Những nô tài bên dưới người nào cũng tái xanh mặt, cố gắng cúi sát mặt xuống để không được chú ý đến, chỉ sợ nàng ta nổi máu lên mà giết người mà thôi. Trước giờ họ đã từng thấy vị chủ nhân này nổi giận nhiều lần nhưng chưa lần nào giận như lần này cả, xem ra dù là ai cũng không xoa dịu được cục tức này.
Lan Châu đứng bên cạnh, cố gắng vấn an:“ nương nương đừng giận quá, kẻo hại sức khỏe.”
Chung Phi đá mạnh vào cái bàn đang nằm lật dưới đật, không nhịn được nói:“ở trong cung 8 năm nay, chưa bao giờ ta bị làm nhục như vậy cả. Trước thì có con tiện tỳ Đức Phi giả nhân giả nghĩa, giết người rồi đổ hết tội lỗi lên đầu ta, rõ ràng là muốn thanh toán nợ cũ năm xưa với bản cung!”
Vì giận nên nàng thở thổn thển, cố nói tiếp:“ bây giờ thì lại có bọn người Hoàng Hậu, tung tin đồn thất thiệt. Đám người này dậu đổ bìm leo, đều muốn hướng thẳng vào một mình bản cung!”
Lan Châu sợ rằng Chung phi sẽ bắt tội dang mình nên liền tìm cách đổ lỗi cho người khác:“Nói đi cũng phải nói lại, tất cả cũng là do ả Anh Thiện Lâm kia mà ra.”
Vừa nghe Lan Châu nhắc tới 3 chữ Anh Thiện Lâm này thì Chung Phi đã dùng tay tát đổ ly rượu đặt bên ghế của mình:“ Anh Thiện Lâm! Từ những ngày đầu mới vào cung thì con tiện nhân này đã muốn chống lại bản cung, Lôi nhi chết cũng là do ả. Bản cung có ngày hôm nay hoàn toàn là một tay ả ban cho.”
Lan Châu bước đến xoa xoa vai nàng ta:“ nương nương đừng giận, hậu cung này là nơi lên voi xuống chó, địa vị cao thấp thất thường. Chỉ cần có thời cơ thì quyền lực của nương nương sẽ lên như diều gặp gió thôi.”
“Thời cơ? Thời cơ ở đâu?”
Lan Châu cười nhẹ:“ thuận nước đẩy thuyền, mượn gió bẻ măng. Trong cung đạo lý sinh tồn không ít. Nương nương chờ là được.”
Trán của Chung Phi bắt đầu giãn ra, mặt phượng hơi cụp xuống, mặc dù không hẳn là hết giận nhưng cũng bớ được phần nào:“ phải!”
------
Giữa trưa, Thiện Lâm bưng một đĩa trái cây từ Ti Thiện Phòng về. Do Mạc Vân nói mấy hôm nay Võ Tương Minh than nóng trong người nên mới bảo nàng đem một số trái cây tươi mát về cho hắn ăn.
Nghĩ đến Mạc Vân này thì trong lòng Thiện Lâm lại không khỏi uất ức. Cung nữ Ngự Tiền nhiều như vậy mà nàng ta cứ luôn nhắm vào nàng mà làm khó dễ, phải nói là ngay từ những ngày đầu đã như thế. Chả biết kiếp trước nàng có ân oán gì với Mạc Vân đó hay không mà mỗi khi gặp là nàng ta lại cứ trưng ánh mắt dò xét kia ra.Đường từ Ti Thiện Phòng đến Bảo Long Cung phải đi ngang qua Ngự Hoa Viên, Hồ Sen, Cầu Cửu Khúc và Càn Tường Cung.
Đây có lẽ là con đường ngắn nhất.
Qua khỏi Cầu Cửu Khúc chính là Càn Tường Cung, ngoài Bảo Long Cung của Hoàng Đế ra thì đây là một trong những cung điện to nhất trong hậu cung, gồm: Thượng Dương Cung, Khổng Tước Cung, Càn Tường Cung, Hiền Linh Cung, Thanh Ninh Cung và Cẩm Lạc Cung.
Càn Tường Cung là dành cho Quý Phi, Hiền Linh Cung dành cho Thục Phi, Thanh Ninh Cung là Đức Phi và cuối cùng Cẩm Lạc Cung dành cho Hiền Phi.
Và tất nhiên nơi đối diện nàng chính là chỗ ở của Chung Quý Phi!
Càn Tường Cung được đặt giữa Dã Sơn, xung quanh nơi này được bao bọc bởi các ngọn núi nhỏ và một dòng suối bao quanh. Muốn băng qua suối để vào trong thì phải băng qua một cây cầu nhỏ, xung quanh nơi này có đầy rẫy hoa lá, chim chóc tung bay như khung cảnh thần tiên chả kém cạnh Ngự Hoa Viên.
Đây chính là cung điện nằm gần Bảo Long Cung nhất, quả thật không hổ danh là chỗ ở của sủng phi mặc dù có lẽ là... bây giờ không phải là như vậy.
Người khác nhìn vào thì thấy đây là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, chỉ muốn được một chút tiếng thơm nơi đây. Tuy nhiên trong mắt của Thiện Lâm thì chỗ này giống như là địa ngục, một lãnh địa mà nàng chẳng dám bước vào dù cho bao nhiêu ngân lượng.
Sau khi qua khỏi Càn Tường Cung thì phải bắt qua thêm một cái Hậu Hoa Viên nhỏ nữa.
Đường đi trong Tử Cấm Thành này đúng là phức tạp, nàng vào cung đã gần 1 năm mà còn chưa rành hết đường đi ở đây, mỗi lần đến con đường nào là phải nhớ rõ từng con đường đó để không bị lạc.
Khi vào vườn hoa, vì mãi mê ngắm nhìn mà bị một cung nữ khác va vào.
Hắn nhìn nữ nhân này mà không khỏi lắc đầu cười phì sau đó nói:“ được rồi, được rồi, trẫm đã nói gì nhươu đâu, cần gì phải luống cuống như thế, ta tin ngươi có được chưa? Không cần phải tự minh oan nữa.”
Thái độ của hắn như vậy rõ ràng là không tin, nàng không chịu được mà nói:“ người tin nô tỳ đi, thật sự nô tỳ không hề có ý mê hoặc bệ hạ.”
Võ Tương Minh ngước mặt lên thì cả hai chạm mặt nhau, bỗng cả không gian trong thư phòng im lặng lại.