Tôi là một con hồ ly tu đạo. Nhưng từ trăm năm trước, sau khi biến thành hình người, việc tu luyện của tôi cũng chẳng có tiến bộ gì thêm.
Nói thật, tôi chẳng hứng thú gì với việc tu đạo. Tôi chỉ thích biến thành hình người, làm chuyện gì cũng tiện lợi hơn.
Ví dụ như, tôi thích nhất là nghiên cứu y thuật và độc thuật. Tôi thích nghiên cứu các loại độc dược, nhưng lại không thích các kịch độc làm người khác toi đời, mấy thứ đó thật đúng là chẳng có chút kỹ thuật gì. Tôi thích chế ra các loại độc dược có hiệu quả kỳ cục, phần lớn là không gây hại tới cơ thể, chỉ là hiệu quả có chút thú vị.
Không thích tu luyện, tôi thường xuyên xuống nhân gian đi dạo. Đôi khi lại hạ dược một vài tên đáng ghét, cũng là một loại thú vui.
Ngày nọ, không biết tại sao lại bị một đạo sĩ theo dõi, bị hắn đuổi giết chạy tới hoàng cung, cắt, tôi ghét cay ghét đắng mấy loại đạo sĩ giả đứng đắn này, không phải là cũng muốn Yêu Đan của tôi sao? Miệng lại đầy những thứ “hàng yêu trừ ma” gì gì đó. Ngụy quân tử!
Tất cả những người tu đạo có gì khác nhau đâu? Tôi cũng không phải tu luyện tà đạo ăn thịt người gì, chuyện này chỉ thấy khí là biết liền, còn giả bộ hồ đồ gì?
Bảo sao những người tu đạo đều trốn trong rừng sâu, đóng cửa không ra, lòng người thật quá tham lam, cho dù là tu thành đạo sĩ hay hòa thượng cũng như nhau. Vậy mà cũng muốn tu thành chính quả.
Trốn được vào hoàng cung, đạo sĩ kia hình như cũng hơi e ngại, không đuổi theo vào. Tôi cũng thở phào được một hơi.
Mặc dù mấy đạo sĩ này đều nói hoàng cung là nơi tập trung long khí, yêu tinh quỷ quái không thể ở được. Chẳng qua là bọn họ cam chịu vậy thôi.
Từ trước tới nay, hoàng cung là nơi có nhiều long khí, nhưng cũng là nơi có nhiều thứ bẩn thỉu. Chỗ này nhiều người chết oan như vậy, nhiều người âm mưu tính kế như vậy, chẳng biết được có bao nhiêu oan hồn với oán khí, sao không chứa được một yêu tinh nho nhỏ như tôi chứ? Lại nói, yêu khí trên người tôi là chính khí nha!
Chẳng qua, trên người quý nhân trong cung đúng thật là có quý khí, yêu ma đều không tới gần họ được. Tôi chỉ là muốn trốn trong hoàng cung, cũng không tính bám trên thân người nào, tự nhiên sẽ chẳng sao…
Tôi trôi dạt trong hoàng cung, thấy có một đôi nam nữ trung niên đang uống rượu, liếc mắt đưa tình. Trên thân người đàn ông kia có rất nhiều long khí, vậy chắc là hoàng đế ở trần gian rồi. Nữ nhân kia lại chỉ là một con phượng hoàng giả, vậy chắc chẳng phải là hoàng hậu được sắc phong truy điệu gì. Nghe bọn họ kêu “Hoàng thượng” “Ái phi”, dính dính dán dán, nhìn một hồi, thật là mất mặt. Tôi liền đi tới chỗ khác dạo chơi.
Đi dạo một hồi, tới một cung điện kia, nữ nhân bên trong lại là Phượng Hoàng thật. Đây là hoàng hậu. Nhưng mặt nàng đầy lo lắng, ôm một đứa bé hơi thở mong manh, mấy ông già quỳ trên đất, lặp đi lặp lại “Xin hoàng hậu thứ tội, Thập Tam A ca đã không cách nào cứu chữa”.
Thì ra đứa trẻ kia là hoàng tử. Người ở trần gian này cũng thật nhẫn tâm, con trai mình thì sắp chết, còn có tâm trạng ôm phi tần vui đùa.
Hoàng hậu kia vung tay lên, đám ông già đó liền lui xuống. Tròng phòng lúc đó chỉ còn lại nàng và đứa bé, bỗng nhiên nàng bật khóc, khóc giống như một đứa trẻ.
Tôi tò mò tiến đến gần nàng, tính nhìn xem nước mắt Phượng hoàng với người thường có gì khác nhau không, có làm thuốc được không.
Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn tôi, lạnh lùng nói “Ngươi là ai?”
Ẩn thân pháp của tôi mất hiệu lực rồi sao? A… trên tay tôi dính một giọt nước mắt của nàng, nên nàng có thể thấy tôi.
“Tôi có thể cứu con của hoàng hậu.”
Trong mắt nàng hiện lên vui mừng, ra lệnh “Cứu nó!”
“Tôi cứu tính mạng của nó, hoàng hậu có thể lấy gì để đổi?”
“Ngươi muốn gì? Chỉ cần có thể, ta đồng ý hết.”
“Tôi muốn mạng của hoàng hậu, được không?” vốn muốn hỏi nàng vài món kỳ trân dị bảo, nhưng nếu nàng hào phóng như vậy, tôi muốn mượn quý khí của nàng để dùng.
Nàng chợt ngẩn ra, nhìn đứa con trong lòng, rồi nhìn tôi, sau một lúc lâu, trên mặt hiện lên kiên quyết “Ta còn một đứa con nữa, chỉ cần ngươi có thể cho chúng sống bình an tới già, vậy thì lấy mạng của ta đi. Nhưng ta muốn nhìn ngươi cứu nó,ngày mai ta sẽ gặp lại đứa con kia, ta mới rời đi.”
Bình an đến già, tôi tính toán, nhiều nhất cũng một trăm năm. Tôi ở đây có thể lấy độc để chơi, không phải bọn họ đã nói rồi sao? Chuyển thế cũng tính là một cách tu luyện. Mặc dù tôi không được tính là chuyển thế, cũng coi như là học cách cư xử…
Vì thế tôi gật đầu đồng ý…
Vốn dĩ tôi không thể nhập vào thân của quý nhân như hoàng hậu, nhưng chỉ cần nàng ta đồng ý thì không có vấn đề gì rồi. Quý khí trên người nàng có thể áp trụ yêu khí trên người tôi, làm cho đám đạo sĩ đang truy lùng tôi không tìm thấy. Cũng thật thú vị.
Ngày hôm sau, tôi trị bệnh cho đứa nhỏ, nàng cũng gặp đứa con kia của nàng, hồn phách của nàng liền rời khỏi, chuyển thế đầu thai. Tôi nhập vào người nàng, ra tay chỉnh lại trí nhớ của nàng.
Thì ra người hoàng đế ôm là Lệnh phi, ngay cả phượng ấn cũng trong tay ả. Khó trách chỉ là Phượng Hoàng giả.
Thì ra đứa nhỏ này bị bệnh nặng như vậy, là vì có người đẩy nó xuống ao. Đáng tiếc hoàng hậu không có chứng cớ, lại bị Lệnh phi cắn ngược lại, làm cho hoàng đế mắng hoàng hậu một trận. Sau đó vẫn không quan tâm tới an nguy của con cái, chạy tới an ủi Lệnh phi.
Người ở trần gian này thật phức tạp, nhưng cũng thật thú vị. Cuộc sống về sau chắc sẽ vui lắm đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT