Chỉ thấy trên mái cao, người một tay tóc rối ngông cuồng kia lại ngơ ngác nhìn lên trăng một hồi, sau đó mới nhìn xuống mọi người, cười một tiếng.
Ánh trăng chiếu vào, hóa ra dáng vẻ của người này mặc dù quắc thước, thái độ điên cuồng, nhưng khi đứng yên trầm tư, ngũ quan lại rất anh tuấn, hơn nữa dưới ánh trăng còn ẩn chứa mê hoặc cực lớn và tình cảm phong phú, khiến người ta nhìn thấy sẽ đồng thời có cảm giác dương dương tự đắc và cảm thấy hổ thẹn, còn khiến người ta không nhịn được muốn quyết một trận tử chiến với y, lại không đành thương y hại y.
Nhưng người này lại không quan tâm.
Y cuồng vọng cười một tiếng.
Cũng không biết là đang cười người, hay là cười vật?
Hoặc là đang cười trời, cười trăng?
Sau đó y chợt thở dài:
- Mệnh người do trời… không do ta…
Đây giống như một tiếng thở dài, một câu cảm thán.
Lại giống như là một câu thương xót, một tiếng tự thương.
Ngữ âm của y giống như đại từ đại bi, nhưng thần chí tuyệt đối là sát khí ác liệt, không hề từ bi.
Sau đó y lại cười một tiếng, từ xa xa dùng tay lần lượt chỉ vào Ngô Kỳ Vinh, người bịt mặt, Thích Thiếu Thương, Chiêm Biệt Dã, Tôn Thanh Hà, nói một cách lạnh nhạt hơn nữa còn đứt đoạn:
- Mệnh, người, do, trời, không, do, ta.
Mọi người đều biết võ công của y cái thế, cho nên phàm là người bị y chỉ vào, ai cũng co lại một chút, hoặc làm tư thế chống đỡ, hoặc là né tránh, nếu không thì trong lòng cũng cảnh giác hơn.
Chợt nghe y lại cười lớn nói:
- Không phải sao? Người sống trên đời, lại có mấy chuyện là do được người?
Sắc mặt của y tái nhợt, ánh mắt rất si, cũng rất cuồng, giống như trong lòng có từng ngọn lửa thiêu đốt.
Nhưng môi lưỡi của y đều rất đỏ, rất đẹp, giống như vừa nhổ ra một ngụm máu, lại nuốt vào một ngụm máu.
Người này chẳng lẽ thật sự là Quan Thất?
Một Quan Thất danh động thiên hạ, danh chấn giang hồ, năm đó nếu không phải y bị điên, võ lâm trong kinh không ai có thể địch lại?
Lần trước khi y chợt xuất hiện trong giang hồ, đã điên một nửa, đã khùng tám thành, bị năm đại cao thủ của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu là Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch, Lôi Tổn, Địch Phi Kinh hợp chiến vây công, cuối cùng bởi vì sét đánh bị thương mới biến mất. Lần này tái hiện, thế lực võ lâm trong kinh đã có chỉnh hợp rất lớn, Lôi Tổn chết, Tô Mộng Chẩm mất, Bạch Sầu Phi cũng đã chết, Vương Tiểu Thạch rời khỏi kinh sư, Địch Phi Kinh càng ít giao du với bên ngoài. Hiện nay, “Cửu Hiện Thần Long” Thích Thiếu Thương, “Tung Kiếm Dâm Ma” Tôn Thanh Hà, “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã đang ở trên mái ngói đổ nát, với sức lực của ba người bọn họ, sao có thể đối phó được với Quan Thất, giải quyết được võ ma phi thường, cuồng nhân một đời tung hoành hai phe hắc bạch này?
Sau khi Quan Thất nói xong những lời này, mọi người đều yên tĩnh lại. Nhưng chỉ yên tĩnh một chút, dừng lại một lúc, hai người bịt mặt kia lại rung tay rung chân múa lên, hơn nữa trong cổ họng còn phát ra một loại thanh từ kỳ quái giống như gà gáy, vịt kêu. Cùng lúc đó, Kinh Đào Thư Sinh ăn mặc theo kiểu nho sĩ kia, hai tay cũng làm dấu thật nhanh, trong miệng liên tục niệm khẩu quyết:
- Sang, ba như lan giả lợi.
Người một tay kia đột nhiên toàn thân chấn động, sau đó bắt đầu run rẩy giống như một bệnh nhân già nua bệnh tật; nhất thời lại giống như gió lạnh quét cây, lá rơi xuống hết.
Lúc này nhìn lại, y càng giống như một bệnh nhân không nơi nương tựa, chẳng những rất lạnh, hơn nữa còn rất bơ vơ, thậm chí rất trống rỗng.
Một người đáng thương rất trống rỗng.
Kinh Đào Thư Sinh vừa nhanh chóng niệm chú, vừa từ trong áo lấy ra một ống tiêu.
Đây là một ống tiêu cổ, vốn là vật của Long Bát.
Ngày đó tại Hồi Xuân đường, Ngô Kinh Đào chống địch có công. Long Bát vì muốn mua chuộc lòng người, liền tặng ống tiêu này cho Kinh Đào Thư Sinh.
Ngô Kinh Đào không thích gì khác, chỉ thích ca múa nhạc cổ, thích ngắm mỹ nữ và sự vật xinh đẹp. Long Bát đưa tiêu cổ cho hắn, chính là hợp với tâm ý.
Hiện nay, hắn vừa lấy tiêu ra, đặt ở bên miệng, khẽ thổi vài tiếng, người tóc rối một tay kia liền khôi phục trấn định, trong miệng vẫn lẩm bẩm, đồng thời đi về phía hắn:
- Mệnh… người… trời… định…
Tiếng tiêu vừa vang lên, hai người bịt mặt kia, một người trong mắt lộ ra màu vàng, một người khác trong mắt lại hiện lên ánh sáng hung ác.
Hai người đột nhiên đồng thời đổi giọng.
Người vóc dáng thon dài chợt phát ra tiếng kêu, sắc bén chói tai.
Người vóc dáng lanh lợi lại phát ra tiếng gào trầm thấp, giống như thú vương đang gầm thét.
Một kêu một gào, âm thanh của tiêu cổ lập tức bị lấn áp, còn người điên tóc rối kia hai mắt lại phát ra ánh sáng sắc bén màu xanh lá nhạt, đột nhiên dừng bước, một tay chỉ trời hô lớn.
- Không do ta… không do ta…. không do mình, không do…
Kinh Đào Thư Sinh Ngô Kỳ Vinh biến sắc, tiếng tiêu đột nhiên biến đổi, vừa nhọn vừa sắc, vừa gấp vừa hiểm, xen lẫn trong tiếng kêu tiếng gào vẫn trầm bổng thích thú, nghe được rõ ràng.
Hắn chẳng những thổi tiêu, hơn nữa còn múa dưới trăng. Thân hình hắn mặc dù mập mạp, nhưng tư thái vẫn uyển chuyển đẹp mắt, như mê như say.
Như mê như say không chỉ là bản thân người múa, còn có người điên tóc rối kia.
Người điên tóc rối kia trong miệng lẩm bẩm, nhưng dưới ánh trăng nhìn lại, dung mạo của y lại gây cho người ta một cảm giác thanh và tuấn, trong tang thương tự có thần thái. Bởi vì y tóc rối cụt tay, râu rậm đầy mặt, cộng thêm cặp mắt nhô ra, giống như mất đi quá nhiều tình cảm, ngay cả sinh mệnh của y cũng bị rút hết, thân thể của y cũng chỉ là tàn phế, cho nên người bình thường căn bản có chết cũng không dám nhìn y, đừng nói đến chuyện đối diện với y.
Có điều, khi Kinh Đào Thư Sinh vừa múa vừa hát trên mái hiên, tiếng tiêu và tiếng kêu, tiếng gáo tranh nhau, người tóc rối kia dường như nghe (xem) đến như mê như say, mới khiến cho Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Chiêm Biệt Dã đều thấy rõ y, đúng là một gương mặt khiến người ta rung động.
Đó không chỉ là tang thương, mà là đã nhìn thấu tình đời nhưng vẫn không từ bỏ.
Đó không chỉ là hung hãn, mà là một loại dũng cảm không sợ sinh tử.
Đó không chỉ là bi ai, mà là bất đắc dĩ và từ bi, hết thảy đều đạt được sau đó lại hoàn toàn mất đi.
Đó cũng không chỉ là giận dữ, mà là một loại tự thiêu giống như ngọn nến hai đầu đều cháy.
Đó cũng không chỉ là tiêu điều, mà là một loại chính trực, phóng túng và bá đạo, có thù sâu hận lớn với ông trời.
Đó càng không chỉ là ngu ngốc, mà là một loại ta làm theo ta, bỏ mình quên mình, không muốn thế gian thương hại và đồng tình.
Dưới cái nhìn của Thích Thiếu Thương dung mạo thanh tú, chỉ cảm thấy đây đúng là một khuôn mặt khiến người ta say mê.
Trong mắt của Tôn Thanh Hà cao lớn tiêu sái, người điên tóc rối này mặc dù thân hình thực ra không hề cao lớn, nhưng khi nhìn lại khiến người ta có một loại cảm giác như núi cao vời vợi, dù là ai cũng phải ngước nhìn.
Trong lòng Chiêm Biệt Dã bình tĩnh lạnh lùng lại đang tính toán.
Theo đạo lý, ma điên trong truyền thuyết kia quyết không phải ở cái tuổi này. Rốt cuộc là y, hay là không phải y? Là ma điên kia vốn không già như vậy? Hay là chiến thần này vốn dung mạo trẻ như vậy?
Sao người điên này lại không già?
Dùng phương pháp gì mới có thể không già?
Nếu có thể không già, liệu cũng có thể không chết hay không?
Hắc Quang Thượng Nhân sợ nhất là cái chết.
Hắn tu phật là hi vọng có thể thành phật, thành phật rồi thì thân thể sẽ không chết. Thế nhưng cuối cùng hắn phát hiện, Phật Đà rốt cuộc vẫn phải chết, phải thăng thiên, hắn lập tức bỏ phật đổi sang tu đạo.
Hắn tu đạo cũng là vì trường sinh bất lão, đạo giáo có rất nhiều thuật dưỡng sinh, đạo dẫn, có thể kéo dài tuổi thọ, bảo toàn sinh mệnh tinh thần.
Đáng tiếc sau này hắn cũng phát hiện, tu đạo đến đỉnh cao vẫn phải thăng thiên. Cho dù tu Mật tông trở thành kim cương thượng sư, vẫn phải luân hồi chuyển thế, không ai có thể sống mãi.
Là người thì phải chết, phải già.
Hắn ngoại trừ sợ chết, còn sợ già.
Cuối cùng hắn phát hiện, thứ có thể bảo vệ tính mạng tốt nhất chính là võ công.
Luyện giỏi võ công, thậm chí có thể khiến mình không lão hóa, già đi nhanh như vậy. Vì muốn ngăn mình nhanh chóng già đi, mỗi ngày hắn còn tốn không ít thời gian làm đẹp cho mình, dùng các loại hương quý dược thảo dưỡng nhan bảo vệ thanh xuân.
Do đó, hắn vừa thấy tinh thần dung mạo của người điên một tay này, trong lòng liền không nhịn được kích động: “Hắn luyện võ công gì, cao càng ngày càng trẻ tuổi, càng ngày càng dễ nhìn!”
Cho nên, đối với Hắc Quang thượng sư, vừa nhìn thấy ma điên chiến thần này, chẳng những chấn động về tu vi võ nghệ, còn rung động về lĩnh vực dưỡng sinh mỹ nhan.
Nhưng trong tiếng tiêu, tiếng gào và tiếng kêu, người một tay lại từ mê mang hoàn toàn dần dần toàn thân co rúm, run rẩy giống như chạm điện, bị sét đánh, phảng phất toàn thân bị ba loại tiếng vang kịch liệt giống như lưỡi đao kia cắt thành mảnh vụn. Đến cuối cùng y vẫn một tay chỉ trời, khàn giọng điên cuồng hét lên:
- Phó thác… cho trời…
Chỉ là y đã lảo đảo sắp ngã, sắp sụp đổ hoàn toàn, hủy diệt hoàn toàn.
Ba người Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Chiêm Hắc Quang không nhịn được càng cảm thấy khó hiểu. Nếu như chiến thần này chính là cao thủ đỉnh cấp độc chiến thiên hạ trong truyền thuyết võ lâm, sao y lại ẩn mình ở đây? Sao dáng vẻ của y lại biến thành như vậy? Sao toàn thân y giống như bị người khác thao túng, hoàn toàn mất đi thần trí, ngay cả mấy tiếng kêu, tiếng gào và tiếng tiêu cổ xưa kỳ quái đều có thể đánh ngã y?
Ngay lúc này lại phát sinh một chuyện.
Một loại tiếng vang.
“Cộc cộc… cheng cheng… cộc cộc… cheng…”
Đó là tiếng mõ, còn có tiếng chiêng.
Tiếng này không có gì đặc biệt, chỉ là canh phu đánh canh dưới đường, khi đó vừa lúc là canh hai ba giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT