Sau bữa cơm
tối,dĩ nhiên, nó và Thiên Bảo ai về phòng nấy. Vì quá mệt nên vừa lên
giường nó đã ngủ ngay tức khắc. Mong cho trời lâu sáng một chút!
:::::::::::::::::
Rầm...Rầm...Rầm
- Dậy đi tiểu thư ơi, trời sáng rồi - Mới sáng sớm mà cái giọng của Thiên Bảo đã lanh lãnh
Nó nói trong cái giọng lười biếng nhất có thể mặt dù đã hơi tỉnh:
- Tôi còn đang ngủ mà
- Giờ này còn ngủ gì nữa bà nội. Bộ bà không tính đi học hay sao?
Mới một đêm trôi qua mà tên này đã thay đổi quá xá! Hôm qua nói chuyện
ngọt ngào tới đâu thì hôm nay lại đanh thép tới đó. Mà trời! Cậu ta làm
vậy cũng đúng thôi...Nó quên mất tiêu chuyện đi học luôn rồi! Vậy là nó
đành nhướng hết người dậy trong cố gắng. Bây giờ cũng chưa trễ lắm nhưng nếu nó cứ nằm thêm thì chỉ còn nước nhịn đói đi học. - Rồi, rồi dậy
liền đây.- Nhiên nói với ra với giọng uể oải.
- Cậu vệ sinh cá nhân nhanh lên rồi xuống ăn sáng. Tui chuần bị hết rồi.
- Ừ
Hôm nay là ngày thứ hai nó bắn đầu cuộc sống tự lập không có ba mẹ.
Nhưng không thể nói là một mình được vì còn có thêm một thành viên “bất
đắc dĩ” là Thiên Bảo. Bước xuống nhà, đập vô mắt nó là Thiên Bảo đang
ngồi chểnh trệ trên ghế sa lon, có thể nói đây là một người tuy đẹp trai nhưng lại có tính tự nhiên quá mức cần thiết. Cậu ta mới tới nhà nó có
một ngày mà đã giống như là người trong nhà chứ không còn là khách nữa.
Mà hình như chính nó trở thành khách mới phải. Nhưng ưu điểm của cậu ta
chính là nấu ăn cực ngon, khiến nó không khỏi cảm phục.
Bây giờ hai người đang ngồi yên vị trên bàn ăn, thưởng thức món bánh mì kẹp thịt ngon quá trời luôn
- Cậu kiếm bánh mì ở đâu vậy?
- Sáng sớm tôi đã đi mua rồi thưa tiểu thư
- Cậu đừng có mà giở giọng đó là chết với tôi, tôi không dám nhận đâu. Cứ kêu tôi là Nhiên được rồi
- Vậy ăn tiếp đi Nhiên
- Ử đồ ăn cậu nấu ngon thiệt đó. Ước gì ngày nào tôi cũng được ăn ngon như thế này
- Chỉ cần cậu cho tôi ở đây thì ngày nào tôi cũng nấu như vầy cho cậu ăn.
- Thiệt sao.
- Ừ- Thiên Bảo nói với một nụ cười hoàn hảo. Có thể nói đó không khác gì nụ cười của thiên thần. Luôn tự nhiên và dịu dàng, Nó không ngờ mới lên thành phố có hai ngày mà đã gặp được hai thiên thần sống rồi. Mà đúng
không nhỉ? Tên Tiểu Thiên kia là thiên thần sao? Hay là ác quỷ? Nó không biết, nhưng thôi kệ. Bây giờ nó đang vui cứ liệt cho hắn vào danh sách
thiên thần một chút cũng được, dù sao ai cũng nói hắn là thiên thần mà!
- Nhiên- Đang đăm chiêu suy nghĩ chợt Thiên Bảo quơ tay liên tục trước mặt làm nó giật cả mình.
- Cậu làm gì vậy?
- Thấy cậu đăm chiêu suy nghĩ tôi không thể không nhắc nhở. Bây giờ là 7 giờ thiếu 15 bộ cậu tính ở nhà với tôi luôn sao?
Chết rồi, Nó quên mất là mình còn phải đi học. Nếu không nhờ có Thiên
Bảo nhắc nhở thì tiêu rồi. Nhiên vội vã thay đồ rồi dắt xe khỏi nhà
Đúng 7 giờ thiếu 10 nó lên đường đến trường trong tư thế sẵn sàng không quên chào Thiên Bảo:
- Tôi đi học đây- Đây chính là lời chào theo kiều của nó!
- Chúc buổi sáng tốt lành- Thiên Bảo nói nhưng nó không quay lại mà
thẳng tiến đến trường vì “nhiệm vụ” bây giờ của nó là...đi học
...........................
Vừa đến lớp, điều đầu tiên nó có thể thấy là tên Tiểu Thiên đang nằm gục trên bàn, coi như hắn ta hôm nay có chút tiến bộ đi học sớm ghê!
- Này, sao cậu nằm gật gù ở đây vậy
Chẳng có tiếng trả lời đáp lại, tức thiệt. Tên này bị bệnh khinh người quá đáng rồi!
- Này
Nó vẫn chưa chịu thua tiếp tục lay hắn dậy. Vài giây sau, cũng chưa có
tiếng động tĩnh gì từ hắn. Tức mình, nó tung cú đấm: “RẦMMMM”. Cái bàn
có một chút chấn động mạnh rồi đây. Nếu nó không lầm trước cảnh tượng
trước mặt. Cái bàn bị lúng xuống một lỗ rất sâu. Híc! Tiêu rồi! Tất cả
là tại hắn mà!
- Này, ai cho cậu là phiền giấc ngủ của thiên thần Tiểu Thiên vậy
Nó quay lưng lại, thì ra là một đám người cùng lớp. Híc!!! Mà không, đám người này nó chưa từng gặp mặt vậy chắc là từ lớp khác tới rồi
- Các cậu không thấy là cậu ta hơi bất lịch sự sao?
- Thiên thần thì cần gì lịch sự với thứ như mày
A! Con nhỏ này làm nó điên rồi đây. Sao nó có thể nói như vậy chứ?
- Này cậu kêu tôi là thứ gì hả?
- Thì thứ rác rưỡi chứ còn gì nữa
Nó giơ tay lên định quăng cho nhỏ này nắm đấm vì cái tội dám chọc tức
Ngọc Nhiên ta đây thì...sao vậy nè...tay của nó bị hai con nhỏ giữ lại
không thể nào nhúc nhích được! Híc!!!
- Không biết gì thì đừng có mà làm bậy, coi chừng mang họa vào thân đấy. Bây giờ tới tao nè!
Tình trạng bây giờ có thể nói là chết chắc rồi! Con nhỏ đó đang định
tung nắm đấm vào nó ư? Nó cố gắng chống cự, nhúc nhích hai cái tay...
nhưng làm sao đây? Tay của nó giống như là bị gián sắt vậy, cứ dính cứng ngắt vào tay hai con nhỏ thuộc hạ của con kia. Còn nắm đấm của con kia
thì đã gần trước mặt nó rồi...
Nó không dám nhìn đâu. Chắc chắn là sẽ rất đau đấy! Đây là lần đầu tiên
nó bị đánh ư? Không thể nào! Làm sao bị đánh oan uổng như vậy được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT