Tô Mộc Lan thì thào phía sau Anh Thiện Lâm:“ tỷ tỷ xem kìa! Cô ta lại lên mặt rồi!”
Anh Thiện Lâm phẩy tay:“ tuy cô ta ăn nói cao ngạo nhưng dù gì đi nữa cũng xuất thân quan lớn, khả năng được chọn rất cao, muội nên cẩn thận, chớ nên bàn tán phía sau!”
Tô Mộc Lan:“ nhưng Đức Phi nương nương là người quyết định chọn lựa, cô ta ăn nói như thế bộ không sợ bị đuổi đi sao?”
Anh Thiện Lâm khẽ trả lời:“ cô ta đã dám kiêu ngạo như thế thì chắc hẳn là đã có dự kế từ trước, nhất định không nên đắc tội.”
Hà Đức Phi vẫn nhìn Tần Như Huệ mà không một chút nổi giận, giữ nụ cười như hoa:“ nếu được như vậy thì tốt!”
Một Tài Nữ khác lên tiếng:“ cầm kỳ thi họa tốt thì sao? Không có đức hạnh thì cũng vậy! Nghênh ngang kiêu ngạo quá không chừng sẽ không được gặp mặt thánh giá đâu!”
Anh Thiện Lâm đương nhiên cũng có từng nghe nói đến, Chung gia là công thần của triều đình, đến đương kim hoàng đế cũng phải nể nang, Phương gia lại là nhà ngoại của Chung gia nên cũng được thơm lây.
Tần Như Huệ khinh miệt nói:“ có đức hạnh? Cô tự nhận mình đức hạnh tốt thì có thể được chọn sao? Nói không chừng đằng sau vẻ đoan trang này là một con tiện tỳ khẩu phật tâm xà “
Phương Chỉ Lôi nghe ả chửi mắng mà chỉ hé miệng cười nhẹ, sau đó nhìn Hà Phi:“ vậy tiểu nữ có được chọn không?”
Hà Phi khẽ cong đôi mi rồi cười nói:“ muội là con gái của Phương gia, mà Phương gia là danh gia vọng tộc, đương nhiên muội sẽ có đầy đủ đức hạnh, tài mạo song hành rồi!”
Phương Chỉ Lôi nhún gối:“ tạ nương nương khen ngợi, có lời nói của nương nương thì tiểu nữ cũng an tâm. Lúc còn ở dương phủ, tiểu nữ cứ nghĩ rằng đức hạnh của mình tuy cao siêu hơn tất cả những Tài Nữ khác, tuy nhiên mình vẫn có thể bị loại tên vì ở đây ai cũng đẹp bằng tiểu nữ, nên ngày đêm vô cùng trằn trọc. Không ngờ lại được chọn, nương nương tuy bị thất sủng nhưng người lại có một tấm lòng bồ tát, vì vậy mới cho người một đứa con trai. Còn biểu tỷ của tiểu nữ tuy được sủng hạnh nhất hậu cung nhưng đến bây giờ vẫn chưa có đứa con nào, Nương nương quả thật là người có phúc phận.”
Lời này của Phương Chỉ Lôi bề ngoài tuy có vẻ đang tâng bóc Hà Phi và những người ở đây nhưng giữa những lời khen đó là muôn vàn câu châm biếm. Không ngờ miệng lưỡi của cô ta cũng ghê gớm thật! Những Tài Nữ ở đây mặt ai cũng giận. Chỉ duy nhất Hà Phi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
“Muội là biểu muội của Chung Phi quả thật không sai, cách ăn nói của cả hai ̣đều dùng từ ngữ vừa đánh vừa xoa như vậy. Đúng là con nhà tướng nên khí phách ai cũng ngút trời. Không thua gì Chung Đại Tướng Quân cả!”
Phương Chỉ Lôi cúi đầu:
“Tạ Đức Phi nương nương khen ngợi!”
Trong khi Phương Chỉ Lôi đang đắc ý cao ngạo thì Anh Thiện Lâm và một số Tài nữ khác liên tục cười khúc khích.
Cứ tưởng Phương Chỉ Lôi này thông minh nhưng không ngờ lại ngu ngốc như vậy! Lời của Hà Phi cũng đang có ý châm biếm.
Lâu nay nữ nhân luôn phải dịu dàng, hiền thục, làm tròn nữ đức, Hà Phi lại ví cô ta và Chung Phi khí chất như một tướng quân, thế mà ả lại không hiểu ý, nhăng răng ra mà cười. Xem ra kẻ vừa đánh vừa xoa giỏi nhất ở đây chính là Hà Phi.
Phương Chỉ Lôi đến lúc này mới hiểu ý, nhìn Hà Phi, nói:“người!”
“Thôi được rồi! Tất cả các ngươi ai cũng xinh đẹp, vì vậy bản cung sẽ chọn hết toàn bộ! Từ nay các người sẽ chính thức trở thành phi tần, đợi đến khi thuộc hết các lễ nghi thì sẽ được đi diện kiến hoàng hậu, kế đó là được thị tẩm! Vận mệnh và phẩm giá của các ngươi có lên được hay không thì còn phải tùy theo các ngươi dùng cách gì.” Nàng ta hất bộ cẩm bảo lên, đứng dậy rồi đi khỏi điện.