Hà Đức Phi hơi trầm mặt, mỉm cười nhẹ rồi mới gật đầu:“ cho ngài ấy vào.”
Hà Đức Phi nhìn lại bức tranh thêu mà mình cất công làm suốt ba ngày nay mà lắc đầu. Nét chữ nguệch ngoạc, không đẹp một tí nào. Nàng vứt sang một bên, chăm chú nhìn tên thái y đang bước vào.
“Đức Phi nương nương vạn phúc kim an!”
Nàng nhìn ông ta rồi nói:“đứng lên đi. Sáng sớm như đã gọi đại nhân đến, ngài không phiền chứ?”
Ông ta làm ra vẻ cung kính:“ có thể làm việc cho Đức Phi nương nương là phúc của hạ quan, đương nhiên là không có gì hạ quan phải phiền cả.”
Nàng nhếch miệng cười hài lòng:“nếu thật sự như vậy thì tốt quá. Phải rồi. Hôm trước bản cung có nhờ ông làm một chén thuốc, ông đã làm chưa?”
Giang Thái Y cúi người:“ hạ quan đã làm xong!”
Đức Phi “ừ” thầm rồi để tay lên bụng của mình:“ Từ khi bản cung sinh hạ đại hoàng tử thì đã lâu rồi bản cung không thể sinh con cho bệ hạ nữa,nhất định bản cung phải có thêm một công chúa như vậy mới có thể đủ một cặp long phụng.”
Giang Thái Y chấp tay:“ nương nương từ bi. Nhất định sẽ có thêm long duệ cho bệ hạ. Chỉ cần người uống thuốc đều độ và giữ gìn sức khỏe là được.”
Nàng không chú ý đến hắn, chỉ lo vui vẻ xoa xoa cái bụng phía sau lớp y phục mỏng manh màu xanh nhạt của mình rồi tự cười:“ ông lui ra đi!”
“BỆ HẠ GIÁ ĐÁO!”
Tiếng tên công công bên ngoài vang lên. Đức Phi vội đứng dậy bước ra khỏi điện quỳ xuống:
Hà Giai An mỉm cười:“ Bệ Hạ vừa đăng cơ, trong cung tuy mọi thứ đều có đầy nhưng mọi thứ đều từ dân chúng mà ra, người trong Hoàng gia như chúng ta phải biết tiết kiệm, nếm trải những thứ của người dân. Đó mới là điều tốt.”
Võ Tương Minh cười to:“ hay lắm! Có một phi tử như nàng quả là không uổng cuộc đời làm vua của trẫm!”
Hà Đức Phi cười thổ thẹn:“Bệ hạ quá khen rồi. Thần thiếp là phi tử của người thì đương nhiên phải biết san sẻ cho người chứ?”
“Là do hai gia tộc Lý gia và Chung gia của Hoàng Hậu và Chung quý phi quá lớn nên trẫm phải hậu đãi bọn họ, nếu không trẫm đã cho nàng làm Hoàng Hậu hay Quý Phi rồi!” Võ Tương Minh nhìn Hà Tố An bằng ánh mắt đầy chân thật.
Hà Đức Phi ôn tồn cười, có lẽ hắn đã say rồi cho nên mới nói ra những lời như thế này!
“Phải rồi! Huy nhi đâu rồi!” Hắn hỏi.
Hà Giai An trả lời:“ nó vừa được nhũ nương ru ngủ đây thôi.”
Võ Tương Minh yên lòng gật đầu rồi nói:“ trong cung bây giờ chỉ có một Hoàng Hậu và sáu phi tần, vẫn phải mở cuộc tuyển tú nữ. Thái Hậu sức khỏe không được tốt, giao cho Hoàng Hậu và Chung Quý Phi trẫm không an tâm, Thục Phi thì không rành chuyện quản lý. Hay là nàng giúp trẫm thu xếp kì tuyển tú này có được không?”
Thế rồi hắn bước đi mặc cho Hà Giai An đứng nhìn hắn buồn bã, vậy là̀ lại thêm một đêm nữa phải chịu cảm giác cô đơn trong thâm cung này!
------
“Các vị tiểu thư chú ý! bệ hạ đăng ngôi, trong cung còn thiếu người. Nay Thái Hậu mở một cuộc tuyển chọn tú nữ ngầm muốn có thêm con nối dõi cho Bệ hạ! Lưu ý rằng toàn bộ các vị tiểu thư đích xuất con nhà quan nhất định phải đi dự tuyển!” Một tên thái giám đứng trước một đoàn người thông báo.
Nơi này đúng thật rất đẹp, nguy nga và tráng lệ. Mọi thứ ở đây dù là cung điện hay đường đi cũng được làm một cách rất tinh tế. Nơi này rộng như vậy nhìn là muốn hoa cả mắt, đi cũng phải hết 7 ngày mới hết được nơi này.
Anh Thiện Lâm cùng những nữ nhân khác xếp hàng vào Tử Cấm Thành. Nhìn quang cảnh này nàng vô cùng bỡ ngỡ. Nàng cảm thấy khi vào đây mình rất nhỏ bé, giống như mình đang bước vào nơi ở của người khổng lồ vậy! Cứ như đi mãi cũng không hết.
Những người được đưa vào cung đều đã được lựa chọn kỹ lưỡng từ trước khi vào cung, vì vậy không cần phải thông qua các cuộc kiểm phức tạp kia.
Và đương nhiên ai ở đây cũng là con gái nhà quan! Kể cả Anh Thiện Lâm, con quan Lục Phẩm.