Nghiêm Cung Phụng ngừng một chút rồi đem tinh hình vừa qua thuật rõ lại.
Cực Lạc giáo chủ buông tay rời khỏi bông mai vàng hỏi:
- Nếu vậy thì quả nhiên đao thương chém không vào người gã. Nhưng khắp gầm trời dường như chưa ai luyện được trình độ này, huống chi là gã thiếu niên. Phải chăng ở trong còn có điều ngoắt ngoéo?
Liễu Phiêu Hương hỏi lại:
- Theo nhận xét của giáo chủ thì gã kia có báu vật gì hộ thân nên đao thương chém không vào phải không?
Cực Lạc giáo chủ gật đầu đáp:
- Đúng thế! Có điều bất luận gã nhân có bảo vật gì hộ thân mà trốn thoát ta cũng không nên coi thường gã. Vì cước trình gã mau lẹ đến trình độ chớp mắt đã mất hút, là võ công gã nhất định rất cao thâm.
Hắn ngửa mặt lên ngẩm nghĩ một lúc rồi tiếp:
- Hiện giờ là lúc bản giáo đang hưng thịnh, thế lực rất lớn, đột nhiên xảy ra biến cố đưa cường địch tới. Đó là ý trời muốn chúng ta phải rèn luyện thêm. Nếu chúng ta không dẹp được những trận sóng gió này, thì bản giáo tự nhiên không còn đất đứng.
Mọi người không ai dám nói gì. Chúng biết tác phong của giáo chủ là trước khi tuyên bố điều gì trọng đại, cũng đưa ra một thiên luận thuyết hùng hồn.
Quả nhiên Cực Lạc giáo chủ nói tiếp:
- Bàn cung trước nay quyết định cử hành đại hội đồng mỗi năm hai kỳ. Đây là thịnh điền duy nhất của bản cung. Nhưng lần này tạm phải thủ tiêu.
Liễu Phiêu Hương la lên:
- Ủa! Nếu vậy thật mất hết hứng thú! Mỗi năm chúng ta chỉ có hai đại hội...
Cực Lạc giáo chủ xua tay ngắt lời:
- Lần này nhất định phải hoãn cuộc đại hội. Đồng thời hết thẩy mọi người phải tập trung hành động vào công cuộc tiêu diệt hết địch nhân mới được.
Nghiêm cung phụng hỏi:
- Theo lời giáo chủ thì cả những người phụ trách công việc trong cung cũng phải điều động ra ngoài cả hay sao?
Cực Lạc giáo chủ đáp:
- Phải rồi! Tạm thời bản cung hãy đóng cửa. Đại bản doanh đem đi thiết lập nơi khác.
Bản tọa trịnh trọng tuyên bố:
Bất luận vị cung phụng nào mà bắt sống hoặc giết được Bạch Phi Khanh sẽ lập tức thăng lên chức phó giáo chủ. Nếu người lập được công này là cấp dưới thì lập tức lên chức cung plụng và được bản toa. truyền thụ bí nghê.....
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Ngoài ra ai bắt tay giết được bọn Trình Huyền Đạo, bản tọa cũng đặc biệt trọng thưởng. Công việc của chúng ta hiện nay là truy sát hết mọi người đã biết được những điều bí mật của bản cung.
Liễu Phiêu Hương hỏi:
- Việc khẩn cấp hiện nay đại khái là chúng ta phải hợp lực đuổi bắt Bạch Phi Khanh cùng Âu Dương Tinh, có đúng thế không?
Cực Lực giáo chủ đáp:
- Đúng thế! Bản tọa đã sắp đặt kế hoạch cứ theo thứ tự thi hành. Việc trước mắt là phải đem toàn lực để giải quyết cho xong gã Bạch Phi Khanh.
Đèn lửa trong nhà sau đó tắt phụt. Quần ma ở trong bóng tối len lén rút lui.
Nhắc lại A Liệt cõng Âu Dương Tinh chạy như bay. Chàng chạy liền một mạch cho đến lúc trời sáng thì đã đi trên đường lớn được đến trăm dặm. Chàng dừng chân lại trong một cái quán nghỉ mát, định hạ Âu Dương Tinh xuống.
Âu Dương Tinh vội nói:
- Chúng ta không nên dừng lại ở đây vì mình đã để dấu vết cho bọn địch nhân theo dõi.
A Liệt lại lật đật ra đi. Chàng vừa rẽ vào đường nhỏ vừa hỏi:
- Không hiểu hiện giờ chúng ta ở địa phương nào?
Âu Dương Tinh đáp:
- Theo ta phỏng đoán thì đại khái gần tới Hứa Xương. Nếu cứ tiếp tục chạy về phía trước thì vào trong thành nghỉ ngơi.
A Liệt nói:
- Té ra chúng ta đã chạy quanh một vòng tròn. Thế là hỏng bét! Nếu cô nương đoán trúng thì bọn Cực Lạc giáo có thể đuổi kịp chúng ta một cách dễ dàng.. Âu Dương Tinh đáp:
- Đúng thế! Bọn ma quỉ này rất đáng sợ. Tên nào cũng che mặt không ai nhận được chúng. Khi chúng ra ngoài, chỉ cần để lộ chân tướng là biến thành những nhân vật thanh danh tốt đẹp. CàI đồ nghĩa là bọn địch khiến ta không biết đường đề phòng. Ngươi đã bỏ thanh đao đó đi chưa?
A Liệt hỏi lại:
- Tại hạ vẫn còn giữ. Phải chăng thanh đao này cũng là một dấu vết của bọn chúng?
Âu Dương Tinh đáp:
- Té ra ngươi đã nghỉ tới điều đó. Nếu vậy ngươi thông minh thật đấy chứ không phải ta thổi ngươi lên đâu. Bây giờ ngươi thử coi xem có ra manh mối gì không?
A Liệt chạy vào trong bụi cỏ tại một gốc cây lớn đặt Âu Dương Tinh xuống. Miệng chàng đáp:
- Tại hạ chẳng hiểu chi hết. Cô nương thử coi xem.
- Về thước tấc cùng hình thức thì thanh trường đao này rất giống đao thường, chẳng có chi đặc biệt. Nếu là người kiến văn hẹp hòi thì dù có coi đến mấy ngày cũng chẳng ra được manh mối gì.
A Liệt hỏi:
- Theo lời cô nương thì dường như kẻ khác không coi ra được mà cô nương đã nhận thấy có điều khác lạ phải không?
Âu Dương Tinh nở tlụ cười ngạo nghễ đáp:
- Đúng thế! Ta có thể tự hào gia học thâm uyên. Vì nhà Âu Dương đã thu thập rất nhiều cuốn sách nói về binh khí nên ta hiểu cả đến thứ binh khí giá trị vô cùng. Hàng ngày ta nghe những người trong nhà nghiên cứu, lý luận mới thành tay sành sỏi.
Nàng cầm trường đao trả lại cho A Liệt nói tiếp:
- Thoạt đầu ta coi thanh đao này thấy vết tay cầm đã phát giác ra chủ nhân của nó dùng nó làm vật hộ thân quí báu. Sau nửa nó là một thứ binh khí trầm trọng của sư môn truyền lại. Như vậy đã đủ tỏ nhữg người rèn luyện bằng đao này là nhữrg tay tuyệt nghệ không còn nghi ngờ gì nữa.
A Liệt hỏi:
- Nhưnn cô lương nói vậy thì vẫn chưa đoán ra được chủ nhân của nó là ai?
Âu Dương Tinh lườm chàng:
- Ngươi đừng vội tự khoe mình thông minh. Dĩ nhiên ta còn phải lý luận trước đã.
Nàng lên mặt nghiêm nghị như một vị lão phu tử giảng sách cho đồ đệ. Điệu bộ này khiến cho A Liệt nhớ lại ngày trước Âu Dương Tinh đã ép buộc chàng kêu nàng bằng sư phụ thì không khỏi mỉm cười.
Âu Dương Tinh trừng mắt lên ngó chàng nói:
- Thanh đao này vừa cầm nào trong tay đã cảm thấy nó nặng hơn đao thường nhiều thì biết rằng có chứa thép nguyên chất và đã được những tay thợ lành nghề đúc nên. Người thợ này muốn nó thành một thanh đao quí tất họ nghĩ cách khiến cho hình thù có chỗ đặc biệt khác với đao thường. Đại đao nào của phái Cửu cung lưu truyền lại có ba thanh nổi tiếng và hình thù đều giống như vậy.
A Liệt "ồ" lên một tiếng rồi hỏi:
- Té ra là thế! Nếu vậy người sử dụng đao này nhất định có mối liên quan với phái Cửu cung hay sao?
Âu Dương Tinh đáp:
- Há phải chỉ liên quan mà thôi. Chắc hắn là một tay cao thủ trong pháí đó, không còn nghi ngờ gì nữa.
A Liệt thấy nàng hào khí bồng bột, muốn làm cho tỏa nhuệ một phen để nàng thay đổi thái độ. Chàng liền chộp lấy cơ hội hất hàm cãi lại:
- Cái đó chưa chắc. Dù thanh đao này có phải là một danh phẩm của phái Cửu Cung, nhưng biết đâu nó đã chẳng lọt vào tay người khác? Bởi vậy tại hạ chỉ nói người sử dụng nó có mối liên quan với phái đó chứ không dám khẳng định:
Có đúng thế không?
Âu Dương Tinh chưng hửng. Tuy trong lòng nàng biết chàng nói có lý song ngoài miệng vẫn chẳng chịu thua, liền cãi lại:
- Nếu thanh đao này lọt vào tay kẻ khác thì nó chẳng có liên quan gì với phái Cửu Cung.
A Liệt lại cười nói:
- Xét theo tình lí thì người phái Cửu Cung rất trân quí đồ dùng của sư môn, quyết chẳng khi nào bị người lấy cắp mà không phát giác. Vì vậy cứ kiếm được kẻ cầm đao này bất luận họ cưỡng đoạt hay lấy được bằng cách nào thì người phái Cửu Cung cũng biết rồi và nhất định có mối liên quan hoặc ân oán gì với nhau. Tại hạ tưởng chúng ta hãy thám thính phái Cửu Cung hoặc giả tìm ra được manh mối.
Chàng ngừng lại một chút rồi đổi giọng ôn hoà nói:
- Chúng ta bất tất phải tranh biện nữa. Hiện giờ thanh đao này đối với chúng ta đã thành vật vô dụng.
Âu Dương Tinh ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy?
A Liệt đáp:
- Một là ta nó không hợp với cách sử dụng của mình lại khiến cho người ngoài chú ý.
Hai là đối phương thấy chúng ta giữ đao này tất nhiên úy kỵ mà khó bề điều tra ra người sử dụng.
Âu Dương Tinh thấy chàng nói rất có lý nhưng trong lúc nhất thời nàng chưa nghĩ ra được nên xử trí bằng cách nào, bất giác cất tiếng hỏi:
- Vậy nên làm thế nào?
A Liệt đáp:
- Chúng ta đành phế bỏ thanh đao này nhưng đừng để đối phương kiếm thấy. Có thế mới được hai điều lợi.
Âu Dương Tinh hỏi:
- Có điều gì lợi?
A Liệt đáp:
- Điều thứ nhất là chủ nhân mất thứ binh khí chuyên dùng thành thuộc, do đó võ công phải kém sút. Điều thứ hai là khiến đối phương sinh lòng ngờ vực, không hiểu được bọn ta đã biết được những điểm nào? Cất thanh đao ở đâu? Như vậy là chúng ta thắng đối phương về đường tâm chế.
Âu Dương Tinh nói:
- Phải lắm! Ngươi chôn thanh đao này xuống đất rồi làm ký hiệu để nhớ lấy là được.
A Liệt đáp:
- Cô nương nói vậy rất có lý.
Đoạn chàng lập tức đi chôn đao. Sau một lát lại trở về bên mình nàng.
Âu Dương Tinh nói:
- Theo chỗ ta biết thì người phái Cửu Cung hiện thời lưu lạc tản mát không còn mấy.
Tứ hai ba chục năm trước họ đã gia nhập vào Thanh Long hội. Vậy người sử đao này chắc là một nhân vật có địa vị khá lớn ở hội Thanh Long.
A Liệt đối với một bang hội lớn là hội Thanh Long đã có một ấn tượng sâu xa, vì nó là một trong bảy môn phái lớn đã tham dự vào việc tiêu diệt nhà họ Tra ở Hoá Huyết môn.
Chàng đã được gặp Tam đương gia Hứa Thái Bình ở bang hội này. Nhưng chàng không dám nói ra để Âu Dương Tinh nhận thấy mình hiểu biết nhiều mà sinh dạ hoài nghi. Chàng nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Tại hạ dường như đã nghe có người nói đến Thanh Long hội, nhưng không hiểu những tay cao thủ ở phái này có bao nhiêu người sử đao?
Âu Dương Tinh từ từ trở lại thái độ nghiêm nghị đáp:
- Ta cho ngươi hay:
Thanh Long hội vốn không phải là một mồll pha l võ làm mà là một bang hội do nhiều tay cao thủ võ lâm cùng nhau tổ chức. Nếu miễn cưỡng coi đó là một môn phái thì mấy chục năm nay nó đã sản xuất ra rất nhiều cao thủ. Lớp người dựng ra tổ chức này hoặc đã chết già, hoặc đã qui ẩn gần hết rồi. Theo chỗ ta biết thì những tay cao thủ nổi danh ở Thanh Long hội hiện còn hai người.
Một là Tam đương gia Hứa Thái Bình và một người nữa là Ngũ đương gia Lôi Đồng. Cả hai người này đều là nhân vật vào hàng nhị đại trong bang hội đó, nên không hiểu người nào thuộc phái Cửu Cung. Không phải ta nói khoe:
hiện giờ số người giang hồ biết rõ nội tình phái Cửu Cung lèo tèo chẳng có mấy.
A Liệt chau mày một mặt để đối phó với thái độ bác bậc của Âu Dương Tinh bằng cách tỏ vẻ bất mãn, một mặt vì nội vụ phức tạp khiến chàng phải nhức đầu. Chàng nói:
- Cô nương bảo phái Cửu Cung có ba thanh đao nổi tiếng này và hai người sử dụng loại đó là Hứa Thái Bình và Lôi Đồng cũng chẳng có chi là lạ. Suy xét sau hơn một bước thì ba thanh đao mới mất có một vậy còn những hai. Ta phải tìm cách nào lấy được một thanh nữa mới có thể điều tra cho biết manh mối. Như vậy bất luận mình đoán trúng về khía cạnh nào cũng chưa đủ để tìm ra được ngay người bí mật gia nhập Cực Lạc giáo kia là ai? Hỡi ơi!
Đây quả là một vấn đề khó giải quyết!
Âu Dương Tinh giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
- Gã này quả nhiên không phải tầm thường mới suy tưởng ra đựợc nhiều đạo lý như vậy. Nàng liền hỏi:
- Theo ngươi tính toán thì liệu chúng ta có hy vọng điều tra ra được chủ nhân thanh đao này là ai không?
A Liệt đáp:
- Nếu chúng ta hên vận thì tuy vụ này lắm điều rắc rối, vẫn có thể tra ra được.
Chàng ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Có điều tại hạ chưa rõ là Hạ Vĩ tự xưng ở phái Thiếu Lâm, chẳng hiểu có đúng không?
Âu Dương Tinh đáp:
- Dù ta mới coi qua một chiêu đao pháp cũng nhận ra khí thế và thủ thức hắn rất giống đệ tử Thiếu Lâm. Còn hắn có phải là Hạ Vĩ thật không thì ta chưa rõ?
A Liệt lại hỏi:
- Phái Thiếu Lâm quả có người tên là Hạ Vĩ ư?
Âu Dương Tinh đáp:
- Đúng thế! Hạ Vĩ là một nhân vật có danh vọng ta tưởng hắn không đến nổi bị thương về thoi quyền đầu tiên của ngươi mới phải. Có khi hắn là một tên đồ đệ nào khác ở phải Thiếu Lâm mạo danh Hạ Vĩ cũng chưa biết chừng A Liệt ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Nhất định hắn là Hạ Vĩ rồi. Nếu hắn không phải là một tay cao thủ thì quyết nhiên Cực Lạc giáo không để hắn phụ trách việc dụ địch trọng yếu này. Hẳn cô nương còn nhớ lúc cô nói huỵch toẹt hắn là địch nhân, hắn vẫn thản nhiên và coi bọn mình là cá mắc lưới rồi. Nếu Hạ Vĩ là tay cao thủ võ lâm thì đúng hắn đấy.
Những lời phán đoán này rất tinh tế khiến Âu Dương Tinh chẳng thể không phục. Nàng nói:
- Hay lắm! Dù hắn đúng là Hạ Vĩ nhưng người đã bị trọng thương thì chẳng thể phụ trách công việc trọng đại trong Cực Lạc giáo được và đối với chúng ta không còn có chỗ nào để lợi dụng.
A Liệt lộ vẻ suy nghĩ mong lung chậm rãi nói:
- Cái đó còn tùy ở nơi chúng ta có biện pháp hay không. Tỷ như ta lợi dụng con cờ Hạ Vĩ để lôi cuốn phái Thiếu Lâm vào phe chống đối Cực Lạc giáo thì dĩ nhiên rất bổ ích.
Lúc này trời đã sáng rõ. Trên đường quan lộ tiếng xe ngựa nhộn nhịp vang lên.
A Liệt ẩn ở gần bên đường dòm ngó một lúc rồi quay lại bảo Âu Dương Tinh:
- Thương thể của cô nương còn phải điều trị cho lẹ. Nếu không thì chúng ta chỉ có phần chịu đòn chứ không đủ sức phản kích.
Âu Dương Tinh đáp:
- Ta cũng nghĩ đến phải mau phục hồi nguyên khí.
A Liệt nói:
- Giả tỳ là người khác thì tại hạ có cách giúp được. Nhưng thể chất của cô nương khác với người thường, tại hạ e làm hại cho cô.
Âu Dương Tinh không hiểu hỏi lại:
- Ngươi nói vậy là nghĩa làm sao?
A Liệt đáp:
- Tại hạ thông hiểu về tính chất hoa cỏ, và biết đường chữa bệnh. Dù là nội thương tại hạ cũng chữa được dễ dàng. Nhưng lần trước thấy cô nương chỉ vì uống một chung trà có thuốc giải độc mà cô đau đớn cơ hồ không chịu nổi nên tại hạ sợ thể chất cô khác người thường mà không dám ra tay điều trị.
Âu Dương Tinh nói:
- Miễn là thuốc của ngươi đừng có tính chất giải độc là chẳng có điều chi đáng ngại.
A Liệt nói:
- Vậy cô nương có mưốn thử một lần coi? Tại hạ vừa thấy mấy thứ hoa cỏ có thể dùng vào việc trị nội thương cho cô.
Âu Dương Tinh đáp:
- Dĩ nhiên ta muốn thử lắm! Nhưng ở đây không có nồi niêu cùng bếp lò thì nấu thuốc làm sao được?
A Liệt đáp:
- Không cần! Chỉ việc lấy một chút nước là được.
Dứt lời chàng xoay mình chạy đi. Lần sau cùng trở về với hai thứ thực vật!
Âu Dương Tinh xé một mảnh áo. A Liệt dùng mảnh áo bọc nắm hoa cỏ rồi vặn thật mạnh cho chảy nước ra nhổ vào miệng Âu Dương Tinh.
Âu Dương Tinh nuốt nước cỏ, sau một lúc mặt nàng trắng bệt cấc giọng yếu ớt nói:
- Hỏng bét! Ta cảm thấy đầu nhức mắt hoa, thân thể nhu nhược. Trái tim đập loạn lên:
A Liệt giật mình kinh hãi. Bây giờ chàng càng hiểu rõ thể chất nàng hoàn toàn khác người. Hiện trạng nàng càng suy nhược và biến thành nguy ngập.
Âu Dương Tinh người mệt lử nằm lăn vào lòng A Liệt, thều thào nói:
- Tạ.. e rằng...nguy mất.
A Liệt giật mình kinh hãi ôm chặt lấy nàng, giải thích:
- Không sao đâu! Mấy thứ hoa cỏ này không làm chết người được. Dù thể chất cô không giống người thường thì cũng chỉ khó chịu một lúc mà thôi, chớ chẳng hề xẩy chuyện bất trắc.
Âu Dương Tinh nói:
- Trái tim ta dường như sắp ngừng đập. Ngươi thử nghe coi.
A Liệt trong lòng cực kinh hãi nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tự tin đáp:
- Đâu có chuyện đó được. Để tại hạ thử nghe coi.
Chàng cúi xuống trước ngực để nghe trái tim nàng đập thì thấy tâm trạng bình thường chẳng có chi kỳ quái. Chàng thở phào một cái nhẹ nhõm.
Gặp lúc thần kinh không căng thẳng, A Liệt liền cảm thấy ngực của cô gái khác với đàn ông, nẩy ên bừng bừng, khiến chàng úp mặt vào sâu hơn. Đồng thời trên xiêm áo nàng cũng tỏa một mùi hương đưa vào mũi.
Ban đầu bao nhiêu tâm lý chàng chú ý hết vào trái tim đập của Âu Dương Tinh vì chuyện này có liên quan đến sự sinh tử tồn vong nên đầu óc khẩn trương không nghĩ đến chuyện khác, còn bây giờ chàng yên tâm lại thì mối cảm giác đê mê khiến trái tim chàng đập mạnh hơn, tâm hồn say sưa ngây ngất.
Nên biết A Liệt không phải là người xa lạ với mối quan hệ nam nữ, nên sự tiếp xúc với người khác phái thức tỉnh những kinh nghiệm quá khứ khiến lòng chàng rạo rực.
Âu Dương Tinh cất tiếng hỏi:
- Phi Khanh! Phải chăng có điều không ổn?
A Liệt hàm hồ đáp:
- Tại hạ vẫn không thấy gì khác lạ.
Chàng miễn cưỡng ngửng đầu lên liếc mắt nhìn tấm thân Âu Dương Tinh phô bày một cảch quyến rũ đến điên đảo tâm hồn. Nhưng chàng lại cảm thấy mục quang của nàng có ẩn dấu một ý nghĩa khôn tả.
A Liệt đột nhiên phát sinh cảnh giác tự hỏi:
- Nàng đang nghĩ gì vậy?
Hai người yên lặng nhìn nhau một hồi. Cặp mắt trong sáng của Âu Dương Tinh dường như choáng lộ vẻ trào lộng giảo hoạt.
A Liệt chấn động tâm thần tự hỏi:
- Phải chăng nàng đã biết vừa rồi ta đối với nàng có ý niệm ngoắt ngoéo nên nàng ngấm ngầm chê cười? Không chừng nàng cố ý lừa gạt để ta làm như vậy cho bại lộ chỗ xấu xa của mình?
Tuy nhiên vẻ giảo hoạt trào lộng của Âu Dương Tinh chỉ là bản năng của một cô gái, chứ không phải do tâm cơ ngụy kế phát ra, nhưng cái đó cũng làm cho A Liệt cực kỳ bẽn lẽn, chàng khác kẻ làm điều tội lỗi ngấm ngầm bị người khác bắt gặp.
Chàng liền cất tiếng để che lấp:
- Tâm trạng cô nương có việc gì đâu?
Âu Dương Tinh sắc mặt xanh lợt thoáng lộ nụ cười, nhưng không nói gì. A Liệt không hiểu nguyên nhân cái cười của nàng. Chàng không nhịn được hỏi:
- Cô cười gì vậy?
Âu Dương Tinh đáp:
- Nếu ngươi không tức giận thì ta sẽ nói cho ngươi nghe.
A Liệt nghĩ bụng:
- Nàng bắt đầu chế giễu ta rồi đây.
Miệng chàng đáp:
- Được rồi! Nhất định tại hạ không tức giận chi hết.
Âu Dương Tinh hỏi:
- Dường như ngươi cũng hơi biết về y đạo. Có đúng thế không?
A Liệt thầy nàng nói vậy không khỏi ngạc nhiên, gật đầu đáp:
- Đúng thế! Tại có biết sơ qua về y đạo.
Âu Dương Tinh nói:
- Theo chỗ ta biết thì lúc thầy lang xem mạch bịnh nhân không ngoài mắt trông, tai nghe, miệng hỏi. Nhưng ngươi còn thêm một yếu quyết nữa. Ai đã dạy ngươi điều đó?
A Liệt hơi đỏ mặt lên đáp:
- Cái đó có phải bí quyết gì đâu.
Âu Dương Tinh cười nói:
- Thế là phải lắm. Nếu đó là một bí quyết thì nên đem ông thầy đó mà giết đi. Theo chỗ ta biết thì trong cung cấm hoặc ở nhà quyền quí cao sang, nữ quyến có mời thầy thuốc chẩn mạch chỉ dùng một sợi dây buộc vào cổ tay nữ bệnh nhân, còn một đầu thò ra ngoài trướng Thầy lang cầm đầu giây chẩn mạch, không được nhìn thấy mặt cùng sờ vào cổ tay bệnh nhân. Khi nào họ để cho thầy lang cúi xuống trước ngực mà nghe tim đập?
A Liệt nghe nàng nói tới đây, thẹn quá mặt đỏ đến mang tai.
Chàng bị cặp mắt trong suốt của đối phương nhìn chằm chặp thành ra chân tay luống cuống. Không kịp nghĩ gì nữa, chàng ấp úng đáp:
- Tại hạ nhất quyết không có lòng khinh bạc mà vì lúc bồn chồn trong dạ không kịp suy nghĩ kỹ càng.
Âu Dương Tinh mỉm cười nói:
- Ngươi nói vậy thì có khác gì tên hung thủ nói nhân lúc phẩn khích quá độ giết người đề mong quan toà xử cho vô tội?
Tuy nàng vẫn trảo lộng không chịu buông tha mà thái độ rất ôn hàa. A Liệt không có đường đón đỡ được liền phát sinh ý niệm phản kháng.
Chàng lắc đầu đáp:
- Sao cô lại tỷ dụ một cách kỳ cục như vậy? Giết người là hủy diệt, người chết không sống lại được. Còn cử động của tại hạ vì trong lòng nóng nẩy cứu người, bất quá chỉ ra ngoài lễ giáo một chút, phạm vào câu nam nữ thọ thọ bất thân, một câu sáo ngữ để phòng ngừa bọn nam nữ không giữ mình nghiêm cẩn.
Âu Dương Tinh gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng có lý. Gặp trường hợp nguy nan, dĩ nhiên không hề câu nệ lễ pháp thông thường, tỷ như một người đàn ông nắm tay một cô gái ở dưới nước kéo lên cho khỏi chết đối. Nhưng nếu người đàn ông lại nhân cơ hội đó mà nãy ý niệm thâu hương thì không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT