Quan Thất không gặp được Tiểu Bạch.

Một trận hoan hỉ công dã tràng.

Y phi thân lên phía trên, giống như muốn ngăn chặn “vật lạ” kia, nhưng biến hóa lại đột ngột xảy ra, ánh kiếm chợt thoáng qua trong tia chớp lóe lên.

Chớp trắng xám, kiếm đỏ tươi.

Người xuất kiếm là Phương Ứng Khán, hắn đã trở lại.

Người trúng kiếm là Quan Thất, y lại rơi xuống.

Một tiếng “ầm” vang lên, thân thể Quan Thất giữa không trung rung lên, bắn ra một chùm hoa máu.

Nhưng thế đi của y vẫn không giảm, đụng phải “sự vật” đang bay giữa không trung kia, lập tức phát ra một tiếng nổ mạnh trống rỗng khiến người ta sợ hãi.

Sau đó tất cả đều không thấy nữa.

“Vật lạ” phi hành kia và Quan Thất đồng loạt, cùng nhau biến mất trong bầu trời, không còn thấy nữa, giống như một người và một vật này vốn không tồn tại, cũng chưa từng tồn tại.

Chuyện xảy ra trước mắt mọi người giống như một giấc mộng, lại giống như không phải thật, chỉ không biết rốt cuộc là chân thật trong mộng, hay là mộng mị trong thật?

Mộng không phải mộng, thật lại là thật.

Đôi mắt đẹp của Tam Cô rơi lệ:

- Y đi rồi.

Lôi Thuần nhìn trời, giống như không cam lòng, cũng giống như không hiểu:

- Y thật sự đã đi rồi?

Tam Cô đại sư nói:

- Y giống như y, đến một cách tiêu sái, đi một cách tự tại. Ngược lại ở trên nhân thế, cả đời đau khổ vì tình, không thể ung dung.

Quan Thất đột nhiên rời đi, khiến quần hùng nhất thời hụt hẫng.

Tối nay bọn họ đồng loạt ra tay, là vì điều gì?

Chủ yếu là vì Quan Thất, bọn họ muốn khiêu chiến Quan Thất.

Thế nhưng Quan Thất lại đột nhiên rời đi, mọi người đều giống như mất mát, giống như một giấc mộng, công dã tràng.

Bọn họ có biết thứ vẫn luôn bay lượn phía trên, phát ra âm thanh quái dị là gì không?

Rốt cuộc là sống hay chết?

Là vật thật hay huyễn tượng?

Bọn họ đều hỏi Tam Cô, nhưng Tam Cô cũng không biết.

- Không có gì khác thường, nếu có thì đều là ảo giác trong lòng.

Phương Ứng Khán xuất thủ thành công, nhưng lại không thấy tăm hơi của Quan Thất.

Hắn đã chờ đợt rất lâu mới phát ra một kiếm này.

Một kiếm này tuy đã nắm bắt hỏa hầu và thời gian rất hoàn hảo, nhưng hắn đã ở trước mặt quần hùng phát ra một chiêu, xuất thủ một lần, vẫn không thể giết chết Quan Thất.

Mặc dù Quan Thất hiện giờ không biết sống chết, nhưng lại không thể nói hắn đã một kiếm giết chết Quan Thất.

Hắn cảm thấy mình đã thất bại.

Hắn muốn tính mối hận cũ này lên đầu Tam Cô.

Trên đường đối phó với Vương Tiểu Thạch, nếu không phải Tam Cô đại sư đối đầu với hắn khắp nơi, có lẽ hắn đã sớm giết được Vương Tiểu Thạch rồi.

Có Thiên Hạ Đệ Thất và Mễ Thương Khung ở đây, hắn muốn diệt trừ Tam Cô đại sư tuyệt đối không phải là chuyện khó.

Thế nhưng Thích Thiếu Thương lập tức biểu thị thái độ, y đứng về phía Tam Cô.

Y vừa biểu thị, Dương Vô Tà đương nhiên cũng đi theo, hơn nữa còn có Tôn Thanh Hà và Vô Tình.

Không vui mừng nào bằng tri kỷ mới, không hân hoan nào bằng quen biết cũ.

Bọn họ vốn đều cùng một trận tuyến với Thích Thiếu Thương.

Do đó, Tam Cô cộng thêm Thích Thiếu Thương, còn có Vô Tình, lại có Tôn Thanh Hà. Phương Ứng Khán đánh giá một chút, biết tối nay đã không thể ra tay.

Hơn nữa hắn còn không biết Vương Tiểu Thạch ở đâu.

Lỡ may có thêm tên tiểu tử cổ quái này, thanh thế của đối phương sẽ vượt xa bên mình.

(Không đánh lại.)

(Không nắm chắc.)

Chuyện không nắm chắc thì hắn sẽ không làm.

Hắn lập tức triệu tập nhân thủ, sau đó rút lui.

Về phần Lôi Thuần, càng sớm hơn bọn hắn một bước, cùng với Ngô Kinh Đào và Địch Phi Kinh vội vàng rời đi.

Mễ Thương Khung vốn thở dốc không ngừng, nhưng vừa nhìn thấy Phương Ứng Khán, lại giống như nhìn thấy con cháu của mình về nhà ăn tết, trong vẻ hiền lành mang theo sự mong đợi, nào còn giống như cao thủ đỉnh cấp trong kinh thành.

- Ngươi đã về rồi.

- Ta đã trở lại.

- Trên đường ngươi cực khổ rồi.

- Tất cả đều bắt ngài khổ cực.

Mễ Thương Khung vẫn híp mắt nhìn lên trời:

- Quan Thất thì sao? Hắn lại bỗng nhiên biến mất.

Phương Ứng Khán lạnh nhạt nhìn hai đại cao thủ cả người dính đầy phân và nước tiểu còn đang nhảy nhót ở bên kia góc đường, kêu gào xui xẻo, nói:

- Ta cũng không biết, nhưng ta sẽ không để loại người này còn sống trở về. Huống hồ hắn đã trúng một kiếm này, tin rằng cũng sống không lâu nữa.

Mễ Hữu Kiều nghe vậy trong lòng lạnh lẽo, chỉ đáp:

- Đúng.

Nói thật ra, mặc dù Phương tiểu hầu gia này do hắn khổ tâm bồi dưỡng, dốc lòng vun trồng, nhưng không biết vì sao hắn lại càng lúc càng sợ người này, thậm chí càng lúc càng không hiểu người này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play