Thiện Lâm cất bộ xiêm y vào, mệt nhọc ngồi xuống. Tô Mộc Lan chạy đến ngồi bên cạnh:“Anh tỷ tỷ à, trong cung này chán quá, hay chúng ta chơi trò gì đó đi.”
Anh Thiện Lâm xoa xoa vai mình, than thở:“ Mộc Lan à, muội tha cho tỷ đi. Lau dọn từ sáng tới giờ tỷ mệt lắm rồi Không có sức để làm đâu. Chỉ muốn ngủ mà thôi.”
Mộc Lan bĩu môi:“ mới sớm như vậy mà tỷ đòi ngủ ư?”
Anh Thiện Lâm cũng mặc kệ tiếng kêu réo của Tô Mộc Lan, nàng kê đầu xuống gối, suy nghĩ miên man về vị Nam Tiệp Dư kia.
Nàng ta đúng thật là xinh đẹp như tiên, vậy mà tên hoàng đế kia chẳng quan tâm đến, bọn nam nhân khác trên đời này ai cũng háo sắc, còn hắn thì không.
Không lẽ hắn không thích nữ nhân xinh đẹp? Đúng là khó nghĩ thật!
Mộc Lan cứ kêu gọi như thế, mở mắt ra thì đã thấy Thiện Lâm ngủ m.ất, nàng chỉ biết lắc đầu:“tỷ thật là!”
“Các vị khanh gia! Hôm nay các khanh có gì muốn bẩm tấu hay không?” Hắn ngồi trên ghế cao, uy nghiêm nói.
Hà Khắc Bảo/ Hà Tri Phủ (huynh trưởng của Hà Đức Phi) bước ra, cầm theo một bản tấu sớ, dâng lên cho Võ Tương Minh:“hồi bẩm bệ hạ! Thần muốn tố cáo Chung Thái Úy tham ô quân hưởng, nhét tiền bỏ túi riêng. Tội này thật sự không thể tha! Đây là tấu sớ của thần.”
Chung Tuấn chính là Nhất Đẳng Thái Úy trong triều, là công thần khai quốc, ai cũng kiêng dè. Không những vậy ông ta còn là cha của Chung Quý Phi Chung Châu Cẩm trong hậu cung. Khí thế càng cao hơn. Vậy mà trong triều tên Hà Tri Phủ này lại dám bước ra đối đầu với ông, rõ là đang tìm đường chết.
Lan Châu gật gù rồi đáp:“ đúng vậy nương nương, hiện giờ bệ hạ đang điều tra, Lỡ như hoàng thượng nghe theo lời tên Hà Khắc Bảo thì...”
Võ Tương Minh ngồi trong điện trầm tư suy nghĩ.
Hắn đã hứa là sẽ điều tra, mặc dù hắn đã biết rõ tên Chung Tuấn thật sự đã ham ô quân hưởng, nhưng ngặt nỗi ông ta là đại thần khai quốc, có công lớn với tiên đế, lại nắm nhiều binh lực. Trị tội hắn không được!
Còn Hà Khắc Bảo dẫu sao vẫn là trung thần thật sự, nếu mất lòng hắn ta sẽ không tốt! Từ khi Võ Tương Minh lên ngôi đến bây giờ, trung thần thì ít nhưng gian thần thì nhiều vô số, không thể để mất thêm một công thần nào nữa được!
Biết bao nhiêu chuyện sảy ra, từ chiến tranh ở vùng Quản Lâm tới việc đối phó Nam Tộc. Giờ lại thêm việc này, đúng là đau đầu!
Mạc Thanh Mục tiến vào, quỳ xuống thỉnh an sau đó nói:“Bệ hạ, Đức Phi nương nương cầu kiến!”
Quả đúng như hắn dự đoán, thể nào Hà Đức Phi cũng sẽ tới đây.
Võ Tương Minh ngã người vào ghế, nhắm từ từ đôi mắt lại:“hậu cung không được can chính!”
“Hoàng thượng.” Đức Phi Hà Tố An vẫn kiên quyết nói.
“TRẪM ĐÃ NÓI HẬU CUNG KHÔNG ĐƯỢC CAN CHÍNH!” Võ Tương Minh nói lớn.
Lời này dường như xé nát tim Hà Đức Phi ra, tay nàng hơi run run, cuối cùng chỉ biết cuối đầu, tuy không phục nhưng chỉ đành nghe theo và cáo lui.
Chung Phi thì ngồi một bên cười châm chọc.
Nhìn Hà Đức Phi và Chung Quý Phi dần dần khuất bóng, Võ Tương Minh mới thở dài, nói:“ Giai An! Không phải trẫm không muốn làm gì mà là trẫm không thể làm, nàng hãy hiểu cho trẫm.”