Định up cả c6 nhưng để có quỷ y đêm nay thì chỉ có ngần này thôi ^_^

Đến bây giờ cô mới hiểu được cảm giác hoàn toàn tin tưởng ai nó quả thực là vô cùng kỳ diệu.

Hôm trước, cô chính thức lên cấp thành vợ của Cao đại ca, liền chuyển đến chỗ ở của Cao Dương; nhưng Cao Khoát không hiểu là vì nguyên nhân gì cũng dọn ra ngoài, còn nói là phải để cho hai người bọn họ có không gian riêng, lập tức gói ghém đồ đạc, không chút chậm trễ chuyển sang nhà hàng xóm — cũng chính nhà của cô trước đây.

Hôm nay là ngày đi hưởng tuần trăng mật của cô. Ngồi ở trên máy bay, Uông Thiên Hồng hưng phấn mở to đôi mắt, không dám bỏ qua một chút phong cảnh ngoài cửa sổ. Dù cho chỉ là một đám mây, cô cũng luyến tiếc không nỡ rời mắt.

Trước đây cũng không phải là cô không có đi chơi ở bên ngoài nhưng mà có đi thì cũng luôn ở dưới sự bảo vệ của người thân. Cô cũng mơ hồ biết là mọi người phải kín đáo lên kế hoạch rồi mới dám đi du lịch, hơn nữa đều là đi những hành trình ngắn. Không giống lần này, địa điểm do cô chọn, hơn nữa Cao đại ca còn đồng ý đi Hawaii với cô, cô muốn chơi gì đi đâu cũng được.

“Thiên Hồng, muốn uống nước trái cây hay nước ngọt?”

“Nước trái cây.”

Cao Dương nhàn nhã đưa đồ uống tiếp viên hàng không mang tới đến trước mặt cô. Cô rất tự nhiên thốt lên: “Cám ơn Cao đại ca”.

Anh nghe xong lập tức nhíu mày — tuy rằng hai người còn chưa hoàn toàn là vợ chồng, nhưng đã là vợ chồng trên danh nghĩa, cô ấy cứ hết lần này đại ca đến lần khác đại ca, nghe thật là chối tai, có khi muốn hôn nhẹ cô ấy thì lại như thể bắt nạt “em gái” vậy. “Thiên Hồng, em không thể đổi cách xưng hô được sao, đừng gọi anh là Cao đại ca nữa?”

Vậy phải gọi là gì? Vẻ mặt Uông Thiên Hồng cho thấy sự khó hiểu, phải thay đổi cách xưng hô đã quen dùng mười mấy năm qua quả thật không hề dễ dàng.

“Chúng ta đã kết hôn, em là vợ của anh, anh chính là……”

“Chồng em!” Cô thuận miệng tiếp lời.

Giọng nói ôn nhu êm ái, xưng hô kiểu này có vẻ cực kỳ dễ nghe.

“Chính là thế.” Cao Dương hài lòng gật gật đầu, rốt cục có thể danh chính ngôn thuận nghe thấy chữ này.

“Chồng à….” Uông Thiên Hồng đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, phát giác kỳ thật cũng không khó xưng hô như vậy, cô cười ngọt ngào hỏi: “Được, về sau em sẽ gọi anh là chồng”.

Nụ cười trên gương mặt xinh xắn nở ra rực rỡ tựa ánh dương, giờ khắc này, cả người cô đều tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ khiến người khác phải hoa mắt.

Cao Dương nín thở, tầm mắt dường như không thể rời khỏi khuôn mặt đẹp đến mê người kia của cô, phải dùng ý chí mạnh mẽ mới kiềm chế không cúi xuống hôn cô trước mặt bao người.

Khó mà tin được nàng tiên cá bé bỏng vẫn được anh gìn giữ trong nhà, lại có thể khỏe mạnh như thế này, còn biết dùng sức hấp dẫn của phụ nữ để hấp dẫn anh.

Rõ ràng dễ như trở bàn tay, anh về sau lại phải kiên trì dạy cho nàng tiên cá bé nhỏ của mình biết phân biệt cái gì là tình cảm yêu đương giữa nam nữ, rồi mới hưởng thụ đại tiệc mỹ nhân ngư này, xem ra anh phải mau chóng tranh thủ trong lúc đang hưởng tuần trăng mật mà cố gắng nhiều một chút.

Bằng không, anh chắc chắn sẽ nghẹn mà chết.

Nơi đây da trời xanh thẵm như tô điểm thêm cho bờ cát trắng tinh; như muôn vàn bọt sóng sặc sỡ vỡ tung nở rộ trên đại dương xanh thẳm. Khắp nơi đều có chữ “Hoan nghênh đến với Hawaii”, khiến nơi đây trở thành thiên đường trăng mật náo nhiệt, phồn hoa bậc nhất.

Đứng trước bãi biển tuyệt đẹp đến tinh xảo, Uông Thiên Hồng dường như hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của chênh lệch múi giờ, cứ thế đòi ra bờ cát để phơi nắng.

Đưa cô đi tất nhiên là phải theo ý của cô, Cao Dương không chút để ý mặc cho cô kéo mình chạy khắp nơi, cho nên một nam một nữ vừa thay áo tắm đã chạy ngay ra bờ biển chơi tiếp.

Nhìn thấy người khác chơi thuyền làm bằng bẹ chuối, Uông Thiên Hồng cũng muốn chơi; thấy người khác cưỡi moto nước, cô cũng phải cưỡi; nhìn thấy có người đi dù lượn…… xin lỗi, việc này thì không thể.

“Vì sao không cho em chơi cái kia?” Uông Thiên Hồng cố vênh mặt để biểu đạt bất mãn, vừa rồi còn nói là do cô quyết định chơi sao.

“Cái kia em sẽ không điều khiển được.” Thấy cô còn đang phụng phịu, Cao Dương yêu chiều hôn cô một cái, “Nhỡ ra em không điều khiển tốt, bị trôi đi xa, sẽ rất nguy hiểm. Anh vừa mới kết hôn, chưa muốn vợ anh mới đó đã không thấy tăm hơi”.

Được rồi! Cô chấp nhận lý do này.

Rất nhanh sau đó, sự chú ý Uông Thiên Hồng lại bị cắt đứt, khuôn mặt tươi cười lần thứ hai xuất hiện, “Đi, chúng ta đi chơi cái kia!”.

Cao Dương nhìn theo hướng cô vừa chỉ, thì ra là bóng chuyền.

Bóng chuyền bãi biển là một thể thao cả nam lẫn nữ đều yêu thích. Nói là hoạt động thể thao, chi bằng nói là đàn ông thưởng thức phụ nữ mặc áo tắm ở bên kia vừa chạy vừa nhảy khoe vóc dáng; còn phụ nữ bên kia lại thưởng thức cơ thể rắn chắc cường tráng của đàn ông bên này, nói tóm lại, đây là một hoạt động thể thao bãi biển thích hợp cho bất cứ ai.

Cao Dương rất kiên nhẫn dạy Uông Thiên Hồng phát bóng và chuyền bóng như thế nào, sau đó chính thức đấu một trận mini một chọi một.

Uông Thiên Hồng luôn không đỡ được bóng của Cao Dương, luôn hướng về phía người đàn ông đối diện hô to xin lỗi, mà Cao Dương vẫn luôn mỉm cười, tuyệt không để ý đến việc Uông Thiên Hồng có phải luôn thất bại hay không, chỉ cần cô chơi vui vẻ là tốt rồi.

Chẳng qua là càng đánh không được thì cô càng muốn đánh tiếp. Uông Thiên Hồng không tin ngay cả một quả bóng mà cô cũng không thể đánh được. Sau khi cô thử không biết nhiều lần rốt cục cũng đánh trúng quả bóng.

“Yeah! Em nhận được bóng rồi!”

Đáng tiếc, quả bóng lại bị văng đi hướng khác, dừng ở trước mặt một đám người có gương mặt Á châu, một cô gái nhặt bóng lên đưa đến.

“Hey! Cho chúng tôi cùng chơi bóng chuyền với các bạn được không?”

Vừa nghe thấy họ nói tiếng Trung, Uông Thiên Hồng liền có cảm giác tha hương gặp được bạn cũ nên mừng rỡ nói: “Đương nhiên có thể”.

Cao Dương tôn trọng quyết định của cô, một đám nam nữ tự động phân thành hai đội, Uông Thiên Hồng vốn định chơi cùng đội với Cao Dương, không ngờ hai nữ một nam kia lại vào vị trí rất nhanh, bốn đối bốn, cô cũng không thể không biết xấu hổ bảo người ta đổi vị trí cho mình được.

Trận đấu bắt đầu — A! Ha! Này!

Bộp! Trượt rồi!

Lại nữa, á! ha! Này!

Bộp! Lại trượt!

Tiếp tục, á! Ha! này! Á! Ha! Này….. Bum!

Liên tục vài lần, bóng cứ đều nhắm vào vị trí của người nào đó mà bay đến, sau đó hụt tiếp. Chỉ thấy người đỡ hụt kia lại một lần nữa đầy vẻ bối rối chạy ra đi nhặt bóng.

“Thật là, cô gái kia thật là làm sao lại ngốc vậy chứ!”

Phản ứng đã chậm như vậy mà còn chơi bóng chuyền!”

Loáng thoáng nghe thấy những tiếng chỉ trích, người vừa đi nhặt bóng về thì những tiếng đó cũng dần dần biến mất, trận bóng tiếp tục bắt đầu.

Đỡ này! Bốp! Ơ . . . . . . Bộp!

Lại có người đón trật bóng! Nhưng lần này là người khác.

Người đàn ông mặc quần bơi màu xanh đậm không dám tin chính mình tự nhiên không đỡ được bóng nên xấu hổ buồn bực. Vừa quay đầu lại, ánh mắt liền ngắm đến cô gái mới vừa rồi vẫn không đỡ được bóng. “Này, bóng lăn đến đầu kia rồi, cô còn không mau đi nhặt!”.

“Vâng!” Cô gái thực nghe lời chạy đi nhặt bóng.

Người đàn ông kia sửng sốt. “Có lầm hay không, cô gái kia sao lại nghe lời như vậy? Tôi bảo đi nhặt bóng là đi liền, thật ngu ngốc!”.

“Tôi bảo mà, đúng là kẻ ngốc!”

“Ngốc vậy, rõ ràng về sau bóng bị đỡ trượt đều kêu cô ta đi nhặt là được, chúng ta có thể nghỉ ngơi.”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Cô gái nhặt bóng trở về, trên mặt vẫn là nụ cười khanh khách, xem ra vẫn không biết nhóm người này đang ở sau lưng cười nhạo mình.

Trận đấu tiếp tục bắt đầu.

Đỡ này! Bốp! Ơ . . . . . . Huỵch!

“Ôi!” Có người bị bóng đánh trúng.

Chỉ chốc lát sau, lại có người kêu đau — “Đau quá!”.

“Ái da!”

Uông Thiên Hồng giương hai con mắt nghi hoặc nhìn chiến hữu bên cạnh mình, thế nhưng một đám đều lên rên hết cả — Không phải bị bóng đập ngay chính giữa mặt thì cũng là tay hoặc chân, quá là xui xẻo nha!

Cô chuyển mắt sang người đối diện không ngừng xin lỗi, hung thủ khiến mấy người kia bị thương — là Cao Dương!

“Anh cố ý đúng không?” Lúc trở lại khách sạn thay quần áo, Uông Thiên Hồng lập tức tra hỏi.

“Cố ý gì cơ?” Cao Dương giả vờ không hiểu.

“Đừng cho là em không biết gì nhá, anh cố ý đánh chệch hướng bóng, thuận tiện đánh lên người khác, đúng không?” Ngẫm lại kỹ năng chơi bóng của Cao đại ca tốt như vậy, làm sao có thể đánh chệch hướng bóng? Mà còn là liên tục đánh lệch nhiều lần như vậy! “Vì sao anh phải làm như vậy?”

Bởi vì đám người kia đáng đánh!

Cao Dương đương nhiên không trả lời như vậy, anh chỉ giải thích đơn giản là: “Tay của anh hơi bị lệch một chút, cho nên mới đánh lệch”.

“Không phải vậy!” Uông Thiên Hồng ngẩng mặt lên, ánh mắt kiên định nói: “Là bởi vì vì bọn họ nói em ngốc, cho nên anh mới cố ý làm cho bóng bay lệch hướng, cố ý đánh tới chỗ bọn họ, đúng không?”

Cô mặc dù đang ở trạng thái “bận rộn” nhặt bóng, thỉnh thoảng cũng là có một hai câu lời ra tiếng vào lọt đến tai cô. Tuy rằng chỉ nghe thấy một chút, nhưng cũng biết mọi người đang cười nhạo cô ngốc.

Sau đó đám người nhạo báng cô là ngốc này đều bị bóng đập đến, mà người đánh bóng lại vừa vặn là Cao Dương. Cho dù cô có thật sự ngốc thì cũng nhìn ra được là do Cao Dương cố ý.

“Điểm ấy anh thừa nhận.” Cao Dương bất ngờ nhướn mày, không nghĩ tới cái đầu nhỏ này lại có thể hiểu được như vậy.

“Cao đại ca. . . . . . ai nha!” Hai má đột nhiên bị người ta nhéo một cái, Uông Thiên Hồng lập tức chữa lại, “Được rồi, được rồi, nhất thời quên đổi cách xưng hô thôi mà!”

Nghe vậy cái tay đang trừng phạt má cô mới chịu thu về.

“Chồng à, không sao đâu! Em cũng chẳng thèm để ý họ nói thế nào, mà hành động của em vốn cũng chậm nửa nhịp mà! Đây là sự thật.”

Thấy môi Cao Dương mấp máy định nói gì đó, cô vội vàng nói thêm: “Thật đó, em không để ý bọn họ cười em, anh cũng đừng vì chuyện này mà không vui được không?”.

Cô vừa nắm lấy bàn tay Cao Dương, vừa kè sát gò má mình lên tay anh – vừa rồi anh nhéo vẫn còn rất đau nha!

Có điều việc Cao Dương bảo vệ danh dự cho cô lại khiến cô thực sự rất cảm động! “Em rất vui vì anh để ý em như vậy, nhưng cách làm của anh là không đúng, nhỡ ra những người đó phát hiện ra anh cố ý đánh lệch bóng, nếu bọn họ tức giận, cũng quyết định dùng bóng đánh anh thì anh phải làm sao?”

Như vậy Cao Dương chẳng phải sẽ bị đánh thành đầu heo sao!

Cho nên cô quyết định nhẹ nhàng phê bình ông chồng của mình một phen, “Về sau ngàn vạn lần không được đột nhiên ra tay đáp trả người khác như vậy, được không? Cho dù người kia có nói em rất ngốc, rất vô dụng, anh cũng không được phép không vui.” Anh che chở cô như vậy, cô cũng muốn bảo vệ anh.

Cao Dương nhẹ nhàng gật đầu, ai ngờ, vừa mở miệng nói phải dạy dỗ người ta đã rất nhanh bị người ta phá bỏ quy tắc của bản thân.

Đêm ở Hawaii, cho dù mặt trời đã xuống núi nhưng nhiệt độ vẫn không hề giảm.

Đêm đến các quán bar lại càng có vẻ sáng rỡ, tiếng người ồn ào, người đến bất kể là du khách hay người bản địa đều nô nức rong chơi khắp nơi trên bờ cát, thỏa sức hưởng thụ một đêm lãng mạn này.

Cao Dương dẫn Uông Thiên Hồng đi vào một quán bar tên “Cây cọ gợi tình”. Sau khi được xếp ngồi một chỗ ngồi có thể thưởng thức cảnh trí bên ngoài, Cao Dương đi gọi đồ uống cho cô.

Uông Thiên Hồng hiển nhiên là mở to mắt tò mò nhìn những người ngoại quốc xung quanh. Ngay tại lúc cô hết nhìn đông tới nhìn tây thì đột nhiên thấy một đám người quen thuộc.

Có một câu gọi là oan gia ngõ hẹp, hay thay lại đúng với họ lúc này!

Bờ biển có nhiều quán bar như vậy, hai bên cứ đều phải chọn cùng chỗ, đây nhất định không phải là chuyện tốt?

Cô gái châu Á vóc người nhỏ xinh ngồi một mình ở cái bàn trống, lập tức bị người ta phát hiện.

“Ha ha xin chào! Uông Thiên Hồng, chúng ta lại gặp rồi.” Người vừa tới cười tủm tỉm chào hỏi, tròng mắt không tự chủ nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi còn trống trong bàn, đưa mắt ra hiệu cho mấy người ở đằng sau. “Thật không ngờ đến quán bar này lại có nhiều người đến như vậy, muốn tìm một chỗ cũng rất khó. Uông Thiên Hồng, dù sao bàn của cô còn nhiều chỗ ngồi trống như vậy, không ngại cho chúng tôi ngồi cùng bàn chứ?”

Uông Thiên Hồng còn chưa mở miệng, đám người này đã tự động ngồi xuống cả đám.

“Đúng rồi, bạn của cô đâu?” Một cô gái trong đó hết nhìn đông tới nhìn tây đã lâu, vẫn muốn tìm ra hình bóng hồi chiều của mỹ nam nào đó.

Tuy rằng dễ nhìn nhưng khả năng chơi bóng lại dở tệ, hại cánh tay của cô còn có một vết bầm thật lớn, nhưng vẫn không làm giảm ấn tượng đẹp của cô đối với ai đó — nếu chuyến du lịch lần này, mình có thể câu được một đại mỹ nam, trở về là có thể thuận lợi lấy chồng khoe ra một phen rồi.

Uông Thiên Hồng ngẩn người, trong chốc lát sau mới hiểu được ý tứ của bọn họ. “Anh ấy đi chọn đồ uống rồi.”

“Vậy sao!” Cô gái chớp chớp mắt, hai cô gái khác đang ngồi cũng hiểu ý, ba người rất ăn ý cùng nhau đứng lên.

“Chúng tôi đi gọi đồ uống đã, A Mậu, Đầu to, hai anh ở đây với San San.”

Ba người vừa rời đi, một anh chàng trong nhóm khẩu khí hơi chua chát mở miệng, “Mua đồ uống là lấy cớ, tôi biết các cô ấy căn bản là mượn cơ hội đi câu bạn trai.”

Ồ? Uông Thiên Hồng theo tầm mắt bọn họ nhìn qua, ba cô gái vừa rời khỏi chỗ ngồi đang đứng ở quầy bar bên kia, hình như đang vây quanh nói chuyện với người nào đó…..

Cẩn thận nhìn tiếp, người mà các cô vây quanh không phải là Cao Dương sao!

“Tên đó có gì tốt chứ? Đầu óc và vẻ ngoài chả ra sao, không thấy hắn trong trận bóng buổi chiều kia đánh dở như thế nào à, mũi của tôi đến bây giờ vẫn còn chưa hết sưng!” Hại bề ngoài anh tuấn của hắn bị phá hỏng, thảo nào không muốn đuổi theo mấy em gái hấp dẫn kia.

“Tên kia thật ra là giả vờ đánh hỏng; nhìn gương mặt với thái độ cao ngạo tự cho mình là đúng của hắn, căn bản là đang lạt mềm buộc chặt. Chỉ dùng một chiêu là có thể khiến ba cô gái kia phải mê hoặc mà xoay quanh hắn, cả buổi chiều luôn miệng khen hắn.”

“Tôi thấy các người căn bản là đang ghen.” Cô gái ngồi lại, khẩu khí lạnh nhạt chỉ trích.

Muốn đuổi theo người ta nhưng đuổi không kịp, cũng không tự mình đánh giá trước coi mình có mấy phần trọng lượng, mình có bản lĩnh hay không, cũng chỉ có thể hạ thấp người khác, thật sự là không có đẳng cấp.

“Có lầm hay không? Chúng ta mà phải ghen với cái tên đó, hắn xứng sao? Tôi xem hắn quá lắm cũng chỉ có cái mã ngoài đẹp trai, đem đi câu gái, bằng không tại sao lại mang theo cô gái ngốc như vậy.” Ý chỉ cô gái ngồi ở bên kia là ngu ngốc.

“Hoặc anh ta là ăn cơm nát (trai bao), chuyên lừa tiền của đàn bà con gái, nhất là cái loại con gái ngốc này. Sau đó cầm tiền giả bộ ngốc, lại đi cưa mấy em gái dáng người nóng bỏng. Đến khi hết tiền lại đi tìm cô gái ngu ngốc kế tiếp xuống tay.”

Càng nói càng cảm thấy có khả năng này.

“Theo tôi thấy, tên kia nhất định là muốn thừa cơ ở chốn du lịch thưởng ngoạn này mà câu thật nhiều phụ nữ có tiền. Như vậy tương lai vài năm sau của hắn cũng không cần lo lắng tiền ăn. Cậu nhìn xem vẻ mặt hắn kìa, rõ ràng nhất định là coi trọng mấy cô nàng như hoa kia vừa có diện mạo lại vừa có tiền. Bằng không tại sao cho dù các cô bám víu ở trên người như vậy mà cũng không bỏ ra!”

Mấy người nói chuyện vô ý nước miếng văng tứ tung, dường như hoàn toàn đã quên người mà bọn họ nói đến vẫn còn ở đó.

“Các người có thể không cần ở sau lưng người khác mà bậy sao?”

Bị người ta hét một tiếng, hai cậu kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Uông Thiên Hồng.

Uông Thiên Hồng lần đầu tiên tức giận và kích động đến vậy — người khác thường nói cô như thế nào, cô cũng không để ý, nhưng không ai được nói bậy về Cao Dương!

“Chúng tôi không có nói sai, chính cô quay đầu lại nhìn xem, mấy cô gái kia tấn công hắn cũng chưa từng cự tuyệt, một cô ngực bự, một cô chân dài, tôi thấy hắn chính là hưởng thụ thật sự, trái ôm phải ấp, cô cũng đừng bị hắn lừa hết tiền còn không biết!”

Uông Thiên Hồng vừa thấy, hai bên trái phải Cao Dương đúng là đều đang ôm một cô gái — một cô ngực bự, một cô có một đôi chân thon dài rất đẹp, mà nói cho đúng là hai cô gái kia ôm lấy cánh tay anh, cùng nhau đi về phía này.

Nhìn vào mắt của Uông Thiên Hồng cũng biết trong lòng cô quả thực có chút không vui.

Sự thật là hai tay Cao Dương đang cầm rất nhiều đồ uống, cho dù có người lôi kéo, anh cũng không có cách nào mà tránh xa được, điểm này Uông Thiên Hồng cũng hiểu được.

Cho nên, thật sự không cần phải quá để ý.

Chàng trai nhàm chán ngồi tại chỗ tiếp tục nhằm vào hướng đám trai gái đang đến gần mà châm chọc khiêu khích, “Cô xem ba cô gái kia, miệng nói là đi mua rượu, vậy mà quay lại cả ly rượu tôi cũng không thấy…… Chậc, có gì đặc biệt hơn người đâu, để tôi xem anh ta làm thế nào cùng lúc ứng phó bốn cô gái!”

Bỗng dưng, “Rào” một tiếng, anh ta tự nhiên phải hứng nguyên một ly nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống!

Mẹ nó! Lạnh chết người! “Cô này có bị thần kinh không vậy!” Anh ta liền quay về hướng cô gái đã đem đồ uống dội từ trên đỉnh đầu hắn mà gầm lên.

Uông Thiên Hồng chụp lấy cốc thủy tinh từ trong tay Cao Dương dốc xuống hơn nữa còn làm thật sạch sẽ, “cạch” một tiếng thật mạnh đặt lên bàn, chút không úy kỵ lời nói thô bạo của đối phương, cô cãi lại: “Ai bảo anh còn tiếp tục phỉ báng người khác, anh có biết lời anh nói thật sự rất khó nghe hay không. Từ nhỏ người ta không dạy anh cái gì là văn hóa sao?”

Cô lúc này thật sự rất tức giận, hai chàng trai này không ngừng nói xấu sau lưng Cao đại ca, còn nói rất khó nghe, bảo cô làm sao mà chịu được?

“Còn nữa……” Cô sau đó trừng mắt, nhảy đến bên người Cao Dương, bên trái đẩy cô gái bộ ngực bự, bên phải đẩy cô gái chân dài ra, chính mình ôm lấy cánh tay Cao Dương, “Mấy người tốt nhất tránh xa chồng tôi ra một chút, anh ấy đã kết hôn, không thích hợp với mấy người!”.

“Chồng? Kết hôn!” Ba cô gái kia không dám tin thét lên chói tai.

Sự ồn ào bên này cũng khiến cho mọi người phải chú ý, hơn nữa lại là nói tiếng nước ngoài, khiến ngay cả chủ quán bar cũng phải chú ý.

Vừa thấy vậy, thật đúng là nguy! “Cao Dương! Lại là anh ta!”

May là, Cao Dương và ông chủ quán bar có quen biết nhau.

Cũng bởi vì vậy, ông chủ quán Steve mới đề nghị anh mời mấy vị nam nữ kia vài mỗi người một ly rượu, lúc này mới bình ổn được màn rối loạn kia.

“Anh làm ơn đừng cười nữa được không?” Từ bờ cát trở về, người đàn ông bên cạnh vẫn không ngừng cười.

Lần đầu tiên, Uông Thiên Hồng phát hiện ra Cao Dương cũng có chút khiến người ta ghét bỏ như vậy.

“Anh rất khó mà không cười nha! Hiếm khi được thấy em hành động giống mấy người phụ nữ đanh đá, không biết là ai mới hôm qua còn nói không thể tùy tiện ra tay với người khác, như vậy rất không lễ độ, hôm nay đã lập tức phạm quy.”

“Cao Dương!”

Mang cả tên họ anh ra mà hét như vậy chứng tỏ cô gái nhỏ này đang thực sự vô cùng tức giận, Cao Dương biết bản thân dù vui vẻ như thế nào cũng phải nhịn cười. “Được rồi, anh sẽ cố gắng không cười em nữa.”

Uông Thiên Hồng mím môi, hung tợn liếc mắt trừng anh một cái, lúc này mới nói ra nghi vấn của mình, “Đúng rồi, vì sao Cao đại ca lại quen với ông chủ quán vậy?”.

“Bởi vì Steve từng đến Đài Loan làm học sinh trao đổi trong một năm, cậu ấy đăng ký học tiếng Bồ Đào Nha, vừa hay năm ấy anh cũng học môn đó, cho nên bọn anh mới quen nhau, về sau tuy rằng cậu ấy quay về Mỹ, nhưng bọn anh vẫn là liên lạc thư từ với nhau, hai năm trước cậu ấy còn định sẽ chuyển đến Đài Loan.”

Lần này đến Hawaii, anh cũng là có ý định sẽ gặp lại cậu bạn cũ nhiều năm không gặp này.

Cái đầu nhỏ của cô gật gật, hóa ra là vậy. “Chỉ là người ta cũng không tránh khỏi thật tốt quá một chút, lại còn mời cái đám người đáng ghét kia uống nước!” Nghĩ tới là thấy tức muốn chết.

“Steve dù sao phải buôn bán làm ăn, chung quy cũng không thể bảo cậu ta đắc tội với khách, như vậy sẽ ảnh hưởng đến không khí trong quán.” Khi nhắc đến đám người kia con ngươi đen mang ý cười ngưng lại, bàn tay vươn ra liền nắm lấy cằm cô cô, “Nhưng mà, Thiên Hồng, em vì sao lại phải nóng nảy như vậy?”.

Ngang nhiên chặn lấy đồ uống trong tay anh, không nói không rằng dội xuống đỉnh đầu của đối phương.

Nói thật, ngay trong phút chốc, anh đúng là ngây ngẩn cả người.

Trong ấn tượng của anh, cô chỉ duy nhất một lần phát giận là khi anh đang học bài — có một lần anh đạp xe ra ngoài, bị một người say rượu lái xe đụng vào, hại anh bị gãy xương phải nằm bệnh viện. Vừa nghe tin Uông Thiên Hồng liền chạy tới bệnh viện, tức giận đến mức hai tay vừa đánh vào thắt lưng đối phương trước mặt vừa không ngừng chửi mắng.

Một người trưởng thành lưng hùm vai gấu lại bị một cô gái mảnh mai nhỏ nhắn mắng đến mức phải ôm đầu, đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô nổi giận, nhưng cũng từ trong đáy mắt cô tất cả đều biểu hiện ra là cô cũng đang bảo vệ cho anh.

“Ai bảo hai tên kia một mực ở sau lưng nói xấu anh!”

“Người ta muốn nói cái gì cứ để người ta nói đi, anh không thèm để ý. . . . . .”

“Nhưng người ta để ý nha!” Uông Thiên Hồng thở phì phì tiêu sái đi vào thang máy đang mở cửa ra, từ hình ảnh phản chiếu trên gương trong thang máy rõ ràng có thể thấy được vẻ mặt của cô giờ phút này khó coi đến mức nào, “Anh cũng không biết bọn họ nói khó nghe đến mức nào đâu, Cao đại ca rõ ràng sẽ không phải là cái loại người xấu chuyên đi lừa phụ nữ, vậy mà bọn họ cứ cố tình nói là anh đang giở trò, dụ dỗ phụ nữ……”

“Được rồi mà, Thiên Hồng.” Cao Dương ôm lấy khuôn mặt đang tức giận kia mà hôn lên môi cô một cái, rốt cục tạm hoãn được lửa giận của cô.

“Anh biết em tức giận là vì anh, cũng biết đám người kia thực đáng ghét, nhưng mà nếu em chỉ nên nói người ta để khỏi phải mang hận.” Không thì cũng tự mình phá hỏng không khí, quả thật là không đáng. “Em có biết khi em hung hăng nóng giận thì rất xấu không!”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên suy sụp một lát, Uông Thiên Hồng rầu rĩ nói: “Vậy sao! Cũng tại mấy cô gái xinh đẹp kia thôi!”.

Mày rậm nhướng lên, tựa hồ nghe ra manh mối gì đó, Cao Dương cố ý nhìn đông nhìn tây, “Có sao? Cô gái xinh đẹp ở đâu mà sao anh không thấy vậy?”.

“Anh biết rồi còn hỏi!”

Anh bày ra khuôn mặt tỏ vẻ khó chịu, che dấu tâm tình đang mở cờ trong bụng của chính mình, “Không phải em đang ghen đấy chứ? Chuyện ấy anh chính là thực oan uổng, anh lúc ấy căn bản không có tay để đẩy mấy người xúm lại nhào đến trên cánh tay anh ra”.

Cô đương nhiên biết ngay lúc đó Cao Dương là bất đắc dĩ, nhưng cái cảnh tượng kia thật sự làm cho cô rất khó mà cảm thấy thoải mái.

“Đừng quên em mới là vợ của anh, người con gái anh có thể ôm cũng chỉ có một mình em mà thôi, còn tất cả những người khác đều không có tư cách!” Anh thích cái khoảnh khắc cô bé này dũng cảm đẩy cô gái khác ra, công khai biểu thị chủ quyền, đó mới là cô gái mà anh mong muốn.

“Em đương nhiên nhớ rõ mà!” Cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn cưới trên tay mình lè lè lưỡi nói: “Em cũng biết anh sẽ không đi ôm hay lôi kéo cô gái khác. Nhưng hôm nay em phát hiện, không phải anh không muốn thì người ta cũng sẽ không muốn. Em chỉ là thực sự không thích thấy những người khác quấn lấy anh như vậy thôi!”

Cho nên anh mới có thể làm động tác đẩy người, sau ngẫm lại, thật đúng là không biết cô lúc ấy lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy!

“Anh thật là rất vui vì hôm nay em đã giúp chồng em hành động.” Cao Dương ngậm miệng cười.

“Thật là mất mặt chết đi được? Anh còn cười!” Cô khẽ lườm anh.

Con ngươi đen của ai đó trong nháy mắt co lại một chút, lúc sau liền bình tĩnh mà nhìn cô, ánh mắt thâm thúy như câu đố, làm cho người ta đoán không ra.

Khao khát mãnh liệt muốn chiếm giữ của cô gái nhỏ này đã vượt ra ngoài dự kiến của anh, có lẽ thời cơ đã tới rồi, hạt giống tình cảm trong lòng cô ấy rốt cục cũng đã ra hoa kết quả.”Thiên Hồng, em thấy Cao Khoát bị bao nhiêu người — ý anh là chỉ con gái –  ôm cũng chưa từng ý kiến, vì sao với anh thì lại có cảm giác đó?”.

“Em không biết có người lén sờ Cao nhị ca hay không, nhưng em không có cảm giác, chỉ có với Cao đại ca là lòng lại cảm thấy rất khó chịu.” Uông Thiên Hồng thành thật nói ngay cả chính mình cũng không biết là đang trả lời cái gì, ai bảo vẻ tươi cười ở trước mắt của Cao Dương càng lúc càng say lòng người, hại tư duy của cô không được rõ ràng lắm.

“Vì sao sự yêu thích của em đối với Cao Khoát và đối với anh lại không giống nhau như vậy? Một cái chính là yêu thích đơn thuần mà thôi, một cái là thích đến muốn chiếm làm của mình, tưởng tượng đến nhường cho người khác thì tim sẽ rất đau, có đúng thế không?” Khuôn mặt anh dần tiến tới gần, tiếp tục mê hoặc cô, muốn cô phải nói ra đáp án mà anh muốn nghe.

Câu hỏi của Cao Dương chậm rãi lên men ở trong lòng Uông Thiên Hồng, vì sao tình cảm của cô đối với hai anh em Cao gia lại không giống nhau như vậy, đối với Cao Khoát thật sự chỉ là anh trai mà thôi; nhưng đối với Cao Dương……

Nếu so với tình cảm thân thích thì còn cao hơn rất nhiều, cái loại tình cảm này thường làm cho cô vừa vui vẻ, vừa khó chịu, thậm chí đã thích đến mức không thể không có anh.

Uông Thiên Hồng chậm rãi mở miệng, nói ra  những lời trong trái tim mình, “Cho nên, em thật sự có thể chiếm anh làm của riêng có được không?”

Đáp án như vậy là đủ rồi!

Cao Dương lưu luyến hôn cô thật sâu, quả nhiên tâm huyết của mình không hề uổng phí. “Thiên Hồng, có muốn anh vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình em không?” Trong con ngươi ngăm đen bừng lên ánh lửa.

Hiểu được tình cảm của mình đối với anh từ lâu đã không hề đơn thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên đỏ hồng, đầu choáng váng mà gật gật, cô rất thích cảm giác khi Cao Dương hôn cô. Nếu như Cao Dương trở thành người của riêng cô thì cô muốn, cô đương nhiên muốn!

“Đinh” một tiếng, thang máy mở ra.

Giây tiếp theo, Cao Dương đã ôm eo Uông Thiên Hồng mà bế lên.

“Chồng ơi?” Đột nhiên bị bế lên khiến ai đó có chút hoảng sợ. Ngẩng đầu lại thấy là một đôi mắt như muốn dọa người, con ngươi đen dường như là muốn nuốt cô vào bụng, Uông Thiên Hồng đột nhiên không thể nén được nhịp tim đang đập ngày càng mạnh, gắt gao níu lấy phần áo trước ngực anh.

“Thiên Hồng, mở cửa ra.” Giọng nói của Cao Dương có chút khàn khàn, dường như là cuối cùng cũng không thể che dấu được tình cảm của mình nữa.

Một thứ cảm giác khẩn trương đến khó hiểu làm Uông Thiên Hồng nhanh chóng lấy chìa khóa từ ví ra để mở cửa phòng.

Trong khoảnh khắc cửa vừa mở đó, môi cô lập tức bị anh điên cuồng hôn lấy.

Giờ khắc này, anh thật sự đã đợi rất lâu, kể từ phút này thể xác và cả trái tim Uông Thiên Hồng đều thuộc về anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play