiên đại ca, mọi chuyện đương nhiên đều do Khiên đại ca làm chủ."

"Đã không phải nữa. Tối hôm qua ta đã tìm được người mua, bán tòa nhà này rồi." Hắn vừa nói vừa quan sát vẻ lúng túng và xấu hổ hiếm thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

"Sao chứ?! Sao lại muốn bán nhà?"

"Tòa nhà này quá lớn, người Khiên gia không nhiều, để không cũng là lãng phí, không bằng bán đi đổi chút ngân lượng." Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói, bàn tay thừa dịp nàng chăm chú lắng nghe, thuận thế chui vào tay áo nàng sờ soạng.

Ừm, non mềm nhẵn mịn, sờ thật thích, hắn thật muốn cứ thế sờ dần xuống. . . . . . Chỉ tiếc mỹ nhân đã phát hiện hành động không quy củ của hắn, thân thể bỗng cứng đờ, vùng vẫy rút tay bước lui về phía sau.

"Khiên. . . . . . Khiên đại ca. . . . . . đừng như vậy!" Nàng vừa thẹn vừa sợ.

"Đừng như vậy?" Khiên Dương Thù nhanh chóng vươn một tay khác ra, cứng rắn ôm mỹ nhân bị dọa lui vào lòng, để thân thể xinh đẹp mềm mại kia dựa sát vào người hắn. "Thế này rất không tệ, đúng không? Ta làm như vậy không sai chứ, Dung muội."

"Như vậy là không được!" Trời ơi! Không phải người xưa luôn treo cái câu "Nam nữ thụ thụ bất thân" ngoài miệng sao? Sao hắn chẳng những đột nhập phòng nàng vào ban đêm, mà ngay giữa ban ngày ban mặt cũng dám làm thế với nàng?!

"Không được? Dung muội, nàng nói xem không được chỗ nào, ta làm rất tốt, không tin nàng hỏi mấy hoa nương (mấy cô ở kỹ viện ấy) thì sẽ biết." Hắn mập mờ xuyên tạc ý trong lời nàng, khẽ nhếch mắt nhìn nàng.

Hoa nương gì. . . . . . Mạc Hi Dung sửng sốt một lúc lâu mới đột nhiên hiểu được ý của hắn.

"Đừng nói bậy! Ta không nói đến việc đó!" Nàng mạnh mẽ tránh thoát, nhưng chỉ có thể loay hoay trong lòng hắn.

Chết tiệt! Không phải hắn chỉ là thương nhân bình thường thôi sao? Sao sức lực lại lớn thế? Dù nàng dùng sức thế nào cũng không thoát nổi vòng ôm của hắn. . . . . .

"Dung muội, ta biết nàng đang lo lắng điều gì, " hắn tỏ vẻ mình đã hiểu, mở miệng, "Ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng, đợi ta thưa lại với cha mẹ xong, vài ngày nữa liền lo chu toàn việc vui này, cho nàng một danh phận rõ ràng."

Hắn hiểu tâm lý của các cô nương, không danh không phận mà bị người trêu chọc, truyền ra ngoài sẽ bị hủy danh tiếng, cho nên sau khi hứa hẹn với nàng, hắn nghĩ hẳn nàng sẽ ngượng ngùng yêu kiều tựa vào lòng hắn, gọi hắn một tiếng "ca ca tốt"?

Cái gì? Rốt cuộc nam nhân này đang nói gì? Nỗi lo trong lòng nàng không phải là vấn đề này, mà căn bản chính là nàng không phải là người của thời đại này! Hai nam nữ không cùng thời đại, căn bản không thể ở cùng nhau!

"Ta nói không được là không được, huynh có thả ta ra không? Bằng không ta thà chuyển ra ngoài, cũng không ở lại đây mặc huynh trêu đùa như thế!"

"Chuyển ra ngoài? Nàng có thể chuyển đến đâu?" Khiên Dương Thù cười như không có gì đáng lo, nói, đôi tay ôm nàng càng chặt.

Chưa nói đến việc ở thành Dương Châu này nàng không thân không thích, căn bản không nơi nhờ cậy, tình cảnh nàng đang khốn khó trên người không có một hào, một thiếu nữ như nàng thì có thể đi đâu?

"Đến đâu cũng được, chỉ cần có thể cách xa huynh một chút!" Mạc Hi Dung bị tươi cười quá tự tin của hắn chọc giận, nhịn không được lại thốt ra.

Đôi mắt đen của Khiên Dương Thù chợt tối, cả người tỏa ra tức giận. "Nàng ghét ta đến thế sao? Ta tốn hết tâm tình chăm sóc cho nàng, tiêu hàng đống hàng đống ngân lượng, cũng chỉ đổi được ý định cách ta thật xa của nàng?"

Mạc Hi Dung thấy bộ dạng này của hắn, yết hầu nghẹn chặt, thiếu chút nữa hô to giải thích khoảng cách chênh lệch thời không giữa hai bọn họ, nhưng lý trí kịp thời chế ngự tình cảm, khiến nàng lại phun ra một câu không chút lưu tình.

"Đến tận bây giờ ta vẫn chưa hề yêu cầu vật gì, đều do huynh tự ý, có thể trách ai được chứ?"

Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, nàng không muốn tổn thương người khác như vậy. . . . . . Nhưng cho dù trong lòng hối hận, lời cũng đã nói ra không thể nuốt về.

"Là ta tự ý? Là ta tự đa tình? Uổng cho tấm lòng của ta, không tiếc vung từng đống ngân lượng, lại chỉ đổi được hai chữ ‘tự ý’ này?" Hắn bỗng ngửa mặt lên trời cười to, phản ứng quỷ dị này khiến người ta dựng cả tóc gáy.

"Huynh cười gì chứ?" Cho dù có chút đau lòng, nhưng nàng quyết ép mình không thể dao động, dù sao cũng không thể làm rõ mọi việc với cái gã ‘người xưa’ này, nàng giữ vững ý chí, kiên quyết chối từ hẳn sẽ không sai.

"Ta cười gì ư?" Khiên Dương Thù phút chốc ngừng cười, cực kỳ thú vị nhìn nàng, với tay xốc người nàng lên, săm soi khuôn mặt luôn bình tĩnh lạnh nhạt của nàng. "Cười ta tốn nhiều bạc chỉ mua được hai chữ ‘tự ý’, mà với người yêu tiền như mạng là ta đây thì đó chính là tổn thất trầm trọng!"

"Vậy thì sao?" Mạc Hi Dung cảnh giác nhìn hắn.

"Không sao cả, chỉ muốn nhìn nàng một cái!" Lời vừa thay đổi, hắn đột nhiên rút cây trâm ngọc bích cài trên tóc nàng ra, xuýt xoa: "Cái này tốn của ta trăm lượng bạc."

Cử chỉ và vẻ mặt quái dị của hắn khiến cả người nàng rét lạnh, không thể nói được gì, thừa dịp hắn thoáng buông tay mà đẩy hắn, vội vàng chạy khỏi lương đình.

Khiên Dương Thù nhếch môi cười, hừ lạnh, nhanh chóng di chuyển bước chân đuổi theo nàng, vây lấy nàng trước ngôi nhà hoang nhỏ cạnh vườn rau.

"Rốt cuộc huynh muốn làm gì?" Mạc Hi Dung hiếm khi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

"Dung nhi ngoan của ta, nàng đoán xem ca ca tốt ta đây đang muốn làm gì?" Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng, tựa như ánh mắt toan tính khi nhìn thấy ngân lượng.

"Ta không biết! Sao huynh lại dựa sát vào ta!" Nàng vừa lùi dần ra sau, vừa hoảng loạn sờ cánh cửa phía sau, rồi thừa dịp hắn không chú ý, nhanh chóng đẩy cửa, trốn vào trong căn nhà nhỏ, đóng cửa, cài then, chốt cửa sổ, mọi việc đều nhanh, chuẩn.

Trong không gian khép kín, chỉ nghe thấy tiếng tim thùm thụp như gõ trống, nàng thở gấp lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, cho đến khi nghe được tiếng bước chân hắn rời đi, nàng mới buông người ngồi co quắp dưới đất, đánh giá căn nhà nhỏ hoang phế này.

Trong không gian đã lâu không ai ở tỏa ra mùi ẩm mốc nhàn nhạt, nhưng mọi thứ đều rất gọn gàng sạch sẽ, chỉ là không có chút đèn nến nào, trong nhà khá âm u.

Quên đi, không cần phải nghĩ nhiều như thế, vẫn nên thừa dịp hắn rời khỏi mà chạy gấp thôi!

Mặc dù không biết tiếp đến phải chạy đi đâu, nhưng giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, mặc kệ thế nào thì vẫn tốt hơn ở đây.

Nàng cũng không muốn tiếp tục ở lại đây, để cuối cùng phát hiện niềm vui khi gặp hắn lại chậm rãi thăng hoa thành ái tình.

Nếu thật sự là như vậy, trong hoàn cảnh nàng không biết mình có đột nhiên trở về hiện đai hay không, kết quả của việc yêu hắn. . . . . . chỉ sợ chính là bi kịch.

Đứng lên, phủi phủi quần áo nhiễm bụi, nàng thật cẩn thận mở hé một cánh cửa, sau khi xác định bên ngoài không có ai, mới bạo gan kéo cửa ── ngay khi vừa nhấc chân lên, cả người nàng bỗng nhiên bị ôm lấy kéo vào bên trong, cánh cửa vừa mới được mở ra cũng rầm một tiếng đóng lại lần nữa.

Ánh mặt trời rắc vào căn nhà nhỏ nhất thời lại bị ngăn ở bên ngoài, cả căn phòng khôi phục vẻ âm u.

Nàng vừa kinh ngạc quay đầu nhìn, liền thấy trong đôi mắt hay cười của Khiên Dương Thù lóe ra ánh sáng, trong căn phòng nhỏ u ám chợt lộ ra nét quỷ quyệt khó dò.

"Muốn chạy? Cũng phải chờ ta tính toán rõ ràng số ngân lượng đã ném ra, nàng nói xem có phải không? Dung muội!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play