Hoàng đế đích thân tới đây chấp vấn Chung Phi tức là hắn đang bắt đầu nghi ngờ, tuy Chung Phi đã tặng số phấn thơm kia đến các phi tần khác nhưng cũng không có thể triệt đi sự nghi ngờ của hắn, cách tốt nhất ở hiện tại là phải làm như không có chuyện gì sảy ra.
Nghĩ đến đây thì đầu nàng càng đau hơn, nàng để tay lên đầu rồi thả người xuống sạp.
“Nương nương...” Lan Châu nói.
Không hiểu từ lúc nào mà đầu nàng lại đau đến như vậy, ban đầu thì chỉ thấy hơi nhức, cứ như thế cho đến bây giờ đầu nàng ta giống như đang có một cây búa to bổ thẳng vào đầu.
Ngày ngày cho thái y vào bắt mạch mà lại chẳng có tí tiếng triển nào cả.
Mắt phượng kiêu ngạo của nàng ta chẳng thèm quan tâm đến Hà Phi lắm, chỉ ngắm nghía chiếc cốc bằng vàng nạm ngọc trên tay của mình giống như đang cố tình làm vậy.
Hà Phi cười nhẹ:“ muội biết là mấy hôm nay tỷ tỷ đang bị đau nhức ở đầu nên muội mới cố tình đem canh nhân sâm đến để tỷ tỷ có thể tẩm bổ.” Nói xong nàng ta liền quay lại bảo Diệu Nhi dâng lên.
Chung Phi liếc mắt về phía Tiểu Tín Tử ra ý nhận lấy sau đó nói:“ muội muội có lòng thật, chuyện bản cung bị đau đầu ngoài mấy vị thái y ra thì cũng không ai hay tin này cả, vậy mà muội lại biết thậm chí còn đem canh nhân sâm đến đây. Tốt quá!”
“Là tỷ muội với nhau cơ mà, đương nhiên chúng ta phải biết chăm sóc nhau chứ?” Hà Phi hiền hòa đáp.
Chung Phi đặt một tay lên phần cạnh ghế, mày chau lại:“bản cung và muội tuy vào cung cùng nhau nhưng cũng không hẳn là có thâm giao, mấy chữ quan tâm chăm sóc lẫn nhau này ta không ránh nổi đâu.”Môi Hà Phi mỉm lại, từ tốn tiến lên ngồi cạnh Chung Phi, ôn nhu nắm lấy tay Chung Phi rồi tỏ vẻ:“ chúng ta đều là người trong cung nhiều năm, tỷ tỷ lại nói ra những như vậy cứ như chúng ta xa cách với nhau lắm vậy. Hơn nữa hậu cung rộng lớn, muốn tìm một người hàn huyên cũng khó, tỷ muội ta sau lại không gắn kết với nhau lại chứ? Hơn nữa muội đến đây là thật lòng muốn quan tâm cho tỷ.”
Hà Phi biết rõ nàng ta đang muốn làm nhục mình, trước nay ả vẫn luôn muốn đọ cao thấp với nàng cơ mà, dĩ nhiên là sẽ làm như thế để hạ thấp nàng. Tuy nhiên nàng vẫn bình tĩnh như không, từ tốn đứng lên:“ muội muội đi đây.”
“Đi thong thả.” Chung Phi vẫy tay.
Hà Phi vừa đi, vẻ mặt Chung Phi nhanh chóng trở nên mệt mỏi:“ đau đầu quá.”
“Nương nương.”
Chung Phi liếc nhìn nữ bóng dáng của nữ nhân đang dần dần khuất đi kia, tỏ ra căm ghét, nói:“ Tiểu Đặng Tử là người bản cung cử vào Ngự Tiền, bệ hạ đã ban chết? Hà Phi này đến đây nói những lời này là cố tình để ta biết hay là vô ý nhắc đến đây?”
Lan Châu nói:“ nương nương à, có khi nào hắn ta đã nói hết chuyện của chúng ta rồi hay không? Vì lúc nãy bệ hạ đến đây...”
“Hắn không dám khai ra đâu, chắc chắn chỉ là do bệ hạ chỉ hơi nghi ngờ thôi.” Chung Phi tự tin trả lời.
Tiểu Tín Tử thắc mắc:“ có khi nào hắn bị bệ hạ tra khảo, vì sợ chết nên khai ra hay không?”