Sắp tới là sinh thần của Cao Thái Hậu, Hoàng Đế Võ Tương Minh cũng khá bận rộn vì việc này. Nghe nói hắn đích thân sai người làm lễ để tặng, mỗi ngày đều tới Nội Vụ Phủ để đốc thúc họ làm thật mau.

Quà cáp và lễ vật đầy đủ nên Thanh Ninh Cung này không phải làm nhiều việc, Thiện Lâm cũng không đến nỗi bận rộn.

Hôm nay đi thăm An Ly, nhìn muội ấy sắc mặt khá tốt, có lẽ không bị ai bắt nạt, nàng cũng tự cảm thấy yên tâm.

“Vốn ta cũng muốn xin Đức Phi nương nương cho muội chuyển đến làm việc ở Thanh Ninh Cung nhưng nghĩ lại thấy bản thân nợ người quá nhiều nên ta không tiện mở miệng...”

An Ly nắm tay Thiện Lâm, vấn an:“ không sao đâu, dẫu sao ở đây cũng không ai làm khó dễ gì với muội cả.”

“Muội yên tâm! Đợi một thời gian nữa tỷ nhất định sẽ nhờ Đức Phi nương nương cho muội ra khỏi nơi này.”

“Ừm!” An Ly vui vẻ gật gật.

Tần Lập cũng có ở đây, Thiện Lâm quay sang nhìn hắn, cười nói:“ khoảng thời gian này chỉ nhờ huynh chăm sóc cho muội ấy, nếu muội ấy có bệnh tình gì thì cứ nói cho ta biết, ta làm việc ở Thanh Ninh Cung cũng có bổng lộc, nhất định sẽ trả cho huynh.”

Tần Lập vội xua tay:“ lúc trước ta đã bảo không cần trả tiền cơ mà, vả lại... việc hành y bắt mạch trong cung không cần trả tiền. Cũng là do lúc trước ta tham lam cho nên mới nói nhưng câu không nên nói mà thôi.”

“Muội biết chứ? Nhưng lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ. Vả lại chúng ta đã là bằng hữu, những chuyện trước cứ cho qua.”

Tần Lập hơi đỏ mặt rồi nói:“muội yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng ta!”

Nàng cũng cười lại với hắn sau đó Thiện Lâm đưa túi vải cho An Ly:

“Tỷ biết muội đang thiếu áo ấm nên tỷ đem bao tay bông và xiêm y đến cho muội, bây giờ là mùa đông, lạnh cũng có thể gây chết người, muội nên cố gắng giữ sức khỏe thật tốt. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tỷ đi đây!”

——————

Thời hạn cấm túc của Phương Chỉ Lôi đã hết, vừa ra ngoài nàng ta hí hửng vui mừng, nhưng không lâu sau đó thì vẻ mặt lại trở nên căm tức.

Tất nhiên là vì chuyện lần trước, nàng hận Hà Đức Phi đến tận xương tủy, vì Hà Đức Phi mà nàng mới bị cấm túc, không hận sao được?

Bước đến Dược Phòng của Thái Y Viện, nàng ta nhìn thấy nơi này chỉ có một mình Giang Viện Phán nên bước vào.

“Phương Tài Nhân vạn an!”

Tuy nàng ta chỉ là Tài Nhân nhưng Giang Viện Phán vẫn phải giữ đúng lễ tiết, dẫu sao đi nữa nàng ta vẫn là biểu muội của Chung Quý Phi, không thể xem nhẹ được!

“Không biết Phương Tài Nhân đến đây là vì chuyện gì?”

Phương Chỉ Lôi thở nhẹ:“ đương nhiên phải có chuyện nên ta mới tới chứ?”Nàng ta đi vài vòng rồi cất giọng chanh chua:“ nghe nói lúc trước Hà Phi từng sinh song thai, là hai nam thai. Nhưng là do tai nạn nên chỉ sinh được một người là Đại Hoàng Tử hiện tại, vì vậy nàng ta từ đó bị khó sinh nên không thể mang thai được nữa. Vì muốn bảo toàn địa vị nên nàng ta đã uống thật nhiều thuốc để mang thai thêm một lần nữa.”

Giang Viện Phán tất nhiên cũng biết điều này, thậm trí còn biết rõ hơn nàng ta. Ông ta chỉ chăm vờ như chăm chú lắng nghe.

“Vì vậy ta muốn ông bỏ một vài thứ vào canh thuốc của Hà Đức Phi!” Phương Chỉ Lôi đưa cho Giang Viện Phán một túi thuốc.

“Ý của tiểu chủ là...”

“Vài tháng nữa là ngày 1 tháng giêng, cũng có nghĩa là sắp tới đại thọ 45 tuổi của Thái Hậu nương nương, mà bình thường trong thức ăn của Hà Phi các buổi yến tiệc thường có thuốc dưỡng thai, ta muốn ông bỏ độc vào đó!”

Giang Viện Phán liền nghiêm giọng:“ hậu cung có cung quy, xin Phương Tài Nhân ăn nói cẩn thận một chút, người ngoại nghe được nhất định đàm tếu, nay hạ quan xem như tiểu chủ bệnh nặng ăn nói lung tung nên bỏ qua, xin tiểu chủ về cung nghỉ ngơi!”

Ông là người của Hà Đức Phi, tự dưng chạy đến rồi bảo ông hạ độc chính chủ nhân của mình, làm gì có chuyện đó! Còn Phương Tài Nhân này quả thật không biết kiêng kỵ lời nên nói và lời không nên nói, dám nói ra những lời như vậy!

“TO RAN! Ông nói như vậy là có ý bảo ta làm sai, còn ông thì là tốt bụng rộng lòng bỏ qua cho ta à?”

Giang Viện Phán khom người:“hạ quan không dám!”

Phương Chỉ Lôi khoanh hai tay lại, ngẩng cao đầu, thần thái cao ngạo:“ ta nói cho biết, biểu tỷ của bản Tài Nhân là Quý Phi nương nương, ông đắc tội với ta thì không khác gì là đang đối đầu với biểu tỷ, tỷ ấy nhất định sẽ cho cả Thái Y Viện các người chết hết!”

Giang Viện Phán rùng mình, im lặng, Phương Chỉ Lôi được thế liền tiếp tục lấn át:“ khôn hồn thì mau làm theo lời bản Tài Nhân, đợi đến hôm yến tiệc rồi bỏ độc vào thức ăn của ả!”

——————

“Phương Tài Nhân đó đích thân tới Thái Y Viện rồi sai ông bỏ độc vào thuốc bổ của bản cung trong thọ yến của Thái Hậu nương nương?” Hà Đức Phi hơi nhướng mắt lên, nhìn Giang Viện Phán bằng con mắt ngạc nhiên.

“Phải!”

Gương mặt Hà Đức Phi vẫn không có chút biểu cảm nào, y nguyên vẻ điềm tĩnh, một lúc mới nở một nụ cười:

“Tốt! Hay lắm! Xem ra bản cung chẳng cần phải mất công với Chung Phi nữa. Chung Phi đã tạo một con đường bằng phẳng cho đi mà Phương thị đó không chịu, lại tự đào ra một cái hố to làm mồ chôn thân, không những vậy còn kéo cả Chung Phi theo. Chung Phi nương nương có một biểu muội như vậy quả là có phúc a!”

“Nương nương, hay là hạ quan sẽ bẩm lên hoàng hậu để trị tội Phương Tài Nhân...”

“Không cần!” Hà Đức Phi lắc đầu.” Nàng ta còn chưa ra tay, bản cung cũng chưa bị gì, tội trạng chắc cũng sẽ rất nhẹ, vậy chi bằng cứ để nàng ta đầu độc được bản cung, ngài nghĩ như vậy có đáng tội chết chưa?”

“Nương nương...”

“Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại nhảy vào. Nếu nàng ta đã muốn chết thì bản cung nhất định sẽ thành toàn. Còn nếu có liên quan tới Quý Phi nương nương hay không thì việc này rất khó nói.”

Nàng đứng dậy, bước đến tượng phật Quan Thế Âm Bồ Tát, đặt ba nén nhang lên rồi khấu đầu vài cái. Nhìn sang chiếc giường nhỏ bên cạnh, Đại Hoàng Tử Võ Nhất Huy đang nằm ngủ say sưa, cuộn tròn người trong tấm trăng bông dày vì lạnh. Nàng bất giác mỉm cười sau đó nhỏ giọng.

“Tuy bản cung và Đại điện hạ bây giờ đã tránh xa quyền vị, không thích tranh đấu, nhưng không vì vậy mà bản cung sẽ để kẻ khác muốn làm gì thì làm!”

——————

Anh Thiện Lâm quay về Thanh Ninh Cung, nhìn thấy Giang Viện Phán đi ra từ Thanh Ninh Cung liền nhớ tới chuyện mấy hôm trước nghe lén, không hiểu vì sao từ lúc đó nàng luôn có cảm giác sợ sệt khi đối mặt với Hà Đức Phi này.

Tuy nàng ta đối nhân xử thế rất tốt, không những thế mà còn thấu tình đạt lý nhưng đến bây giờ nàng còn chút run sợ.

Hà Đức Phi đang niệm phật, quay sang thấy vẻ mặt của Thiện Lâm có phần hơi tái nhợt, liền hỏi:

“Sao vậy? Sảy ra chuyện gì à? Sao mặt ngươi lại ra vẻ sợ sệt, mồ hôi nhễ nhãi, bệnh à?”

Thiện Lâm giật mình, lấp bấp trả lời:“k... không có, là do nô tỳ cảm thấy hơi mệt mỏi nên mới như vậy.”

Hà Đức Phi gật đầu rồi chắp tay lại tiếp tục tụng kinh:“ vậy mà bản cung còn tưởng ngươi vừa biết được một bí mật động trời của ai đó nên dẫn đến sợ hãi cơ chứ?”

Thiện Lâm bây giờ sợ tới hồn tiêu phách táng, chân tay bủn rủn, cũng may là Hà Đức Phi lúc này đang ngồi tụng kinh nên không để ý tới hành động hiện tại của Thiện Lâm, chỉ nói:

“Nếu bệnh thì gọi thái y, lui ra đi, bảo Diệu Nhi vào hầu hạ ta là được, không cần nhiều người quá!”

“D... dạ, nô tỳ đi ngay!”

Thiện Lâm nhanh chóng ra khỏi điện, mồ hôi trên trán liên tục chảy xuống, nàng thở phào, xem ra nàng bệnh thật rồi!

——————

Hết chương 30.

14/11/2016

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play