Vài ngày nữa là phải đi diện kiến Lý Hoàng Hậu và các phi tần khác. Tuy đã hiểu được toàn bộ các lễ nghi ở trong cung nhưng Anh Thiện Lâm vẫn phải tập lại cách đi đứng.
Nghe nói Hoàng Hậu rất hung dữ, lại là con gái danh gia vọng tộc, hoàng đế cũng phải coi trọng. Tốt nhất là nên thủ đúng lễ, không nên động vào!
Nàng liền cùng Tô Mộc Lan đi đến Hoa Viên.
Cả hai người cứ tập đi tập lại như thế, bỗng một giọng nói đầy kiêu ngạo cất lên:“ đi đứng thì cứ như con vịt đẹt mà cứ thích tập với tành.”
Lời nói chua ngoa đầy ý mỉa mai này thì ngoài kẻ thù không đội trời chung hiện tại của nàng là Phương Chỉ Lôi ra thì còn là ai chứ?
“Thì ra là cô à?” Anh Thiện Lâm nhăn mặt nhìn nàng ta.
Phương Chỉ Lôi ngáp dài rồi nói:“sao lại không phải là ta?”
Anh Thiện Lâm ngẩng cao đầu, nói lớn:“ chúng tôi ở đây để tập lại những lễ nghi trong cung, cớ gì cô lại ở đây gây chuyện?”
Phương Chỉ Lôi tỏ vẻ đầy khinh bỉ nhìn Thiện Lâm:“ bây giờ ta ghét ngươi nên cố tình đến đây gây chuyện đấy. Làm gì ta nào?” Sau đó nàng ta đẩy mạnh vai của Thiện Lâm:“không được à? Vả lại ta thấy tướng đi của cô cũng giống con vịt lắm cơ mà?”
“Cô!” Tô Mộc Lan liền nổi giận.
Anh Thiện Lâm ngăn cơn giận của Mộc Lan lại rồi điềm tịnh đáp:“ phải! Chúng tôi đi rất giống vịt, làm sao bằng được đương kim tiểu thư của Phương gia? Là con nhà tướng nên lúc nào cũng hiên ngang hùng dũng!”
“CÔ DÁM NÓI VỚI TÔI NHƯ THẾ SAO?” Phương Chỉ Lôi hét lớn.
Anh Thiện Lâm trả lời:“ cô là gì mà ta không dám?”
Loại người ỷ mạnh hiếp yếu như Phương Chỉ Lôi này quả thật Thiện Lâm không thể chịu được. Nàng thì lại ghét nhất là những kẻ như thế!
Lúc này khi Võ Tương Minh cùng Chung Phi, Hà Phi đều tiến đến gần quan sát thì đã thấy họ cãi nhau.
“... Cô đừng cho rằng có Quý Phi chống lưng thì sẽ có thể làm mưa làm gió ở Thái Cực Điện này!” Anh Thiện Lâm nói tiếp.
Cả ba người Thiện Lâm, Chỉ Lôi và Mộc Lan quay lại thì thấy một nam nhân trẻ tuổi đi cùng Quý Phi và Đức Phi. Nhìn hắn mặc long bào thì có lẽ cũng đã biết ngay hắn là Đương Kim Hoàng Đế!
“Bệ hạ thánh an, Quý Phi nương nương, Đức Phi nương nương kim an!”
Hà Đức Phi quan sát cả ba người họ rồi cất tiếng:“ hình như người kia chính là biểu muội của Quý Phi, là Phương Chỉ Lôi.”Võ Tương Minh “ồ” nhẹ rồi cười bảo:“ thì ra là họ hàng của ái phi, nếu như thế thì là người nhà. Thôi được rồi, có chuyện gì thì mau nói đi!”
Nghe hắn nói như thế làm cho Thiện Lâm cảm thấy bất an mà muốn đổ mồ hôi hột. Là người nhà? Nói như thế ý là sẽ hậu đãi cô ta ư?
Phương Chỉ Lôi biết được mình đang được thế, bèn bật dậy, rành mạch nói:“ bẩm bệ hạ, Tiểu nữ đang tập lễ nghi thì cô ta từ đâu bước vào nói tiểu nữ đi như con vịt, ỷ mình là nhà quyền thế kiêu căng này nọ. Vì tức giận nên mới quát lên như thế! Xin bệ hạ giáng tội.”
Thiện Lâm nhìn nghe nàng ta nói mà ngẩn ra, gì cơ chứ? Là nàng ta sinh chuyện trước cơ mà? Sao lại có thể đổi trắng thay đen như thế?
“Bệ hạ! Phương Tài Nữ nói sai sự thật! Rõ ràng là...”