Đó là một chiều mưa rất to, nước mưa rơi dày đặc khiến tất cả người đi đường đều phải đứng trú dưới mái hiên. Ấy vậy mà Túy Lạc lại dùng tốc độ chậm chạp như rùa tìm kiếm một gian nhà bỏ hoang, sau đó đứng ở cửa chờ mưa tạnh.
Túy Lạc không sợ dầm mưa, ngược lại mưa to làm hắn nhớ đến khoảng thời gian ở thác nước trước đây.
Du đãng trong thế giới con người đã hai năm, hắn chung quy vẫn không tìm được thứ thuộc về mình. Nữ nhân vì dung nhan hắn mà thất hồn lạc phách, nam nhân vì cuồng vọng của hắn mà đồng ý đi theo. Hắn xét cho cùng vẫn cô đơn đứng ở nơi cao, không ai nguyện ý đưa hắn xuống.
Túy Lạc dựa vào cửa miếu cũ nát, nhìn một phần thế giới mơ hồ bên ngoài, thần sắc ngẩn ngơ.
Xa xa có một thanh niên lao đến, nhìn ánh mắt còn chút ngây thơ của y xem ra cũng chỉ vừa mới trưởng thành. Thanh niên mặc quần áo giản dị nhưng trên đầu lại bó một cái khăn thuật sĩ thích dùng.
Thanh niên tiếp tục đi tới đứng bên cạnh Túy Lạc. Cho dù mang vẻ mặt chật vật cộng thêm thân thể sớm đã ướt đẫm, đôi mắt y vẫn phát ra thứ quang mang thanh lượng. Y vẩy nước mưa trên người, đột nhiên phát hiện mình vẩy nước mưa lên người Túy Lạc đang đứng bên cạnh, vội vàng nói: “Xin lỗi.”
Khuôn mặt chỉ có thể miễn cưỡng xem như thanh tú, khí chất lại tầm thường, vậy mà đứng cạnh một kẻ nhìn đã biết là loại người khí vũ hiên ngang như hắn lại không có chút kinh ngạc hay rụt rè nào. Sớm đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm, Túy Lạc tự dưng cảm thấy có chút không thoải mái.
Nghĩ như vậy, hắn liền chủ động mở miệng hỏi: “Tiên sinh là thầy tướng số?”
Thanh niên sửng sốt, suy nghĩ một chút mới gật đầu: “Công tử muốn coi mạng?”
Nếu như không phải Túy Lạc đã rất quen thuộc, hắn đích thực đã không chú ý đến tinh quang chợt lóe lên trong đáy mắt kẻ đối diện. Mang một khuôn mặt tầm thường như vậy mà lại dám có dũng khí tính kế bổn đại gia sao? Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, Túy Lạc dứt khoát dựa sát vào y, dùng nụ cười mê người nhất, nói: “Ngươi tính cho ta một quẻ, nếu chính xác, ta liền tin ngươi.”
Thế nhưng thanh niên lại không chút hoang mang phản bác: “Nếu chính xác rồi, ngươi không tin cũng phải tin, vậy ta cần gì phải tính?”
Túy Lạc nhăn mi: “Vậy ngươi muốn gì?”
“Thầy tướng số cũng có quy củ. Chúng ta tiết lộ thiên cơ của con người vốn là mạo hiểm đến tính mạng giúp các người đoán mệnh, đã như vậy mạng nhỏ của chúng ta thế nào cũng đáng chút ngân lượng chứ? Chúng ta không thể như hòa thượng lúc nào cũng thích làm việc thiện.” Thanh niên nhìn Túy Lạc chằm chằm mà cười đến xán lạn, có vẻ như y đã nhìn ra người trước mắt chính là một đại kim chủ.
Khóe miệng Túy Lạc hơi co quắp, nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền tựa vào cánh cửa, hai tay ôm lấy ngực, dùng thái độ kiêu ngạo nhìn y chòng chọc: “Năm lượng bạc, ngươi có thể tính chứ?”
“Năm lượng bạc, có thể tính quá khứ của ngươi.” Người thế nào tính mệnh thế ấy, vị kim chủ này rõ ràng có thể chi ra năm mươi lượng lại keo kiệt xuất ra có năm lượng, vậy y cũng chỉ có thể xuất ra một thành công lực.
Qúa khứ? Từ này làm hắn bực mình. Bất quá bên ngoài mưa to như trút nước, coi như tiêu khiển một chút cũng không sao. “Ngươi nói đi.” Năm lượng bạc trên tay này cũng coi như đủ cám dỗ đi.
Thanh niên kia chỉ chăm chú nhìn năm lượng bạc trên tay hắn, mở miệng nói: “Ngươi sinh trong gia đình đại phú đại quý.”
Tư vị bị người ta làm lơ một chút cũng không dễ chịu, huống chi đây lại là Túy Lạc, hắn hừ lạnh một tiếng: “Nói nhảm.”
“Trời sinh tài hoa hơn người, chúng nhân đố kỵ.”
“Không được nói những chuyện nhìn đã thấy được.” Năm lượng bạc này so với mình chẳng lẽ còn dễ coi hơn?
“Nhưng về sau nổi cơn sóng gió, ngươi hôm nay không hề được như ý. Là gia biến sao?” Thanh niên rốt cục dời tầm mắt lên người Túy Lạc, đôi mắt thanh lượng gắt gao nhìn thẳng vào hắn, thẳng đến tận tâm hắn, không khỏi khiến hắn tức giận. “Nói nhảm!” Nghiến răng phun ra hai chữ, hung ác tựa như muốn cắn nát y.
Thanh niên bị sự hung ác của hắn dọa một trận. Vô thức từng bước lui về phía sau, khuôn mặt thanh tú vội vàng trưng ra nụ cười lấy lòng: “Công tử bớt giận, nói không tốt không trả tiền là được, cần gì thương tâm?”
Cây cỏ ven tường mềm yếu vô năng gặp gió còn không ngả theo!
Hồ ly bị chọc giận cũng không sinh khí nổi, chỉ có thể trừng mắt nhìn thuật sĩ kỳ quái “thấy sắc không động thấy tiền sáng mắt”. Thật lâu sau này, khi Túy Lạc bới móc tra vấn thanh niên sao lúc ấy có thể tùy tiện tính toán như thế, thanh niên không chút suy nghĩ đã ném ra một câu: “Ai muốn một kẻ có bộ dạng thất hồn lạc phách như ngươi chứ?”
Xem ra thầy tướng số chỉ là ngụy trang, sát ngôn quan sắc (quan sát sắc mặt) mới là bản lãnh thật sự của y.
“Ngươi tên gì?” Nhìn thấy mưa đang ngớt dần, Túy Lạc tùy tiện hỏi thanh niên.
“Chu Thanh Tà. Chu là đỏ thắm, thanh tà là đơn thuần không tà niệm”. Thanh niên cười lễ phép, “Ta mấy ngày nay nay mở một quán coi số mệnh ở thành Đông. Nếu công tử cảm thấy rằng tâm nguyện chưa hết có thể lại tới tìm ta. Đã có duyên quen biết, tự nhiên giá cả cũng sẽ tính rẻ chút đỉnh.”
Nói đi nói lại còn không phải vì muốn tiền trong túi hắn sao!
Túy Lạc trừng to hai mắt, muốn thấy nhất thanh nhị sở cái tên Chu Thanh Tà này rốt cuộc là dạng thần tiên gì, nhưng tên này vừa nhìn thấy bên ngoài mưa có vẻ đã ngưng liền nói với hắn: “Công tử, ta cáo từ trước. Trong thành còn có tràng pháp phải làm.” Nói xong mặc kệ trời vẫn còn mưa bụi bay bay vội vàng xông ra ngoài.
Đi tới nửa đường còn không quên quay đầu lại nhắc nhở: “Ta ở ngay tại Lý Thiết Phô cạnh thành Đông!”
Hảo một kẻ thuật sĩ.
Túy Lạc một câu cũng không nói lên lời nhìn theo bóng lưng đơn bạc, cắn răng hung tợn nở một nụ cười.
Chu Thanh Tà sao? Đã như vậy, ta cho ngươi thấy một chút xem rốt cuộc là ta đẹp hay tiền đẹp. (tất nhiên là tiền =)))