Minh Kính nhảy vòng vo mấy cái, lại bay vọt vài lần, liền tới chỗ xe ngựa tiếp ứng.

Người điều khiển xe ngựa nhìn Minh Kính cùng người y mang theo, vừa nhìn hiểu ngay, chờ sau khi bọn họ tiến vào xe ngựa, liền lái xe phi nước đại.

“A!” Dương Phi Lăng bị ném lên xe ngựa, kêu thảm thiết. Giãy dụa trên mặt đất muốn bò dậy, phía sau một cổ nhiệt lưu chảy ra, nhất thời mặt trướng đỏ bừng.

Hắn hung tợn trừng mắt người đã sớm một bộ nhàn nhã nằm trong xe ngựa, không ngờ, đối diện với đôi mắt chớp chớp sắc tình.

Không thể nào! Dương Phi Lăng trong lòng thoáng hồi hộp, không ngờ đây là chủ trì tự viện hoàng gia nào đó, đây rõ ràng là đại dâm tặc dục cầu bất mãn a! Dưới loại tình huống này, tốt nhất chính là ngoãn ngoãn bất động.

Chỉ tiếc, hắn bất động, Minh Kính muốn động, lại nói đây cũng là lần đầu tiên Minh Kính nếm qua mây mưa vui vẻ này, không nghĩ tới lại tuyệt vời như vậy, cái loại cảm giác này sao có thể dùng một chữ “thích” để miêu tả. Quả thực khiến người muốn ngừng mà ngừng không được a, nghĩ đến Dương Phi Lăng kia ở dưới thân mình dáng vẻ liêu nhân, không tốt, lại cứng.

Dương Phi Lăng mắt thấy trong mắt Minh Kính kia bắn ra loại hỏa diễm nóng bỏng này, liền biết đại sự không ổn, hắn trong lòng rên khổ, nhưng cũng chỉ có thể nói: “À ừ, Minh Kính, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Minh Kính trong mắt phun lửa nói: “Đi hoàng cung.”

“A?” Dương Phi Lăng không rõ, “Đi vào trong đó làm gì?”

Tay sờ lên làn da trơn mịn: “Đi rồi ngươi sẽ biết.”

Né.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phiêu lượng lạnh đi.

Dương Phi Lăng thần tình cười làm lành, ô ô không dám né.

Minh Kính lúc này mới không nhanh không chậm tiếp tục sờ, ô ô, chớ có sờ, ô ô, không cần sờ nơi này, Dương Phi Lăng vẻ mặt đau khổ khép chặt hai chân của mình, đổi lấy, một ánh mắt băng lãnh của Minh Kính, ô ô, người ta cũng là nam nhân bình thường, ngươi xem, người vừa sờ sẽ có phản ứng thôi! Ô ô.

Minh Kính hai tay ở trên người hắn linh hoạt du ngoạn, mới như vậy một hồi, liền làm rõ toàn bộ những điểm mẫn cảm trên người hắn, xem, ở sau tay hắn thổi nhẹ một hơi, Dương Phi Lăng liền đỏ mặt, ở trên yết hầu hắn hít một hơi thật sâu, cũng sắp không được, càng không cần nói đến hai tiểu anh đào trên người kia bị vân vê, đầu lưỡi xinh đẹp của Minh Kính, linh hoạt dạo chơi từ trên xuống dưới cơ thể hắn. Không được, không được. Dương Phi Lăng thở hổn hển, vô thần nhìn đỉnh xe, thân thể tự động muốn càng nhiều, nếu không phải phía sau đau rát nhức nhối, đại khái đã sớm nhào lên rồi, hiện tại hắn chỉ có thể nhịn xuống.

Đáng tiếc, hắn nhẫn, người trên thân nhẫn không nỗi, Minh Kính vươn một lóng tay tại nơi cấm địa thăm dò, đau a! Dương Phi Lăng bất mãn dùng ánh mắt nhắc nhở người trên thân, hắn nhát gan nhận được ánh mắt phát lạnh của người ta, liền không dám. Ngoan ngoãn nằm, bằng không, không dám nghĩ đến hậu quả a! Đây là ác ma giống như người, nếu không lấy lòng, không chừng, lấy ba thứ gì đó đến tra tấn ngươi.

Minh Kính thực hài lòng thái độ của Dương Phi Lăng, y mỉm cười, cởi ra, xuất ra hung cụ hỏa nhiệt, đẩy vào cái miệng nhỏ kia, một cái động thân, đi vào, nước mắt Dương Phi Lăng cũng chảy ra, rất đau, nhịn không được a.

Bắt đầu vùng dậy động đậy, Dương Phi Lăng cũng nức nở lên, lúc mãnh liệt, Dương Phi Lăng liền thét to lên. Tiếp sau đó, cái gì cũng không quản không quan tâm, hai tay ở phía sau tấm lưng trắng trẻo của Minh Kính lưu lại vài vết cào.

Không biết Minh Kính ở nơi đó của mình bắn mấy lần, chỉ cảm giác hung cụ kia một chút cũng không có xu hướng muốn lui ra, còn giống như có thể tái chiến mấy trăm hiệp, thế nhưng Dương Phi Lăng thì không được, hắn rốt cục chịu không nỗi mở miệng:

“Minh Kính, không..... không muốn, cầu ngươi. Để cho ta nghỉ..... nghỉ. Ta..... Ta không được.”

Ô ô, Dương giáo chủ hắn chưa bao giờ ba lần bốn lượt cầu người ta như vậy.

Đáng tiếc, người này vẫn không để ý đến hắn, một bên dùng sức đẩy vào một bên nói: “Thật là, ngươi không phải có luyện công qua sao? Sao thể lực kém như vậy.” Nói xong, dùng sức một cái, còn đẩy đến nơi sâu nhất.

A!! A a!! Dương Phi Lăng lại bị một đợt sóng va chạm mãnh liệt, va đến đầu choáng váng, không biết lại bị làm bao nhiêu hồi, rốt cục trong một lần lung lay kích động, hai mắt trợn tròn, ngất đi.

Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, vẫn cảm giác người trên thân còn đang không ngừng đòi hỏi, trong đầu Dương Phi Lăng chỉ hiện lên một ý niệm: “Trời, ta cũng không muốn làm người đầu tiên bị nam nhân thượng chết.” Thì rơi vào trong vực sâu hắc ám.

Từ trong mơ hồ tỉnh lại, Dương Phi Lăng cảm nhận sâu sắc cơ thể toàn thân đều đang kêu gào đau nhức, bộ vị kia bị sử dụng quá độ thì càng không cần nói đến, cổ họng sưng sưng khát muốn chết, đành phải cố gắng mở ra mí mắt dính muốn chết.

“Lăng nhi? Lăng nhi? Ngươi tỉnh tỉnh.” Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.

Dương Phi Lăng mở mắt ra, trong mắt chính là khuôn mặt chỉ còn cách mình 0.01cm sẽ hôn mình, đúng là người phụ thân vứt bỏ con của mình, tiền giáo chủ Thanh Liên giáo – Dương Bá Thiên.

Đại khái là tình cảm đến độ sâu sắc, Dương Bá Thiên mắt lão hàm lệ, nhìn thấy hắn tỉnh lại vui mừng ôm chầm lấy, đưa tay ôm Dương Phi Lăng lắc qua lắc lại.

“Thật tốt quá. Con a! Ngươi đã tỉnh.”

Dương Phi Lăng đang muốn nói, lão cha, ngươi đừng tiếp tục lắc nữa, nếu không nhi tử ngươi liền thật sự đi gặp Diêm Vương. Cơ hồ là ngay lúc đó, liền nhìn thấy lão cha 30 mấy tuổi, phiêu lượng không biết đùa của hắn, yêu nghiệt này bị một bàn tay to nắm cổ áo, từ trên người xách ra. Đúng lúc giải cứu Dương Phi Lăng từ trong dầu sôi lửa bỏng.

Dương Phi Lăng từ trong ma thủ trốn ra, đang muốn cảm tạ người nọ, lại thấy người nọ nhìn lão cha đã đem miệng lão cha mình phủ kín, điểm chết người chính là, chỉ dùng miệng của y phủ kín miệng lão cha, Dương Phi Lăng thất thần 0.00001 giây liền hồi tỉnh. Ân, từ bên cạnh này chỉ có thể nhìn thấy cái cổ ửng đỏ của lão cha mình, thưởng thức ở góc độ này không hay.

Dương Bá Thiên đẩy ra tên cả ngày bị tinh trùng quét não chỉ biết mỗi chuyện ăn dấm chua thôi, lần thứ hai nhào về phía nhi tử  bảo bối của mình. Khóc hô: “Con a! Ngươi sao lại bị tên Mông Cổ kia làm hại thảm như vậy, Cảnh Đức!”

Người nọ bị đẩy ra, lại nhìn đến Dương Phi Lăng bổ nhào vào thân một nam nhân, đang ăn chua, nghe được hắn gọi tên ngạc nhiên.

Dương Bá Thiên lau khô nước mắt nói: “Ta mặc kệ, ngươi lập tức kêu nhi tử Hoàng Thượng kia của ngươi, kêu gọi thiên quan vạn mã, quét sạch Mông Cổ cho ta. Bằng không, ngươi cũng..... ngươi cũng đừng nghĩ gặp mặt ta.” Dứt lời, bổ nhào vào người Dương Phi Lăng gào khóc lên.

Trên mặt Cảnh Đức thập phần không vui, tiểu tử này vừa xuất hiện, liền đoạt mất lão bà của mình, còn bị uy hiếp, nếu không phải coi là nhi tử của lão bà, đã sớm đem hắn chém thành khối nhỏ đi uy cẩu.

Dương Phi Lăng lại lần nữa chịu đựng trọng lượng của lão cha nhào đến, thiếu chút nữa không thở được. Muốn nói ta biến thành thế này là do tiểu tử Minh Kính kia làm hại, không quản chuyện Mông Cổ người ta, lại nói Vương tử kia so với hắn còn thảm hơn a. Nhưng mà, trời sinh hắn mẫn cảm với nguy cơ, nháy mắt cảm giác người nọ đối diện tâm tình không vui, hơn nữa là rất rất không vui, bất quá, không sợ, Dương Phi Lăng chính là người có năng lực tư duy rất mạnh.

Dương Phi Lăng trên mặt tươi cười nói: “À, phụ thân, ngươi đứng không mệt sao? Mau ngồi.”

Dương Bá Thiên ngừng khóc, vừa muốn nói gì đó, liền phát hiện thằng nhóc con này là nói với Cảnh Đứng ở phía sau, trong lòng lửa cháy rực a. Cảnh Đứng lại thập phần hưởng thụ, không vui trên mặt thoáng cái quét sạch thay bằng rạng rỡ, vui vui vẻ vẻ ngồi xuống.

Dương Bá Thiên lạnh mặt, nước đều lưu lại trên mặt, hắn cũng không quản, liền mặt lạnh ngồi ở trên giường, Dương Phi Lăng rốt cục thoát khỏi sức nặng vẫn đè trên người hắn, thử ngồi dậy, hắn ngồi dậy đánh giá nơi mình đang ở.

Oa! Này chăn, hoa lệ, oa! Này giường, cao quý! Oa! Này phòng, đồ sộ! Oa! Này người..... đẹp trai khí thế, anh tuấn, cao quý, còn tỏa ra lực hấp dẫn trí mạng của nam nhân trưởng thành.

Cảnh Đức ngồi ngay ngắn trên ghế, khí nhất tự nhiên mà thành đang không tự giác phát ra, thân thể thẳng tắp cường tráng kia, trên khuôn mặt anh tuấn kia lại khảm một đôi mắt đoạt ánh nhìn của người khác. Hào quang bắn ra bốn phía của căn phòng này giống như vì y mà tồn tại. Dương Phi Lăng nhìn đến ngơ ngẩn, nước miếng không tự giác chảy xuống.

Từ sau khi xuất giáo, nam nhân phiêu lượng, khí thế đẹp trai hắn gặp nhiều. Người trước mắt này, còn hơn Trần Đại tướng quân nhiều lực rung động, so với Minh Kính hơn vài phần thành thục, so với Ngạch Nhật Khách càng khiến người ta có cảm giác thái dương. Nhưng lại có thêm vài phần nho nhã. Người này vừa xuất hiện, những người đó tựa như cỏ dại bình thường ở dưới ánh nắng của thái dương, không đáng nhắc tới.

Dương Phi Lăng tham lam nuốt nuốt nước miếng, một bóng dáng chặn ngang tầm mắt hỏa nhiệt của hắn, hắn không kiên nhẫn đưa tay muốn đẩy người ngăn trở mỹ sắc trước mặt ra, người nọ cũng sửng sốt giống như không nghĩ tới sẽ bị đẩy ra, lảo đảo một chút. Tiếp sau liền rống giận: “Dương Phi Lăng ngươi dám đẩy ta, muốn chết.”

Dương Phi Lăng đầu đình não đốn đã muốn bị mê đắm nghe thấy tiếng gầm giận dữ này, thanh tỉnh một chút, hắn trợn mắt há mồm nhìn Minh Kính vừa rồi bị mình đẩy ra, cả người không khỏi run run lên. Hiện tại ánh mắt có thể giết người, giây tiếp theo, hắn nhào vào lòng Dương Bá Thiên, khóc lớn: “Cha, lão cha khả ái của ta, trên đời này lão cha đối ta tốt nhất, ô ô, ngươi phải làm chủ thay ta a.”

Dương Bá Thiên tuy nói bị một phát này làm cho hồ đồ, nhưng nhi tử này từ khi nào thì ngoan như vậy, nhất định là bị khi dễ thảm, khổ này cũng không khỏi dâng lên hốc mắt, lại muốn khóc lên. Gắt gao ôm lấy nhi tử đáng thương nói: “Nói, lão cha làm chủ cho ngươi!”

Dương Phi Lăng đúng lý hợp tình chỉ vào Minh Kính nói: “Chính là ngốc lư này đem ta làm hại.” Nói xong, oa oa khóc lớn. Cũng không quản, Minh Kính bị mình chỉ vào mặt biến sắc.

Dương Bá Thiên vừa nghe xong, cười, đây là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.

Hắn cười ôm Dương Phi Lăng nói với Minh Kính: “Nói vậy, trên người Lăng nhi, là kiệt tác của ngươi?”

Dương Phi Lăng đang vui sướng a, mau a, lão cha, đem tên cặn bã này loại trừ a. Chỉ là, có điểm không đúng? Sao lại im lặng chứ, ngẩng đầu ủy khuất nhìn lão cha. Biểu tình này không đúng a!

Minh Kính trầm mặc gật gật đầu.

Dương Bá Thiên một bước đi nhanh đến trước mặt Minh Kính, hai tay cầm chặt tay Minh Kính, lão lệ tung hoành: “Trời a! Rốt cục, rốt cục có thể đem thằng nhóc con này gả đi rồi, ngươi thật sự muốn hắn? Nói cho người biết, không cho phép lại rút lời a.”

Minh Kính cổ cứng ngắt, vẫn gật gật đầu.

Dương Bá Thiên vui mừng không ngớt, xoay người quay lại ôm lấy bảo bối nhi, miệng nói: “Thật tốt quá, con a! Ngươi rốt cục có người muốn, nghĩ đến lúc trước lão cha ta nhọc lòng muốn đem ngươi hứa gả cho Cảnh Tương, kết quả Cảnh Tương kia không muốn, thú người khác, ta đành hảo tìm Trần Đại tướng quân, chỉ tiếc, Trần Đại tướng quân này lại bị Tứ Hoàng tử, haiz, lão cha mỗi ngày sầu, hằng đêm nghĩ, như thế nào đem ngươi gả đi, không nghĩ tới, rốt cục có người tiếp nhận. Lão cha ta rất cao hứng.”

Dương Phi Lăng hoàn toàn bị đả kích, náo loạn nửa ngày, bản thân vừa ra giang hồ ăn khổ a, chịu tội a, tất cả đều do lão cha yêu nghiệt này làm chuyện tốt. Bây giờ còn muốn đem mình giao cho ác ma này?

Dương Bá Thiên hoàn toàn trầm mê trong khoái hoạt, hắn vội vàng lấy ra tờ giấy, đưa cho Cảnh Đức, miệng không ngừng nói: “Mau, mau viết, mau viết Minh Kính thú thằng nhóc con kia của ta. Mau.”

Cảnh Đức rất mất hứng, lúc này đáng lẽ là thời gian y cùng lão bà ngâm mình ở ôn tuyền, đều bị tiểu tử này quấy rầy, nhưng mệnh lệnh của lão bà đại nhân lại không thể không nghe, không tình nguyện tiếp nhận, đang chuẩn bị động bút.

Dương Phi Lăng phát điên, đám người này, tất cả đều làm lơ mình, hắn rống to lên: “Thú cái gì mà thú? Lão tử mặc kệ, lão tử còn muốn thú lão bà.”

Một tiếng rống, thành công hấp dẫn sự chút ý của 4 người trong phòng này, đặc biệt Minh Kính, ngươi có thể hay không đừng biểu lộ phẫn nộ rõ ràng như vậy, sẽ hù chết người đó.

Dương Bá Thiên nhất thời cũng sững sốt, không biết vì sao.

Minh Kính nhẹ nhàng thỉnh an nói với Dương Bá Thiên cùng Cảnh Đức: “Thế này, hai vị phụ vương, thỉnh di giá, chuyện ở đây liền giao cho hài nhi xử lý.”

Dương Phi Lăng vừa nghe, trời, hai người này đi rồi, ta còn có thể sống sao? Liều chết kêu gào: “Lão cha, mau cứu ta.” Tiếng vọng cuối cùng, Dương Bá Thiên cùng Cảnh Đức đã không thấy đâu.

Cảnh Đức bay cực nhanh trên hành lang, không để ý đến đôi bàn tay trắng như phấn của Dương Bá Thiên đánh đấm trên người mình, phải biết rằng mình mới sáng sớm đã bị đánh thức, qua đây, hiện tại cần phải bù đắp lại bữa sáng.

Gió đầu đông, so ra mãnh liệt hơn, cửa phòng bị thổi rầm rầm.

Tình thế hai người trong phòng liếc qua hiểu ngay, Dương Phi Lăng liều mạng giữ chặt chăn đơn, đem mình bọc kín mít, Minh Kính từng bước một áp sát, đợi cho người trên giường lui tới không thể lui nữa, rốt cục mở miệng: “Như thế nào? Không muốn?”

Người trong chăn, thức thời liều mạng gật đầu: “Ta nguyện ý, ta nguyện ý.”

Minh Kính trên mặt hiện lên biểu tình khinh thường: “Hừ, ngươi không thử ngẫm lại, đại ca không cần ngươi, Trần Đại tướng quân không để ý tới ngươi, ta.....”

Dương Phi Lăng trừng lớn mắt.

“Ta..... là miễn cưỡng mới thu ngươi. Đừng không biết điều.” Biểu tình trên mặt Minh Kính như thu đồng nát.

Dương Phi Lăng rất muốn nói, vậy ngươi cũng đừng thu. Đáng tiếc không dám.

Dưới tầm mắt chăm chú của Minh Kính, oán hận, cắn góc chăn.

Minh Kính khóe mắt giật giật: “Như thế nào, không tình nguyện hả?”

Ta cắn, ta cười: “Tình nguyện, Minh Kính đại sư ngươi chịu thu ta, thật sự là phúc phận kiếp trước ta tu được. Ha ha.”

Minh Kính cười lạnh, phất tay áo. “Hôm nay cho ngươi nghỉ ngơi một ngày.” Sau đó liền bay đi.

Lưu lại Dương Phi Lăng ngây ngô cười, DDương Phi Lăng ngây ngô cười, ta tình nguyện con quỷ! Tử ngốc lư, đợi đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play